- Tôi không có nhu cầu.
Mạc Hàn gạt ngay đi, không để cho Tư Vân có cơ hội làm càn.
Có điều, cô lại rất tự tiện, vòng qua phía giường bên kia mà trèo lên giường, không những vậy còn kéo chăn lên đắp.
Mạc Hàn cũng cạn lời, tỏ ra khó chịu, dùng sức mạnh 1 phát hất bay Tư Vân lên ghế sofa. Cô còn đang ngơ ngác thì Mạc Hàn đã ném chuẩn thêm 1 cái gối nữa vào người cô.
- Hoặc là nằm đấy, hoặc ra ngoài!
Tư Vân nhận lấy chiếc gối thì rất vui mừng. Sở dĩ đêm nay cô mò sang đây cũng chỉ vì không có chỗ nào để ngủ mà thôi. Cái đám giúp việc kia chẳng ưa cô, Chu quản gia thì lại càng không bận tâm.
Dù sao thì Tư Vân đã bước chân vào căn biệt thự này rồi, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cô vẫn cố gắng mà nhịn xuống.
Mà Mạc Hàn ngầm đồng ý cho Tư Vân ở lại cũng chỉ vì hắn sử dụng sức mạnh đọc suy nghĩ của cô.
Đèn trong phòng vừa được tắt đi, Tư Vân vui vẻ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Mà Mạc Hàn nằm trên giường, bất giác đưa mắt về phía ghế sofa đằng kia.
Căn phòng này vốn lạnh lẽo, bỗng dưng đến 1 ngày có thêm người... Nhất thời hắn chưa thể thích nghi được.
Nhưng cũng vì sự xuất hiện của Tư Vân, Mạc Hàn mới biết được, thì ra ở cái nơi này không chỉ có mỗi hắn cô đơn. Hắn để cô ở lại cũng chỉ vì có chút gì đó đồng cảm mà thôi.
***
Kể từ hôm được phép ở lại biệt thự, Tư Vân bị gây khó dễ không ít. Đặc biệt là lão già Chu quản gia kia.
Cái gì mà ở đây thì phải làm việc chứ? Lão già có phải làm cái gì đâu? Suốt ngày ngồi một chỗ mà lớn giọng chỉ đạo, nhìn thấy mà chướng hết cả mắt.
Tư Vân cũng chẳng phải dạng vừa gì. Ngoài mặt cô làm ra vẻ cam chịu, nhưng thực chất lên âm mưu để trả đũa cái đám người hại mình.
Hôm nay, Mạc Hàn đang thảo luận với người bên quản lí thì chợt hắn nhìn thấy Tư Vân đang lén đổ thứ gì đó vào những chậu quần áo giặt của giúp việc. May sao khi làm xong thì Chu quản gia đi ngang qua. Mạc Hàn thấy cô lại bắt đầu cãi tay đôi với ông ta.
Sự chú ý của hắn bắt đầu đổ dồn về phía của cô. Không những vậy, nhìn cái điệu bộ cãi cố của Tư Vân khiến hắn bất giác nở nụ cười.
Phải nói là ở cái biệt thự này không ai là không sợ Chu quản gia cả. Ông ta nói một thì chẳng ai dám nói hai. Đơn giản vì ông ta nhờ quan hệ mà có thể vào đây làm việc.
Lắm lúc ông ta cũng quá phận, Mạc Hàn rất muốn tống cổ ông ta đi nhưng lệnh của các trưởng lão không cho phép, vì thế hắn chỉ đành nhắm mắt coi như không thấy gì. Nay cái lão già này đã gặp được Tư Vân. Coi như ông ta hết thời lên mặt với mọi người được.
- Gia chủ, ngài có ý kiến gì không ạ?
Thấy Mạc Hàn có chút thất thần, quản lí liền lên tiếng hỏi lại.
Bấy giờ Mạc Hàn mới định thần lại.
Hắn liền vội nói.
- Tôi không có vấn đề gì. Ông cứ tiếp tục đi.
Nói xong, Mạc Hàn lại liếc mắt về phía của Tư Vân 1 cái.
Thấy Mạc Hàn không giống như mọi ngày, người quản lí liền lên tiếng nhắc nhở.
- Gia chủ, nghe nói ngài sắp được huy hiệu đỏ từ các vị trưởng lão nhỉ? Đây là cơ hội tốt để ngày chứng minh bản thân trên cương vị của người thừa kế. Tôi mong ngài đừng để bất cứ cảm xúc cá nhân nào chi phối cho đến khi chính thức trở thành chủ nhân đời kế tiếp của Mạc gia.
Mạc Hàn nghe xong thì rất không vui. Hắn hướng đôi mắt đỏ nhìn chằm vị quản lí kia.
- Ông đã đi quá phận rồi đấy!
Mà ông ta cũng không yếu thế, mỉm cười đáp lại lời của Mạc Hàn.
- Nhiệm vụ của tôi chính là giúp đỡ và chỉ dẫn ngài cho đúng.
Mạc Hàn nắm chặt tay lại.
Hắn thật sự rất ghét cái cảm giác bị gò bó, giám sát này.
Chính vì vậy, hắn nhất định phải lấy được huy hiệu đỏ, trở thành chủ nhân thật sự của Mạc Gia. Chỉ có vậy, hắn mới có thể thoát khỏi sự khống chế của những kẻ đó được...
"Choang"
Tiếng vỡ của đồ vật vang lên khiến cho tất cả những người giúp việc chạy đến.
Mà Tư Vân đứng đó, nhìn người phụ nữ đang khóc thút thít trước mắt thì rất là muốn cho ăn đấm.
Chu quản gia đi đến, thấy chiếc bình cổ mới được gửi từ nước ngoài về bị vỡ tan, ông ta tức giận quát lên.
- Là ai? Là ai làm vỡ?
Mà cái người phụ nữ khóc thít thít kia lại giơ tay chỉ vào Tư Vân.
- Chu quản gia, là cô ta... Chính cô ta cố ý va phải tôi mới khiến cho tôi làm rơi bình cổ...
Tư Vân vẫn bình tĩnh, cô khoanh tay lại mà đáp trả.
- Ai cũng biết tôi đang đứng nguyên 1 chỗ. Đường lớn cô không đi, cứ nhất thiết va phải tôi rồi kêu gào cái gì?
Mà Chu quản gia bị Tư Vân chọc điên mấy ngày nay, đương nhiên ông ta sẽ không phân rõ ai đúng ai sai cả. Tất cả mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu của Tư Vân.
- Tư Vân! Cô mới đến đây có mấy ngày mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra rồi. Chiếc bình này là cô làm vỡ!
- Nực cười! Tôi không nhận đấy, bằng chứng đâu mà ông bảo tôi làm vỡ?
Chu quản gia nhếch miệng nhìn về phía đám giúp việc phía sau. Hiển nhiên, bọn họ bị Chu quản gia doạ nạt nên ai nấy cũng chỉ tay về phía của cô, bảo tận mắt thấy cô cố tình làm vỡ.
Thế là Chu quản gia đắc ý nhìn Tư Vân.
- Sao hả? Giờ cô chối làm sao được. Cô được ở đây thì nên biết thân biết phận chút đi. Không có ai đứng ra làm chứng cho cô đâu!
Tư Vân nâm chặt tay lại.
Ngay khi cô chuẩn bị liều cho cái lão già kia 1 trận thì một bóng dáng xuất hiện phía sau cô.
Tư Vân quay người lại, nhận thấy đó là Mạc Hàn.
Mà Chu quản gia vừa trông thấy hắn thì vội hổ hoá chuột ngay, liền cúi đầu khép nép.
Mạc Hàn liếc nhìn mớ hỗn độn trước mặt, sau đó buông 1 câu.
- Tôi đứng ra làm chứng cho cô ấy! Còn nữa... Cô ấy là người của tôi, các người có quyền gì bắt cô ấy làm việc?
- Gia chủ... Cô ta là con người... Nên...
Chu quả gia không có ý bỏ qua cho Tư Vân.
Nhưng Tư Vân thấy Mạc Hàn đang đứng về phía của mình, lập tức quay người nấp sau lưng của hắn. Còn thuận tiện nắm lấy áo hắn để lấy hắn làm lá chắn.
Mạc Hàn thấy cái hành động của cô thì không khó chịu, ngược lại còn ném cho Chu quản gia 1 cái ánh mắt cảnh cáo.
- Cho người dọn dẹp đi! Còn náo loạn thì cút! Biệt thự của tôi không chứa chấp những kẻ tự cho mình là đúng.
- Dạ vâng ạ.
Tư Vân rất vui mừng.
Thấy Mạc Hàn đi lên tầng thì cũng bám theo sau rồi đi theo. Trước khi đi, cô còn không quên tặng cho Chu quản gia nụ cười đểu.
Quả nhiên mắt nhìn của cô rất tốt, Mạc Hàn đúng là sự lựa chọn sáng suốt để cho cô dựa dẫm.
Vì vui quá, đến khi Mạc Hàn đứng lại mở cửa phòng ra. Tư Vân không để ý, cho nên đã đập mặt vào lưng của Mạc Hàn.
Cô vội vàng lùi lại, đưa tay chặn xoa xoa cái mũi. Mà Mạc Hàn không có nể tình, đưa tay đẩy cô cách xa mình ra.
- Cô tránh xa tôi ra 1 chút! Đừng lại gần quá!
Tư Vân bĩu môi.
- Chẳng phải vừa nãy anh bảo vệ tôi à? Tôi cứ tưởng bản thân đã làm anh cảm nắng rồi chứ...
- Tôi cứ tưởng cô chỉ mặt dày thôi. Ai ngờ cô lại ảo tưởng đến mức độ như vậy.
- Anh...
Thấy cái tên này không định cho mình vào trong phòng. Tư Vân không nhịn được đứng ngoài, sau đó tỏ vẻ bất mãn.
- Anh cứ coi thường tôi đi! Nếu như sau này anh nhỡ yêu tôi thật thì tôi nhất định sẽ phải giày vò anh như cách anh đối xử với tôi như vậy!
Đợi cho Tư Vân nói xong, Mạc Hàn liền tiện tay ném cho cô 1 chiếc chìa khoá. Cô thấy thế, vội vàng bắt lấy.
Mạc Hàn liền dặn dò.
- Đây là chìa khoá ở phòng bên cạnh. Sang đó mà ngủ. Còn nữa... Từ ngày mai tôi sẽ vắng mặt mấy ngày, cô tạm thời đừng đi gây chuyện. Cứ ở trên tầng 2 này đi, không được sự cho phép của tôi thì không ai dám lên đâu.
Nhìn xuống chiếc chìa khoá trong tay, Tư Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô còn chưa phản ứng thì Mạc Hàn đã đóng sầm cửa lại rồi.
Hết cách, cô chỉ đành sang phòng bên cạnh.
Thế là mấy ngày đó, Mạc Hàn vắng nhà thật. Tư Vân thì chỉ nhân lúc người giúp việc nghỉ ngơi thì mới xuống bếp làm cái gì đó ăn rồi chạy lên tầng 2 ngay.
Cô đã đắc tội với Chu quản gia rồi nên không dám xuống đó đối mặt với ông ta nữa. Mặc Hàn giờ không có ở nhà, cô mà xuống đó thì chẳng khác nào để cho Chu quản gia xử lí mình.
Nhưng mà ở lì trên tầng 2 những ngày vắng Mạc Hàn, Tư Vân cũng không vô dụng ăn không rồi ngồi. Cô tìm thấy 1 lối ra rất tuyệt hướng đến ngọn đồi phía sau biệt thự.
Có một cái cây lớn mọc sát ngay cửa sổ phòng của Tư Vân. Thế là cô từ cửa sổ nhảy lên cành cây, rồi từ cây leo xuống đất. Vì đây là phía sau nên rất ít ngoài qua lại. Những lúc buồn chán, Tư Vân liền chạy ra lên đồi gần đó đi dạo.
Hôm nay là ngày thứ 5 mà Mạc Hàn đi vắng.
Vừa ăn sáng xong, Tư Vân liền trèo qua cửa sổ lên cái cây quen thuộc rồi chạy thẳng lên ngọn đồi.
Ngọn đồi này rất nhiều cây, không khí rất trong lành.
Đứng từ đây, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh phía dưới. Trước mắt của Tư Vân chính là một thành phố xa hoa rất lớn. Từ khi lên đây cô mới biết, thì ra bản thân đang bị nhốt ở ngoại thành, không thuộc phạm vi trong thành phố.
Tư Vân thẫn thờ nhìn những thứ trước mắt mà lòng lại nặng nề hơn. Đến bao giờ cô mới được trả lại tự do đây? Rốt cuộc đến bao giờ chứ?
Đang thẫn thờ nhìn cảnh vật, chợt Tư Vân nghe thấy tiếng sột soạt. Cô cứ nhìn bụi cây hơi động đậy, cứ tưởng là con gì đó liền sợ quá bỏ chạy.
Nhưng chạy 1 đoạn, cô lại nổ tính tò mò mà quay người lại. Thế là Tư Vân đành liều lĩnh đi về phía của bụi cây đó.
Cũng may, khi vạch bụi cây ra, không phải là động vật mà là 1 người đàn ông.
- Mạc gia chủ?
Khi nhận ra người đàn ông đó là Mạc Hàn, Tư Vân vội nhảy vào đỡ lấy hắn ra một chỗ thoáng hơn. Cả người của Mạc Hàn có rất nhiều vết thương rướm m.áu, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
- Mạc gia chủ? Sao anh lại thành ra thế này? Đợi chút, để tôi đi gọi bác sĩ đến.
Tư Vân định đứng dậy nhưng lại bị Mạc Hàn kéo tay lại. Hắn nhịn cơn đau xuống rồi mở miệng.
- Đừng... Đừng cho ai biết.
Những vết thương này của hắn chỉ là ngoài da mà thôi, đợi tầm mấy tiếng nữa sẽ tự động hồi phục lại.
Nhìn Mạc Hàn bị thương nặng như thế, Tư Vân không khỏi sốt ruột. Cô nắm lấy tay của hắn, nhưng nhận ra bàn tay của Mạc Hàn lạnh buốt, còn đang run rẩy nữa.
Rồi chợt cô nhớ ra là tên bác sĩ kia đã từng nói m.áu của cô sẽ giúp cho Mạc Hàn hồi phục nhanh hơn. Hắn là ma cà rồng... Chắc là cần.
Tư Vân đỡ lấy đầu của Mạc Hàn lên. Sau đó, cô lo lắng mà nhìn hắn.
- Anh, thấy đau lắm sao?
Mạc Hàn cảm thấy trong người rất khó chịu. Cuối cùng hắn nhất quyết đẩy Tư Vân ra, thở dốc.
- Đi đi... Tôi sẽ không kìm được mà sẽ cắn cô...
- Anh... Là đang cần m.áu của tôi sao?
- Cô thật sự rất phiền phức đấy! Mau cút đi!
Tư Vân không đành lòng nhìn Mạc Hàn như vậy. Dù sao cô vẫn cần hắn. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì thì... Ai sẽ là người chống lưng cho cô ở đây chứ?
Chính vì thế, Tư Vân đã không do dự mà tiến lại gần Mạc Hàn, sau đó lấy móng tay, cố gắng dùng sức rạch 1 vết ở cổ. Một giọt m.áu cứ thế ứa ra.
Mùi hương khiến cho Mạc Hàn dần mất đi lí trí. Hai mắt hắn dần chuyển sang đỏ. Hắn nắm lấy cổ tay của Tư Vân kéo cô sát lại.
Hai chiếc răng nanh lộ ra, nhìn dòng m.áu nóng hổi trên chiếc cổ trắng nõn kia, Mạc Hàn cố gắng nói lời cuối.
- Tư Vân... Tôi cắn cô đấy... Nếu cô xảy ra chuyện gì thì đừng hối hận...