Một Màn Ân CầnGió đêm quất vào mặt, tia lạnh lẽo đánh tới, Lâm Mỹ Giai theo bản năng ôm vai, Hàn Trạch Vũ tỏ ra lịch thiệp, ϲởí áօ khoác của mình ra khoác ở trên người cô.
"Cám ơn!"
Đối mặt với việc săn sóc của Hàn Trạch Vũ, Lâm Mỹ Giai có chút phiền muộn, cô thở dài một tiếng: "Dạng phụ nữ như thế nào sẽ làm Hàn tổng động lòng?"
"A, bây giờ còn không biết!" Hàn Trạch Vũ cười cười, nhưng trong đầu lại nhanh chóng thoáng qua bóng dáng của Lãnh Tiếu Tiếu.
Một màn ân cần như vậy xảy ra ở trước mắt Lãnh Tiếu Tiếu , cứng rắn đả thương trái tim cô.
Nụ cười của anh tại sao nhu tình như thế? Khi nào anh dịu dàng như thế đối với mình? Thì ra là anh cũng không phải là lạnh lùng vô tình, chỉ là sự dịu dàng của anh chỉ vì người khác.
Lãnh Tiếu Tiếu cúi đầu, mượn bóng đêm che giấu mình trong hốc mắt sắp tràn ra nước mắt, cô kéo Lữ Duy Duy qua nghĩ xoay người tránh bọn họ.
"Tiếu Tiếu, làm gì à? Đường về nhà ở bên kia á!" Lữ Duy Duy cũng không cảm kích, cô lớn tiếng kêu la.
"Duy Duy, chúng ta đi bên kia đi, mình còn có chuyện khác phải làm!"Tiếu Tiếu khẩn trương khuyên Duy Duy, cái âm thanh to lớn này lúc nào thì có thể an tĩnh một chút đây?
"Bạn còn có việc? Chuyện gì nha?" Lữ Duy Duy mặt không hiểu nhìn chằm chằm hốc mắt hồng hồng của Lãnh Tiếu Tiếu .
Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nhếch mở miệng, cũng không nhả ra nửa chữ , bởi vì cô đã thấy khuôn mặt lạnh lẽo kia , đi về phía cô.
Một tiếng kia của Lữ Duy Duy khiến trong nháy măt ánh mắt kia của Hàn Trạch Vũ liền tập trung ở trên người các cô, khi anh thấy bóng dáng quen thuộc thì vẻ vui sướng dâng lên trái tim. Nhưng thấy cô trễ như thế còn bên ngoài, căn bản không có trở về nhà của anh, anh cũng có chút buồn bực.
"Lãnh thư ký? Trùng hợp như thế?" Hàn Trạch Vũ cười như không cười nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, trước tiên mở miệng.
"Đúng vậy a, thật là trùng hợp, đúng rồi, tôi đã từ chức, cho nên mời gọi ta Lãnh tiểu thư!" Từng câu nói mang theo tia xa cách nồng nặc.
Hàn Trạch Vũ cảm thấy Lãnh Tiếu Tiếu này đang giận dỗi, trong lòng anh mừng thầm, cô đây là đang ghen sao?
Nghĩ tới đây, Hàn Trạch Vũ chẳng những không có tức giận, tự nhiên thanh âm cũng thấy dịu dàng: "Sắc trời không còn sớm, về nhà sớm đi, con gái ở bên ngoài quá muộn, không an toàn."
"Cám ơn quan tâm, tôi nghĩ tôi có trở về nhà hay không sẽ không có người hỏi tới, hoặc là anh căn bản không có thời gian qua hỏi! Không quấy rầy, gặp lại!" Lãnh Tiếu Tiếu ê ẩm nói xong, liếc Hàn Trạch Vũ một cái sau nghiêng đầu sang chỗ khác không có nhìn anh.
Cô kéo qua Lữ Duy Duy chuẩn bị rời đi, lại phát hiện vẻ mặt của cô ấy khác thường, Lãnh Tiếu Tiếu nhẹ nhàng đẩy cô một cái, lại thấy cô tức giận nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh Hàn Trạch Vũ, thân thể không tự chủ đang run, giống như là tức giận đến vô cùng.
"Duy Duy? Bạn làm sao à nha?"
Lãnh Tiếu Tiếu ánh mắt nghi hoặc nhìn về người phụ nữ bên cạnh Hàn Trạch Vũ chỉ là người kia kia cũng là mặt hận ý nhìn chằm chằm Lữ Duy Duy.
Hai người ánh mắt ᴆụng vào nhau, ở dưới màn đêm hình như phát ra âm thanh va chạm, một cơn phong ba bão táp sắp nổi lên.
Hai Người Tranh Giành Phong"Lữ tiểu thư trên đầu thương thế tốt lên chút ít sao? Bị thương nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, như vậy mới khôi phục nhanh hơn!" Lâm Mỹ Giai dường như tốt bụng mở miệng trước, đáy mắt lại đều là chẳng thèm ngó tới.
Ai ngờ cô ta vừa mở miệng, liền làm cho lửa giận của Lữ Duy Duy bộc phát.
Nếu nói là trước kia Lữ Duy Duy còn không dám xác nhận, nhưng là bây giờ lời nói này liền chứng minh, đêm đó trong xe người phụ nữ kia chính là cô ta.
"Cái người này lòng dạ rắn rếp, thật là không biết xấu hổ . Không phải là một người đàn ông sao? Cô thích thì cứ lấy đi, bản tiểu thư tôi căn bản không hiếm, cần chi phí thủ đoạn đi đối phó với tôi sao? Đài Bắc là nơi của pháp luật , đừng cho là tôi sẽ sợ cô, nếu như ở có lần sau, cô nên cẩn thận một chút."
Hai ngày nay Lữ Duy Duy vẫn bị sợ đến không dám ra cửa, hôm nay mới biết rõ là chuyện gì xảy ra, lần này xem như, tất cả uất ức cùng tức giận phát tác ra ngoài, hung hăng nổi trận lôi đình. Nếu không phải là Lãnh Tiếu Tiếu lôi kéo cô lại, cô chỉ còn kém xông tới phiến cho cô ta hai bạt tai rồi.
"Hừ, tạm thời ở trước mặt tôi cô chớ ngang ngược, nếu không phải là cô dùng cái thủ đoạn hạ lưu quấn anh ấy, anh ấy sẽ coi trọng cô sao? Cô nhìn mình một chút xem mình là thân phận gì."
Bộ mặt chán ghét Lâm Mỹ Giai nhìn cô chằm chằm, trong lời nói hoàn toàn không có kia tia thong dong cùng ưu nhã, tựa như người đàn bà chanh chua tranh thủ tình cảm giống như nhau, xem ra thời điểm phụ nữ yêu, quả thật hoàn toàn không có hình tượng!
Hàn Trạch Vũ nghe các cô đối thoại, hoàn toàn xác nhận phỏng đoán trước của mình.Anh xếp hợp lý rất hiểu rõ, người đàn ông đang thích một cô gái, tuyệt đối không phải là Lâm Mỹ Giai.
Nhưng là, nhìn Lữ Duy Duy phản ứng, Tề Phong hình như còn phải đang cố gắng nỗ lực!
"Cái người ૮ɦếƭ tiệt này, ngậm cái miệng thúi của cô lại!"
Lữ Duy Duy nghe được Lâm Mỹ Giai như vậy chống đỡ mắn lại cô, cô cũng nhịn không được nữa trong lòng đầy ác khí, cô hất Lãnh Tiếu Tiếu ra vọt tới chỗ Lâm Mỹ Giai, cô muốn xé nát cái miệng độc của cô ta ra!
Hàn Trạch Vũ nhìn Lữ Duy Duy tức giận, nghĩ đến trong xe phía sau còn có hộ vệ đi theo Lâm Mỹ Giai, sợ xảy ra chuyện , anh vội vã kéo Lâm Mỹ Giai qua, che chở cô ở phía sau mình.
Hàn Trạch Vũ tương tự với phản xạ có điều kiện, lần nữa đau đớn mắt Lãnh Tiếu Tiếu.
Một thanh âm mất mác Lãnh Tiếu Tiếu nói qua trong cơn giận dữ Lữ Duy Duy, "Duy Duy, bạn đừng kích động, chúng ta đi về trước đi!"
"Tiếu Tiếu, bạn quá khi dễ người rồi !"
Lâm Mỹ Giai đẩy Hàn Trạch Vũ ra: "Lữ Duy Duy, cô căn bản không xứng với anh ấy, tôi lại lần cảnh cáo cô, cách xa anh ấy một chút, nếu như bởi vì cô, phá hủy tiền đồ của anh ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đấy!" Lâm Mỹ Giai ác ngoan ngoan nói.
"Tôi cũng vậy cảnh cáo cô, lần sau cô cũng chưa có vận tốt như vậy, xứng hay không được với anh ta không phải cô tự tính toán, anh ta muốn yêu tôi, cô quản được sao? Hừ, nếu như cô thật có trọng lượng, cần gì tới tìm tôi xúi quẩy?" Lữ Duy Duy khóe miệng nâng lên một vẻ mặt khinh thường.
"Cô? Tôi không có thời gian nói bậy với cô, cô tốt nhất cách anh ấy một chút!" Lâm Mỹ Giai giận đến mặt cũng xanh lá, cô ta tức giận hồ hồ ném quần áo cho Hàn Trạch Vũ, xoay người chiếm hữu chiếc xe thể thao sang trọng.
Hàn Trạch Vũ liếc mắt nhìn Lâm Mỹ Giai, xoay người lại nhìn Lãnh Tiếu Tiếu hai người bọn họ:
"Đi thôi, tôi đưa các cô về nhà!"
"Không cần, phá hư chuyện tốt của anh rất xin lỗi, chỉ là, người khác tâm tính thiện lương giống như không ở trên người anh chứ? Duy Duy, chúng ta đi!"Lãnh Tiếu Tiếu mỉa mai nhìn Hàn Trạch Vũ một cái, lôi kéo Lữ Duy Duy cản lại một chiếc xe taxi.
Nhìn Lãnh Tiếu Tiếu bộ dáng ghen tức dồi dào, một tia hả hê bò lên khóe miệng Hàn Trạch Vũ.
Anh đưa mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu ngồi xe taxi sau khi rời đi, cũng khởi động xe của mình đi theo.
Kế Hoạch Gạo Nấu Chín CơmLẫn vào dưới ánh đèn, âm thanh điếc tai nhức óc cơ hồ muốn đem nóc nhà ném đi, trong góc một nam một nữ xúm lại, hưng phấn trò chuyện với nhau, dường như mưu đồ bí mật cái gì.
"Tần đại ca, như vậy thật có thể không?" Cô gái mặt hưng phấn, nhưng là vẫn có chút chần chờ.
"Tin tưởng tôi, nếu như nếu cô mang bầu đứa bé của anh ta, cô mà có thể đem thân phận của cô nói cho người Hàn gia, vì hình tượng Hàn thị, Hàn gia cũng nhất định sẽ tiếp nạp cô, thân phận của cô đối với họ chính là người mang thai, cỡ một năm, Hàn ông cụ đối với ngươi cũng có cảm tình sâu đậm, từ cô gái biến thành nàng dâu, cũng không có gì tổn thất có đúng hay không?" Tần Phi hết sức khuyên Hàn Thi Dư, những câu lời nói cũng thẳng vào đáy lòng cô.
"Tốt, cám ơn anh, Tần đại ca, vì hạnh phúc của chúng ta, anh nhất định phải toàn lực giúp tôi!" Hàn Thi Dư rất dễ nhận thấy động lòng
Rồi, cô nắm thật chặt trong tay túi màu trắng phấn kia, ở trong lòng ngầm hạ quyết tâm.
"Đó là đương nhiên, tốt lắm, thời gian không còn sớm, nhanh lên một chút trở về, nhất định phải nắm chặt tốt cơ hội lần này." Tần Phi cũng là mặt khẩn cấp.
"Được, tôi đi trước!" Hàn Thi Dư đứng lên, cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý cô, liền nhanh chóng rời đi.
Tần Phi đem rượu uống một hơi cạn sạch, anh nhìn bóng lưng Hàn Thi Dư, đáy mắt lộ ra một tia tối tăm!
Nếu như kế hoạch thành công, như vậy lấy tính khí của Tiếu Tiếu, cô ấy và Hàn Trạch Vũ cũng là không có gì có thể. Chỉ cần bên cạnh cô chưa từng xuất hiện người đàn ông khác, nửa năm sau, anh nhất định sẽ làm cho cô trở lại bên cạnh mình!
———– tử tiết thu phân cắt —————
Dọc theo đường đi Lữ Duy Duy cảm giác đột nhiên tới lưng nóng lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện bộ mặt Lãnh Tiếu Tiếu đều là nước mắt.
" Tiếu Tiếu, bạn làm sao à nha? Đây là vì cái gì nha?" Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở, Lữ duy khó khăn căn bản không biết tại sao.
"Không có việc gì!"
"Làm sao sẽ không có việc gì đây? Bạn đều khóc như vậy!" Lữ Duy Duy nóng nảy rống.
"Thật không có chuyện, Duy Duy, bạn trở về, được không? Mình muốn một mình yên lặng một chút!"
Lúc này, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu loạn cực kỳ, cô hết sức cần một mình suy nghĩ thật tốt.
Khổ sở đột nhiên đánh tới, để cho cô thật có chút tay chân luống cuống, anh lúc nào thì ở trong lòng mình trở nên quan trọng như vậy rồi hả ? Nhìn đến anh đối với người pụ nữ khác dịu dàng, cư nhiên mình sẽ để ý?
" Tiếu Tiếu?" Gương mặt Lữ Duy Duy lo âu và không muốn.
"Duy Duy?" Đáy mắt Lãnh Tiếu Tiếu có chút cầu xin.
"Được rồi, vậy bạn đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tớ!" Lữ Duy Duy hết sức miễn cưỡng khiến tài xế dừng xe lại.
Hàn Trạch Vũ ở chỗ không xa thấy được một mình Lãnh Tiếu Tiếu xuống xe, anh dừng xe ở một bên, yên lặng không tiếng động đi tới Lãnh Tiếu Tiếu !
Vừa xuống xe, cuối mùa thu khí lạnh hết sức nặng, nước mắt trên mặt bị gió vừa thổi, lạnh lẽo vẫn xâm nhập trong lòng của cô. Cô không khỏi rùng mình một cái.
Trong đầu lại nhanh chóng thoáng qua hình ảnh Hàn Trạch Vũ vì Lâm Mỹ Giai khoác áo. Cô khổ sở lắ lắc đầu, buộc mình không có suy nghĩ liên quan đến bất cứ chuyện gì về anh.
Cô chẳng có mục đích ở ven đường du đãng, đột nhiên hai tên côn đồ bộ dáng bỉ ổi xuất hiện tại trước mặt cô. Bọn họ mặt cười dâm đảng cười nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu , từ từ ép tới gần cô.
Giao Toàn Bộ Trái Tim Cho Anh + Thông Báo Vào VLối đi bộ người đi đường cũng không nhiều, lưa thưa sáng sủa thỉnh thoảng có người đi ngang qua. Trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu hết sức khủng hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vững tỉnh táo như cũ, bước chân cô từ từ chậm lại, đột nhiên xoay người, chạy thật nhanh.
"Đuổi theo!" Hai người đàn ông này vừa nhìn Lãnh Tiếu Tiếu muốn chạy trốn, nháy mắt vẫn nhau đi theo phía sau cô theo sát không rời.
"A!"
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn đến bọn họ đuổi theo, trong lòng quýnh lên, dưới chân mất thăng bằng ngã xuống đất, một hồi đau cảm thấy tan lòng nát dạ từ chỗ mắt cá chân truyền đến!
"Ha ha, em gái nhỏ, ngã thế nào rồi hả? Để cho anh đây sờ sờ em?" Hai người đàn ông này đuổi theo, vây ở xung quanh cô.
Một người đàn ông trong đó nắm chân cô, tay không an phận vuốt ve chân của cô, khuôn mặt tà ác khiến Lãnh Tiếu Tiếu nhìn quả thật muốn ói.
"Cút ngay, đồ lưu manh, lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra!" Lãnh Tiếu Tiếu chán ghét đá tay của hắn ta, tức giận mắng. Khẩn trương và trận đau đớn kia, khiến cho cái trán của cô toát ra không ít mồ hôi lấm tấm.
"Chớ lộn xộn, làm bị thương nhưng là anh sẽ đau lòng!" Người đàn ông nói liền vươn tay, muốn vuốt ve mặt của Lãnh Tiếu Tiếu.
Lãnh Tiếu Tiếu xoay mặt né tránh, đột nhiên nghe được người đàn ông kia thảm đạm kêu một tiếng!
Lãnh Tiếu Tiếu kinh hoảng ngẩng đầu lên, phát hiện tại phía sau mấy người đàn ông đó Hàn Trạch Vũ giống như thiên thần giáng xuống! Cô vui mừng nhìn anh, đáy mắt lóe ra nước mắt vui sướng.
Hàn Trạch Vũ túm lấy tóc của người đàn ông kia, một cước đá về phía eo của hắn ta. Một cước kia mạnh mạnh mẽ mẽ khiến người đàn ông kia ngã trên mặt đất kêu thảm, không cách nào bò lên được.
Hàn Trạch Vũ lạnh lùng trừng mắt liếc một người đàn ông khác, "Còn không mau cút đi?"
Người đàn ông nhìn đồng bạn một chút bị Hàn Trạch Vũ đá ngã trên mặt đất hình như bị thương không nhẹ, hắn ta không khỏi có chút sợ, hắn ta cũng không đoái hoài đến mục đích bản thân mình cùng với đồng bạn hoảng hốt mà chạy!
Lãnh Tiếu Tiếu bị hoảng sợ, vào giờ khắc này nhìn thấy Hàn Trạch Vũ, lòng tràn đầy uất ức dâng lên mạnh mẽ.
"Trạch Vũ!" Lãnh Tiếu Tiếu nghẹn ngào kêu tên của anh.
"Về sau phải nghe lời nói, tôi đều nói qua quá muộn không an toàn! Tốt lắm, chúng ta về nhà đi!" Một tay Hàn Trạch Vũ từ trên mặt đất ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu đi về phía xe của anh.
Về nhà? Anh nói là về nhà?
Lỗ mũi Lãnh Tiếu Tiếu đau xót, nước mắt cũng không nhịn được!
Trừ Viện Phúc Lợi, cô sớm đã không còn nhà. Hôm nay, anh lại còn nói muốn dẫn cô về nhà? Có thể có một cái nhà, là việc nội tâm yếu ớt nhất của cô mong đợi nhất.
Hàn Trạch Vũ, anh thật có thể giao cho tôi một cái nhà sao?