Tình Yêu Sớm Lại TớiTổng bộ tập đoàn Hàng Mỹ.
Lâm Mỹ Giai vẻ mặt mất mác nhìn chằm chằm viên Thủy Tinh Cầu trong tay kia, cô sờ sờ núp ở mép tóc kia là vết sẹo, tâm tình bay vọt đến mười năm trước.
Một lễ phẩm tinh xảo. Lâm Mỹ Giai thấy trên bàn quầy thu tiền để một quả cầu thủy tinh xinh đẹp, cô vừa thấy liền thích, nắm thật chặt ở trong tay mừng rỡ không thôi.
"Cái quả cầu thủy tinh này là của tôi, tôi đã trả tiền rồi!" Một nam sinh chỉa về phía cô trong tay cầm Thủy Tinh Cầu lạnh lùng nói qua.
Nam sinh xem ra mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng vẻ mặt và tuổi lại không tương xứng, thành thục cùng lãnh khốc.
Lâm Mỹ Giai là nữ nhi duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã là được nâng niu trong lòng bàn tay trưởng thành, nuông chìu cô nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó, chỉ cần là cô thích.
"Thật sao? Nhưng tôi cũng thích, bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cậu?" gương mặt Lâm Mỹ Giai đầy ngạo khí, khinh thường nhìn trước mắt nam sinh gầy teo.
"Không bán? Trả lại cho tôi?" Nam sinh tuyệt không nể mặt cô, cậu vươn tay, kiên trì muốn thu trở về.
Từ nhỏ đến lớn còn không có người nào lớn tiếng như vậy nói với cô. Vô luận ở nhà hay là đang trường học, đều là một nhóm người cả ngày xoay chung quanh cô, nhìn cái khuôn mặt lạnh lùng kia, cô đột nhiên bướng bỉnh lên.
"Không được, bây giờ đang ở trên tay của tôi chính là tôi? Tôi mới mặc kệ cậu có đưa tiền hay chưa, ông chủ? Cái này bao nhiêu tiền? Tôi xuất ra giá gấp 10 lần." Từ nhỏ được nuông chiều, cô tin chắc tiền có thể giải quyết tất cả.
"Có tiền thì ngon sao? Hừ? Nói rồi, tôigiao tiền xong rồi, chính là đồ của tôi, tôi không bán. Gấp trăm lần cũng không bán."
Cái nam sinh gầy teo này cũng là hết sức quật cường, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường đưa tay qua, muốn đem Thủy Tinh Cầu đoạt lấy . Lâm Mỹ Giai ૮ɦếƭ cũng nắm không thả, hai người dây dưa.
Có lẽ là tên nam sinh lực độ có chút quá lớn, có lẽ là Lâm Mỹ Giai quá mức mềm mại, trong hỗn loạn Lâm Mỹ Giai ᴆụng phải một bên góc trên quầy thu tiền, trong nháy mắt máu chảy như mưa.
Lâm Mỹ Giai chưa bao giờ thấy qua nhiều máu như vậy, đau đớn cộng thêm thấy máu là choáng, cô ngất đi.
Khi cô tỉnh lại, thấy mình đã nằm ở trên giường bệnh trắng noãn. Canh giữ ở bên người cô chính là tên nam sinh thanh cao kia.
Thấy nam sinh này dung mạo tuấn tú, còn nhỏ tuổi mà Lâm Mỹ Giai cảm giác mình hình như nghe thấy âm thanh tình yêu lại tới.
"Đông đông đông?"
Một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt dòng hồi tưởng của Lâm Mỹ Giai. Cô ngồi thẳng thân thể, vuốt vuốt tóc.
"Mời vào?"
"Lâm tổng, đây là bản hiệp ước của Hạ thị , Tần tổng muốn hẹn cô bảy giờ tối nay ở Hồng Tú Ngọc gặp mặt?" Con mắt chăm chú ký của thư ký Tiểu Trang dừng lại trên người Lâm Mỹ Giai.
"Để tôi suy nghĩ một chút, chiều tôi sẽ trả lời chắc chắn" Lâm Mỹ Giai nhận lấy tài liệu nghiêm túc đọc kỹ.
Nhưng thư ký Tiểu Trang vẫn không có ý rời khỏi. Đối với cô gái chỉ lớn hơn cô một tuổi này, cô thật lòng kính yêu, sự lão luyện của cô ấy không hề thua kém một đấng nam nhi nào.
Cô chăm chú ngắm nhìn Lâm Mỹ Giai với ánh mắt nóng bỏng xen lẫn một chút dịu dàng.
Ánh mắt Tiểu Trang rơi vào trên иgự¢ của Lâm Mỹ Giai, trên mặt cô có một tia đè nén, tầm nhìn này rơi vừa vặn lên phần cổ áo che mập mờ trước иgự¢ Lâm Mỹ Giai, tạo cho người ta những suy nghĩ mơ màng.
Lâm Mỹ Giai dường như cảm nhận được ánh nhìn khác thường chăm chú vào mình, cô ngẩng đầu lên và vừa đúng lúc bắt gặp ánh nhìn mê ly của Tiểu Trang.
"Tiểu Trang, cô còn có việc gì sao?"
"A, không có việc gì, tôi chỉ là muốn xem Lâm tổng còn có gì phân phó nữa hay không?" Tiểu Trang nhìn thẳng vào ánh mắt đầy nghi hoặc của Lâm Mỹ Giai, cô hốt hoảng cuối đầu, gượng ép tìm cớ.
"Không sao, có chuyện tôi sẽ gọi cô, cô ra ngoài trước đi." Lâm Mỹ Giai đột nhiên cảm thấy cả người có chút không thoải mái, cô hướng thư ký Trang phất phất tay, ý bảo cô ta ra ngoài trước.
"Dạ, Lâm tổng, Vậy tôi đi ra ngoài trước nhé?"
Nhìn bóng lưng rời đi của Tiểu Trang, chân mày Lâm Mỹ Giai hơi nhíu lại. Cô cảm giác ràng cô Tiểu Trang này, mặc dù năng lực làm việc không tệ, nhưng lại có chút gì đó là lạ, mà rốt cuộc lạ ở chỗ nào, cô cũng không thể xác định rõ ràng.
Phòng làm việc lại một lần nữa trở nên an tĩnh. Lâm Mỹ Giai nhìn tài liệu trong tay, không khỏi thở dài thật sâu.
Năm đó, sau khi biết rõ thân phận của anh ấy, cô đã mừng rỡ không thôi.
Ít nhất, ba cô sẽ không mượn cớ gia thế để phản đối việc cô thích anh.
Chỉ vì một câu của anh: "Tôi ghét những cô gái nhà giàu quen được chiều chuộng cái gì cũng không biết." Cô liền ép mình học những thứ Đông Tây này nọ, cứng rắn biến mình từ một đóa hoa trong nhà kính thành một nữ cường nhân, suốt ngày làm bạn với công việc.
Nhưng là, anh ấy vẫn chưa từng một lần chú ý vào cô.
Nỗi cô đơn bỗng trào dâng trong đầu cô, cô đặt tài liệu trong tay xuống, cầm di động lên, do dự thật lâu mới rốt cuộc đem dãy số mà cô đã thụộc lòng trong đầu bấm ra.
"Alo?" Một thanh âm lười biếng vang lên ở đầu dây bên kia.
Lâm Mỹ Giai đột nhiên căng thẳng, tâm tình trở nên kích động khiến âm thanh cũng có chút run rẩy.
"Tề Phong, là tôi, Mỹ Giai đây."
"A, có chuyện gì sao?" Âm thanh lạnh nhạt của Lục Tề Phong đáp lời, dường như nhất định có chuyện mới có thể tìm tới anh ta.
"Tôi. . . Buổi chiều chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm được không?Dự án đầu tư mới về hàng không của Hàng Mỹ, tôi muốn anh cho tôi một chút kiến nghị?" Lâm Mỹ Giai cảm nhận được sự xa cách của anh, cô đành tìm cớ, chỉ hi vọng được gặp anh cho thỏa nỗi nhớ.
"Thật xin lỗi, Mỹ Giai, tôi hiện tại chỉ là một đội trưởng đội trinh sát địa phương nhỏ bé, đối với dự án lớn này, tôi không có năng lực để cho cô ý kiến. Hơn nữa buổi chiều tôi còn bận chút chuyện." Lục Tề Phong từ chối thẳng thừng.
"Tề Phong? Tôi chỉ muốn làm bạn cùng anh, gặp anh một chút cũng không được sao? Anh hà cớ phải tránh tôi như tránh rắn vậy?" Lâm Mỹ Giai trong thanh âm có chút bi thương.
Trộm Gà Không Được Còn Mất Nắm GạoĐầu kia điện thoại, Lục Tề Phong trầm mặc chốc lát, âm thanh bất đắc dĩ thật thấp truyền đến.
"Mỹ Giai, tâm tư của em tôi hiểu, nhưng chúng ta không thích hợp, hơn nữa tôi có người trong lòng rồi?" Lúc Lục Tề Phong nói câu nói này, cực kỳ nghiêm túc, cùng bình thường treo ngược leng keng, không có nghiêm chỉnh thường ngày của chính anh có khác.
"Anh chưa từng cho em cơ hội, làm sao anh biết chúng ta không thích hợp? Lục Tề Phong, em cho anh biết, em sẽ không buông tha như vậy đâu?" Lâm Mỹ Giai có chút tức giận cúp điện thoại.
Lục Tề Phong trực tiếp cự tuyệt, để cho cô hết sức khổ sở, không cách nào khắc chế bi thương khiến cho cô nghẹn ngào, cô gục xuống bàn nhỏ giọng khóc.
Ngoài cửa, thư ký Tiểu Trang vẫn chưa bỏ đi đem động tĩnh bên trong nghe được được một thanh hai sở. Nghe được tiếng khóc của Lâm Mỹ Giai, tiểu Trang tức giận trên mặt lộ ra một tia đau lòng, tay nhỏ bé mềm mại nắm thật chặt thành nắm đấm.
Lục Tề Phong nghe thấy đầu kia điện thoại truyền tới tiếng “tút tút”, trong đầu vẫn còn vang vọng vâu nói cuối cùng của Lâm Mỹ Giai. Anh thở dài bất đắc dĩ.
Cô gái này cũng vì chuyện gì xảy ra?
Mình không thương, cô liều mạng quấn lấy, người mình thích thì lại luôn là như gần như xa?
Lục Tề Phong vùi trên ghế sa lon, trong lòng lại dâng lên bóng dáng Lữ Duy Duy.
Đối với cô gái này, Lục Tề Phong thật rất nghi hoặc, lòng tham của cô khó nghĩ.
Ở trên giường, cô nhiệt tình như lửa, khi thì giống như con Xà mỹ cực hạn, thật chặt dây dưa mình. Khi thì đối với mình lại bắt lại cắn, giống như Tiểu Miêu cuồng dã.
Nhưng mà, nếu mặc quần áo vào, cô ngược lại biến thành một con tiểu lạt vị răng sắc móng nhọn, lạnh lùng cao ngạo, để cho anh không cách nào đến gần, không cách nào dò xem lòng của cô.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của anh ảm đạm, từ ngày đó anh mạnh mẽ dẫn cô về nhà, đã chừng mấy ngày không liên lạc được với cô, điện thoại di động đánh nát cũng là tắt máy.
Lúc nào thì anh để ý một cô gái như vậy qua?
Mình bây giờ, thật là có điểm cơm nước không vô, haizz, quả thật quá buồn cười?
Hiện tại, dường như tiểu lạt vị răng sắc móng nhọn giống như đã chiếm cứ tim của anh, trừ cô, trong lòng của anh trong đầu cũng không cách nào xuất hiện cô gái khác.
Anh quyết định trực tiếp đi nhà cô, thân là lão bản thám tử tư, việc nhỏ thế này còn không giải quyết được, thế nào giả mạo? Chờ đợi như vậy, chỉ sợ mình sắp điên?
—————- tử tiết thu phân cắt —————-
Hôm nay Lữ Duy Duy đi bệnh viện tháo khối băng gạc kia, thật bất hạnh, bởi vì cô là vết sẹo thể chất, thương tổn đã để lại một vết sẹo nhàn nhạt.
Nhìn vết thương trong gương kia, Lữ Duy Duy đem toàn bộ tính đến trên người của Lục Tề Phong.
Đó không phải là xú đàn ông khắp nơi lưu tình, mình như thế nào lại bị tai bay vạ gió? May mà không rõ ràng, còn có thể có tóc che đi, nếu không, nếu phá hư trên mặt, cô không thể không đem anh thiến sống.
Hơn nữa. Nghĩ đến xú đàn ông đó, sắc mặt Lữ Duy Duy thoáng hiện ra một tia khác thường. Dường như chừng mấy ngày không thấy, mình còn có điểm nhớ thương anh.
Cũng không biết người đàn ông kia nơi nào được, trừ công phu trên giường còn không có trở ngại ở ngoài, nhìn anh bày ra mặt dày mày dạn, dáng vẻ không kềm chế được, liền bị đủ, ngày đó cô gái kia xem ra cũng không phải là người bình thường, làm sao sẽ để ý anh đây?
Lữ Duy Duy cau mày suy tư, không có tim không có phổi tựa như Lục Tề Phong cô quả thật coi là cặn bã, lại không biết cặn bã này cất giấu chính là khối chuyên kim.
Đột nhiên, chuông cửa điên cuồng vang lên. Giống như là cố ý muốn đem nó làm hư, liều ૮ɦếƭ bấm.
"Ai vậy?" Lữ Duy Duy trời sinh giọng oang oang lại bắt đầu điên cuống hét lên, này dồn dập tiếng chuông để cho cô phiền não.
Không có ai ứng tiếng, chỉ là tiếng chuông cửa hình như càng phát vang lên, đè xuống đến mức tần số cũng so mới vừa rồi nhanh hơn một chút.
"Tìm ૮ɦếƭ à? Ban ngày, đòi mạng?" Lữ Duy Duy hết sức buồn bực mở cửa, mặt lửa giận nhìn chằm chằm người rung chuông cửa.
Anh một thân áo da màu đen, cổ áo kéo thật cao. Cái mũ màu đen, viền mũ ép tới rất thấp, mà mắt thật to càng thêm che gần nửa gương mặt anh.
Thấy bộ dạng giả bộ này, Lữ Duy Duy sợ một hồi, theo bản năng muốn đóng cửa lại. Nhưng mà, chậm một bước. Người đàn ông đem chân đã ngăn cửa, dùng sức đẩy cửa ra.
"A. . . . . . , anh . . . . . . Anh là ai? Anh muốnlàm gì?" Lữ Duy Duy đè nén sợ hãi trong lòng, chất vấn anh.
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Lữ Duy Duy, ở trong lòng của Lục Tề Phong đột nhiên dâng lên một chủ ý chơi tốt.
"ςướק bóc?"
"Tôi. . . Không có tiền, không có? Dù sao, anh đòi tiền không có, muốn đòi mạng? Cầm đi được rồi?" Lữ Duy Duy là tiêu chuẩn tham tiền, tìm cô đòi tiền, vậy không bằng trực tiếp muốn mạng của cô luôn đi.
Thật là có chủ muốn tiền không muốn mạng?
"Tôi ςướק sắc?" Lục Tề Phong đè thấp giọng nói, hướng cô đến gần?
"Thật sao? Vậy anh tìm đúng rồi?" Lữ Duy Duy mặt xuân ý cười, hướng anh ngoắc ngoắc tay.
Lục Tề Phong sững sờ nhìn xem cô gái cùng người khác bất đồng, rất dễ nhận thấy bị cô lôi ngã.
"A?" Vậy mà, lúc anh sững sờ còn chưa lấy lại tinh thần, cũng cảm giác hạ thân một hồi đau đớn, anh kêu rên một tiếng, che khố ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó giày cao gót “bụp bụp” nặng nề đập vào trên đầu của anh, đau tan lòng nát dạ. Cô gái nhỏ thật sự là sử dụng sức lực toàn thân.
"૮ɦếƭ, sắc lang thúi ૮ɦếƭ, cho là tôi dễ khi dễ thật sao? Tôi xem anh còn ςướק tiền ςướק sắc?" Lữ Duy Duy vừa cố sức vung giày trong tay, vừa tức giận mắng.
Lục Tề Phong thật sự chịu đựng không nổi rồi, lấy mắt kiếng xuống hét lớn một tiếng.
"Ai da, đừng đánh, là anh? Cô gái ૮ɦếƭ tiệt?"