Cô đứng thất thần trước gương... Ngọn gió lùa qua khe cửa làm tung bay chiếc rèm cửa...
Nhìn vào gương... Cô không còn nhận ra mình nữa... Người cô chi chít vết hôn xanh tím... Cổ còn in hẳn dấu tích bàn tay của anh... Cánh tay sưng vì đập vào thành giường... Môi bật máu... Người tiều tụy...
Anh đã đi từ sớm... Còng cũng đã được mở... Cô câu lên một nụ cười...chua chát... Nước mắt trực trào ra... Cô cắn chặt môi để không bật thành tiếng... Ngắm nhìn mình trong gương... Cô dùng bàn tay yếu ớt của mình đấm vỡ chiếc gương... Những mảnh vỡ cũng như thế mà ghim vào tay cô... Lại chảy máu rồi... Cô khụy xuống sàn... Cứ thế khóc mãi...khóc mãi... Anh...căn bản không tin tưởng cô... Niềm tin của anh...chưa từng đặt lên cô... ( Yoo: ????)
"Tình yêu" - thứ luôn làm người ta đau khổ... Dù biết là sai nhưng vẫn muốn sai... Dù biết là đau nhưng vẫn muốn đau một lần...
"Nếu yêu anh là sai...thì em không cần đúng... "
Nhiều lúc mệt mỏi muốn buông tay nhưng lại không thể...
Hai từ "vấn vương" luôn hiện hữu trong đầu...
"Yêu" phải chăng là thế này?!
"Tựa như là cánh bướm vậy... Bay đến rồi lại bất chợt bay đi... "
Gắng đứng dậy... Cô lê bước ra ngoài...
- Tiểu thư... Cô muốn đi đâu... - một người đàn ông cao lớn chặn cô lại, giọng điệu cung kính hỏi...
- Về nhà... - cô yếu ớt trả lời...
- Thiếu gia có nói...cô không khỏe, nên ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi...
- Tránh ra... - cô ngước mặt lên nhìn hắn...đôi mắt vô hồn...
- Tiểu thư... Xin lỗi... - vừa dứt lời...hắn nhanh chóng đánh vào gáy cô... Khiến cô ngất đi... Rồi lại vác cô lên phòng...
_______ Chiều hôm đó _______
"Rầm", anh đạp cửa đi vào.
Cô vẫn nằm trên giường... Anh lấy ly nước trên bàn, từ từ đổ lên mặt cô...
- Khụ khụ... - cô sặc sụa tỉnh lại... Anh nắm lấy cằm cô, Ϧóþ chặt...
- Hạ Thiên Ý... Sáng nay em định đi đâu?! Hả?!
- Ư...
- Hay em lại muốn đi tìm tên tình nhân kia?!
- K...kh...không có!
- Em...
- Ưm... - anh ʍúŧ lấy môi cô... Dùng lưỡi mình khuấy đảo khoang miệng cô... Đột nhiên, anh cắn mạnh vào đôi môi đỏ mọng ấy khiến máu bật ra thành dòng... Anh ʍúŧ hết máu trên môi cô... Rồi lại liếm giọt nước mắt đã sớm chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô...
- Hạ Thiên Ý! Em không có đủ khả năng thoát khỏi tay tôi! - anh cười nhếch mép, anh lại mất kiểm soát khi nhớ lại những bức hình kia...
Mở hộc tủ, anh lấy ra một sợi dây xích, xích tay cô lại với thành giường...rồi lại đi mất...
Cô nhìn bóng lưng anh rời đi mà không khỏi đau lòng... Nước mắt lại không ngừng tuôn rơi...
Cả ngày hôm đó, cô như người mất hồn, khóc cũng không khóc, oán trách cũng không oán trách, chỉ nằm trên giường, hướng ánh mắt về phía trần nhà... Rồi lại nở một nụ cười chua xót...
_________ Tối hôm đó _________
Anh về nhà rất muộn... Đã gần 12 giờ đêm...
- Thiếu gia! Cậu...như thế...
- Chuyện của cháu, chú đừng quản...
- Tôi... Ai da... - Chu quản gia cũng không đôi co với anh... Liền một mực đi ra sau... Nhưng mà...anh bây giờ...người nồng nặc mùi rượu...còn...còn... Nếu Thiên Ý mà nhìn thấy thì... Vội chạy lên phòng Thiên Ý...
"Két"
- Thiên Ý à... Ờ... Cái đó... Hôm nay nhà lại có chuột rồi... Cháu trong phòng đừng ra ngoài nhé...
- Chú nhìn xem, cháu còn có thể ra ngoài sao?!
- Cháu... - Chu quản gia vội chạy đến bên cô...
- Cháu không sao đâu! Chú đừng lo!
- Thiên Ý à... - Chu quản gia sắp khóc rồi! Đứa nhỏ này...ông sớm đã xem như con gái...giờ đây, thấy con bé như vậy...
- Cháu muốn ở một mình...
- Được được... Chú giúp cháu khoá cửa...
-......
Ông vừa bước ra khỏi cửa... Nhất Phàm lập tức đi lên... Anh còn vừa hét vừa nhìn vào cửa phòng cô...
- Nhi Nhi à... Đêm nay...em ở đây với tôi... Nhanh...chúng ta về phòng thôi... Đêm nay em phải phục vụ tôi thật tốt đó...
- Dạ... - Nhuệ Nhược Nhi cười đắt thắng... Hạ Thiên Ý! Cô hết thời rồi...
Họ vừa bước vào thư phòng... Ả ta vừa định ૮ởเ φµầɳ áo ra... Anh lập tức trừng cô ta, bất cần nói...
- Cút!
- Nhưng mà...
- Tôi không nói hai lời... - đôi mắt anh đỏ ngầu...
Nhuệ Nhược Nhi không cam tâm đi ra ngoài... Chỉ còn chút xíu nữa... Vậy mà...
_________ Sáng hôm sau _________
Anh đã thức dậy từ sớm... Nói đúng hơn là cả đêm qua anh không ngủ... Anh đến trước cửa phòng cô...tay định gõ cửa thì thu lại, anh đạp cửa bước vào...
Tiếng động lớn khiến cô giật mình tỉnh dậy...
- Đêm qua tôi âи áι suốt đêm với người con gái khác, vậy mà em vẫn còn bình tĩnh để ngủ sao?!
- Không thì sao chứ?!
- Em... - anh tức giận thật sự, ngay lập tức phát tiết lên người cô...
Cô nằm im, mặt cho anh cuồng quậy... Mặt vẫn hướng lên trần nhà... Nước mắt vẫn cứ rơi...
_________ Trưa hôm đó ________
Phát tiết cho đến trưa anh mới rời khỏi nhà... Cô mệt mỏi nằm trên giường... Mắt nhắm lại...
Cứ như thế...anh luôn phát tiết ở trên người cô suốt một thời gian dài... Không ngừng để Nhuệ Nhược Nhi nhục mạ cô.... Chỉ vì những bức hình kia...
Cứ mỗi ngày, mỗi ngày như vậy... Thím Chu - vợ của Chu quản gia sẽ đến chăm sóc và an ủi cô... Dần, họ thân nhau như là một gia đình...
"Kétt", hôm nay vẫn như vậy... Sau khi anh rời đi, thím Chu vẫn đến bên cô... Nhưng...có điều gì đó khác thường...
- Thiên Ý! Thím đem chìa khoá cho con, nhanh, mau mở khoá... Con nhanh trốn đi!
- Thím Chu! Con...
- Nhanh lên... Ta là đã trộm nó cho con đó...
- Thím à... - cô ôm thím Chu thật chặt... Nước mắt lăn dài trên má...
- Thiên Ý của ta...
- Nhưng nếu sau khi con đi rồi... Anh ta sẽ làm gì thím và chú đây... Con...
- Không sao đâu! Con cứ yên tâm mà rời đi... Đứa nhỏ này... - thím Chu bật khóc...
Rồi thím nhanh chóng mở khoá cho cô, bà đi xuống nhà đánh lạc hướng mọi người để cho cô chạy thoát...
- Nhanh! Hạ tiểu thư trốn rồi... - bà dẫn đám người bọn họ đi vòng vòng... Cô thừa cơ chạy thoát...
Vừa chạy xuống dưới nhà...
"Kéttt"
- Thiên Ý! Thiên Ý!
- Hoành... Hoành Thương...
- Mau lên xe...
Anh mở cửa xe... Cô ngồi vào trong rồi cả hai nhanh chóng chạy đi...
- Thiếu gia! Hạ tiểu thư... Hạ tiểu thư đi mất rồi... - một người làm nhanh chóng gọi điện cho anh khi thấy cô lên xe của Hoành Thương...
"Tút tút tút"
Anh lập tức dập máy... Rời khỏi công ty...
- Thôi xong! Haizzz...
________ Nhà Hoành Thương ________
- Thiên Ý! Uống trà đi...
- Ừm... - cô nhận lấy ly trà...tay vẫn còn run...
- Em...có chuyện gì sao? - anh bắt lấy tay cô khi thấy cô có biểu hiện kỳ lạ như vậy...
- E...em...
- Sao?
- Em có thể mượn nhà tắm của anh được không?
- Được... Được chứ! Anh cho người đi mua cho em vài bộ đồ...
- Vậy đành tá túc nhà anh vài ngày vậy...
- Ừm...
Cô vốn dĩ không định ở lại nhà anh đâu nhưng...cô biết...thể nào Nhất Phàm cũng bố trí người ở nhà cô để theo dõi...nên ở đây là cách tốt nhất...
____________ Phía anh ____________
- Mẹ kiếp! Hạ Thiên Ý em chạy đi đâu nữa rồi! Xem ra đêm qua tôi trừng phạt em chưa đủ... Được... Đợi tôi bắt được em đi... Tôi sẽ chăm sóc em thật tốt... Dám cùng nam nhân khác bỏ trốn... Vậy ra...những thứ tôi thấy đều là thật... - câu lên một nụ cười cay đắng... Anh...làm thế là đúng hay sai?! Anh yêu cô đến vậy...nhưng lại ђàภђ ђạ cô như vậy... Một khắc nào đó...anh nghĩ...mình sai rồi...