Đêm Nay Ngủ Cùng Ai - Chương 65

Tác giả: Jassica

Trừng Phạt Nóng Bỏng
Chung Thụy nghe vậy, vội vàng lắc đầu: “Không có lừa em, tai nạn là thật, anh ngã từ trên đài cao xuống cũng là thật. Gãy xương bên đùi phải, hai má cũng bị xước, xương sườn bị nứt ra, hên là anh vươn tay nắm được vật cản trên đài mới tránh được một kiếp”.
Nhớ lại màn nguy hiểm trước đó, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi.
Một khắc kia, ý chí muốn sống của Chung Thụy bộc phát rất mãnh liệt, một tay nắm lấy giá đỡ, cho dù toàn thân đau đớn khó chịu, gần mười lăm phút cũng không buông ra.
Bởi vì Tiêu Tiêu vẫn đang đợi anh, bản thân mình còn muốn nắm tay cô đi suốt cuộc đời này.
Tiêu Tiêu ngẩn ra, liếc nhìn chân phải được nâng cao của Chung Thụy: “Cho nên anh tương kế tựu kế, đánh cược với Chung lão, để cho ông ấy chấp nhận chúng ta?”.
Chung Thụy gật đầu: “Ông nội rất bảo thủ, nhưng khá giữ chữ tín, chỉ cần ông đồng ý, cha mẹ cũng sẽ không phản đối”.
Tuy anh nói cũng có lý, nhưng trong lòng Tiêu Tiêu vẫn không thoải mái: “Anh cũng không nói cho em biết trước, em đợi ở bên ngoài một ngày một đêm, lo lắng muốn ૮ɦếƭ, các người lại chơi đùa đánh cược cái gì thế hả? Em cũng không phải tiền đặt cược, sau đó bị người ta âm thầm đẩy tới đẩy lui, chẳng lẽ cứ ở bên ngoài chờ đợi như một con ngốc?”.
“Rất xin lỗi, anh không kịp nói với em. Hơn nữa, ông nội cũng nói, muốn nhìn bộ mặt chân thật nhất của em. Tuy ông ấy chưa nói gì, giọng điệu cũng không tốt, nhưng trong lòng đã chấp nhận em rồi” Chung Thụy nắm tay cô, sợ Tiêu Tiêu giận dỗi bỏ anh mà đi.
Bị người ta xem như vật phẩm thử thăm dò một phen, cho dù người tốt tính đến cỡ nào cũng không chịu nổi.
Huống chi người trong lòng cũng hùa theo làm bậy, rõ ràng là muốn xem tính tình của cô có tốt không, có tức giận hay không?
Lần này đúng là Tiêu Tiêu rất tức giận cùng khổ sở, nhưng vẫn quan tâm đến vết thương trên người Chung Thụy, nhẹ nhàng gỡ tay anh ra: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, có người nhà săn sóc, hẳn là sẽ khỏi rất nhanh thôi”.
“Em muốn đi đâu?” Chung Thụy gắng gượng ngồi dậy, muốn đi lên kéo cô lại.
Tiêu Tiêu đi được vài bước, quay đầu lại nói: “Đến vùng khác chụp ngoại cảnh, bởi vì anh mà trì hoãn hai ngày rồi. Anh đã không sao, vậy em về trước đây”.
Chung Thụy nhìn sắc mặt không vui của cô, lúc này Tiêu Tiêu vì quan tâm đến vết thương trên người mình nên không nổi giận, nhưng anh lại muốn Tiêu Tiêu mắng to tiếng, chứ không phải nghẹn ở trong lòng: “Lần này là anh không đúng, anh chỉ vội vã muốn người trong nhà thừa nhận em, ở cùng với em một cách quang minh chính đại”.
Nếu ở cùng một chỗ với Tiêu Tiêu, lại khiến cho người trong nhà phản đối kịch liệt, thì chỉ làm cho những ngày về sau của Tiêu Tiêu càng khó khăn hơn. Chung Thụy bị kẹt ở giữa, không biết nên làm thế nào mới phải đạo.
Thà như vậy, còn không bằng giải quyết tận gốc, để cho ông nội chấp nhận Tiêu Tiêu trước.
“Em hiểu dụng ý của anh, nhưng về mặt tình cảm không thể chấp nhận sự lừa gạt và dò xét” Tiêu Tiêu xoay người bước đi, khi mở cửa ra liền thấy Chung lão đang ngồi trên sofa thoáng nhìn cô một cái.
“Lại muốn đi? Đi quay phim hay là chụp quảng cáo?”.
“Quảng cáo, trước đó đã đi được nửa đường, nhưng nghe Chung Thụy gặp tai nạn mới gấp rút trở về” Tiêu Tiêu mới biết được chân tướng, sắc mặt nhìn Chung lão cũng không coi là tốt.
Còn tưởng rằng Chung lão sẽ mở miệng ngăn cản, hoặc là tỏ vẻ không đồng ý cùng khinh thường. Nhưng không ngờ ông lại gật đầu : “Ừ, đồng ý chuyện với người khác thì nên làm cho tốt. Khi nào mời cha mẹ nuôi của cô sang đây gặp mặt? Chuyện hôn lễ, cũng nên chuẩn bị cho tốt”.
Đào Linh ở bên cạnh vẫn không hé răng, nghe vậy thì sửng sốt một chút, nhìn Tiêu Tiêu một cái.
Không nghĩ tới ngôi sao nhỏ này lại lợi hại như thế, thoáng cái đã xử lý xong cha chồng. Nhớ lại năm đó bà vào cửa khó khăn đến cỡ nào, nếu không phải trong bụng có Chung Thụy, đoán chừng đã bị nữ giúp việc đuổi ra khỏi nhà.
Chính nhờ có Chung Thụy ở bên cạnh chống đỡ giúp bà, nhưng mình chỉ có thể là “Mẫu bằng tử quý”, từ đầu đến cuối chồng của bà vì sợ uy nghiêm của cha chồng mà chậm chạp không có bất kỳ động thái nào khác…
Nghĩ đến đây, Đào Linh không khỏi có chút hâm mộ Tiêu Tiêu…
Tiêu Tiêu nhíu mày, vốn dĩ trong lòng có chút không thoải mái, nghe giọng điệu giống như ban ơn của Chung lão thì càng không vui.
Vì sao cứ muốn cha mẹ cô vất vả chạy tới đây để gặp người của Chung gia, chứ không phải là nhà trai sang nhà mình?
“Việc đồng áng trong nhà có hơi nhiều, cha mẹ muốn đi cũng rất khó. Cháu phải đi làm đây, hẹn gặp lại” Tiêu Tiêu cũng không khách sáo với họ nữa, trực tiếp bước đi.
Ai nói cô không giận, con thỏ nổi giận vẫn có thể cắn người!
Thấy cô đen mặt bước đi, Đào Linh thầm than người trẻ tuổi đúng là rất nóng tính, Chung Thụy rất vất vả mới làm cho Chung lão nhìn cô với cặp mắt khác, bây giờ không phải kiếm củi ba năm mà thêu một giờ rồi sao?
Bà quay đầu nhìn về phía Chung lão, liền thấy khóe miệng của ông ẩn chứa ý cười, trong mắt không có chút tức giận, cũng hơi tán thưởng, làm bà không khỏi sửng sốt.
Chung lão nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Đào Linh, hiếm khi mở miệng giải thích: “Ngay cả cha của Chung Thụy cũng không dám nói với ta như vậy, tiểu cô nương này đúng là có khí phách, không đến mức khúm núm chỉ biết đồng ý”.
Sắc mặt Đào Linh khẽ thay đổi, việc này rõ ràng là nói bà luôn ngoan ngoãn nghe lời, không có ý chí phản kháng, một chút gì của bà cũng làm chướng mắt ông.
A Sâm chờ ở bên ngoài trực tiếp túm lấy Tiêu Tiêu kéo lên xe đi quay ngoại cảnh, A Sâm nhìn sắc mặt của cô không được tốt, dọc đường đi cũng không dám nói gì.
Nhưng nhìn dáng vẻ của cô, dễ thấy Chung Thụy không có việc gì.
Quay ngoại cảnh, đơn vị quảng cáo dám nổi giận, nhưng đạo diễn cùng nhân viên làm việc lại không dám.
Tuy trong lòng có chút oán giận, cảm thấy Tiêu Tiêu sau khi có tiếng tăm thì trở nên kiêu ngạo. Nhưng cũng có tin đồn , nói rằng Chung Thụy quay quảng cáo bị thương, lúc đó cô mới vội vàng bỏ đi.
Bình thường các ngôi sao nữ đều lấy sự nghiệp làm trọng, huống chi là chương trình quảng cáo phát sóng vào khung giờ vàng của ngày nghĩ, với lại chi phí phát ngôn là bảy con số, làm sao cũng không thể tùy tiện vứt bỏ được, nhiều nhất là quay hình cho xong rồi sau đó chạy thẳng đến bệnh viện.
Nhưng Tiêu Tiêu lại hoàn toàn vứt bỏ công việc, không quan tâm tới bất cứ thứ gì để quay trở lại, điểm ấy khiến cho không ít người bội phục trong lòng, người có thể làm đến trình độ như cô quả thật không nhiều lắm.
Người người đều nói Tiêu Tiêu mượn Chung Thụy để trèo cao ra làm sao, như thế nào, nghi ngờ sự chân thành của cô. Nhưng với hành động đó, cô đã phá tan tất cả các lời đồn không có thật.
Tâm trạng của Tiêu Tiêu không tốt, nhưng vẫn chuyên nghiệp như trước.
Chỉ cần thời gian nửa ngày, cô đã quay quảng cáo xong rồi.
Không chỉ có thời gian kết thúc trước thời hạn, đạo diễn nhìn vào màn hình cũng rất hài lòng với cô.
Tổ chức một buổi tiệc mừng có điều Tiêu Tiêu không tham gia, bởi vì hai ngày không ngủ, mệt mỏi cứ theo nhau mà đến, cô cũng phải cân nhắc một chút về sau nên đối mặt với Chung Thụy như thế nào…
Chấn chỉnh tư tưởng xong, bất tri bất giác đã qua một tuần, lúc này Tiêu Tiêu mới bước chân vào bệnh viện lần thứ hai.
Chung Thụy thấy cô, hai mắt rõ ràng sáng hẳn lên, khiến cho Chung lão mỗi ngày phải đến chăm sóc cho đứa cháu lém lỉnh rất bất mãn, nói lầm bầm một tiếng rồi thức thời lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người trẻ tuổi.
“…Vẫn còn tức giận?” Chung Thụy nhìn cô, bất đắc dĩ mà cười cười. Một tuần không nhìn thấy cô, anh cũng không dám gọi điện thoại thúc giục, tránh phản tác dụng.
Nhìn dáng vẻ của Tiêu Tiêu, tức giận dường như đã tiêu biến một chút, cũng không đến mức hoàn toàn thư thái.
“Lần này anh đã làm quá trớn rồi đó” Tiêu Tiêu ngồi cạnh giường, kể tội của anh ra.
Chung Thụy vội vàng gật đầu thừa nhận: “Là anh sai, không nói cho em biết sớm, khiến em lo lắng”.
“Chân của anh đã tốt lên chưa?” Tiêu Tiêu chuyển hướng sang đùi phải bó thạch cao của anh, nhỏ giọng hỏi anh.
Chung Thụy biết Tiêu Tiêu quan tâm mình, đem đầu đuôi góc ngọn lời nói của bác sĩ nói cho cô nghe.
Tiêu Tiêu hiểu rõ: “Nói cũng đúng, tổn thương gân cốt phải dưỡng 100 ngày, trong ba tháng này anh không được tùy ý làm loạn đâu đó”.
“Đúng vậy, nếu không xương dài ra sẽ không thẳng, sau này anh muốn bước đi cũng không dễ” Chung Thụy cười cười, hiếm khi anh có hứng thú trêu đùa.
Tiêu Tiêu nhìn anh cười, cũng cười theo.
Rốt cuộc Chung Thụy đã hiểu được, cái gì gọi là vui quá hóa buồn.
Nghĩ đến Tiêu Tiêu cuối cùng cũng tha thứ cho mình, mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm anh, nhưng lại không nghĩ rằng đây là lúc ác mộng bắt đầu.
Từ đó mỗi sáng rất đúng giờ Tiêu Tiêu sẽ đọc báo cho anh nghe, Chung lão cũng không có ý định tiếp tục làm bóng đèn, dứt khoát bảo Đào Linh đi theo về. Những người làm công việc chăm sóc cũng từ từ giảm bớt, trong phòng chỉ còn lại hai người, ngay cả thuốc cũng cho biết thời gian và liều lượng dùng, được đặt trong góc, ba bữa cơm cũng có người đưa đến bên ngoài phòng bệnh không tiến vào quấy rầy, hoàn toàn cho bọn họ thời gian ở chung với nhau.
Có điều Chung Thụy lại cảm thấy giày vò gấp bội, anh biết Tiêu Tiêu đã hết giận, nhưng cũng bắt đầu chỉnh mình sau khi….
“Bộ quần áo hôm nay thế nào?” Tiêu Tiêu mang đến hai cái vali lớn, không biết còn nghĩ rằng cô phải ở trong bệnh viện dài hạn, ngay cả Chung lão nhìn thấy cũng vô cùng hài lòng.
Mới đầu Chung Thụy còn tưởng như vậy, sau đó lại phát hiện, về phương diện quần áo, tất cả các kiểu dáng đều có đủ, không ngờ…
Anh gật đầu với vẻ mặt đau khổ: “Đẹp”.
Hôm nay Tiêu Tiêu mặc một bộ váy bằng ren màu xám bó sát người, da thịt trắng nõn cùng dáng người ma quỷ như ẩn như hiện, làn váy xẻ tà gần tới lưng, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp.
Cô cười cười, một chân giơ lên đặt ở mép giường, đầu ngón tay chậm rãi trượt từ mắt cá chân lên đầu gối, từ từ đến gần bắp đùi và đường cong ở eo.
“Ừ, váy em hơi rộng, phải cầm đi sửa cho chật một chút” Cô kéo kéo phần vải vóc nơi иgự¢, cổ áo chữ V bị kéo xuống làm khe rãnh như ẩn như hiện, Chung Thụy cảm thấy mình sắp điên mất rồi.
Ngày hôm qua Tiêu Tiêu mặc một cái áo иgự¢ bằng sa mỏng đen tuyền, thiết kế tầng tầng lớp lớp, Bra bó váy ngắn, khó khăn lắm mới bọc được tiểu PP. Cô còn cố tình nói gần đây có học một điệu nhảy, mở nhạc nhảy liên tục nửa tiếng.
Trên người bị mồ hôi làm ướt nhẹp, càng trong suốt.
Nhưng Chung Thụy chỉ có thể nằm trên giường, vừa không thể nhào qua ôm lấy Tiêu Tiêu, ngay cả xuống giường còn không được.
Nghĩ tới đây, anh chỉ có thể cười khổ,
Tiêu Tiêu thay đổi phương pháp tra tấn người, Chung Thụy cũng không thể tức giận được gì.
Ai kêu anh lúc trước đánh cược với ông nội làm gì, chọc cô giận mất rồi?
“Không cần, cái váy này đủ chật rồi, nếu thắt nữa nó sẽ bung đó” Chung Thụy nhìn thấy cô hôm nay không có hứng thú để khiêu vũ, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ Tiêu Tiêu lại kéo kéo vạt váy thật dài, nheo mắt lại nở nụ cười: “Ngày hôm qua em có xem một tiết mục biểu diễn, thấy rất hay, anh có muốn xem không?”.
Chung Thụy nhìn cô cười đến nỗi trong lòng rét run, theo bản năng muốn lắc đầu. Đáng tiếc không phải Tiêu Tiêu hỏi ý kiến của anh, mà là báo cho anh biết một tiếng mà thôi.
Cô lắc ௱ôЛƓ đi một vòng quanh giường bệnh, lại nhảy một điệu Belly Dance. Vòng иgự¢ mềm mại lắc lư theo động tác của cơ thể, vòng eo nhỏ hẹp vặn vẹo trái phái, nhân lúc Tiêu Tiêu hơi rũ mắt xuống, vẻ mặt cười như không cười.
Chung Thụy hung hăng nuốt một ngụm nướt bọt, hận không thể lập tức khỏi bệnh.
Tiêu Tiêu vừa cười duyên, vừa thuận tay xé rách vạt váy. Hóa ra là hai mảnh vải nối liền cùng một chỗ, sau khi xé ra liền biến thành váy ngắn. Những nơi nối nhau được chế tác rất tinh xảo, một chút cũng không nhìn ra đường vá.
Cô cầm vạt váy bị xé kia, thuận tay ném xuống đất, lại tháo mảnh vai trên vai xuống*, đặt trên đùi thạch cao của Chung Thụy, bờ иgự¢ dán lên thạch cao cọ qua cọ lại, lộ ra cảm giác hưởng thụ.
*Để Mi hỏi cô Tô lại đã
Chung Thụy cảm thấy nhiệt độ của toàn cơ thể như bị đốt lên, thạch cao thật dày ở đùi phải dường như cảm giác được cái mềm mại của Tiêu Tiêu.
Nhưng động tác của Tiêu Tiêu vẫn cứ tiếp tục, đưa lưng về phía Chung Thụy, đưa tay kéo khóa sau lưng xuống.
Một sợi dây kéo đã được cởi bỏ, động tác chầm chậm cũng không dừng lại mà tiếp tục uốn éo thắt lưng, mãi cho đến lúc tấm lưng trắng nõn dần dần hiện ra.
Chung Thụy thấy cô xoay mạnh người, nhưng vẫn còn chiếc áo иgự¢ màu vàng, không khỏi có loại thất vọng nói không nên lời, và hơn nữa là sự chờ mong.
Tiêu Tiêu ngồi ở mép giường, đầu ngón tay cọ cọ иgự¢ anh, thong thả đi xuống, vẽ vòng tròn trên bụng, nghe thấy Chung Thụy phát ra tiếng hít thở ồ ồ, lách qua cái nơi nóng rực kia, dọc theo đường cong của bắp chân từ từ đi xuống.
Chung Thụy chịu không nổi, muốn bắt lấy cánh tay đang quấy rối bàn chân kia, nhưng bị Tiêu Tiêu nhanh nhẹn mà tránh được.
Cô cúi người, đầu ngón tay đặt lên môi Chung Thụy, nheo mắt nở nụ cười: “Anh…Đáng đời!”.
Vừa dứt lời, Tiêu Tiêu không khách khí mà đặt ௱ôЛƓ ngồi lên bụng anh, còn cố ý nhéo nhéo vài cái, lúc này mới nhảy xuống giường.
Chung Thụy ngoại trừ hô hấp dồn dập, thì đã không nói nên lời.
Anh buồn bực, mình đúng là đáng đời.
Đắc tội Tiêu Tiêu, Chung Thụy nằm trên giường trong ba tháng này thật sự rất khó khăn rồi đây.
--
Tác giả nói suy nghĩ của mình: Ha ha, Chung đại thần bị cấm dục ~~~~╭(╯3╰)╮.
Tác giả muốn viết cái chữ “Kết thúc” kia đã lâu rồi… Cuối cùng cũng tới…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc