Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng - Chương 19

Tác giả: Tử Thu

Con Gái Chính Là Con Gái
Tần Phi nghe ra trong lời nói Hạ Gia Di chứa đầy hàm ý, anh đem cô kéo thật chặt, dịu dàng vuốt ve tóc của cô, anh đang suy nghĩ zem làm thế nào mới có thể chặt đứt ý nghĩ về công ty của cô, Hạ Gia Di liền làm động tác tránh ra.
"Ông xã, hôm nay em đi bệnh viện rồi, bác sỹ nói thân thể của em đã không có gì đáng ngại, anh để cho em về công ty có được không?" Hạ Gia Di nhẹ lay động cánh tay Tần Phi, làm nũng thỉnh cầu anh.
"Bà xã, em làm sao không thể để cho anh bớt lo đây? Ngộ nhỡ em lại giống như lần trước, phát bệnh té xỉu vào bệnh viện thì phải làm thế nào, trái tim của anh không chịu nổi kinh sợ một lần nữa đâu! Ba cũng sẽ không đồng ý." Hàn Trạch Vũ nhẫn nại khuyên cô, một bộ dạng vì tốt cho cô.
"Chỉ cần anh đồng ý, ba cũng sẽ không phản đối, có được hay không?" Nếu Hạ Gia Di không đạt được mục đích sẽ không có khuynh hướng buông tay, nhõng nhẽo kiên quyết mài trên vấn đề rối rắm này.
"Gia Di, anh không muốn làm cho em quá mệt mỏi, anh hi vọng bà xã của anh có thể có cuộc sống nhẹ nhõm vui vẻ, không cần bị chút chuyện vụn vặt ngổn ngang phiền não. Chỉ cần em có thể vui vẻ, ông xã cực khổ mấy cũng đáng!"
Tần Phi nhẹ nhàng cự tuyệt, trong lòng đã sớm dâng lên một tia phiền não. Lúc trước mình tốn không ít tâm cơ cùng thủ đoạn mới khiến cô buông tha công ty, hiện tại làm sao có thể để cho cô trở lại?
Có cô ở công ty, mình muốn thực hành bất kỳ kế hoạch nào đều phải nhìn trước ngó sau, không chút tự do nào!
"Được rồi, ông xã, bà xã cũng muốn có thật nhiều thời gian nhìn thấy anh, em rất nhớ anh!" Hạ Gia Di thấy khẩu khí Tần Phi không có chút buông lỏng, liền tạm thời bỏ qua.
"Ngoan, đợt này hết bận, ông xã sẽ cùng em đi chơ, nếu không, đến lúc đó anh cùng em đi Paris, được không?" Tần Phi thấy Gia Di dao động, vội vàng dụ dỗ cô.
"Thật? Ông xã, nói chuyện phải giữ lời á!"
Con gái chính là con gái, một câu đôi câu của người đàn ông tiến vào trong lòng cô là có thể khống chế toàn bộ tâm tư của cô. Giờ phút này cô đã sớm quên mất mục đích mình tới công ty rồi.
"Nhất định rồi, được rồi, bà xã, em đi về nghỉ trước được không? Bây giờ ông xã còn phải đi xã giao, hôm nay có thể cũng sẽ trở về trễ một chút."
Tần Phi một lòng đều ở trên người Lãnh Tiếu Tiếu, anh sớm đã không còn tính nhẫn nại ở chỗ này cùng cô hao phí, anh ước gì lập tức đuổi cô về nhà.
"Được rồi, uống ít rượu một chút, vậy em đi về trước!"
Hạ Gia Di căn bản không nhận thấy được Tần Phi không kiên nhẫn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Cô ở trên môi Tần Phi đặt một nụ hôn, hết sức thỏa mãn rời khỏi phòng làm việc.
Mặt Tần Phi chán ghét nhìn Gạ Gia Di rời đi, sau đó vội vàng bấm số điện thoại của Hàn Thi Dư.
———- tử tiết thu phân cắt ———
Lãnh Tiếu Tiếu thở dốc đi tới nhà trọ của Lữ Duy Duy, vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt sợ hãi của Lữ Duy Duy nhào vào trong иgự¢ Lãnh Tiếu Tiếu, đau lòng khóc.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy trên đầu cô quấn băng gạc, hình như là bị thương.
"Duy Duy, đầu của cậu thế nào?"
"Tiếu Tiếu, làm thế nào? Có người muốn Gi*t tớ! Tớ thật sự rất sợ!"
Lữ Duy Duy bình thường hết sức hung hãn, hiện tại lại giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ quá độ, toàn thân cuộn lại trong иgự¢ Lãnh Tiếu Tiếu run rẩy!
Tình Địch Cảnh Cáo
Lãnh Tiếu Tiếu nghe xong Lữ Duy Duy khóc lóc kể lể, không khỏi sợ ngây người!
“Duy Duy, cậu ở đây nói gì vậy?”
“Có người muốn Gi*t tớ, hắn ta còn uy Hi*p tớ, lần sau cũng không chỉ có trầy da đơn giản như vậy”. Duy Duy sợ hãi nói năng lộn xộn.
Lãnh Tiếu Tiếu không rõ ý của cô, cô nhăn mày lại, suy tư chốc lát, “Duy Duy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cậu giảng giải dễ hiểu một chút được không?”
Lữ Duy Duy từ trong иgự¢ Lãnh Tiếu Tiếu ngồi dậy, gương mặt đầy vệt nước mắt loang lổ, cô nức nở mấy cái, bắt đầu nhớ lại chuyện ngày hôm đó.
“Ngày hôm qua, tớ vừa từ siêu thị ra ngoài, thấy ven đường có chiếc xe con màu đen vẫn luôn đậu ở chỗ đó, nhưng tớ đang chuẩn bị băng qua đường, thì chiếc xe đó đột nhiên chuyển động, đi siêu tốc về phía tớ. Lãnh Tiếu Tiếu, hắn có chủ mưu muốn ᴆụng ૮ɦếƭ tớ đấy, hắn ta cố ý”. Lữ Duy Duy nói xong lại kích động.
“Duy Duy, đừng kích động, có lẽ đây chỉ ngoài ý muốn thôi, hoặc là hắn ta uống rượu quá nhiều thì sao?”
“Không, không phải ngoài ý muốn, hắn ta cố ý, đầu của tớ cúi lại ở trên khóm hoa trước, nghe được có người nói chuyện.Hắn ta nói rằng lần này không chỉ đơn giản như vậy, hắn ta cố ý muốn Gi*t tớ! Tiếu Tiếu, là thật!”
“Vậy hắn ta còn nói cái gì? Cậu có nhớ không? Cậu có đắc tội với ai không? Gần dầy có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”
Lữ Duy Duy cố gắng nhớ lại,muốn nhớ nhiều hơn.
“Không có, không có,trừ cậu ra, tớ ở Đài Bắc căn bản cũng không có nhiều bạn, tớ…..”. Lữ Duy Duy hết sức phủ nhận.
Đột nhiên, cô dừng lại, giống như nhớ lại một việc gì đó.
“Tiếu Tiếu, tớ nhớ ra rồi, ghế sau còn có một người phụ nữ, còn nói câu nào đó, cô ta nói…. Không nên tham lam lấy vật không thuộc của cô, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu!”.
Lữ Duy Duy vẫn sợ hãi căn bản không có hồi tưởng chuyện xảy ra hôm đó, hôm nay bị Lãnh
Tiếu Tiếu nhắc nhở, cô đột nhiên nhớ tới.
Không cần tham lam lấy thứ thuộc về mình? Thứ không thuộc về mình? Tham vọng không chính đáng?.
Cái gì cũng cái gì chứ? Chẳng lẽ là…..
Lãnh Tiếu Tiếu nghe xong lời nói của Lữ Duy Duy cũng bắt đầu suy tư, nhìn như vậy, cái này chính xác là chủ mưu đe dọa! Lần này chỉ là cảnh cáo cô , nhưng tại sao muốn cảnh cáo Duy Duy? Duy Duy dạo này cầm thứ gì không thuộc về cô ấy chứ?
Người phụ nữ đe dọa?
Là vì người đàn ông sao?
“Duy Duy, bởi vì người đàn ông kia sao? Hắn nói đấy là ai?”. Lãnh Tiếu Tiếu nhăn mày, vẻ mặt vô cùng ngờ vực.
“Tiếu Tiếu? Cậu nói là…..?”
Lữ Duy Duy vẫn luôn không nghĩ tới việc này, nghe được lời nói của Tiếu Tiếu, lại nghĩ tới lời nói của người phụ nữ kia, lửa giận của Lữ Duy Duy một cái lên tới.
“Người đàn ông khốn nạn đó, nhất định đem tớ hại ૮ɦếƭ mới cam tâm sao? Bên cạnh có một đám phụ nữ còn phải tới hại tớ sao! Ô ô!”. Lữ Duy Duy rốt cuộc hiểu rõ nguyên do sự tình, cô tức giận căm phẫm không chịu được, vừa nức nở, vừa tức giận mà mắng.
“Được rồi, Duy Duy, nếu như cậu không thích anh ta, về sau cách xa anh ta một chút là được rồi, tin rằng cậu chưa từng ở chung một chỗ, cũng sẽ không rước lấy phiền phức nữa”. Lãnh Tiếu Tiếu vỗ lưng cô, an ủi cô.
“Qủy mới đi thích anh ta! Qủa thật tai ương mà!”. Lữ Duy Duy bĩu môi ngồi dậy, bụng của cô đột nhiên vang lên một hồi âm thanh ừng ực ừng ực.
Có Dụng Ý Khác
Paris mơ mộng.
Hàn Trạch Vũ mang theo vẻ mặt lạnh nhạt lễ phép mỉm cười, vì người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này mà kéo ra cái ghế, làm tác phong mời ngồi. Mà người phụ nữ cao ngạo trước mặt anh chính là người nổi tiếng trong ngành công nghiệp giao thông vận tải khổng lồ tại Đài Bắc, người thùa kế duy nhất của tập đoàn Hàng Mỹ, Lâm Mỹ Giai.
Lâm Mỹ Giai cũng lễ phép gật đầu một cái, ưu nhã ngồi xuống.
“Cám ơn Hàn tổng, có thể được Hàn tổng hẹn gặp Mỹ Giai tôi thật là quá vinh hạnh rồi !”. Lâm Mỹ Giai khách sao, mặc dù lời nói rất khiêm tốn, nhưng nét mặt của cô tuyệt không khiêm tốn.
“Đâu nào, Lâm tiểu thư có thể vội vàng đến giữa nơi hẹn thế này, Hàn tôi đây phải vừa mừng lại vừa lo mới phải”. Hàn Trạch Vũ ngoài miệng khiêm nhường, âm thầm yên lặng quan sát người phụ nữ trước mặt mà trong truyền thuyết được gọi là người có tác phong cường tráng, độc tài này.
Tóc xoăn gơn sóng ôm sát rũ xuống trên vai, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nổi bật quyến rũ vô cùng, hình dáng có chút giống người phương Tây, nhưng ngũ quan phối hợp cũng tuyệt vời.
Bên ngoài lấy tư cách nhận xét tiêu chuẩn người phụ nữ, cô có thể được chín phần mười, nhưng, trên người của cô thiếu hụt cảm giác dịu dàng, khí thế rất mạnh, khiến người đàn ông căn bản cũng không dám đến gần.
“Xem ra, Hàn tổng không chỉ có vóc người đẹp, năng lực ngoài miệng cũng không phải đồng nhất, cũng không biết Hàn thị có thực lực hay giống như bản thân Hàn tổng vậy, xuất sắc phi phàm?” Lâm Mỹ Giai đùa giỡn, mang theo khí thế hùng hổ dọa người, dường như khích lệ, nhưng thật ra là đang chất vấn.
“Thực lực của Hàn thị, tin rằng sau khi hợp tác xong, Lâm tiểu thư sẽ thấy vô cùng rõ ràng”. Hàn Trạch Vũ cố ý bỏ quên chất vấn của Lâm Mỹ giai, trực tiếp đi vào chủ đề.
“Lần này quan hệ hợp tác trọng đại, năng lực Mỹ Giai có hạn, vì có thể tìm được nhóm hợp tác tốt hơn,cho nên nếu chậm trễ kế hoạch mở thầu, mang đến cho Hàn tổng bất tiện, xin bỏ qua cho!”
Thật không phải người đàn bà đơn giản! Hàn Trạch Vũ trong lòng khen thầm một tiếng.
Cự tuyệt mà có thể nói như vậy, làm cho người ta không thấy một tia sơ hở nào, gọi là hạ thấp mình, nhưng thật ra đang hướng người khác mà tuyên cáo, mình đối với việc hợp tác này có quyền lợi tuyệt đối.
“Thì ra là như vậy, vậy không biết Lâm tiểu thư nói hơn thích là yêu cầu phương diện năng lực nào?
“Thành ý!”. Lâm Mỹ Giai như chờ đợi những lời này của Hàn Trạch Vũ ngay tại đó.
“Thành ý? Thành ý của Hàn thị tin rằng Lâm tiểu thư đều thấy được, bất kể đều là từ góc độ nào thì đầy đủ các ích lợi tốt, cho nên cái này cũng không thành vấn đề”.
Hàn Trạch Vũ có chút không hiểu nhìn Lâm Mỹ Giai, đột nhiên cảm giác như cô chờ đợi anh chủ động tìm đến cô.
“Vậy thì tốt, chỉ là, Mỹ Giai có chút chuyện riêng muốn nhờ Hàn tổng giúp một tay, không biết Hàn tổng có bất tiện không?”.
Lâm Mỹ Giai thấy thời cơ chín muồi, cô đột nhiên chuyển đề tài, trên mặt có cười sâu xa, khiến Hàn Trạch Vũ càng thêm khẳng định ý định lần trước của mình.
Người Có Tiền Khoa Trương
Hiểu ý của Lâm Mỹ Giai, Hàn Trạch Vũ quyết định thản nhiên nở nụ cười mềm yếu, anh hướng phục vụ một bên vẫy vẫy tay.
“Hàn tiên sinh, ngài khỏe chứ, xin hỏi có gì cần?”. Nhân viên phục vụ lập tức tới ngay, vô cùng cung kính khom nửa người.
“Lâm tiểu thư, mở một bình rượu đỏ chứ?”
Con ngươi đen nhánh của Hàn Trạch Vũ bình tĩnh nhìn Lâm Mỹ Giai, đem lấy sự biến đổi nét mặt rất nhỏ của cô thu vào mắt. Nếu như cô có chuyện tìm anh, tất cả không cần khẩn cấp như vậy.
“Ok! Tôi không có ý kiến! Bụng thật ra có phần đói bụng, cho tôi một phần salad được rồi!”. Lâm Mỹ Giai hiểu rõ Hàn Trạch Vũ cố ý lơ là, cô lộ một nét tùy ý, ung dung nhún nhún vai.
“Thói quen ăn uống của Lâm tiểu thư rất khỏe mạnh! Hôm nay thay Hàn tôi tiết kiệm tiền rồi!”. Hàn Trạch Vũ cười nói.
Lâm Mỹ Giai tinh nghịch cười một tiếng, “Nếu như Hàn tổng cảm thấy áy náy, hôm nào mang theo bạn của anh, chúng ta còn tụ họp đi!”
“Bạn của tôi? Ý của Lâm tiểu thư là?”. Hàn Trạch Vũ hỏi thăm, chỉ là, trong lòng tựa như đã có manh mối.
Lúc này, nhân viên phục vụ mang một phần salad sơ quả mới đi tới.
“Hàn tổng, tôi không khách khí, trước khi dùng cơm, lúc ăn cơm mà nói chuyện bù trừ lẫn nhau thế này không được!”. Lâm Mỹ Giai nhíu mày, cầm nĩa lên bắt đầu tiêu diệt bàn sắc đẹp thay cơm gì đó.
Hàn Trạch Vũ nhàn nhạt mà gật đầu, không nói chuyện, một bên anh uống rượu, vừa có một kế hoạch trong tâm trí.
Một bữa ăn tối trong một không khí đặc biệt cuối cùng kết thúc.
Lâm Mỹ Giai cầm lên khăn ăn, cẩn thận chùi miệng, cô nhìn Hàn Trạch Vũ một cái, “Hàn tổng, chúng ta đi thôi!”.
“Được, xin mời Lâm tiểu thư! Về dự án hợp tác, hôm nào tôi sẽ tự mình tới Hàng Mỹ cùng Lâm tiểu thư bàn bạc về việc hợp tác này chi tiết hơn, hôm nay tôi liền tiễn cô trở về thôi!”.
“Hàn tổng có bất tiện không đi cùng với tôi một chút? Tôi có thói quen đi bộ sau mỗi bữa ăn, nếu không sẽ cảm thấy không thoải mái”.
“Không thành vấn đề, có mỹ nữ như Lâm tiểu thư đi cùng, đi lâu cũng sẽ không mệt”. Hàn
Trạch Vũ cười giỡn một hồi, anh vẫy vẫy tay ý bảo nhân viên phục vụ đem hóa đơn thanh toán!.
“Cám ơn!”. Lâm Mỹ Giai đứng lên, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, bên trong có một tia cảm thán!
Mình có đẹp không? Tại sao anh không nhìn thấy chứ?
Chính mình cố gắng như vậy, bởi vì lấy được sự chú ý của anh, nhưng kết quả là, anh nhìn cũng không nhìn nhiều cũng chỉ có liếc mắt một cái thôi!.
Giờ phút này, trong đôi mắt đẹp của Lâm Mỹ Giai, lộ ra một tia buồn phiền!
Hàn Trạch Vũ không biến sắc nhìn cô một cái, cùng với cô đi ra khỏi Paris mơ mộng.
---------------
Lãnh Tiếu Tiếu cùng Lữ Duy Duy ăn xong, theo đường nhỏ bên ngoài phòng ăn đi bộ. Cô nhìn vào điện thoại di động, có chút không yên lòng.
Cả ngày, anh cũng không có gọi điện thoại, còn nói muốn cô mở máy 24h, hôm nay coi như cô tắt máy một ngày, anh chắc cũng không biết đâu nhỉ?
Nghĩ đến việc này, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu dâng lên một tia mất mát không rõ.
Lữ Duy Duy thoải mái đánh cái bụng no căng, vừa đi vừa tựa vào người Lãnh Tiếu Tiếu, “Tiếu Tiếu, có phải người có tiền nào cũng khoa trương như vậy không?”
“Cái gì cơ?”
“Cậu xem kìa…, hai người nói yêu thương như vậy, còn có xe thể thao sang trọng theo phía sau. Đây cũng gọi là quá chói mắt chứ? Còn có không gian cá nhân nữa hay không?” Lữ Duy Duy nói xong,dùng ngón tay trỏ chỉ về phía đó không xa.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vào phía mà ngón tay Lữ Duy Duy chỉ sang, khi cô thấy rõ người đàn ông kia thì trong lòng bỗng chốc đau xót.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc