Thừa dịp lúc rạng sáng Bảo Nhi mang theo đứa bé và hành lý rời khỏi nhà chính Lương gia, bởi như vậy, Lương Bằng Uy sẽ không thể trách tội bất kỳ ai.Sáng sớm Cô mang theo đứa bé đi trên đường phố, vô dụng lại cô đơn, mặc dù cô đã từng nghĩ là sẽ về nhà, nhưng cô lại lo lắng biến khéo thành vụng, sẽ làm người nhà và Lương Bằng Uy càng tăng thêm thù hận.Đang lúc cô mờ mịt vô dụng thì lại đi tới cửa hộp đêm Say Tình, đó là nơi lần đầu tiên cô và Lương Bằng Uy gặp nhau . Cô không biết vì sao mình lại đi tới nơi này, cho đến khi có người gọi cô, cô mới lấy lại tinh thần.
“Chị!” Cô giật mình kêu.
Bạch Tuyết Tâm vừa mới tan việc,trang điểm trên mặt còn chưa tẩy đi, cô nhăn mày trừng cô, nhắm mắt, hít sâu, liền mắng, “Cái người ngu ngốc này em đã chạy đi đâu? Lại bỗng nhiên mất tích một năm, cô có biết không tôi tìm cô tìm sắp điên mất rồi? cô. . . . . .”
Đang mắng, đứa bé trong иgự¢ Bảo Nhi đột nhiên gào khóc lớn lên, làm Bạch Tuyết Tâm ngậm miệng tại chỗ.
“Tiểu Hàng ngoan, đánh thức con sao? Thật xin lỗi. . . . . . Không khóc, không khóc. . . . . .” Bảo Nhi dùng lời nhỏ nhẹ dỗ đứa bé.Bạch Tuyết Tâm trợn tròn, cằm gần như muốn rớt ra!
“Trời ơi! Bảo Nhi, đứa bé này. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . .” Sắc mặt cô trắng xanh nhìn chòng chọc.Bảo Nhi vỗ nhẹ lưng đứa bé, có chút lúng túng nói: “Nó là con em.”
Ví da trong tay Bạch Tuyết Tâm rơi xuống, cô kinh ngạc nhìn Bảo Nhi một lúc lâu, lại từ từ quan sát quần áo trên người cô mặc và hành lý bên chân , nội tâm hình như đoán được cái gì.
“Em. . . . . . Có nơi nào để đi không?” Bạch Tuyết Tâm hỏi. Cô lắc đầu. Một hồi lâu, Bạch Tuyết Tâm hiểu, cô tiến lên đem hành lý của Bảo Nhi nhấc lên, “Đi theo chị ! Tới nhà trọ đã rồi lại nói tiếp.”
Bảo Nhi hốc mắt đỏ lên, cười gật đầu đi theo.Nửa giờ sau, hai người tới một căn nhà trọ cũ kỹ .Một phòng ngủ, một phòng khách,phòng ốc bố trí hết sức đơn giản, Bạch Tuyết Tâm đem hành lý bỏ vào trong phòng, “Nơi này mặc dù nhỏ, nhưng miễn cưỡng còn có thể tạm thời chứa chấp em và đứa trẻ, nếu muốn ở lâu dài, khả nãng sẽ không có biện pháp.” Cô mở ra tủ lạnh, cầm lấy hai lon nước trái cây.
“Không sao, em sẽ không làm phiền chị quá lâu, em sẽ đi tìm phòng và công việc.” Bảo Nhi thật vất vả đem đứa bé dụ dỗ ngủ. Bạch Tuyết Tâm đã uống vài ngụm nước trái cây, “Em đừng hiểu lầm, chị không có ý tứ đuổi em , chỉ là hiện tại thấy bộ dáng đáng thương kia của em , chị đại khái đã đoán được bảy tám phần rồi.”
Bảo Nhi xin lỗi cúi đầu.Bạch Tuyết Tâm liếc mắt, đứng dậy đến trước ngăn tủ , mở ra ngăn kéo lấy ra một cái thẻ nhỏ, đi tới trước mặt Bảo Nhi, “Nhé! Đây là tiền của em , chị vẫn muốn tìm cơ hội trả lại em, chỉ là em không phải tự dưng từ chức và còn mất tích, cho nên chị chỉ có thể tạm thời đem tiền cất ở ngân hàng.”
“Tiền của em? Đây là….?” Cô không hiểu hỏi.
Bạch Tuyết Tâm có chút xin lỗi, “Chuyện của em, chị đều biết từ Trương quản lý, ông ta nói em thay thế chị đi làm nhưng ngày cuối cùng, bị khách bỏ thuốc, thật may là được Lương ông chủ kịp thời cứu, nhưng những chuyện kế tiếp ông ấy cũng không biết.” Nói đến chỗ này cô ngừng một lát, thấy Bảo Nhi không lên tiếng, cô nói thẳng: “Bảo Nhi, em có phải cùng Lương ông chủxảy ra quan hệhay không? Đứa bé này. . . . . . Chẳng lẽ chính là của…. Lương ông chủ?”
Bảo Nhi không có phủ nhận, khiến Bạch Tuyết Tâm tức giận, “Đồ đáng ૮ɦếƭ, anh ta không phải là thừa dịp cháy nhà hôi của chứ?”
“Không phải, anh ấy là vì giúp em.” Bảo Nhi lắc đầu giải thích.
“Vậy anh ta vì sao đưa cho em chi phiếu? 50 vạn ư! Chẳng lẽ là mua tấm thân xử nữ của em ?” Bạch Tuyết Tâm nén không được lửa giận.
“Anh ấy không phải cố ý, anh ấy cho là em cần tiền mới cho em, nhưng em cũng không cần, cho nên. . . . . .”
“Cho nên em cho chị? Đó! Làm ơn, cái nha đầu ngốc này, không công để cho người ta chiếm tiện nghi, thậm chí ngay cả đứa bé cũng đã có, mà một đồng tiền cũng không cầm, em nha đúng là người phụ nữ ngu nhất mà chị từng thấy.” Bạch Tuyết Tâm không chút khách khí mắng.
“Em thấy so với em chị cần tiền hơn! Thật xin lỗi. . . . . .”
Bạch Tuyết Tâm chua xót buông tiếng thở dài, “Ông trời của tôi ơi, em xin lỗi chị cái gì a! Nên nói xin lỗi là chị mới phải, em như vậy chẳng phải là làm chị càng thêm đau lòng hay sao?” Ai! Mỗi khi nghĩ tới tiền kia từ đâu tới, cô lại cảm thấy thật xin lỗi Bảo Nhi, hôm nay cô cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi.
“Tiền em thì lấy về đi! Bây giờ nhất định em sẽ rất cần, còn nữa, một năm này, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì, phải nói cho chị biết toàn bộ, nếu không chị sẽ không bỏ qua cho em.”
Bạch Tuyết Tâm là một cô gái mặt ác tâm thiện, mặc dù cô không chịu nổi Bảo Nhi chậm chạp, nhưng cô hết sức rõ ràng, Bảo Nhi là một cô gái thiện lương lại nghiêm túc, tốt tính, lúc đó vì gãy xương nên cô không cách nào có thể đi làm, nhờ có có Bảo Nhi giúp một tay mới có thể qua. Chỉ là không ngờ, Bảo Nhi sẽ phải thay thế cô đi đảm nhiệm công việc tiếp rượu, khi cô nghe từ Trương quản lý về thái độ làm việc này nghiêm túc của cô ấy thì thật rất cảm động, chỉ là, cũng chính cô đã hại cô ấy gặp phải chuyện đáng sợ. Bảo Nhi hít sâu một cái, bắt đầu đem toàn bộ chuyện của mình nói ra.Bạch Tuyết Tâm nghe xong, mặt xanh lét, cô là nghe nói hộp đêm Say Tình do ba vị ông chủ có thân phận hết sức đặc biệt lập ra, nhưng lại không biết bọn họ rốt cuộc đặc biệt ở đâu? Lần này cô đã có thể rõ ràng.
“Làm ơn! Bảo Nhi, em. . . . . . Đem người thừa kế duy nhất lấy đi, bây giờ bon họ tám phần là loạn thành đoàn rồi.”
” Dù có là người thừa kế hay không thừa kế, nó cũng là đứa bé của em, cũng là người thân duy nhất của em.” Bảo Nhi đem đứa bé ôm thật chặt vào trong иgự¢. Bạch Tuyết Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, “Xem ra nếu là muốn tránh bọn họ, nơi này là không thể ở nữa, thôi, dù sao chị cũng cần rời đi.”
“Ah? Chị, chị phải đi đâu?”
“Về với ông bà! Chẳng những bắt chị đi dạy học, hơn nữa còn đích thân mời chị đến nhận chức vị giáo viên mầm non, tuần trước thư mời xuống, tháng sau chị có thể chính thức làm việc rồi.” Bạch Tuyết Tâm hết sức kiêu ngạo nói.
Bảo Nhi vì cô mà vui vẻ, “Thật? Thì ra là chị muốn làm cô giáo!”
“Ừm! Đó là mong ước của chị, đúng rồi, không bằng em theo chị cùng đi! Thôn kia mặc dù nhỏ, nhân khẩu không nhiều lắm, nhưng mọi người cùng nhau sống rất có tình người thân thiết, hơn nữa trở về nông thôn, bọn họ cũng tương đối không dễ dàng tìm được! Như thế nào?” Bạch Tuyết Tâm đề nghị. Bảo Nhi mắt tỏa sáng, “Thật…. có thể không? Em thật sự có thể đi sao?”
Bạch Tuyết Tâm cho cô một an tâm nụ cười, “Đương nhiên là không có vấn đề gì , em yên tâm, mẹ chị là người rất tốt, cũng rất thích trẻ con, trong nhà còn có một phòng đang trống! Ban ngày nếu em đi làm, đứa bé cũng có thể nhờ mẹ chị chăm sóc, em cảm thấy thế nào?”
“Chị. . . . . . Cám ơn. . . . . . em. . . . . . Thật. . . . . .” Bảo Nhi nghẹn ngào khó nói lên lời. Bạch Tuyết Tâm sợ nhất là nhìn thất người khác rơi nước mắt, “Tốt lắm, em đừng khóc ! Như vậy đã quyết định xong, vậy chúng ta cũng chuẩn bị nhanh đi!”
“Đúng rồi, công việc ở công ty kia và Hộp đêm Say Tình thì làm thế nào? Chị không phải vì tiền lợi nhuận và sinh hoạt của người nhà nữa sao?”
“Công ty bên kia chị đã từ chức từ lâu, hơn nữa hai em ở dưới chị cũng đã tốt nghiệp đại học, nghe nói công việc cũng đã tìm được, cho nên kinh tế ở nhà đã ổn định hơn. Còn hộp đêm Say Tình bên kia cũng vậy, chị đã sớm nói qua với Trương quản lý, nên bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, cho nên chuyện của chị, em không phải lo lắng, hãy lo lắng cho việc của mình đi!”
“Em. . . . . . Em rất khỏe a! Bây giờ em chỉ muốn có một cuộc sống mới, sau đó chăm sóc đứa bé thật tốt.” Bảo Nhi càng nói càng nhỏ. Bạch Tuyết Tâm cười khổ một tiếng, lắc đầu một cái, “Bảo Nhi, trốn tránh tình cảm không phải phương pháp giải quyết, nếu trong lòng của em vẫn còn yêu anh ta, vậy tương lai nhất định sẽ hối hận.” Chỉ cần nghe Bảo Nhi nói về Lương Bằng Uy , cô nhìn ra ngay sự thật lòng yêu thương ở trong đó.
“Lòng của em . . . . . Đã không còn mê hoặc. . . . . .”
“Không có sao? Em rõ ràng còn yêu Lương Bằng Uy , nhưng lại không thẳng thắn bày tỏ với anh ta, chẳng lẽ em không sợ sẽ hối hận sao?”
Cô có chút giật mình, Bạch Tuyết Tâmlại có thể hiểu rõ tình cảm của cô như vậy, “Em. . . . . . Em không có biện pháp. . . . . .”
” Chỉ là em sợ bị thương tổn, mới có thể đem sự thật lòng đè nén xuống, Bảo Nhi, dũng cảm lên một chút, nói không chừng chuyện xảy ra sẽ ngoài dự đoán của em.” Bạch Tuyết Tâm cười nói.
“Điều này em cũng đã từng hy vọng qua, nhưng kể từ nghe anh ta nói chuyên ở trong thư phòng, thì tâm của em đã ૮ɦếƭ rồi.” Bảo Nhi không nhịn được nức nở.Nếu không nghe được những điều kia, có lẽ cô còn có dũng khí đợi ở bên cạnh anh, vậy mà. . . . . .Bạch Tuyết Tâm nhìn Bảo Nhi mà đau lòng muốn ૮ɦếƭ , lát sau, vỗ nhẹ vai của cô, “Thôi! Đã như vậy, cũng chớ buồn nữa, chúng ta hãy cùng nhau sống một cuộc sống mới đi!”
Bảo Nhi hiểu, nhẹ nhàng gật đầu, quyết định sẽ để cho tất cả qua đi như cơn gió rồi cô sẽ làm lại từ đầu!
Sáu tháng sau
Tại vùng ngoại ô nào đó có một thôn trang mang tên Chương Hóa, người định cư cũng không nhiều, nhưng thôn dân thuần phác, làm đến nơi đến chốn, hết sức có tình vị, dĩ nhiên chỉ cần một chút chuyện nhỏ, không tới mấy giờ là có thể truyền khắp nơi, vì vậy khi Bạch Tuyết Tâm và Bảo Nhi đến ở, liền lục tục có người tới cửa thám thính tin tức cùng nhau tham gia náo nhiệt.Bảo Nhi giấu giếm tất cả, ở tại nhà của Bạch Tuyết Tâm, mẹ Bạch và hai em gái cũng rất thích cô, trong thời gian không tới 1 tháng, mọi người như người một nhà.Bảo Nhi cảm thấy rất may mắn, bây giờ cô đang làm giáo viên ở một nhà nhà trẻ, thật may là cô từ nhỏ đã chơi đàn rất hay, bây giờ có thể không cần lo lắng đến vấn đề phí sinh hoạt.Cô ở nơi thuần phác này bất tri bất giác đã qua sáu tháng, giờ phút này nghĩ lại, lòng của cô vẫn bình tĩnh, nhưng mỗi khi lúc đêm khuya, trong đầu đều sẽ hiện lên khoảng thời gian chung sống cùng Lương Bằng Uy . Cô nhớ anh, vô cùng nhớ anh, có đến vài lần cũng muốn len lén đi đến Bắc Bộ nhìn anh, dù là chỉ có một chút thôi cũng tốt, nhưng là. . . . . . Trời ơi! Cô rõ ràng quyết định muốn quên anh, nhưng. . . . . . Tại sao cô lại luôn cảm thấy thật là khổ sở đây?
Bây giờ anh sẽ đang làm gì? Sẽ nghĩ đến cô sao?Sẽ cùng Thẩm Thiến San kia kết hôn sao?Mặc dù anh nói anh đối với Thẩm Thiến San không có cảm giác, nhưng là tương lai ai biết được? Ít nhất cô hết sức rõ ràng, bất kể thời gian trôi qua như thế nào, anh cũng không thể yêu cô!Bảo Nhi nhớ lại đến chỗ này, иgự¢ truyền đến những trận nhói đau.
“Cô giáo, cô làm sao vậy?”
Âm thanh của người bạn nhỏ gọi suy nghĩ của cô về. Hỏng bét! Thiếu chút nữa đã quên rồi, hôm nay có đồng nghiệp xin nghỉ, cô đang giúp dạy thay a.Cô nhìn tất cả các bé ở trong lớp, chỉ có năm bé, mà ai cũng hoạt bát ðáng yêu.
“Cô không có việc gì.” Bảo Nhi cười nói.
“Mới là lạ! Cô giáo đang nghĩ đến bạn trai có đúng hay không?” Một bé trai vui vẻ hô. Những bé khác cũng nháo lên theo, Bảo Nhi khẩn trương nói: “Không có, các em mau ngồi đàng hoàng, cô giáo muốn đánh đàn rồi.”
“Cô giáo, cô giáo, bạn trai cô trông như thế nào à? Có đẹp trai hay không?” Bé trai chưa từ bỏ ý định, đặt câu hỏi lần nữa. Bảo Nhi nhíu mày một cái, “Tiểu Khải, hãy im lặng và ngồi xuống, không cho nói nữa.”
Tiểu Khải hướng cô làm mặt xấu, bắt đầu ở phòng học chạy loạn, “Không cần. . . . . Cô giáo không nói, Tiểu Khải cũng không đi học. . . . . .”
“Tiểu Khải!” Bảo Nhi đuổi theo.
“Không lên lớp, không lên lớp, hôm nay không lên lớp, cũng. . . . . .” Tiểu Khải vừa hô vừa gọi, ngay sau đó mọi người cũng cảm thấy rất thú vị, rời khỏi chỗ ngồi chạy loạn.
“Các em . . . . . ngồi xuống mau a. . . . . . Tiểu Khải, không được chạy đi!” Bảo Nhi thấy Tiểu Khải lao ra khỏi phòng học, khẩn trương đuổi chạy ra. Cô đuổi đến trước cửa, lúc này bên ngoài chợt truyền đến tiếng thét chói tai của hiệu trưởng, chỉ thấy các thầy, cô giáo ở các phòng học khác toàn bộ lao ra.
“Thế nào? Bảo Nhi, xảy ra ra chuyện gì?” Một cô giáo hỏi hỏi. Bảo Nhi lắc đầu, vội vàng cùng mọi người đi ra ngoài tìm. Vừa ra đến bên ngoài, trường hợp kinh người làm nhiều người toàn bộ hít hơi, sững sờ ở tại chỗ. Chừng mười mấy cỗ xe màu đen dừng ở cửa trường, hai mươi mấy người mặc tây trang màu đen, mang theo kính đen đứng tán ra , mọi người nghiêm túc giữ lấy một địa điểm xác định, giống như đang bảo vệ một vị thần thánh nào đó. Bảo Nhi vừa thấy này khung cảnh phô trương, lập tức phát giác có cái gì không đúng, vừa muốn xoay người chạy trốn, chỉ nghe thấymột tiếng vang truyền đến.
“Bảo Nhi!”
Trời ơi! Cái âm thanh này. . . . . . Bảo Nhi ngơ ngẩn, không cách nào nhúc nhích, vì đó chính là âm thanh mà cô mong nhớ ngày đêm a! Nhiều người nghe thấy tên của Bảo Nhi, kinh hãi lùi sang hai bên, bóng dáng của cô rất nhanh bị phát hiện ra. Lưng cô đưa về, đôi chân không cách nào di động. Lương Bằng Uy một thân tây trang màu đen, ngẩng đầu mà bước về phía cô, “Bảo Nhi, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”
Anh . . . . . Tìm cô. . . . . .Thật không dễ dàng lấy lại được dũng khí, Bảo Nhi từ từ xoay người lại, vừa thấy Lương Bằng Uy , cô che miệng lại, toàn thân không cách nào khắc chế run rẩy. Thật sự là anh ấy, thật sự là anh. . . . . .Lương Bằng Uy đến trước mặt cô, một đôi sâu con mắt tràn đầy trìu mến nhìn cô, “Bảo Nhi, anh cuối cùng cũng tìm được rồi.”
“Tại sao. . . . . . Tại sao anh lại xuất hiện tại nơi này. . . . . .” Bảo Nhi quả thật không thể tin được, rất sợ đây chỉ là một giấc mộng. Bỗng chốc, sắc mặt anh biến đổi, dịu dàng chuyển thành trách cứ, “Còn dám hỏi tại sao? Lá gan em ghê gớm thật, lại dám lừa gạt anh mang tiểu Hàng không chào mà đi, xem anh sẽ dạy dỗ em như thế nào!” Nói xong, anh ôm lấy eo cô, đi về phía xe.
“Này! Anh làm gì thế? Thả tôi xuống!” Động tác thình lình xảy ra làm Bảo Nhi sợ, cô hốt hoảng giãy dụa lấy.
“Bình tĩnh! Cái người phụ nữ ghê tởm này, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho em.”
“Đừng! Thả tôi xuống! Người….cứu. . . . . .” Ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có, cô đã bị anh đẩy mạnh vào xe . Lương Bằng Uy cũng lên xe, Bảo Nhi chuẩn bị mở cửa bên kia , lại bị anh một tay bắt được, “Lái xe!”
Xe lập tức đi, các chiếc xe khác cũng đi theo, trường hợp kinh người, rất nhanh truyền khắp cả thôn.
“Đừng! Tôi không muốn đi theo anh, mau dừng xe, tôi muốn xuống!” Bảo Nhi giãy dụa , một đôi mắt tức giận trừng mắt anh. Tay Lương Bằng Uy vẫn giữ chặt như cũ một tay bấn nút cạnh cửa, liền xuất hiện một tấm thủy thinh màu đen ngăn giữa ghế lái và ghế sau, hai bên cửa sổ càng trở nên đen hơn. Trong phút chốc, tất cả âm thanh đều biến mất,không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người. Thủy tinh đặc biệt khiến bên trong nhìn thấy thấy bên ngoài,nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong, ngay cả âm thanh cũng không nghe được. Bảo Nhi cực kỳ khẩn trương, ” Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Đứa bé tôi sẽ không giao cho anh!” Cô thật ngu ngốc, thiếu chút nữa đã quên rồi, anh là vì đứa bé mới đến tìm cô ! Anh căn bản sẽ không thể vì nhớ nhung cô, mà đặc biệt tìm đến cô.Cô a, lại còn bởi vì anh xuất hiện mà cảm động đến muốn khóc, thật là quá ngu rồi !
“Cái người phụ nữ này, nhất định phải làm anh tức ૮ɦếƭ mới cam lòng sao?” Anh lớn tiếng mắng. Cô cũng không chịu yếu thế, “Nếu như không muốn bị tức ૮ɦếƭ,anh hãy mau thả tôi xuống!”
“Em. . . . . .” Mới một thời gian không thấy, cô lại có thể trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy , Lương Bằng Uy nhẫn nhịn lửa giận nhìn chằm chằm cô. Bảo Nhi cũng hất cằm lên hung ác trừng lại, trải qua mấy ngày tôi luyện, cô đã trở nên kiên cường hơn.Chỉ cần có thể giữ đứa bé, cô sẽ không sợ anh ta !.Lương Bằng Uy cảm thấy ở cô tràn ngập sinh khí mê người và mắt đẹp, trong nháy mắt tất cả nhớ nhung lại xông tới, tim của anh lại bị cô bắt được lần nữa.Cô vẫn hấp dẫn người như vậy, chắc chắn rằng lòng của anh vĩnh viễn đều không thể bỏ cô đi!
“Bảo Nhi. . . . . .” Anh đột nhiên vươn tay giữ chặt cằm của cô.Cô nghi ngờ nhìn anh, ánh mắt vừa chạm đến trước mắt anh, cả người đều không tự nhiên .Cặp mắt kia làm cô hoài niệm, nó lấy lòng của cô, làm cô động lòng. . . . . .Không khí không tự chủ thay đổi, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lương Bằng Uy cuối cùng cũng không cách nào nữa đè nén, dùng sức hôn cô, điên cuồng đem lưỡi thăm dò, khát vọng cô đáp lại.
“Ưmh. . . . . .” Nụ hôn kích thích quen thuộc mà lòng cô yêu say đắm, cô đã quên mất hai người đang ở nơi nào, theo thói quen đáp lại anh.Nụ hôn nóng bỏng đưa trí nhớ của bọn họ chạy đi xa, một màn giao hoan như đèn kéo quân, nhanh chóng khơi lên ngọn lửa tình dục.Mỗi lần thay đổi từng góc độ hôn, thân thể của hai người càng thêm gần nhau.Lương Bằng Uy không cách nào giấu giếm tình ý trong lòng mình nữa, anh hôn một cái nữa thật sâu rồi lui ra một khoảng cách, nhìn mắt của cô, thâm tình nói: “Anh yêu em, Bảo Nhi, đừng rời khỏi anh nữa được không?”
Cái gì? !
Màn tỏ tình kinh người làm đầu óc Bảo Nhi trống không mấy giây, cánh môi ửng hồng khẽ run, khóe mắt cũng rơm rớm lệ.Anh nâng mặt cô lên, khổ sở nói: “Bảo Nhi, anh thật sự rất yêu em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em đã bị em hấp dẫn thật sâu, mặc dù biết em là em gái của Khâu Nhậm Diệu, nhưng anh thực sự rất yêu em a!”
“Uy. . . . . .”
“Đều tại lòng tự ái ૮ɦếƭ tiệt của anh, mới có thể hại em khổ sở như vậy, lần này em đột nhiên rời đi, mới để cho anh phát hiện ra sự ngu xuẩn của mình, anh rõ ràng là yêu em như thế, cần em như thế, nhưng anh lại không hiểu được như thế nào là quý trọng. Bảo Nhi, đồng ý với anh, đừng rời khỏi anh nữa được không em!”
“Trời ơi! Uy. . . . . . Chẳng lẽ anh không phải là vì đứa bé. . . . . .” Cô không nghe lầm chứ! Anh nói anh yêu cô
“Đứa bé chỉ là lý do phụ, thật ra thì người anh thật sự nhớ nhung là em, Bảo Nhi!” Âm thanh của anh đầy chua xót lại thương tiếc.
Mắt Bảo Nhi ướt ướt, âm thanh khẽ run, “Nhưng. . . . . . Ngày đó anh ở thư phòng, rõ ràng nói sẽ tuyệt đối không yêu em. . . . . .”
“Thư phòng?” Lương Bằng Uy bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra là như vậy, em là vì nghe được anh nói những lời đó mới quyết định rời đi sao? Ồ! Bảo Nhi, cái nha đầu ngốc này, những lời đó tất cả đều là anh ăn ở hai lòng mà nói nhảm thôi.”
“Còn Thẩm Thiến San thì sao? Anh không phải có hôn ước với cô ấy sao?”
“Đó là do cha anh và cha Cô ấy bí mật quyết định, không có bất kì liên quan đến chuyện của anh, anh lại không yêu cô ấy, tại sao phải cưới cô ấy? Bảo Nhi, người anh yêu là em, chỉ có em mới làngười anh yêu nhất, cũng là người anh muốn kết hôn nhất, duy nhất của đời này, kiếp này!”
Có thật không? Những điều này có thật không? Tâm tình Bảo Nhi kích động, nước mắt không ngừng chảy ra khỏi hốc mắt. Không cách nào đè nén thâm tình đối với anh, cô dùng sức ôm lấy anh, lớn tiếng tỏ tình, “Uy. . . . . . Uy. . . . . . Em cũng yêu anh a!”
Nghe vậy, Lương Bằng Uy chấn động không dứt, vẫn tưởng rằng cô sẽ không tiếp nhận mình, đang định trong tương lai sẽ từ từ bắt lấy lòng của cô, sao đoán được cô đã sớm yêu mình. . . . . .
“Có thật không? Bảo Nhi, anh không nghe lầm chứ! Em lặp lại lần nữa, nhanh lên một chút!” Anh hưng phấn bắt lấy vai của cô, khát vọng nghe nữa. Cô cười đến rực rỡ, lần nữa thâm tình tỏ tình, “Em cũng yêu anh, Uy!”
Dứt lời, Lương Bằng Uy nhanh chóng hôn lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng, hai người lại bắt đầu một cuộc kích tình lần nữa.Môi lưỡi của anh làm cô yêu say đắm, mà cô ngọt ngào lại làm anh đắm say, bọn họ lấy nụ hôn để bày tỏ tình yêu.Nụ hôn của anh dừng không được, ngón tay cũng vội vã như không kịp cởi y phục của cô.
“Đợi chút. . . . . . Uy, nơi này là trên xe. . . . . . A. . . . . .” Cô muốn kháng nghị, nhưng bởi vì иgự¢ đẹp đã bị anh nắm chặt mà trở thành ՐêՈ Րỉ.
Nghe được âm thanh mỹ miều của cô, một tay anh trêu đùa иgự¢ của cô, một tay kia đi tìm lối vào bí mật của vườn hoa kia, bắt đầu làm động tác reo rắc mê tình.
Thân thể Bảo Nhi từ từ nóng lên, “A. . . . . . Uy. . . . . . Uy. . . . . .” Cô cảm nhận sự chân thật của anh, vội vã không kịp cợi quần áo của anh ra, tay nhỏ bé lớn mật cầm lấy dục vật to lớn của anh, chủ động vỗ về chơi đùa .Đợi Dụς ∀ọηg của hai người đạt tới sôi trào thì anh để thân thể của cô lên, bởi vì không gian có hạn, cô không thể không thể đem hai chân cong lên, mà chỉ có thể chỉnh cho tư thế thật tốt nhất để cho anh tiến vào.
Anh nâng ௱ôЛƓ của cô lên, dùng sức thẳng tiến, một hơi thẳng đến nơi sâu nhất .
“A ——” Bảo Nhi kêu ra tiếng, nước mắt vui mừng chảy đầy gò má.
Anh đem hai chân cô cố định lại tại chính mình chủ động lắc hông, bắt đầu mãnh liệt chạy nước rút.
“A, a, a. . . . . .” Cô ôm chặt lấy anh, hai chân kẹp chặt, cô phối hợp nhịp ra vào của anh .Lương Bằng Uy dưới sự phối hợp ăn ý của Bảo Nhi gần như điên cuồng hơn, nơi này vừa nóng lại chặt khít làm cho của anh hưng phấn mãi không thôi, mà cô cũng vì phía trong được cọ sát mà không ngừng dâng lên khoái cảm, khoái cảm này làm người ta như si như say cũng nhanh tiến tới gần, hơn nữa gần như muốn đem bọn họ chôn vùi. . . . . Cuối cùng.Bảo Nhi cũng chân thật cảm nhận được sự tồn tại của Lương Bằng Uy , đồng thời cũng khắc sâu đến mức hiểu rõ, yêu anh, tình cảm này mãnh liệt như thế , chỉ là. . . . . . Người nhà của cô, nên làm như thế nào cho phải đây?
Ai! Thôi!
Người yêu của cô trường hợp nào mà chưa từng thấy qua, tin tưởng vì tương lai hai người, anh nhất định sẽ cố gắng lên!
Hạnh phúc, vào lúc này phủ xuống. . . . . .