Ảnh Đế Nổi GiậnQuản lý Nghệ Long vội vàng mỉm cười chào hỏi đạo diễn Ôn, vốn dĩ bữa tiệc đêm nay bọn họ có mời đạo diễn Ôn, thế nhưng ông ta chưa nói sẽ đến, cũng không có nói là không đến, nhóm quản lý còn tưởng rằng đạo diễn Ôn sẽ không xuất hiện.
Việc này cũng là chuyện bình thường, chiêu bài của đạo diễn Ôn khá lợi hại, các bộ phim của ông ta đều bán rất chạy, quản lý Nghệ Long cũng không dám không nể mặt ông ta, cũng đã quen với tính tình tự cao tự đại của đạo diễn Ôn.
Bây giờ ông ta lại tới đây mà không nói tiếng nào, nhóm quản lý đưa mắt nhìn nhau, xem ra đạo diễn Ôn rất coi trọng Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu đau đầu, nhìn A Sâm ở bên cạnh một cái, quản lý mời đạo diễn Ôn tới đây, xem ra chuyện tối nay không thể giải quyết dễ dàng rồi.
"Đã lâu không gặp, đến đây uống một ly đi" Đạo diễn Ôn cầm cái ly, nheo mắt nhìn Tiêu Tiêu bên cạnh.
Một thời gian không gặp, người phụ nữ này càng ngày càng đẹp. Trên người có sự quyến rũ như có như không, khiến lòng người ta ngứa ngáy không thôi, hận không thể túm lên giường đại chiến ba trăm hiệp.
Tiêu Tiêu bị đạo diễn Ôn nhìn đến nỗi cả người nổi đầy da gà, miễn cưỡng bày ra một chút tươi cười:"Sao đạo diễn Ôn lại tới đây? Chuyện bộ phim tôi vừa mới bàn bạc xong với các vị ở đây, tôi có thể không…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị tiếng cười to của đạo diễn Ôn cắt đứt.
Đạo diễn Ôn khoát tay: "Rất hiếm khi chúng ta gặp nhau, đêm nay không nói chuyện công việc, uống rượu nói chuyện phiếm là được rồi".
Ông ta đã nói trắng ra như thế, quản lý Nghệ Long làm sao không hiểu rõ ý của đạo diễn Ôn. Nhìn dáng vẻ không tình nguyện của Tiêu Tiêu, quản lý cũng sợ nữ diễn viên nhỏ này sẽ không hiểu chuyện mà từ chối đạo diễn Ôn thẳng thừng, dứt khoát chặt đường lui của cô.
"Nếu đạo diễn Ôn đã nể mặt, cô mời ông ấy hai ly đi. Chuyện tối nay coi như tạm ổn, sau khi trở về chúng tôi sẽ thương lượng một chút, để hôm nào rảnh rồi bàn lại".
Trước khi đi, ánh mắt của một trong số các quản lý lướt nhanh qua người Tiêu Tiêu và đạo diễn Ôn, nở nụ cười bí hiểm: "Nếu cô thay đổi ý định, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo A Sâm nói cho chúng tôi biết".
Cô thay đổi ý định. Mới là lạ đó!
Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cầm lấy ly rượu hất lên mặt vị quản lý kia.
Đạo diễn muốn tìm người bồi rượu, nếu anh ta thích thì tự mình làm đi!
A Sâm yên lặng ở bên cạnh, anh sợ Tiêu Tiêu sẽ nổi giận, dứt khoát cầm ly rượu đi tới trước mặt đạo diễn Ôn, lặng lẽ chặn đứng tầm mắt của ông ta nhìn về phía Tiêu Tiêu: " Đây đây, đạo diễn Ôn, tương kiến bất như ngẫu ngộ*, tôi kính ông".
*Tương kiến bất như ngẫu ngộ: hẹn không bằng vô tình gặp
Đạo diễn Ôn nhíu mày, con ngươi nhỏ xíu nhìn chằm chằm A Sâm nửa ngày, sau đó mới từ từ mở miệng:"Tôi đang nói chuyện với Tiêu Tiêu, sao cậu lại không hiểu chuyện mà nói chen vào như vậy!".
A Sâm hơi biến sắc, xấu hổ cầm ly rượu đứng yên tại chỗ.
Tiêu Tiêu ở phía sau anh nhíu mày, đạo diễn Ôn rõ ràng là nhắm về phía cô mà.
Quản lý Nghệ Long thoải mái bỏ đi, để lại cô và A Sâm, hai người đối phó với đạo diễn Ôn đúng là sứt đầu mẻ trán.
"Thế nào, chỉ uống cùng anh một ly thôi mà, sao lại miễn cưỡng như vậy". Tuy đạo diễn Ôn nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười.
Tiêu Tiêu thở dài, gắng gượng cầm ly rượu lên: "Tửu lượng của tôi không tốt, trước là kính ông, ông thấy được không?".
Uống được nửa ly rượu, cô đã muốn ói ra. KenhTruyen24h.Com - Website
đọc truyện số 1 !
Quản lý ૮ɦếƭ tiệt, rượu anh ta gọi chính là rượu vang, nồng độ cồn ít nhất bốn năm mươi độ, chỉ cần một hai ly cũng đủ say quên trời quên đất rồi.
Xem ra quản lý Nghệ Long đã quen với những chuyện như thế này, đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho đạo diễn Ôn.
Làm khó đạo diễn Ôn tuổi đã cao, nhìn ông ta uống rất nhiều rượu nhưng lại không say, một ly rồi lại đến một ly, mặt không đổi sắc.
Đáng thương cho Tiêu Tiêu không thể uống nhiều rượu như vậy, mới uống xong một ly, mặt đã ửng hồng rồi, che miệng lại chỉ cảm thấy dạ dày đang bắt đầu nóng lên, khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
Đạo diễn Ôn nhìn Tiêu Tiêu lúng túng, không khỏi cười "Ha ha".
"Cô em đúng là không biết cách uống rượu, không có chuyện gì đâu, kêu phục vụ tới rồi gọi món đi".
Lúc tới đây quản lý Nghệ Long chỉ lo nói chuyện , chưa kịp gọi món ăn. Tiêu Tiêu còn tưởng rằng nói xong thì sẽ đi ngay, đâu nghĩ chuyện thành thế này.
Bây giờ đạo diễn Ôn muốn gọi món, bữa cơm này chắc phải ăn rồi, có điều cô không biết là phải ăn tới khi nào đây, trong lòng Tiêu Tiêu không khỏi có chút sốt ruột.
"Không cần đâu đạo diễn Ôn. Sáng mai tôi có cảnh diễn, bây giờ phải lập tức trở về để tập luyện kịch bản".
Tiêu Tiêu viện cớ này nọ, vừa đứng lên đã bị đạo diễn Ôn túm lấy cổ tay: "Vội cái gì, kịch bản anh đã xem qua, tình tiết rất ổn, không phải là cảnh vũ cơ vào cung sao? Đối với em mà nói, chỉ là chuyện cỏn con thôi, không cần quay về để luyện tập kịch bản đâu".
Không nghĩ tới đạo diễn Ôn lại nắm rõ tiến độ của bộ phim như vậy, cái cớ của Tiêu Tiêu đã bị vạch trần, con ngươi của cô không khỏi co lại, vẻ mặt biến đổi liên tục.
“Chỉ ăn cùng anh một bữa cơm thôi mà, có khó khăn như thế không?" Đạo diễn Ôn nắm tay Tiêu Tiêu không buông. Ở góc độ mà A Sâm không nhìn thấy, ngón cái của ông ta khẽ miết lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Cả người Tiêu Tiêu đông cứng lại, đạo diễn Ôn thật vô sỉ, cô là một người từng trải, chẳng lẽ lại không hiểu động tác của đạo diễn Ôn ám chỉ gì sao?
Cơ thể nhạy cảm bị đạo diễn Ôn ᴆụng chạm, ghê tởm nói không nên lời.
Tiêu Tiêu nhận lấy thực đơn, cuối cùng bàn tay cô cũng có thể rút khỏi móng vuốt của đạo diễn Ôn.
Nếu muốn ăn, vậy thì cô sẽ ăn thật nhiều để ông ta thổ huyết luôn!
"Đạo diễn, ông cũng biết đấy, tiền cát-sê của diễn viên nhỏ bé như chúng tôi không được cao, nhưng giá cả ở đây thì"
Đạo diễn Ôn hiểu ý của Tiêu Tiêu, sảng khoái phất tay: "Đương nhiên không thành vấn đề, bữa cơm này anh mời, cô em cứ việc gọi món đi”
Tiêu Tiêu mỉm cười gật đầu, đây là nụ cười đầu tiên trong đêm nay của cô, hai mắt nhìn chằm chằm đạo diễn Ôn, thiếu chút nữa là đánh vào mặt ông ta rồi.
Sau khi A Sâm ngồi trở lại vị trí của mình, nhìn vẻ mặt thèm nhỏ dãi của đạo diễn Ôn rất kinh tởm, anh quay sang nhìn về phía Tiêu Tiêu, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Đạo diễn Ôn bày ra cái dáng vẻ nhất định phải thế, làm anh rất lo lắng.
Tiêu Tiêu vào nghề đã năm năm, nhưng số lần cô xuất hiện không nhiều, đương nhiên không thể nào ứng phó nổi đạo diễn Ôn. Nhất thời vô ý mạo phạm thì không tốt, nhưng để cô chịu thiệt cũng không được.
A Sâm nghĩ đến người phía sau Tiêu Tiêu là Chung Thụy, anh lập tức chau mày lại.
Nếu để cho Ảnh đế biết Tiêu Tiêu bị người ta chiếm tiện nghi, ngày mai anh chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Tiêu Tiêu gọi người phục vụ đến, nhìn chằm chằm vào thực đơn, rồi gọi những món ăn đắt tiền nhất.
Người phục vụ cười toe toét, đạo diễn Ôn không ngại bỏ ra chút tiền để lấy lòng người đẹp, một bữa cơm cả chủ và khách đều rất vui vẻ, ăn uống thoải mái.(chủ ở đây là ông chủ nhà hàng, khách là bọn họ ấy).
Tiêu Tiêu hối hận sao cô không gọi thêm một chai rượu vang đắt đỏ nữa, để cho ông ta sạch túi luôn.
Suy nghĩ một chút, bộ phim của đạo diễn Ôn không biết kiếm được bao nhiêu lời, cô nghĩ một bữa cơm đối với người này đúng là chẳng đáng gì cả, không khỏi buồn cười tính tình trẻ con của mình.
A Sâm ăn cũng không nhiều, bày ra nụ cười khéo léo: "Đạo diễn Ôn, ngày hôm nay Tiêu Tiêu quay phim cũng mệt rồi, chúng tôi xin phép đi về trước, cảm ơn đạo diễn Ôn đã mời chúng tôi bữa cơm này…”
Đạo diễn Ôn liếc anh một cái, A Sâm sờ sờ mũi không nói nữa.
Vài lần tìm lý do muốn đi khỏi đây, rõ ràng đạo diễn Ôn có chút không vui, chỉ là lúc nhìn về phía Tiêu Tiêu, bỗng nhiên nở nụ cười.
Tiêu Tiêu cảnh giác, nhìn thấy đạo diễn Ôn bỗng nhiên cười to, trong lòng có chút sợ hãi.
Chỉ thấy đạo diễn Ôn tiến lại gần, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe, nhẹ nhàng nói với cô: "Chuyện đêm hôm đó, không biết ai đã ghi hình lại, rồi làm quà tặng cho anh, cô em có hứng thú cùng nhau xem không?"
Ông ta nhìn A Sâm một cái, cười híp mắt: "Hay là nói, em muốn người đại diện của mình cùng thưởng thức".
Tiêu Tiêu choáng váng cả người, trong lòng lạnh lẽo.
Chuyện đêm đó, đã bị người khác ghi hình rồi sao?
Cô uống say, hoàn toàn không có ấn tượng gì cả. Hiển nhiên đạo diễn Ôn vẫn rất có bản lĩnh, nên không sợ mình không nghe theo.
Thảo nào đạo diễn Ôn muốn đuổi A Sâm ra ngoài, hóa ra trong tay còn có đoạn ghi hình để uy Hi*p cô.
Chẳng qua, Tiêu Tiêu đúng là không muốn để A Sâm nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình.
Nhưng cùng với đạo diễn Ôn, cô nam quả nữ ở chung một phòng, vậy có khác gì rơi vào miệng sói đâu.
Tiến thoái lưỡng nan, Tiêu Tiêu có chút do dự.
"Thế nào, việc này mà cũng cần suy nghĩ lâu như thế sao? Tính nhẫn nại của anh luôn không tốt, cô em cũng biết mà." Đạo diễn Ôn cũng không giục, vừa nhìn chằm chằm cô, vừa ăn trái cây trên bàn.
Một liếm một ʍúŧ, giống như rơi trên người Tiêu Tiêu, tựa như một con rắn độc hôn lên thân thể cô vậy, làm cho cả người cô buồn nôn khó chịu.
Thời gian A Sâm ở trong vòng lẩn quẩn này không ngắn, anh nghe thấy có điều gì đó mờ ám ở đây.
Nhìn thấy Tiêu Tiêu khó xử, rõ ràng việc này đã làm cho cô lúng túng.
Được khăn trãi bàn che lấp, anh soạn ngay một tin nhắn rồi gửi đi thật nhanh, sau đó lén đá Tiêu Tiêu một cái, bảo cô kéo dài thời gian.
Tuy Tiêu Tiêu không biết ý đồ của A Sâm, nhưng cũng lập tức ôm bụng giả vờ khó chịu, bộ dáng rất thật khiến đạo diễn Ôn cũng hoảng sợ theo.
"Ngại quá, tôi vào toilet trước".
Tiêu Tiêu xoay người chạy vào trong toilet ở phòng bao, thở ra thật dài.
Hiện tại cũng chỉ có thể kéo dài thời gian, để còn tìm cách nữa.
Cô lấy điện thoại ra, tìm dãy số của Chung Thụy nhưng lại trì trệ không gọi.
Mới vừa rồi, Tiêu Tiêu nghĩ đến Chung Thụy đầu tiên, có lẽ anh sẽ có cách. Cho dù không có, nghe giọng nói của anh, cô cũng có thể bình tĩnh trở lại.
Nhưng cô muốn nói với Chung Thụy thật sao?
Tiêu Tiêu hận không thể quên sạch vết thương đêm hôm đó, bây giờ nếu lại vạch trần thêm một lần nữa, nói chuyện này cho người bên gối, quả thực cần dũng khí rất lớn.
Tiêu Tiêu thừa nhận, cô thực sự nói không nên lời
Lời nói ra miệng, quan hệ của hai người sẽ như thế nào, Tiêu Tiêu cũng không biết được chính xác.
Nếu Chung Thụy đã biết lần đầu tiên của cô là của người khác, với lại trước đây Angel đã từng công khai tấm hình kia, vậy anh có thể đã đoán được người đó chính là đạo diễn Ôn.
Thế nhưng suy đoán cùng với chuyện cô tự mình nói ra là hai chuyện khác nhau, Tiêu Tiêu khó xử.
Không đợi cô 摁 ấn phím gọi, thì điện thoại di động lại đột ngột vang lên.
Là Chung Thụy, lẽ nào hai người có thần giao cách cảm, Tiêu Tiêu đang muốn gọi cho anh, anh cũng biết được sao?
Tay chân luống cuống mà ấn phím nghe, Tiêu Tiêu cũng không biết phải nói gì, ở bên kia truyền đến giọng nói không vui của Chung Thụy: “Sao vẫn chưa về?"
"Em, em bên này còn có chút việc, có thể sẽ về muộn một chút, anh đã ăn chưa?"
"Ăn tạm vài món rồi" Chung Thụy nói xong bỗng dừng lại, khó hiểu hỏi: "Quản lý Nghệ Long muốn nói gì với em, nói chuyện đến ba tiếng mà còn chưa xong?"
Tiêu Tiêu cứng người, thuận miệng đáp: "Bọn họ đi rồi, em vừa mới gặp một người bạn đã lâu không thấy, cùng nhau ăn một bữa cơm thôi mà".
"Vậy ăn xong chưa?" Chung Thụy có chút không nhịn được, nhưng cũng không thúc giục Tiêu Tiêu nữa: "Về sớm một chút, đừng uống nhiều rượu".
"Vâng", mũi của Tiêu Tiêu chua xót, yên lặng ở trong phòng rửa tay, giọng nói của Chung Thụy ở bên tai rõ ràng như vậy, đã làm cho trái tim bối rối của cô bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng cũng dâng lên cảm xúc buồn bã và khó chịu.
Đạo diễn Ôn vì muốn đạt được mục đích, chuyện gì cũng dám làm. Nếu như cuộn phim được công khai, cho dù Tiêu Tiêu có tiếp tục lăn lộn ở trong giới giải trí, nhưng cũng không thể nào mà ở cùng một chỗ với Chung Thụy nữa.
Scandal như vậy, đối với Ảnh đế mà nói căn bản chính là một vết nhơ rất lớn, làm sao có thể vì một người nhỏ bé như cô, vứt bỏ những năm cố gắng trước kia?
"Sao giọng em buồn thế, không vui à?" Chung Thụy ở bên kia khẽ cười, hàm chứa sự quan tâm.
Tiêu Tiêu cũng cười: "Không có chuyện gì".
"Mới đi có mấy tiếng, chẳng lẽ lại nhớ anh?" Chung Thụy đùa giỡn hỏi.
"Vâng", Tiêu Tiêu thực sự nhớ anh, ở bên cạnh Chung Thụy, cô hoàn toàn không cần lo lắng bất cứ chuyện gì. Còn bây giờ, tự mình phải đối mặt rồi.
Đây là chuyện tất nhiên, Chung Thụy không có khả năng ở bên cạnh cô cả đời, tất cả mọi chuyện vẫn phải tự mình gánh vác.
Không nghĩ tới Tiêu Tiêu sẽ trả lời nhanh như vậy, ở bên kia Chung Thụy im lặng một chút, giọng nói trầm thấp: "Vậy đừng kéo dài nữa, về nhanh một chút đi".
"Vâng", Tiêu Tiêu nhỏ giọng đồng ý, lại nghe thấy giọng nói thúc giục của đạo diễn Ôn bên ngoài cửa, lúng túng bỏ lại một câu "Chờ em trở về", rồi vội vàng cúp máy.
Chung Thụy nghe tiếng điện thoại báo bận, nhìn chằm chằm điện thoại nhíu mày.
"Sao đi lâu thế, không sao chứ?" Đạo diễn Ôn gõ cửa, mặc dù lời nói là quan tâm, nhưng trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Ngốc thế nào cũng biết cô mượn cớ kéo dài thời gian, đạo diễn Ôn cũng cho Tiêu Tiêu mặt mũi, không vạch trần cô.
Thế nhưng cô kéo dài quá lâu, cho dù thịt ở cạnh miệng ăn cũng không vô, ông ta cũng mất kiên nhẫn.
Tiêu Tiêu hoảng loạn thiếu chút đánh rơi điện thoại xuống đất, bất đắc dĩ mở cửa nói: "Không có việc gì"
"Không có việc gì thì uống cùng anh hai ly nữa đ" Bàn tay to của đạo diễn Ôn túm lấy thắt lưng của cô, rồi đi về phía bàn ăn.
Thân thể Tiêu Tiêu cứng nhắc, lại không nhìn thấy bóng dáng A Sâm trong phòng bao, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đạo diễn Ôn cảm thấy thân thể người bên cạnh cứng lại, nhìn theo ánh mắt của cô, nở nụ cười: “Chẳng phải em không thoải mái sao? Tôi bảo người đại diện của em xuống lầu mua thuốc rồi, để tránh cho em tiếp tục khó chịu".
Ông ta vừa nói, vừa kề sát vào người cô, thổi khí nóng vào bên gáy Tiêu Tiêu, gần như muốn dính lên cơ thể cô luôn.
Trong lòng Tiêu Tiêu rét run, cô kiếm cớ kéo dài thời gian, nhưng lại bị đạo diễn Ôn lợi dụng!
Mua thuốc! Đây là khu vui chơi giải trí, quán rượu quán cơm đầy rẫy, hoàn toàn không có hiệu thuốc.
A Sâm muốn mua thuốc, ... ít nhất... phải lái xe ra ngoài, đi nhanh nhất cũng phải mất hơn nửa tiếng.
Chờ anh ấy quay về, hoa cúc cũng đã lạnh. (ai không biết hoa cúc là gì!!!!!!!!!!!)
"Em thật thơm, dùng loại nước hoa gì thế?" Đạo diễn Ôn đưa tay ôm Tiêu Tiêu vào trong иgự¢, mũi cọ cọ vào hõm vai cô.
"Hôm nay tới vội vàng, còn chưa kịp đặt phòng ở trên lầu. Ở trong phòng bao, cũng có chút thú vị, em cảm thấy sao?"
Tiêu Tiêu nhất thời không để ý, bị đạo diễn Ôn đẩy một cái, cả người bị ông ta đè xuống ghế sô pha không thể động đậy được.
Cho xin đi, vóc dáng của đạo diễn Ôn ít nhất là 200 cân, đè lên Tiêu Tiêu thiếu chút nữa là cô không thở được rồi!
"Ngoan ngoãn một chút, đến hôn cái nào". Đạo diễn Ôn không thấy ai quấy rầy, vô cùng hài lòng, định từ từ hưởng thụ mỹ thực ở dưới thân. (mỹ thực: người đẹp ngon)
Ông ta đã căn dặn những người phục vụ bên ngoài phòng bao, nếu ông ta không gọi thì tuyệt đối không ai được tự ý đi vào.
Thế nhưng không đợi đạo diễn Ôn ăn được Tiêu Tiêu, cửa phòng đã bị người ta đá văng.
Ông ta xấu hổ muốn xì khói, nhà hàng này có phải không muốn làm ăn nữa hay không, lại dám quấy rầy mình lúc này!
Nhưng ngẩng đầu lên, đạo diễn Ôn ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó, ông ta bị người vừa mới tới đánh một cú vào mặt, kêu như heo bị chọc tiết, rồi té từ sofa xuống đất.
Tiêu Tiêu bị đạo diễn Ôn đè tới mức nín thở, trước mắt tối sầm.
Đột nhiên trên người cô nhẹ bẫng, nghe tiếng kêu thảm thiết của đạo diễn Ôn, sau đó được người ta ôm ngang lên.
Tiêu Tiêu bị dọa tới mức nắm lấy tay áo của người kia, vừa sợ vừa muốn đẩy ra, lại nghe người nọ trấn an nhẹ nhàng ở bên tai cô: "Không sao, đừng sợ".
Là giọng nói của Chung Thụy.
Cô lập tức vùi mặt trước иgự¢ Chung Thụy, hai mắt cay cay.
Chung Thụy nhìn thấy tay của Tiêu Tiêu đang ôm mình còn hơi run run, không khỏi lườm về phía đạo diễn Ôn.
Đạo diễn Ôn thật vất vả mới tỉnh táo lại, lại bị người ta đá một cái ngã lăn quay trên mặt đất.
Ông ta luôn sống an nhàn sung sướng, có bao giờ bị đánh tới mức này đâu. Do không đề phòng nên ông ta ngã luôn trên đất, cánh tay đau đến rơi nước mắt, lăn qua lăn lại, còn không quên mở miệng gào thét: "Mày đừng tưởng là Ảnh đế thì ngon, tao muốn đạp đổ mày, không ai dám hé răng! Ngày mai tao sẽ đạp đổ mày, hất mày đi!"
Tiêu Tiêu nghe vậy không khỏi lo lắng nhìn Chung Thụy.
Chung Thụy ôm cô, từ từ đi ra khỏi phòng bao: "Muốn đạp đổ tôi ư? Hừ, tôi chờ".