Thủ Đoạn Của Ảnh ĐếTiêu Tiêu nghĩ tới nghĩ lui, ở trong giới giải trí có thể chèn ép mình như vậy có lẽ không vượt quá vài người. Dù sao cô chỉ là một nữ diễn viên hạng ba, bình thường tiếng nói thấp bé lại không có tiếng tăm gì, người có thể đắc tội rất ít.
Bày ngón tay ra tính toán, trừ bỏ Nguyễn Tình thì không lựa được người thứ hai.
Nhưng mà sau khi cô thăm dò, kết quả lại ngoài dự đoán của mình.
Bộ quảng cáo nọ cùng với tiểu sinh trẻ tuổi, nữ diễn viên được thay cũng không phải Nguyễn Tình. Tiêu Tiêu cho là quảng cáo nhỏ như vậy, Nguyễn Tình còn chướng mắt, từ chối là rất bình thường.
Nhưng mà làm người phát ngôn cho khách sạn năm sao trên bờ biển kia, chi phí phát ngôn xa xỉ, người được thay thế vẫn không phải Nguyễn Tình. Mà cái chương trình tương tác có tiếng ở đài truyền hình, vẫn không có mặt của Nguyễn Tình. Tiêu Tiêu phát giác có điều không ổn sắp xảy ra.
Nguyễn Tình không giống như người có thể chịu thiệt, đem một miếng thịt mỡ chắp tay tặng cho nữ ngôi sao khác, hoàn toàn không giống tác phong của vị bạn học lòng dạ hẹp hòi này.
Có lẽ cô đã đoán sai, oan uổng cho người bạn cùng lớp của mình, Nguyễn Tình cũng không phải là người phía sau bức màn?
Ba ngôi sao nữ được thay vào hoàn toàn không có điểm nào giống nhau, có nữ ngôi sao hạng hai tương đối nổi danh, cũng có nữ ca sĩ đang bắt đầu xuống dốc, còn có nữ ngôi sao nho nhỏ mới vừa vào nghề, nhìn thấy thì không giống như là cùng một người làm….
Tiêu Tiêu buồn bực, vùi đầu cố gắng suy nghĩ mấy ngày, rồi dứt khoát ném qua một bên.
Dù sao không phải của cô đến cuối cùng cũng không phải là của cô, hi vọng càng nhiều chẳng qua làm tăng thêm buồn rầu mà thôi.
Nhưng mà chờ A Sâm tốn hết công sức nghe được tin tức nói cho cô thì Tiêu Tiêu không thể tưởng tượng nổi mà trừng lớn mắt, dứt khoát cho rằng chính mình nghe lầm.
“Anh nói cái gì? Anh nói tất cả các hợp đồng của tôi bị đổi đi, người nhúng tay là… tiền bối Chung?”
Lúc mới nghe nói A Sâm cũng hoàn toàn sửng sốt, anh ta vẫn tưởng là quan hệ của Tiêu Tiêu và Chung Thụy không tồi, thậm chí có loại tình cảm mờ ám ở bên trong. Còn nói lợi dụng phần như có như không mờ ám này, Tiêu Tiêu có thể dựa vào Chung Thụy đi lên.
Chỉ mới bàn tính còn chưa có nổ súng thì đã bị một tay Chung Thụy đập ૮ɦếƭ rồi.
Có lẽ Chung Thụy đã sớm biết sẽ gặp phải tình trạng như vậy, dứt khoát tiên hạ thủ vi cường?
“Gần đây cô có cùng Chung Thụy cãi nhau, ồn ào mâu thuẫn gì không?” A Sâm suy nghĩ một chút, trừ bỏ việc này có khả năng, cũng không thể nghĩ được việc nào khác.
Tiêu Tiêu mờ mịt mà lắc đầu, cô ngoại trừ ở phim trường, ở nơi khác căn bản chưa thấy qua Chung Thuy, ngay cả gặp mặt cũng không có, làm sao mà ồn ào mâu thuẫn, làm sao cãi nhau được?
Hơn nữa với tính cách của Chung Thụy, bọn họ muốn ầm ĩ lên cũng rất khó.
A Sâm nhìn vẻ mặt của cô không giống như có điều giấu diếm, trong lòng anh ta len lén thở dài. Vốn tưởng rằng Tiêu Tiêu là một khối đá ngọc, đang chờ đánh bóng tỏa sáng, tiền đồ vô hạn, ai ngờ vừa mới bắt đầu đã bị người ta ở giữa làm khó dễ, kéo xuống ngựa.
Không thể không nói, được Chung Thụy khen ngợi là chuyện tốt, nhưng bị anh ta nhìn trúng thì không nhất định là chuyện tốt.
Tiêu Tiêu tròng lòng vừa phẫn nộ vừa khổ sở, Chung Thụy hao tâm tổn trí làm cho cô ở lại trong đoàn làm phim, lại để tâm cất nhắc mình, hiện tại lại nhúng tay cản trở con đường ngôi sao của cô.
Thay đổi thất thường, rốt cuộc là vì cái gì?
Đột nhiên trong lúc đó, Tiêu Tiêu cảm thấy trong иgự¢ có một trận lạnh lẽo, cô nhớ tới lời nói của Chung Thụy đêm hôm đó ở trong đình viện của câu lạc bộ cao cấp.
Cô âm thầm đã là người của Chung Thụy, lại từ đầu tới cuối không có trả giá cái gì.
Cho nên Chung Thụy định cho Tiêu Tiêu biết tay một chút, để cô hiểu rõ ai mới là chúa tể của cô sao?
иgự¢ Tiêu Tiêu đau xót, chậm rãi nhắm mắt lại rồi thở ra thật dài.
“Tôi sẽ tìm tiền bối nói chuyện, xem rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào!”
A Sâm thấy sắc mặt của cô một lúc trắng một lúc xanh, vẻ mặt phẫn nộ, thống khổ, bất đắc dĩ, khổ sở chợt lóe lên rồi qua đi, rõ ràng chuyện này so với trong tưởng tượng của anh ta còn muốn phức tạp hơn.
Nhưng mà nữ ngôi sao anh ta phải dẫn dắt này, dường như không định đem chân tướng nói cho mình.
A Sâm nhíu mày, quả nhiên quan hệ giữa Chung Thụy cùng Tiêu Tiêu vô cùng không đơn giản….
“Cắt__” Đạo diễn Tề cau mày đến nỗi sắp thắt lại, ông ta thật sự là xui xẻo mới tiếp nhận bộ phim này. Mới đầu là tuyển diễn viên xuất hiện vấn đề, sau đó vai diễn thay đổi người, vai diễn một phân thành hai, lại cứ bị Nguyễn Tình gây sức ép vài ngày, cuối cùng không thể không sửa lại kịch bản.
Bây giờ vốn xem trọng Tiêu Tiêu, nhưng tư tưởng của cô lại không tập trung, liên tục bị 4 lần NG, đạo diễn Tề làm sao có thể không nổi cáu?
Nếu không phải phát sóng đồng bộ, thì ông ta còn có thể từ từ không nóng vội.
Nhưng mà hiện tại bộ phim còn công chiếu vào giờ vàng, để không hủy đi chiêu bài vàng của mình, đạo diễn Tề cho dù không ăn không ngủ cũng phải đem bộ phim này quay cho ngon lành.
Đáng ghét, một người hai người cũng chẳng yên ổn, liên tiếp tra tấn ông ta!
“Khí thế của nữ sát thủ đi đâu rồi? Một bộ dáng không tỉnh ngủ, cô có muốn tiếp tục quay hình hay không?” Đạo diễn Tề ném kịch bản trên mặt đất, tức giận đến nỗi râu đều muốn dựng đứng thẳng dậy.
“Thực xin lỗi, đạo diễn.” Tiêu Tiêu cúi đầu, lập tức nhỏ giọng xin lỗi.
Chuyện Chung Thụy nhúng tay vào hợp đồng làm cho cô tinh thần không yên, nhất là diễn cùng Chung Thụy, trong lòng có việc thì lại càng không có tâm trạng nào, khó trách đạo diễn Tề lại giáo huấn mình….
Nói đến cùng, định lực* của cô vẫn không đủ. Nhìn Chung Thụy một bộ dáng bình thường như không có việc gì, làm sao có đầu sỏ nào tự giác nhận tội chứ?
*định lực: khả năng giữ bình tĩnh
“Hừ, có người trên màn ảnh được người ta tâng bốc nếm chút ngon ngọt liền không biết phương hướng kìa?” Nguyễn Tình cười lạnh, mấy ngày nay lặng lẽ nhìn thấy Tiêu Tiêu được vô số báo chí tập san in lên trang đầu, so với mình lúc trước còn được hoan nghênh hơn, vẻ mặt đầy tươi cười trên báo kia làm cho cô ta nhìn không vừa mắt.
Chẳng qua chỉ là một vai nhỏ, được người có lòng tâng bốc một chút thì rất giỏi sao?
Nghe nói Tiêu Tiêu mới vừa nhận mấy cái hợp đồng đều bị người ta thay đổi, Nguyễn Tình liền cười nở hoa, cô ta còn chưa bảo đạo diễn Ôn ra tay thì đã rơi vào kết cục này, xem ra cô ta đúng là đánh giá cao Tiêu Tiêu.
Dựa vào nhan sắc của Tiêu Tiêu, làm sao có thể so với cô ta?
Có thể leo cao, trên căn bản chính là vận may, không bao lâu cũng sẽ biến mất biệt tích trên màn ảnh.
Giới giải trí có bao nhiêu nữ ngôi sao từng thành công một thời, bao nhiêu bị chìm ngập không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lại không có cơ hội trở mình, Nguyễn Tình cũng không phải chưa thấy qua. Với một chút may mắn đó của Tiêu Tiêu, lại càng không thể xuất hiện trên bàn tiệc được.
Tiêu Tiêu nhíu mày, lườm cô ta một cái, chỉ nói: “Đạo diễn, xin cho tôi một cơ hội nữa.”
Lần diễn này là nữ sát thủ ám sát nam chính lần thứ hai, Thanh Trà đúng lúc có mặt, cũng là tình cảnh tỷ tỷ Thanh Nhã và muội muội Thanh Trà lần đầu tiên chạm mặt sau khi tách biệt.
Bởi vì NG của Tiêu Tiêu, Nguyễn Tình cũng bị ép đến phim trường mấy lần, trong lòng cô ta vô cùng không thoải mái.
“Một lần thì qua sao? Cô đúng là có thể nói ra miệng, vậy đây là lần thứ mấy rồi?” Nguyễn Tình hừ lạnh, xoay người đi đến cạnh sân khấu, để cho chuyên viên hóa trang trang điểm lại, cô ta nhận lấy ly nước từ trợ lí uống một ngụm, vẻ mặt khinh thường.
“Được rồi, nghỉ ngơi mười phút rồi trở lại.” Đạo diễn Tề không vui mà lướt qua Tiêu Tiêu cùng Nguyễn Tình liếc mắt một cái, đây là lúc nào rồi, hai người này còn có tâm tư nội chiến?
Tiêu Tiêu nhìn Chung Thụy vào phòng nghỉ chuyên dụng, chần chờ một chút, cô vẫn mặc kệ trợ lí bên cạnh mà đi lên theo.( chắc ở đây là tầng lầu nên chị ấy theo đi lên đó mà)
Nguyễn Tình nhìn thấy ở trong mắt, nụ cười lạnh nơi khóe miệng càng sâu. Quả nhiên là bám vào Ảnh đế, khó trách giọng điệu cao như vậy, nhưng mà phù dung sớm nở tối tàn, cô ta muốn nhìn thấy Tiêu Tiêu có thể kiêu ngạo được bao lâu.
“Tôi có việc muốn hỏi anh, tiền bối có thể cho tôi một chút thời gian không?” Tiêu Tiêu đứng ở cửa phòng nghỉ, liếc nhìn trợ lí bên cạnh Chung Thụy, mở miệng hỏi anh.
Chung Thụy ra hiệu trợ lí đi ra ngoài, Tiêu Tiêu lách người vào phòng nghỉ, thuận tay đóng cửa lại, ngẩng đầu đã thấy anh tựa tiếu phi tiếu mà nhìn mình.
“Sao lại đóng cửa, chỉ có mười phút thôi, em muốn làm cái gì?”
Tiêu Tiêu liếm môi, không để ý tới giọng điệu chế nhạo của anh, cô chậm chạp ngẩng mặt, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Chung Thụy: “Có phải anh bảo người ta đổi tôi trong quảng cáo hay không?”
Ánh mắt Chung Thụy chợt lóe lên, chậm rãi thu lại ý cười bên môi, đáy mắt anh tối đen một mảnh: “Nếu tôi nói là đúng?”
“….Vì sao?” Tiêu Tiêu không hiểu, cô rốt cuộc làm vướng mắt Ảnh đế ở chỗ nào, một tia hy vọng xuất hiện lúc này, cũng bị một tay Chung Thụy Ϧóþ ૮ɦếƭ.
Việc này đối với cô có bao nhiêu đả kích to lớn, tin rằng Chung Thụy không thể không biết.
“Bởi vì em không có thời gian,” Chung Thụy thu lại thần sắc ảm đạm của Tiêu Tiêu vào đáy mắt, anh chậm rãi đến gần.
Tiêu Tiêu sững sờ, cái gì gọi là không có thời gian?
Nhìn thấy Chung Thụy càng đi càng gần, cô theo bản năng mà lui về phía sau: “Tiền bối nói vậy là có ý gì?”
“Phim truyền hình quay xong dự tính là cuối tháng, quảng cáo chỉ có thể bắt đầu quay vào tháng sau, quay chương trình TV cũng phải xếp đến tháng sau, đến lúc đó em thuộc về Star Entertaiment hay là tự do?”
Tiêu Tiêu ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới hợp đồng của cô với Star Entertaiment một tháng nữa là đến kỳ hạn. Nếu khi đó không tiếp tục kí ước, chi phí quảng cáo của công ty hay là của cô, thì hoàn toàn nói không rõ.
Năm năm ở Star Entertaiment đã đủ lâu, nếu lại kí năm năm nữa, ai biết phim truyền hình quay xong, chính mình có thể lại ngã vào thung lũng hay không?
Đến lúc đó, Star Entertainment vẫn đem cô đông lạnh rồi giấu đến xó xỉnh nào đó như trước, Tiêu Tiêu vẫn không có tiếng tăm gì?
Cô không muốn tiếp tục đi xuống nữa…
Nhưng mà nửa đường hủy bỏ hợp đồng, công việc vẫn tiếp tục không ít đi.
Nói đi nói lại, nhận những hợp đồng này cũng là công toi, còn không bằng không nhận. Nếu không cục diện sau đó rối rắm chính mình phải thu dọn, cô có khả năng chẳng những làm không, mà còn phải bỏ tiền.
Nói như vậy, Chung Thụy đổi Tiêu Tiêu từ trong quảng cáo, kỳ thật là thay cô suy nghĩ?
Tiêu Tiêu trầm tư một lúc, không phát hiện Chung Thụy đi tới trước mặt, cơ hồ là đem cô nhốt ở cạnh cửa.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, cô không khỏi sửng sốt.
Tay chống đỡ trên иgự¢ của Chung Thụy, để tránh anh gần thêm chút nữa, Tiêu Tiêu nói chuyện ít đi vài phần lo lắng: “Sao trước đó tiền bối không tìm tôi bàn bạc, sau đó cũng không nói cho tôi biết. Hợp đồng bỗng nhiên thay đổi người, làm cho người ta trở tay không kịp, tôi nghe xong rất khó chịu.”
Im hơi lặng tiếng ở ngay sau lưng đem những hợp đồng đó thay đổi người, Chung Thụy chẳng lẽ sẽ không nghĩ tới hi vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng lớn sao, cô sẽ có bao nhiêu thương tâm, bao nhiêu bất lực?
Cho dù hiện tại đã biết chân tướng, Tiêu Tiêu vẫn còn cảm thấy rất đáng tiếc. Nếu không phải vừa vặn tham gia bộ phim này, cô sẽ không phải để ý những việc lộn xộn này, xuất hiện thật tốt trên màn ảnh, nhận được càng nhiều kịch bản xuất sắc, thì có nhiều cơ hội hơn để nâng cao kĩ thuật diễn xuất của mình.
Chân mày Chung Thụy nhướng lên, ý cười nơi đáy mắt nhìn một cái không sót thứ gì, nhìn ra sự không cam lòng của Tiêu Tiêu, bộ dạng cong môi khó chịu càng đáng yêu. Cô như thế, đem tính tình của mình hoàn toàn không hề che giấu mà bày ra trước mắt anh, loại cảm giác này rất tốt.
Tay anh nắm cằm Tiêu Tiêu làm cho cô hơi hơi ngẩng đầu lên, âm thanh của Chung Thụy khàn khàn lại mang theo một phần chắc chắn: “Yên tâm, tôi sẽ bồi thường cho em.”