"Anh ngủ ở phòng khác đi!"
"Tại sao?"
Trời ạ, còn hỏi tại sao nữa kia đấy...
"Tôi bất đắc dĩ mới cho anh ở đây vài hôm. Không lẽ còn phải cho anh ngủ phòng mình sao? Trong nhà còn một phòng khác kia mà."
Jasper tỏ vẻ mặt dửng dưng:
"Chúng ta là hai nam nhân, ngủ cùng cũng chẳng hề hấn gì!"
Anh cũng biết nói là hai nam nhân à?
Jasper trong nháy mắt thay đổi vẻ mặt, từ tràn đầy sức sống chuyển sang mệt mỏi uể oải, đi nhanh đến giường của Tuân Dương mà nằm xuống.
Tuân Dương tức hộc máu, nhưng mà dù có lôi kéo la hét thế nào tên này cũng không nhúc nhích.
Hết cách, Tuân Dương nghiến răng, lôi gối của mình sang phòng kế bên ngủ.
Cánh cửa phòng vừa đóng thì Jasper cũng mở mắt.
Đợi một lúc, nhắm chừng Tuân Dương đã say ngủ rồi hắn liền mở cửa đi vào phòng bên đó. Rất tự nhiên mà nằm xuống....
- --------------------------
Sáng sớm....
"JASPER!!!"
"Hôm nay chẳng phải được nghỉ sao? Ngủ thêm lát đi!"
Jasper hơi cười, khuôn mặt có chút uể oải nói.
"Anh tại sao... tại sao lại ngủ ở đây hả?"
"Bởi vì anh muốn ngủ cùng em, nên đương nhiên phải ở đây."
Tuân Dương muốn phản bác lại nhưng không nói được lời nào vì cục tức đang nghẹn ứ lại nơi cổ họng. Thêm nữa ngày hôm qua hắn cũng đã lĩnh hội được trình độ mặt dày của Jasper, tự thấy bản thân miệng lưỡi đơn giản không thể nào đấu lại hắn thì liền ỉu xìu, dậm chân đi ra khỏi phòng, răng nghiến đến phát đau!
- ----------------------------
Suốt một tháng trời, Tuân Dương bị Jasper đào hố hết lần này đến lần khác, mặc dù biết Jasper là đang muốn khiến hắn động tâm nhưng là... Tuân Dương thẳng nam hai mươi mấy năm trời, trong tiềm thức cũng luôn cho là nam nữ mới có mối quan hệ sâu đậm cho nên cũng không đề phòng Jasper nhiều lắm, mặc hắn muốn làm gì thì làm, Tuân Dương cũng không động lòng.
Thẳng đến khi bị Jasper đè dưới thân, kêu trời trời không thấu, kêu má má không trả lời, Tuân Dương mới nhận ra Jasper là đang nghiêm túc! Vả lại hắn còn là một con sói nham hiểm độc ác!
Sáng hôm sau đó cổ họng của Tuân Dương đau rát, nhưng cũng không bằng cái chỗ mà ai cũng biết kia... Hắn cảm thấy thật thương cho hoa cúc của mình...
Nhưng cũng nhờ chuyện này mà Tuân Dương mới phát hiện, bản thân thật ra đối với loại hình nam nam ɠเασ ɦợρ này cũng không quá bài xích, hơn nữa hiện tại hắn trong đầu đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh vạm vỡ của Jasper tối qua, nhất thời mặt đỏ lên như thiếu nữ.
Nhìn đến cái tên hỗn đản đang nằm bên cạnh, vẻ mặt còn thỏa mãn hết sức, Tuân Dương cũng không còn tức giận như tối hôm qua bắt đầu \'vào trận\' nữa...
Tuân Dương trốn ở phòng làm việc, nhưng hắn lại không có đang làm việc, hắn là đang suy nghĩ nghiêm túc chuyện của hắn và cái tên Jasper kia.
Nghĩ lại từng chi tiết, từng biểu hiện của hắn và Jasper một tháng vừa qua.... Hình như hắn phát hiện ra bản thân cũng bị bẻ cong luôn rồi...
Vẫn như cũ, hắn không cảm thấy tức giận hay kinh tởm tý nào, có lẽ hắn thật sự muốn tiếp tục mối quan hệ này.
Cái khung cảnh lấy vợ mà hắn luôn nghĩ bây giờ xem ra đã nhạt nhòa đi rất nhiều...
- ----------------------
Tối đó Tuân Dương nói thật lòng mình với Jasper, tên đó mừng đến mức lên mạng đặt vé máy bay đi mỹ ngay lập tức.
Hỏi ra mới biết là tên này định đi lĩnh chứng...
Đột nhiên Tuân Dương cảm thấy ấm lòng, xem ra hắn thật sự có tình cảm sâu nặng...
Cũng tối hôm đó, Tuân Dương bày tỏ rằng mình muốn nằm trên. Nằm trên theo nghĩa đen, nhưng mà Jasper lại cho Tuân Dương theo nghĩa bóng...
Tuân Dương rốt cuộc cũng biết bạo hoa cúc nghĩa là gì rồi. Xem ra ngày tháng sau này rất dài đây...