Cô đang suy nghĩ ௱ôЛƓ lung thì anh đi vào.
- Em suy nghĩ gì mà chăm chú thế?
- À...à không có gì đâu! Mà...bưu kiện gì gửi cho anh vậy?
- Chỉ là vài báo cáo về tình hình của công ty thôi.
- Ừm.
- Em ở nhà có thấy chán không? Hay là tìm việc làm đi. Không thể để anh nuôi em mãi được.
- Em là chỉ vừa chuyển qua nhà anh hôm nay thôi!
- Ừm. - anh cười.
- Đến công ty anh. Làm cho bộ phận thiết kế. Chẳng phải 13 năm trước em đã từng làm chấn động thế giới với tác phẩm của mình sao? - anh hỏi.
- Nhưng...
- Cứ quyết định như vậy. Sáng mai bắt đầu đi làm.
-...
Cuộc trò chuyện của họ cứ thế mà trôi qua... Nhược Nhi cũng đã nghe thấy... Hừ... Để xem hai người được bao lâu!
- Anh lên thư phòng.
- Được. Cũng đến giờ em xem Doraemon rồi!
- Trẻ con. - anh nói khiến mặt cô phụng phịu, chu mỏ giận dỗi. Trẻ con thì trẻ con, cô thích thì chính là thích đó!
___________ Thư phòng ___________
- Nhất Phàm. - Nhược Nhi đẩy cửa đi vào. Tay còn cầm theo một ly trà nóng.
- Có chuyện gì?
- Đây là trà em pha. Anh uống đi rồi cho em ý kiến. - cô đưa trà cho anh. Anh cười nhếch mép.
- Được.
" Cạch"
- Nhất Phàm à anh để bắp rang ở đâu? A! Cô... Đây là gì vậy? Trà?
- Ừm. Cô ấy nhờ anh uống thử. - cô lườm anh và cô ta.
- Hừ! Ực... - Quả nhiên là đang dụ dỗ anh. Thiên Ý cô sẽ không để cô ta đắc ý! Một hơi uống cạn ly trà kia.
- Dở tệ! - cô phun ra một câu nói khiến mặt Nhược Nhi đen lại, tay nắm thành quyền.
- Ra ngoài đi. - anh bảo cô ta đi ra ngoài.
- Em không biết cô ta có bỏ gì vào trà không mà lại dám uống à?
- Bỏ gì chứ? Nhưng mà... Nhất Phàm, sao không bật điều hòa lên. Em...em đột nhiên thấy nóng quá!
- тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢. - anh vừa dứt lời. Đột nhiên, toàn thân cô như lửa đốt. Cơ thể rạo rực vô cùng.
- Nhất Phàm... Em... - cô bắt đầu mơ hồ... Chỉ biết là rất nóng...
- Em...nóng...
- Bác sĩ Kỳ, nhanh qua đây, tôi cho cô 5 phút, nếu không kịp thì kết cục thế nào cô tự biết lấy. - anh lấy điện thoại gọi cho một vị bác sĩ nữ. ( Yoo said: Anh ơi! 5 phút là làm tới cái gì rồi! *che miệng cười gian* ????????????)
- Nhất Phàm... Giúp em... - cô bắt đầu không kiểm soát được hành vi của mình mà chạy đến quấn lấy cổ anh, áp bộ иgự¢ đầy đặn của mình vào lưng anh,liếm vành tai anh... Rồi chủ động hôn anh. Thú vị! Đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy... Được rồi...
Anh ôm lấy eo cô, đặt cô ngồi lên đùi mình rồi dùng tay ghì chặt đầu cô. Anh dùng đầu lưỡi mềm mại, uyển chuyển của mình khuấy đảo khoang miệng cô, cùng cô dây dưa... Cô còn tự mình cởi cúc áo của anh... Cư nhiên hôn lên cổ anh, để lại dấu ấn trên đó... Anh khẽ cắn vành tai cô... Tay bắt đầu di chuyển đến иgự¢ cô, nhẹ nhàng vuốt ve khiến cơ thể nhạy cảm của cô phản ứng làm cô "Ưm" lên một tiếng đầy mê hoặc. Đôi mắt cô mơ màng, cơ thể thì áp sát vào anh... Khiêu khích lửa tình trong anh, Dụς ∀ọηg trỗi dậy, anh bắt đầu mãnh liệt hơn...
"Cốc, cốc, cốc"
- Thiếu gia, Bác sĩ Kỳ đến rồi. - Chu quản gia gõ cửa. Anh nắm lấy vai cô, tách cô ra khỏi người mình... Haizzz... Xem ra không cần anh giúp cô rồi!
- Vào đi...
"Cạch"
Vị bác sĩ nữ xinh đẹp này tiến vào. Không khỏi đỏ mặt khi thấy cảnh tượng này... Cô thì vẫn ngồi trên người anh... Quần áo xộc xệch... Còn anh, cúc áo của anh đã bị cởi lúc nào không hay, phô ra khuôn иgự¢ cường tráng...
- Xem ra không cần tôi nữa rồi... Haizzz...
- Nè! Đứng lại! Mau giúp cho cô ấy...
- Nhất Phàm cậu mà cũng có ngày bị Dụς ∀ọηg che mờ lý trí à???
- Haizzz... Nhanh đi... Tôi đi ra ngoài...
- Nè nè! Đưa cô ấy đến phòng ngủ! - anh bồng cô đến phòng ngủ rồi nhanh chóng đi ra ngoài...
Ây da! Xém chút nữa là anh không kiềm được rồi! Cô nhóc đó quá mê người a! Như muốn mê hoặc anh, hút anh vào trong đôi mắt sâu thẳm ấy... Nhưng...vì sự trong sạch của cô, anh sẽ không lợi dụng lúc cô bị bỏ thuốc mà làm thế... Cho nên, có thể nào anh cũng phải kiềm chế Dụς ∀ọηg trong người lại, lửa tình cũng phải được hạ xuống kịp thời!