Đến Cuối Cùng, Chúng Ta Có Thể Ở Bên Nhau?! - Chương 33

Tác giả: JungYoohyee

Anh dùng tay mình siết chặt tay cô... Tham lam ʍúŧ lấy môi cô... Định đưa lưỡi mình vào khoang miệng của cô thì "Phập", cô cắn chặt hai hàm răng lại, xém tí nữa là cắn trúng lưỡi anh... Hừ! Nhóc con này, hôm nay lại bướng bỉnh như thế! Nếu vậy... Anh luồn tay vào áo cô, vuốt ve chiếc eo nhỏ xinh của cô rồi dần di chuyển bàn tay to lớn, ấm áp kia lên phía trên... ( Yoo: Riết rồi anh bạo vl ????????????)
- A... - cô lập tức phản ứng lại. Vô thức há miệng ra định nói gì đó nhưng bị anh chặn lại...
Thừa cơ hội, anh cho cái lưỡi dài uyển chuyển của mình vào miệng cô, không ngừng cùng cô dây dưa...
- Ưm... - dần dần, cô bắt đầu phối hợp với anh... Dùng cánh tay thon dài, trắng nõn của mình quấn lấy cổ anh, ấn đầu anh sát vào mặt cô hơn nữa... Rời môi cô, anh dùng lưỡi lần mò xuống cổ cô, hôn xương quai xanh gợi cảm và cái cổ mê người kia của cô... Khiến cô bất giác phát ra tiếng kêu...
- Ưm... A...
- Cơ thể em nhạy cảm thật đó! Bảo bối!
Lại hôn lên cái môi nhỏ xinh của cô lần nữa, tham lam hút hết mật ngọt trong miệng cô... Anh dùng tay mình chạm vào иgự¢ cô... Không ngừng xoa Ϧóþ... Một tiềm thức nhỏ nhoi lóe lên, vội đẩy anh ra, cô thở hổn hển... ( Yoo: T hận cái tiềm thức kia... Không thì... Haizzz...)
- Bảo bối. Chẳng phải tối qua em vẫn còn dụ dỗ anh sao?! - anh đưa mặt vào sát tai cô, phả hơi nóng vào cái vành tai nhạy cảm ấy rồi không ngừng ʍúŧ lấy tai cô khiến cô bất giác run lên. ( Yoo: Theo t thấy thì con Ý lúc nó tỉnh thì "kịch liệt" hơn lúc nó bị hạ dược nữa! ????????????)
- Ư~ A...anh nói gì chứ...e...em có quyến rũ anh đâu... - cô nhẹ nói.
- Không nhớ? Vậy được... - nói rồi, anh dứt khoát ϲởí áօ mình ra, đưa mặt cô vào khuôn иgự¢ rắn chắc của mình...
- Đây... - cổ và иgự¢ anh chi chít dấu hôn... Tư thế này... A! Tối qua...
Ký ức chợt ùa về... Nhưng...toàn là những ký ức khiến người ta phải đỏ mặt thôi a!
- E...em...
- Thế nào... Có định chịu trách nhiệm với anh không...
- Rõ ràng là anh được lợi còn gì?!!! . harry potter fanfic
-...
- Mà...
- Hửm?
- Anh có thừa lúc em bị hạ thuốc mà...ăn sạch em không đấy? - cô nghi hoặc nhìn anh.
- Trong mắt em, anh lưu manh vậy sao??? Haizzz... - anh lắc đầu nhìn cô... Không ngờ, cô lại nghĩ anh như thế...
- Anh còn hơn cả thế! - cô trả lời khiến anh muốn té khỏi giường... ( Phàm: Quá đáng!???????????? Yoo: Thôi! Lại đây Yoo thương~???? Phàm: Cút ????)
- Thôi... Em mau thay quần áo. Chúng ta xuống lầu ăn sáng... Rồi còn đến công ty...
- Em có cần đi xét tuyển không?
- Cần.
- Ok~
Anh nói rồi cũng nhanh chóng đi ra ngoài để cô còn thay quần áo. Bộ dạng anh như vậy đi ra không khỏi khiến ai nấy đỏ mặt... Quần áo xộc xệch... Cổ thì chi chít dấu đỏ, dấu tím... Tóc tai thì rối xù... Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ...tối hôm qua...hai người họ...
Anh lướt qua mọi người, đi đến thư phòng, lúc xuống cầu thang, anh có bước qua Nhược Nhi, không quên ném cho cô ta một câu nói lạnh lùng...
- Là cô. - 2 chữ cũng đủ để cho Nhược Nhi hiểu rõ. Người bất giác run lên.
Anh nhanh chóng đến thư phòng, thay quần áo ở đó rồi ra ngoài bàn ăn chờ cô...
5 phút sau, cô bước ra ngoài khiến mọi người ai cũng bất ngờ... Vẻ mặt người nào người này đều hiện lên chữ "Đẹp" a! Quả nhiên, mỹ nhân chính là mỹ nhân, mặc gì làm gì cũng đẹp... Thiếu gia nhà bọn họ đúng là có mắt nhìn người!
Thiên Ý cô bước xuống, mang theo khí chất ngời ngời đến chỗ anh... Hôm nay cô vận một bộ đồ công sở vô cùng thanh lịch nha! Cái váy đen ngắn ôm sát để lộ đôi chân thon dài, trắng trẻo của cô. Cái áo sơ mi trắng và áo vest nữ đen tôn lên vòng eo nhỏ xinh. Cô đặc biệt đi thêm đôi giày cao gót cùng tông làm nổi bật dáng người nhỏ nhắn. Chưa hết nha, cô còn cột mái tóc đen dài của mình lên, để lại một vài sợi tóc xõa xuống trong vô cùng tự nhiên, để lộ cái cổ thon dài trắng nõn của cô... Cô bây giờ chính là vừa kín đáo là vừa gợi cảm a!
- A hèm. Ngồi xuống ăn nhanh lên để còn đến công ty.
- Anh thấy em thế nào???!!!
- Lần sau không được mặc thế này đến công ty nữa.
- Vì sao chứ?!
- Quá đẹp. Sẽ vô tình mà câu dẫn nam nhân khác.
- Xì! Em cứ thích mặc đấy, vừa tiện lợi lại hợp với nơi công sở...
- Thôi. Không nói nữa... Ăn nhanh đi...
- Ừm.
Họ cứ yên bình như thế mà trôi qua bữa ăn cho đến khi một con chuột vô tình chạy ngang qua cái bàn. Nó lướt qua cô và anh một cách vô tình...
- Á... Chuột... - cô hét thất thanh.
"Soạt" "Đùng"
Con chuột ૮ɦếƭ tươi!
Cô không biết từ khi nào phát hiện bên eo anh có một cây súng mà bay đến rút súng ra bắn ૮ɦếƭ con ૮ɦếƭ. Một phát ngay giữa đầu... ( Yoo: Thiện tai thiện tai...)
Anh ngồi đây nhìn một màn như thế cũng chỉ biết lắc đầu bó tay...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc