Ngoại Truyện: Lễ Tình Nhân Ngọt Ngào[VIP] Buổi hẹn hò của hai người.
Rất lâu rất lâu sau đó, khi tất cả mọi chuyện đã được giải quyết.
Tiêu Tiêu tiếp tục quay cho xong những bộ phim điện ảnh và quảng cáo nhân ngày lễ tình nhân, rạng sáng mới về đến nhà, cô liền nằm úp trên sofa mệt đến nỗi không buồn cử động, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Hay là chúng ta cũng đi chơi lễ tình nhân đi?”.
Chung Thụy đang ngồi lật kịch bản ở bên cạnh, gật gật đầu: “Ok, nhưng phải cải trang rồi mới ra cửa được”.
Bọn họ bây giờ, tên tuổi còn nổi hơn trước kia. Chẳng cần nói Chung Thụy, ngay cả Tiêu Tiêu cũng không thể tùy ý ra ngoài, tuy có đội nón và kính râm nhưng cũng bị phát hiện vài lần, sau đó thì bị vây quanh bốn phía…
Tiêu Tiêu nhớ tới lần trước bị fan chặn ở cửa toilet của khách sạn, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
Rùng mình một cái, cô đội nguyên một bộ tóc giả màu hạt dẻ, lại còn trang điểm đậm, gần như không thể nhìn ra vẻ mặt thật của cô. Rồi lại mặc thêm một chiếc váy bằng voan mỏng khá thịnh hành gần đây, sau đó khoác thêm một cái khăn choàng màu vàng nhạt nữa…
Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng khá tinh xảo.
Dù nói sao đi nữa, lần này cũng được tính là một buổi hẹn hò, sao có thể ra khỏi cửa với vẻ ngoài nhếch nhác được?
Chung Thụy thay một chiếc áo sơ mi sọc xanh và quần tây màu xám bạc, trông rất đẹp trai, Tiêu Tiêu vừa lòng mà nhìn người ở bên cạnh, kéo kéo cánh tay của anh, bắt đầu ra ngoài hẹn hò.
Nhưng mà sau khi ra cửa, họ cũng bắt đầu lo lắng.
Các cặp tình nhân hẹn hò, không phải đi ăn cơm, thì chính là đi dạo phố và xem phim rạp, bọn họ đi dạo phố thì có vẻ không thích hợp, chắc chắn sẽ bị người ta nhận mặt ngay, làm giao thông ùn tắc ảnh hưởng đến lễ tình nhân của người khác thì không ổn cho lắm.
Vì thế, họ quyết định rảo bước đi về phía rạp chiếu phim.
Tiêu Tiêu kéo Chung Thụy, né người qua đường, tránh cho bọn họ lại phát hiện ra, thật vất vả mới xuyên qua được bức tường người tầng tầng lớp lớp của những cặp tình nhân, thành công đứng trước cửa rạp chiếu phim.
Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm những bộ phim điện ảnh mới gần đây, nhíu mày càng bực bội.
Những bộ phim điện ảnh trên tạp chí, mười bộ thì trong đó có tám bộ là cô tham gia cùng với Chung Thụy rồi, có điều phải đối mặt với diễn viên mà cô đã quá quen thuộc hằng ngày.
Nhìn chính mình, dù sao cũng cảm thấy là lạ!
Ngay cả nhìn vài người quen trong đó, cô cũng cảm thấy rất quái nữa là.
Tiêu Tiêu bực mình nhìn về phía Chung Thụy, người ở phía sau thuận tay chọn đại một bộ phim thương mại.
Những bộ phim có tiếng ở trong giới, ít khi xuất hiện cốt truyện với tình tiết không bị trở ngại bởi giới phê bình, nghe nói đạo diễn này là một người trẻ tuổi, mang danh học trò của đạo diễn, rất đáng xem.
Nếu đã quyết định, rất nhanh Chung Thụy đã mua về hai vé, ghế tình nhân, nhưng không ngờ là được xếp ở hàng cuối.
Tiêu Tiêu vừa lòng mà vân vê chiếc vé, quăng ánh mắt khen ngợi sang chỗ Chung Thụy.
“Vậy chúng ta đi vào thôi”.
Chung Thụy mua thêm hai gói bỏng ngô và hai chai thức uống, giống như những cặp tình nhân khác, đi từ cửa NOT VIP* vào phòng chiếu phim
*Nguyên bản là phi khách quý, có nghĩa là không phải là khách quý, ôi giời có nhiều khi tiếng việt đọc chẳng xuôi tay.
Rất nhanh đã tìm được chỗ ngồi, hiện tại Tiêu Tiêu rất kỳ vọng vào bộ phim điện ảnh này…
Kết thúc một loạt quảng cáo trên màn hình, nghênh đón cảnh mở màn cho bộ phim.
Hai năm nay Tiêu Tiêu quay phim không ít, đối với phim điện ảnh có quan điểm tổng thể vĩ mô như thế này, cô phải vừa nhìn vừa phân tích vừa học tập, hết sức chuyên tâm.
Nhưng mà cặp tình nhân ở phía trước cứ nhỏ giọng nói chuyện, làm cho cô có chút khó chịu.
Nói chuyện phiếm ở trong rạp chiếu phim, thì không bằng trực tiếp đi tìm một quán cafe nào đó nói cho đã đi, sao có thể làm ảnh hưởng đến người khác xem chứ?.
Tiêu Tiêu mất hứng, đang định ngăn cản cặp tình nhân đang nói chuyện ở phía trước, nhưng bị Chung Thụy kéo lại.
Cô quay đầu trừng mắt sang đây, khi ngoảnh mặt nhìn lại, không khỏi trợn tròn mắt.
Hai người phía trước lại biến thành một người ngồi, người còn lại thì ngồi chồm hổm, thỉnh thoảng phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ bị kiềm nén cực kỳ ẩn nhẫn.
Tiêu Tiêu không thể bình tĩnh được nữa, đây là nơi công cộng, bọn họ có cần dùng cách này để thể hiện sự nôn nóng của mình không?
Cũng phải nói, cách đây không xa có một căn nhà nghỉ. Cách hai con phố, còn có một dãy khách sạn nghe nói rất xa hoa hào nhoáng…
Được rồi, trước khi ra cửa cô đã luyện tập, dĩ nhiên đối với tình huống phía trước cô tự đánh giá bản thân mình chuyên nghiệp hơn!
Chung Thụy nhìn cảnh mờ ám đó, sắc mặt của Tiêu Tiêu đổi tới đổi lui, không khỏi buồn cười, kề sát vào tai cô nhỏ giọng nói: “Lễ tình nhân, không cần so đo nhiều như vậy”.
Tiêu Tiêu buồn bực, là lễ tình nhân nên bọn họ có thể làm càn ở trong rạp chiếu phim à, có thể làm phiền đến người khác sao?
Chung Thụy nhìn chằm chằm, bỗng nhiên nhíu mày: “Không lẽ, em muốn theo chân bọn họ…?”
Tiêu Tiêu lắc đầu, nhìn những người phía trước quần áo vẫn chỉnh tề, nhưng lại động tay động chân, cô miễn cưỡng nghĩ rằng nhìn không thấy là được rồi.
Cô xụ mặt tiếp tục xem phim, cặp tình nhân ngồi ở phía trước rốt cuộc cũng xong việc, thở hồng hộc mà ngồi trở lại chỗ cũ, cuối cùng cũng không tiếp tục trình diễn cảnh nóng cấm người dưới 18 tuổi nữa.
Nhưng mà Tiêu Tiêu mới khôi phục lại tâm trạng một chút, cô liền có cảm giác chỗ ngồi hơi rung động.
Nghi ngờ mà liếc sang hàng xóm, chẳng lẽ người ngồi bên cạnh rất mập sao? Nếu không, thì làm sao ở vị trí ghế ngay chỗ này lại rung lắc dữ dội như thế?
Tiêu Tiêu bị chấn động vài cái, nén không được tò mò, thò đầu nhìn qua.
Ở trong này, chỗ ngồi của cặp tình nhân không chỉ có tấm vách ngăn để cản tầm nhìn, với lại giữa những chỗ ngồi với nhau cũng có một khoảng cách nhất định.
Tiêu Tiêu nghĩ không hiểu, đầu năm nay không lẽ giá cả của mọi thứ đều tăng cao sao, tình nhân ngay cả tiền thuê khách sạn cũng không kham nổi, phải làm tổ trên ghế tình nhân chật hẹp, lén lút làm việc ở rạp chiếu phim.
Tiêu Tiêu nhìn sang người bên cạnh, vốn anh rất nghiêm túc nhìn chằm chằm bộ phim trên màn ảnh, nhưng tay trái lại… Đặt ở trên đùi, vuốt nhẹ nhàng, càng ngày càng có khuynh hướng thay đổi vị trí.
Khóe miệng nhếch lên với vẻ bực mình, cô chụp lấy bộ móng vuốt đang vuốt ve mình.
Đúng là mình còn kém xa năng lực học tập và độ dày da mặt của người nào đó!
Tiêu Tiêu không nghĩ đi xem phim , lại không cẩn thận bắt gặp đôi tình nhân bên cạnh đang làm việc, túm lấy Chung Thụy, giậm chân thật mạnh, nhìn không chớp mắt, đi qua chỗ ngồi của cặp tình nhân bên cạnh.
Người bên cạnh đang đắm chìm trong thế giới của hai người không thể tự thoát ra được, bỗng nhiên trước mặt tối đen, bị người ta chặn mất ánh sáng trên màn hình, lúc này mới phát giác bị người ta nhìn thấy, tay chân luống cuống mà túm lấy quần áo gần như đã bị lột sạch sẽ che lấy bộ phận quan trọng…
Trong lòng Tiêu Tiêu hừ lạnh, Chung Thụy nhìn thấy vành tai của cô đã đỏ ửng lên, không khỏi nở nụ cười.
Đi xem phim mới vừa ra trận đã thất bại, Tiêu Tiêu đoán thời gian cũng không còn sớm, quyết định xuất phát về nhà hàng phía Tây.
Lễ tình nhân sao có thể thiếu cây nến giá bạc, hoa hồng đỏ trên bàn ăn được, còn có người diễn tấu vi-ô-lông bên cạnh nữa.
Nhưng khi Tiêu Tiêu và Chung Thụy đến nhà hàng Pháp, lại bị nhân viên phục vụ cười tủm tỉm, lễ độ mà ngăn bọn họ ở bên ngoài.
Tiêu Tiêu nhíu mày, mới biết nhà hàng này đã được người ta bao trọn gói, làm cô không khỏi thất vọng.
“Nhà hàng này đã hết chỗ rồi, chúng ta đi nơi khác vậy. Em nhớ, cách đây không xa có một nhà hàng rất ngon” Cô đã học rất nhiều để thỏa mãn lòng tin của mình, dù sao có rất nhiều sự lựa chọn, mình còn định thử đồ ăn của từng nhà hàng xem mùi vị như thế nào nữa kìa!
“Lại hết chỗ!” Tiêu Tiêu mở ra cuốn sổ ghi chép nhỏ màu hồng phần luôn mang theo bên mình, lúc đầu tên và địa chỉ nhà hàng chi chít, nhưng sau đó toàn là dấu gạch chéo,
Bực mình, đi mấy nơi rồi, sao nhà hàng nào cũng chật chỗ thế kia!
Đều do Tiêu Tiêu làm việc vội vàng, sớm đem chuyện lễ tình nhân hôm nay quẳng ra sau đầu, phải chi tìm A Sâm giúp đặt chỗ trước trong nhà hàng, thì bây giờ bọn họ cũng không chật vật như vậy, đói đến nỗi bụng réo ầm ầm tìm khắp nơi nhưng không có chỗ nào để ăn cơm.
Nhà hàng nào có chút hơi hướm thú vị thì đầu người đông nghìn nghịt, Tiêu Tiêu nhìn ngó xung quanh, càng chạy càng thất vọng.
Tháng trước nhân lúc rảnh rỗi cô liền lập kế hoạch cho các tiết mục sẽ xuất hiện trong ngày lễ tình nhân, muốn để cho hai người trải qua một ngày lễ tình nhân khó quên.
Đáng tiếc bây giờ, bởi vì trên đường có quá nhiều người, nhà hàng thì chật ních, cô chỉ có thể đói bụng mà tuyên bố tan rã…
Tiêu Tiêu nắm chặt tay, càng bị áp ૮ɦếƭ lại càng hăng, cô không tin không thể tìm nổi một chỗ để hẹn hò!
Xoay bước, chỉ tay về tòa nhà ở đằng xa: “Đu quay, trò chơi này cần mua vé phải không?”.
Chung Thụy theo sát ở phía sau, Tiêu Tiêu vừa dứt lời liền chặn lại một chiếc taxi, chạy thẳng đến khu vui chơi.
Khu vui chơi người ra vào vẫn tấp nập, tất cả đều là những cặp tình nhân.
Thật vất vả mới kiếm được một chỗ tốt để hẹn hò, dù nói gì đi nữa Tiêu Tiêu Tiêu cũng không buông tha cho đâu, cô vẫn chen chúc trong đám người xếp hàng mua vé.
Ước chừng được mười lăm phút, cuối cùng cũng giành được hai tấm vé, cô lôi kéo Chung Thụy đến tầng cao nhất.
Nhưng mà ở bên dưới đu quay, vẫn có các cặp tình nhân đang … Xếp hàng…
Tiêu Tiêu nổi giận, ngồi trên đu quay một vòng chắc khoảng mười lăm hai chục phút, nhưng xếp hàng dài thế này thì gần cả tiếng đồng hồ chứ chả chơi, lúc nãy đã xếp hàng rồi, bây giờ lại xếp hàng nữa? Nhìn thấy một hàng dài ngoẵng, đợi đến lúc ngồi lên được chắc mất cả tiếng nữa.
Nghiến răng nghiến lợi mà kéo Chung Thụy … Lên!
Xếp hàng thôi mà, Tiêu Tiêu cảm thấy lễ tình nhân không ăn được bữa tiệc lớn, nhưng vẫn có thể ngồi trên đu quay một vòng cơ mà!
Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, phía trước chỉ còn lại một cặp tình nhân.
Nhưng mà đu quay bỗng nhiên lại phát ra tiếng vang bén nhọn, nhân viên làm việc sắc mặt khẽ thay đổi, xông vào phòng điều khiển, rồi sau đó xụ mặt hướng về phía mọi người tuyên bố: “Đu quay xảy ra vấn đề, tạm thời phải ngừng hoạt động, chúng tôi rất xin lỗi vì sự bất tiện này…”.
Thân hình của Tiêu Tiêu lảo đảo, đu quay bị hỏng, lúc nãy cô xếp hàng hơn hai tiếng đồng hồ không phải là uổng phí rồi sao!
Khóc không ra nước mắt, cô dựa vào иgự¢ Chung Thụy, vẻ mặt như đưa đám.
Hôm nay trước khi ra cửa cô nên xem ngày mới đúng, sao đi chỗ nào cũng không vừa ý vậy?
Lễ tình nhân cái gì, đáng ghét!
Tiêu Tiêu cúi đầu, bị Chung Thụy mang về nhà, mặt nhăn thành một đống, cười ha ha với vẻ đau khổ.
Nhưng mà chờ đến lúc cô chậm rì rì mà đi vào phòng, nhìn thấy trên giường lớn đầy hoa hồng đỏ, không khỏi kinh ngạc quay đầu lại: “Đây là mua… mua lúc nào?”.
Không đúng, mình luôn đi cùng Chung Thụy mà, sao lại không biết trong nhà bị rãi đầy hoa hồng đỏ thế kia?
“Kêu Ben sang đây giúp, thích không?” Chung Thụy bước lại đây, hôn môi và hai gò má của cô, nhìn thấy Tiêu Tiêu ở trong lòng mình sắc mặt tràn ngập kinh hỷ, còn không quên trách móc.
“Hoa hồng đỏ rất quý, nghe nói vào ngày lễ tình nhân giá tăng lên gấp đôi, nếu để lâu liền bị héo, quá lãng phí…”
Tiêu Tiêu cầm lên một cành hoa, càng kinh ngạc hơn.
Xúc cảm ở trên đầu ngón tay rất mềm mại và bóng loáng, đây không phải là hoa hồng bình thường, mà là dùng tơ lụa “Làm” thành hoa hồng!
Không biết tay ai lại khéo như thế, dùng tơ lụa làm thành kiểu dáng rất giống hoa hồng đỏ, thật giả khó phân biệt!
“Rất đẹp” Tiêu Tiêu nghĩ một bó hoa hồng đỏ tơ lụa này, có thể giữ làm kỷ niệm tới mười năm, trong lòng như đang nở hoa, quay đầu hung hăng hôn lên má Chung Thụy: “Rất thích, rất đẹp”.
Chung Thụy chỉ chỉ môi, ý bảo hôn ở hai má, hôn cảm tạ như thế thì không đủ thành ý.
Tiêu Tiêu ngoan ngoãn mà dâng đôi môi đỏ mọng, mãi cho tới khi cô cảm thấy trời đất ngã nghiêng, bị Chung Thụy ẵm lên giường.
Đánh vào иgự¢ Chung Thụy vài cái, cô vuốt bụng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đói bụng…”.
Chung Thụy nhìn lên đồng hồ treo tường, hận không thể nhìn thủng đôi môi đỏ mọng của Tiêu Tiêu: “Thời gian không còn sớm, để cho Ben mang cơm qua đây đi”.
Vừa dứt lời, chuông cửa đã vang lên.
Ngoài cửa không có người, chỉ có một hộp cơm giữ ấm nhiều tầng.
Tiêu Tiêu mở từng tầng ra, càng xem càng thấy kinh ngạc.
Tuy rằng đây không phải là một bữa tiệc lớn, nhưng đều là những món ăn cô thích nhất, trong lòng không khỏi ngọt ngào.
Có điều Tiêu Tiêu lại thay đổi suy nghĩ, ý không vui: “Đã sắp xếp ổn rồi, nhưng lại trơ mắt nhìn đường đi đầy trắc trở, có phải anh đang đùa giỡn hay không?”.
Chung Thụy vội vàng giải thích: “Không phải, nghĩ muốn cho em một niềm vui bất ngờ, nên tạo bất ngờ cho em thôi”.
“Thật?” Tiêu Tiêu nghi ngờ mà liếc mắt nhìn anh, tỏ vẻ nghi ngờ.
Chung Thụy vội vàng gật đầu, vẻ mặt thẳng thắn: “Dĩ nhiên, đây là ngày lễ của chúng ta không phải sao?”.
Tiêu Tiên miễn cưỡng chấp nhận lý do này, nhìn thấy anh bật nhạc lên, chính là mấy bài nhạc nhẹ mình thích nhất, sắc mặt từ từ dịu xuống.
Coi như hôm này là một phần của ngày tết, tha cho Chung Thụy một lần vậy!
Ăn cơm no, hai người bắt đầu trao đổi quà tặng…
Tiêu Tiêu lấy ra một đôi măng-sét, số lượng có hạn, rất khí phách.
Chung Thụy nâng tay lên, lòng tràn đầy vui mừng mà thay anh mang vào, nhìn trái nhìn phải rất vừa lòng…
Quả thực rất hợp với anh, khả năng quan sát của mình đúng là không tệ!
Tới lượt Chung Thụy lấy ra, là một chiếc áo иgự¢ bằng ren.
Khóe mắt Tiêu Tiêu giật giật, mấy năm nay thói quen thích mua quần áo lót của người này vẫn không thay đổi, cô sớm nên biết.
Nhưng mà chiếc áo иgự¢ lần này, được làm bằng ren màu đen tuyền, thiết kế chữ V rất sâu, bên ngoài vẫn được viền hoa.
Đừng nói tới ám muội, mặc vào chẳng khác nào không mặc!
Lúc nãy Tiêu Tiêu giúp Chung Thụy đeo quà vào người, lúc này Chung Thụy không phải sẽ mặc đồ… Gì đó…Chứ hả?
Buồn bực, khoảng thời gian còn lại của ngày lễ tình nhân đẹp đẽ đoán chừng phải trải qua trong phòng ngủ rồi…
Nói cho chính xác, là trên chiếc giường to lớn trong phòng ngủ…
“Sợ cái gì, ở trên người em còn chỗ nào mà anh chưa thấy qua?” Chung Thụy giữ chặt Tiêu Tiêu đang muốn chạy ra khỏi cửa, trong chớp mắt liền cởi hết quần áo, chậm rãi mặc chiếc áo иgự¢ ren màu đen lên cho cô: “Đúng là rất vừa với em, phải không?”
Tiêu Tiêu trừng anh, mỗi ngày anh vừa nhìn lại còn dùng tay đo qua, có thể sai sao?
Có điều chỉ mặc áo иgự¢ thôi mà, sao trong chớp mắt quần cũng không thấy đâu?
Tiêu Tiêu còn muốn phản kháng, đã bị Chung Thụy hôn lên, ngã xuống giường, chỉ có thể phát ra tiếng “Ô ô” kháng nghị.
Đến lúc chân tay mềm nhũn ra, cả người vừa nóng vừa vô lực, bên tai chỉ thấy tiếng cười khẽ của Chung Thụy : “Đi ra ngoài ăn tiệc lớn, làm sao bằng ở nhà ăn…”.
Khó trách Chung Thụy lại chuẩn bị nhiều thứ trong nhà như vậy, lại không để cho Ben đặt chỗ trước ở nhà hàng, thì ra là “Bụng dạ khó lường!”.
Hoa hồng đỏ dùng để dụ dỗ Tiêu Tiêu đi về phía giường ngủ, còn hộp đựng cơm là để ăn no bụng cho có sức làm việc đây mà.
Khóc không ra nước mắt, báo hại mình một tháng trước đã phải chuẩn bị kế hoạch, làm sao để đạt hiệu quả tốt nhất với Chung Thụy.