Thổ Lộ Tâm SựTiêu Tiêu đứng ở trong phòng ghi âm hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào nhạc phổ đọc đi đọc lại.
Chuyên gia ghi âm quen biết với Chung Thụy, tùy ý ngồi nghiêng ngã trên ghế dựa, nhìn thấy vẻ mặt hồi hộp của người trong phòng ghi âm thì nở nụ cười: “Không nghĩ tới, Ảnh đế lừng lẫy đại danh cũng sẽ có lúc đưa người ta đi cửa sau.”
Đạo diễn Tề chưa có kết luận đối với ứng cử viên nữ được chọn hát nhạc cuối phim, dù sao công ty cũng có một loạt các nữ ca sĩ tiện dụng có thể cử đi, quản lí muốn giấu người nào hay sử dụng người nào, đừng hát quá giống tạp âm là được.
Không ngờ Chung Thụy lại nhận việc này, làm cho chuyên gia ghi âm từ chối không ít người tai to mặt lớn.
Chung Thụy cho phần lễ vật như thế này cũng đã khá lớn rồi, chỉ là không biết Tiêu Tiêu đối với việc này đến cuối cùng sẽ có cảm giác gì.
“Cô ấy có tiềm lực*, chẳng qua là thiếu cơ hội thôi.” Chung Thụy ngồi bên cạnh chuyên gia ghi âm, nói như bàn công việc.
• Tiềm lực: khả năng tiềm tàng
Chuyên gia ghi âm cười nhạo một tiếng : “Cậu từ lúc nào đã trở nên nhân từ như vậy? Tài năng mới có tiềm lực đúng là rất hiếm, nhưng tại sao chỉ có cô ấy nhận được phần ân huệ này?”
Giới giải trí không thiếu nhất chính là tài năng mới, người mới có năng lực đủ loại màu sắc hình dạng ở trong giới bị chìm ngập không phải việc gì mới mẻ. Hiện tại lời nói của Chung Thụy đừng nói anh ta không tin, đoán chừng ngay cả chính bản thân Chung Thụy cũng không giải thích được.
Chung Thụy nhấp nhấp môi, không mở miệng, chỉ lườm chuyên gia ghi âm liếc mắt một cái: “Cậu nên bắt đầu công việc đi.”
“Không muốn nói cho tôi biết đáp án sao?” Chuyên gia ghi âm mở dụng cụ ghi âm, thay đổi tư thế tuỳ tiện trước đó, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu công việc: “Như vậy, tôi rất mong đợi sự chọn lựa của cậu.”
Sự thật chứng minh, giọng hát của Tiêu Tiêu không bằng kĩ thuật diễn xuất của cô, hai lần liên tục phát huy như nhau, làm cho chuyên gia ghi âm nhíu mày lần nữa.
“Lặp lại một lần nữa!”
Thanh âm của Tiêu Tiêu không coi là tốt, nhưng mà âm vực bài hát không cao, âm cao thấp chênh lệch ít thôi, người thường xuyên hát cũng không có trở ngại gì, chẳng qua bởi vì cô hồi hộp, giọng hơi căng thẳng, nghe không lưu loát.
Chung Thụy đứng lên, ra hiệu chuyên gia ghi âm ngừng lại trước: “Tôi đi nói chuyện với cô ấy một chút, các anh nghỉ ngơi mười phút đi.”
Chuyên gia ghi âm nhíu mày, rót chén trà, dù bận vẫn ung dung nhìn Chung Thụy hướng về phía Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu ảo não ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm nhạc phổ trên tay đến xuất thần.
Một bài hát đơn giản, cô đem lời bài hát đọc đến thuộc lòng, lúc hát sao cứ luôn không trôi chảy vậy chứ? Đến tột cùng là xảy ra vấn đề ở đâu, hay chính mình thật sự không có tài năng ca hát? Bạn đang
đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Tiêu Tiêu không muốn thừa nhận điểm cuối cùng.
Cô cắn môi, ngay cả trợ lí lặng lẽ lui ra ngoài cũng không phát hiện.
“… Việc bất quá tam, em còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian nữa?”
Tiêu Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, thấy trong phòng nghỉ chỉ có cô và Chung Thụy, không khỏi sửng sốt.
Đến lúc lấy lại tinh thần, Tiêu Tiêu cúi đầu, cố gắng áp chế phiền muộn cùng lo lắng ở trong lòng : “Thật xin lỗi, anh đặc biệt mang tôi đến đây, nhưng mà tôi lại không nắm bắt được cơ hội…”
Chung Thụy ngồi ở bên cạnh cô, nghe vậy có chút không vui mà mở miệng: “Còn chưa kiên trì đến phút cuối, đã muốn vứt bỏ rồi sao?”
Tiêu Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, không chút do dự nói: “Tôi không muốn vứt bỏ.”
“Vậy thì tốt!” Con ngươi đen láy của Chung Thụy chợt lóe lên, nảy ra ý cười nhợt nhạt: “Em là diễn viên, tưởng tượng chính mình là đang trong vai diễn, vậy là được rồi.”
Tiêu Tiêu nhận lời chỉ bảo mà gật đầu, quả thực so với các ca sĩ, cô lại là một diễn viên, sao lại không nghĩ đến hòa nhập vào vai diễn để hát ca khúc này chứ?
Cô hứng phấn quay đầu qua, hai mắt sáng lấp lánh: “Cảm ơn tiền bối, lần này tôi nhất định sẽ thành công.”
Đột nhiên, Tiêu Tiêu thu lại nụ cười, do dự mà nhìn Chung Thụy, khi cô thấy ở trên mặt anh lộ ra sự không kiên nhẫn mới nhỏ giọng hỏi, “Tiền bối Chung giúp đỡ như vậy, là muốn tôi làm gì?”
Mọi người trong giới đều hiểu được, sẽ không ai tự nhiên giúp đỡ mà không có lí do, luôn muốn đòi lấy một chút chi phí.
Tiêu Tiêu chính mắt nhìn thấy Nguyễn Tình bị đạo diễn Ôn đòi chi phí, đáy lòng cô run lên, mơ hồ có chút bất an.
Chuyện đêm đó, Chung Thụy có biết không?
Một đêm kia mặc dù rất hoang đường, hoàn toàn là do Angel một tay bày ra, Tiêu Tiêu vẫn còn sợ hãi, ở trong mắt Chung Thụy có thể thấy sự khinh thường cùng hèn mọn.
Chung Thụy yên lặng nhìn cô, cho đến lúc Tiêu Tiêu không được tự nhiên mà thay đổi vị trí, lúc này anh mới ôn hòa hỏi: “Em hình như rất quen với yêu cầu đòi hỏi sau đó, chủ động đưa ra phần thưởng?”
Tiêu Tiêu ngẩn ra, иgự¢ lạnh như băng, quay mặt sang một bên. Quy tắc trò chơi trong giới, nghĩ muốn cái gì, sẽ trả giá cái đó trước tiên. Chung Thụy cho rất nhiều, ngoài sức tưởng tượng của cô, nhưng mà đúng là những thứ cô muốn, năm lần bảy lượt bị hút vào.
Cô hiểu được, cuối cùng sẽ có một ngày, Chung Thụy sẽ từ trên người mình đòi lấy về gấp bội, việc này mới là bình thường: “Tiền bối Chung, đây là quy tắc sinh tồn trong giới.”
“Quy tắc sinh tồn, nói cho cùng….” Chung Thụy mặt không chút thay đổi, trên mặt không nhìn ra vui hay giận: “Đó là lí do em tuân theo nguyên tắc này, nhưng vẫn như cũ trong năm năm không có tiếng tăm gì à?”
Lồng иgự¢ cô đau xót, lời nói của Chung Thụy thẳng thắng không kiêng kị, hung hăng đâm trúng chỗ đau của cô.
Cô chính là không muốn tuân theo cái gọi là quy tắc trò chơi này, mới có thể thua thảm hại như vậy, luôn ở tầng dưới chót bị đè ép, giấc mộng bị hao mòn một chút, suýt nữa không có cơ hội trở mình.
Nếu không nhờ Chung Thụy, Tiêu Tiêu có thể còn đang giậm chân tại chỗ, mọi thứ không có biến hóa, chỉ còn chờ hợp đồng năm năm đến kì hạn, cô sẽ rời đi Star Entertainment, thậm chí không có thể diện mà trải qua cuộc sống sau này, không biết sẽ lưu lạc đến công ty giải trí nhỏ nào tiếp tục nhận một chút vai diễn nho nhỏ, cứ như vậy lừa mình dối người mà tiếp tục sống.
Cho dù là đào kép áo vằn, cũng là một vai diễn, vẫn là giấc mộng của cô.
Nhưng mà, cuộc sống như vậy có đúng là Tiêu Tiêu mong muốn không?
Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ gật đầu, sẽ chấp nhận số mệnh, sẽ ngầm đồng ý. Nhưng mà bây giờ đứng bên cạnh Chung Thụy, cùng anh diễn xuất, nhìn thấy kỹ thuật diễn xuất vượt trội của anh, thậm chí có thể cùng anh diễn cặp…
Bởi vì nhận được nhiều, Tiêu Tiêu bắt đầu tham lam, cũng trở nên không cam chịu.
Nếu tháng này là lễ vật trời ban cho cô, như vậy việc tiếp tục không ai biết đến lại không hề có thành tích gì, cuộc sống liền trở nên khó mà chịu được.
Đây là cơ hội trở mình duy nhất của Tiêu Tiêu, giống như là một bó rơm cứu mạng cuối cùng, cô nắm chặt, thậm chí không tiếc buông xuống lòng tự trọng của mình, chủ động mở miệng muốn cho người ta. Lời nói lạnh nhạt của Chung Thụy từ sớm đã trong dự liệu của mình, vì cái gì giờ phút này lại cảm thấy đau lòng khó chịu?
Tiêu Tiêu không muốn Chung Thụy hiểu lầm mình, muốn mở miệng giải thích, nhưng cuối cùng chỉ còn lại đôi câu vài lời, mơ hồ không rõ: “Tôi không phải người mới vào nghề của năm năm trước nữa, cho dù diễn xuất nhiều loại, nhưng không có người đứng sau thì cái gì cũng không có…”
“Nguyễn Tình với tôi là bạn cùng lớp, chúng tôi là cùng một khóa học đào tạo kĩ thuật diễn xuất, vào nghề cùng năm. Cô ta sắp trở thành người nổi tiếng tuyến đầu, tôi vẫn chỉ là một nữ diễn viên phụ hạng ba.”
“Tôi biết Nguyễn Tình trả giá bao nhiêu, nhưng mà bởi vì vẫn không hạ được quyết tâm, cho nên tôi mới có thể rớt lại phía sau xa như vậy…”
“Không ai muốn bỏ lòng tự trọng, nhưng mà bị ép chấp nhận quy tắc trò chơi này, bởi vì tất cả mọi người đều muốn thắng cuộc, vậy thôi!”
Tiêu Tiêu thở dài, việc chôn giấu dưới đáy lòng đã lâu rồi, không biết vì sao giờ khắc này lại muốn nói hết ra, nói với người trước mắt này, vị tiền bối và thần tượng cô rất sùng bái lại kính trọng.
“Đó là lí do em hâm mộ Nguyễn Tình, muốn giống cô ta sao?” Chung Thụy cúi đầu, ánh mắt khóa chặt cô.
“Tôi….”
Tiêu Tiêu theo bản năng muốn trả lời, nhưng mà lời nói phủ nhận đi tới cửa miệng, lại có chút do dự.
Cô đã đồng ý với Chung Thụy, vậy cùng với Nguyễn Tình có gì khác nhau?
Chẳng qua là đối tượng từ đạo diễn, biến thành Ảnh đế mà thôi….
Nhìn thấy hai mắt Chung Thụy nhìn mình chăm chăm, một bộ dạng không nhận được câu trả lời thì không bỏ qua, Tiêu Tiêu ổn định tinh thần.
Có lẽ cô và Nguyễn Tình không có gì khác nhau, khác biệt duy nhất ở chỗ, Nguyễn Tình đã quên tất cả khát vọng cùng mơ ước mới vào nghề. Chỉ còn giữ lại suy nghĩ không ngừng leo cao mà thôi.
Mà Tiêu Tiêu, vẫn còn ôm nha đầu ngốc năm đó không ngại mà lưu lạc bên ngoài, chỉ vì có thể diễn tốt một vai diễn nho nhỏ.
Đúng rồi, cô của mười năm trước, không phải vì giấc mộng trở thành diễn viên mà rời khỏi nhà, đến nơi không ai quen biết mình, chỉ có một mình vượt qua thế giới cô độc hay sao?
Giờ phút này, làm sao liền quên mất ước nguyện năm đó mà chần chờ chứ?
Ánh mắt Tiêu Tiêu dần dần trở nên kiên định, từng ước mơ và khát vọng tốt đẹp từ từ trở nên rõ ràng ở trong đầu. Ở vòng giải trí như bên trong một thùng nhuộm lớn, có bao nhiêu người bị thế giới huyền ảo xinh đẹp này làm đánh mất tâm tính, hóa ra ngay cả cô cũng không tránh được sao?
Cái loại bị ánh sáng tụ hội này, đứng ở bục trung tâm, được mọi người chú ý là cảm giác thật sự rất tốt, Tiêu Tiêu cười tự giễu, thiếu chút nữa, cô cũng lạc đường, đánh mất chính mình của trước kia ….
Cô sẽ không là Nguyễn Tình, trước kia không phải, sau này cũng tuyệt đối không phải!
“Bắt đầu ghi âm rồi,” Trợ lí thấy Tiêu Tiêu cùng Chung Thụy chậm chạp chưa ra khỏi phòng nghỉ, rụt rè mà gõ cửa nhắc nhở hai người.
Tiếng gõ cửa dồn dập làm cho Tiêu Tiêu đang tập trung suy nghĩ chợt bừng tỉnh, cô lập tức lướt qua Chung Thụy mở cửa đi ra ngoài.
Chuyên gia ghi âm nhìn thấy hai người chậm chạp đi ra, thời gian đã gần mười lăm phút rồi, không khỏi nhíu mày.
Ảnh đế rất đúng giờ, lại có thể không nhắc nhở Tiêu Tiêu mà cùng nhau đến muộn?
“Muộn năm phút đồng hồ, nếu lần này cô không qua, chúng ta cũng không cần thiết tiếp tục nữa!”
Công việc là công việc, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, Chung Thụy tuy rằng cho ân huệ, không có nghĩa là Tiêu Tiêu có thể lạm dụng.
Tiêu Tiêu thu lại nụ cười, nghiêm túc gật đầu: “Có thể, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội lần thứ ba.”
Không phải ai cũng có thể nhận được tới ba cơ hội, cô hiểu rõ đây đều là vì mặt mũi của Chung Thụy đủ lớn, vị chuyên gia ghi âm tài năng của công ty này mới có thể cùng mình lãng phí thời gian lần nữa.
Chuyên gia ghi âm nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của Tiêu Tiêu hoàn toàn khác với lúc nãy, anh ta không tự chủ được mà nhìn Chung Thụy một cái, anh ta ở trong phòng nghỉ làm cái gì, mười lăm phút ngắn ngủi, lại có thể làm cho cô hoàn toàn khôi phục tâm trạng?
Tiêu Tiêu lại đứng trong phòng ghi âm, tâm tình hoàn toàn khác với lúc trước.
Cô từ từ nhắm mắt lại, tưởng tượng chính mình không còn là ca sĩ nữa, mà là nữ chính trong bộ phim, con gái kẻ thù mà Chung Thụy vừa yêu lại vừa hận. Nàng đối với nam chính nhất kiến chung tình, tràn ngập tình yêu say đắm với đối phương, vui mừng có thể gả cho người này, có thể cùng hắn cả đời bên nhau.
Nàng hạnh phúc, nàng tin tưởng bọn họ là “lưỡng tình tương duyệt”*, giống như thần tiên cổ tích.
Nàng có phụ thân yêu thương mình, có phu quân yêu mình, nếu có một đứa nhỏ, gia đình này sẽ trọn vẹn…..
Nhưng đến cuối cùng, nàng đón lấy tin tức phụ thân ૮ɦếƭ đi, trường kiếm trong tay phu quân dính đầy máu tươi của người thân.
Con của nàng, cuối cùng cũng không thể bình an sinh ra, nhìn thấy thế giới này cho dù chỉ là một cái liếc mắt…
Hết thảy mọi thứ, hạnh phúc của nàng, kết thúc đêm hôm đó….
Có bao nhiêu yêu thương, còn có bao nhiêu thù hận, nhưng mà giữa tình yêu và thù hận còn có một chút lưu luyến không buông, đau khổ cùng bi ai….
Tiêu Tiêu mở mắt ra, mình chính là nữ tử đáng thương kia, bởi vì yêu lầm một người, người đáng thương mất đi hết thảy hạnh phúc.
Cô còn chưa mở miệng, nước mắt lại theo hai bên má liên tục rơi xuống, đau khổ nơi đáy mắt làm cho người khác cảm động.
“Ok!” Chuyên gia ghi âm không nghĩ tới Tiêu Tiêu một lần thì đã qua, tình cảm trong tiếng ca rất nhiều, so với một vị ca sĩ già dặn cũng không kém cỏi chút nào.
Giọng hát chưa đủ ngọt ngào, âm vực cũng không đủ cao, nếu theo khía cạnh của âm nhạc mà nói, trình độ của Tiêu Tiêu chỉ có thể xem như trên hạng trung.
Nhưng mà tình cảm của cô thật dào dạt, cảm động trái tim người nghe. Chỉ cần điểm này, ngay cả những nữ ca sĩ có giọng hát hay cũng làm không được.
Với ca khúc dễ dàng bắt đầu mà nói, Tiêu Tiêu làm còn xuất sắc hơn so với trong tưởng tượng của anh ta .
Chuyên gia ghi âm gật đầu, hướng về phía Chung Thụy nhỏ giọng nói: “Cô ấy đem ca khúc này hát tốt như vậy, ngay cả đạo diễn Ôn cũng không phản đối chứ?
Đạo diễn Ôn nhiều lần muốn nhét Nguyễn Tình vào bài hát cuối của đĩa nhạc, nhưng mà vẫn trì trệ chưa nhận được câu trả lời . Thứ nhất giọng ca của Nguyễn Tình rất õng ẹo, hát ca khúc bi thương này quả thật không phù hợp. Thứ hai chuyên gia ghi âm không có ấn tượng tốt với đạo diễn Ôn, mỗi lần nhắc tới người có một bộ dáng ăn trên ngồi trước, khó mà kiểm soát, làm cho khúc nhạc hỏng bét, là hành vi thường ngày của ông ta trong công việc không thể chịu được.
Chung Thụy đang muốn lên tiếng, Tiêu Tiêu trong lúc vô ý nghe được, do dự mà nói: “Đạo diễn Ôn cũng không phải người dễ dãi, sẽ không liên lụy tới anh chứ?”
Chuyên gia ghi âm cười xua tay: “Trước đây có lẽ có chuyện xảy ra, bây giờ có chỗ dựa là Ảnh đế, làm sao có chuyện được?”
Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn về phía Chung Thụỵ, thể diện của Ảnh đế lớn như vậy sao, ngay cả đạo diễn Ôn cũng không dám đắc tội anh?
“Đi thôi.” Chung Thụy không nói nhiều lời, xoay người bước đi.
Tiêu Tiêu lên tiếng trả lời đuổi theo, cho đến khi ngồi trên xe mới ngây ngẩn mà đặt câu hỏi: “Chúng ta bây giờ quay về studio sao?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một xâu chìa khóa được quăng qua đây, cô vội vàng chân tay luống cuống đón được: “Đây là?”
“Đây là chìa khóa nhà tôi!” Chung Thụy một tay đỡ tay lái, vừa liếc xéo cô một cái.
Tiêu Tiêu hết sức kinh hãi mà nhìn chằm chằm chìa khóa trên tay, đột nhiên cảm thấy rất phỏng tay.
Cô ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, sườn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt thong dong tự nhiên, giống như đưa chìa khóa cho mình chẳng qua chuyện thiên kinh địa nghĩa….