Cảnh Xuân Kiều Diễm"Hàn. . . . . . A. . . . . ." Lãnh Tiếu Tiếu gọi còn chưa ra khỏi miệng, liền nghe đến cô khổ sở kêu một tiếng.
Ngón tay Hàn Trạch Vũ đột nhiên dùng sức, mò về u cốc của cô, thanh âm mị hoặc vang lên ở bên tai của cô, "Tôi nói rồi, gọi tôi Trạch Vũ hoặc là Vũ, phụ nữ, xem ra trí nhớ của em không tốt lắm!"
Hàn Trạch Vũ vừa nói, vừa đem thân thể Lãnh Tiếu Tiếu quay mặt quay về phía mình, động tác trên tay tăng thêm sức lực và tốc độ. Thở hổn hển, khàn khàn thanh âm của anh ẩn nhẫn không khỏi lớn lên.
"Trạch Vũ, có thể . . . . . . Đừng như vậy hay không!"
Ánh mắt Hàn Trạch Vũ nóng rực dường như muốn đem cô hòa tan, cô cố gắng dùng cánh tay che giấu, nhưng rất nhanh sẽ bị Hàn Trạch Vũ kéo ra. Anh đem tay cô cố định về phía sau lưng, khiến thân thể cô càng thêm thân mật gần sát mình, thản nhiên hơi cong môi một cái.
"Đừng như thế nào? Mới vừa rồi là người nào không chút kiêng kỵ quyến rũ tôi? Tránh né như bây giờ, không phải cảm thấy em làm ra vẻ hay sao?"
"Anh. . . . . . Tôi không có!" Lãnh Tiếu Tiếu cố gắng tránh khỏi иgự¢ của anh, cô vô lực phủ nhận như thế có vẻ tái nhợt.
Xác thực, mình mới vừa rồi thật muốn làm ra một dáng vẻ không sao cả , nhưng là, khi ở trước mặt anh chuyện này lão luyện, cô vẫn là không chơi nổi!
Lãnh Tiếu Tiếu lo lắng giãy dụa, thân thể lơ đãng cọ vào thân thể Hàn Trạch Vũ, ma sát đưa đến một luồng sóng khoái cảm khiến sự nhẫn nại của Hàn Trạch Vũ trong nháy mắt giảm xuống là số không, anh hừ nhẹ một tiếng, đem Lãnh Tiếu Tiếu chống đỡ ở trên tường lạnh lẽo, nụ hôn dầy đặc tới tấp rơi vào xương quai xanh của cô.
Một cỗ dòng điện xuyên thấu toàn thân Lãnh Tiếu Tiếu, trên tường kia tia lạnh lẽo cũng ép không được cỗ nóng ran kia vọt lên trong cơ thể cô, cô khó nhịn hết sức cắn môi đỏ thẫm, không để cho thanh âm mắc cỡ này phát ra.
"Kêu thành tiếng!" Hàn Trạch Vũ cảm nhận được Lãnh Tiếu Tiếu cố ý nhẫn nại, bá đạo ra lệnh cô.
"Không! A" Lãnh Tiếu Tiếu quật cường vừa định cự tuyệt, Hàn Trạch Vũ kiên định liền không hề báo trước mãnh liệt tiến vào thân thể của cô.
"Phụ nữ, cũng biết sẽ không ngoan ngoãn nghe lời!" Nghe được tiếng kêu của Lãnh Tiếu Tiếu trên mặt Hàn Trạch Vũ hiện lên vẻ hả hê.
"Anh khốn kiếp!" Lãnh Tiếu Tiếu xấu hổ líu ríu gầm nhẹ Hàn Trạch Vũ.
Cảm nhận được khít khao của cô, Hàn Trạch Vũ tà ác cười cười, "Xem ra thân thể của em rất ưa thích tôi khốn kiếp!"
# đã che giấu #
Trong nháy mắt, thanh âm Lãnh Tiếu Tiếu ՐêՈ Րỉ, tiếng nước chảy vòi hoa sen, thanh âm Hàn Trạch Vũ nhẫn nại hừ nhẹ ɠเασ ɦợρ ở chung một chỗ, soạn ra một khúc nhạc ấn ái ɠเασ ɦợρ vui mừng động lòng người trong phòng tắm!
Tim Trong Nháy Mắt Thất LạcSuốt đêm, Hàn Trạch Vũ cơ hồ mất khống chế điên cuồng muốn Lãnh Tiếu Tiếu.
Nửa năm qua, trí nhớ ௱ôЛƓ lung đối với cô một mực tích lũy ở đáy lòng, hôm nay một lần bộc phát, thiêu đốt kích tình càng vượt qua một đêm nửa năm trước kia.
Lãnh Tiếu Tiếu bị giày vò đến thật sự không chịu nổi, liên tiếp cầu xin tha thứ, cuối cùng choáng váng ngủ thi*p đi.
Mà trong tiềm thức Hàn Trạch Vũ, hình như sợ tối nay giống như nửa năm trước, tỉnh dậy lại là một hồi mộng xuân. Mặc dù cơ hồ đã dùng hết tinh lực toàn thân, nhưng lại vẫn không có chút nào buồn ngủ.
Anh bao bọc Lãnh Tiếu Tiếu, cẩn thận quan sát cô.
Đỉnh chóp mũi của cô khẽ đổ mồ hôi, môi đỏ mọng mềm mại bởi vì anh mạnh mẽ ʍúŧ vào hơi sưng đỏ, lông mi đen nhánh sắp xếp giống như bàn chải nhỏ, khéo léo dán mí mắt, đầu tóc rối bời tung bay ở trên trán, kích tình còn chưa biến mất đọng lại trên da mặt, da thịt mềm mại, hấp dẫn dường như phấn hồng!
Còn có trước иgự¢ trắng như tuyết mềm mại của cô, theo lực hô hấp của cô phập phồng lên xuống, nhẹ nhàng đung đưa, mị hoặc mắt của anh, tim của anh.
Hàn Trạch Vũ ngây ngốc nhìn người trước mắt này giống như thiên sứ, tim trong chớp nhoáng này thất lạc! Chỉ là, chút tâm tình này chủ nhân cũng không tự biết!
Sáng sớm hôm sau, khi Lãnh Tiếu Tiếu khi tỉnh lại, trong phòng sang trọng chỉ còn lại một mình cô.
Trong lòng của cô đột nhiên cảm thấy hết sức mất mác.
Cô kéo thân thể đau nhức rời giường, đi đến phòng tắm, bộ dáng bên trong xốc xếch khiến cho cô nhớ lại nhiệt tình tối hôm qua của anh, tim đột nhiên đập mạnh một phen, trên mặt lộ ra một chút màu hồng.
Cô mở vòi hoa sen, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền, nước ấm áp xối ở trên người, hóa giải một thân cảm giác không thích này, cô nhớ lại tối hôm qua, trong lòng bắt đầu có chút may mắn người thật sự mua mình kia là anh, mà không phải người đàn ông khác, nếu không. . . . . .
Hôm nay tỉnh táo lại, mình có thể gặp phải trở ngại hối hận chứ?
Không có tức giận, không có giận dỗi, thanh tĩnh suy nghĩ khiến Lãnh Tiếu Tiếu rõ ràng đối mặt với tim của mình, lòng của cô, thân thể của cô cũng không giống như nguyện ý tiếp nhận người đàn ông khác trừ anh ra.
Tắm xong, Lãnh Tiếu Tiếu trùm khăn tắm đi đến trước bàn trang điểm, một cái chìa khóa ghi chép giọi vào đáy mắt cô.
"Từ hôm nay trở đi, chuyển vào địa chỉ phía dưới này, điện thoại di động 24h mở máy, bất kỳ thời gian thiết yếu nào đều có thể liên lạc với cô!"
Nhìn Hàn Trạch Vũ gần như bá đạo ra lệnh, khóe miệng Lãnh Tiếu Tiếu lại làm dâng lên một nụ cười ngọt ngào.
————- phân cắt Tiết Tử Thu ————
Cao ốc Hối Phong, vẻ mặt Hàn Trạch Vũ mệt mỏi lưng dựa trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một người đàn ông không biết sống ૮ɦếƭ xông vào phòng làm việc của anh, cửa mới vừa bị đẩy ra, thanh âm người đàn ông liền nhẹ nhàng truyền đến.
"Xem bộ dáng của cậu, tối hôm qua nhất định là túng dục quá độ, cậu không thể làm như vậy được, cực kỳ tổn thương thân thể nhé!"
Hàn Trạch Vũ híp lại nửa con mắt nhìn người đến một cái, lại khép lại thật chặt, anh miễn cưỡng mở miệng cho anh một câu trả lời.
"Hứa đại thiếu cậu thế nào có thời gian đến trêu chọc tôi? Cậu thu phục được vợ trước rồi hả? Tôi nghĩ trải qua lần này, cô ấy hẳn là sẽ càng thêm không muốn gặp cậu đi?"
"Cậu còn nói, nếu không phải là bởi vì cậu, tôi sẽ thảm như vậy sao? Trước chỉ là không cho tôi ᴆụng chạm cô ấy, bây giờ căn bản chính là trốn tránh không gặp!"
Hứa Mạch nghe Hàn Trạch Vũ nhắc đến Mạc Ly, vẻ trêu chọc lúc trước lập tức thu hồi, vẻ mặt căm giận bất bình.
Phương Pháp Thu Phục Cô GáiNghe thấy Hứa Mạch báo oán, Hàn Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng!
"Làm trò, cậu sẽ tốt bụng giúp tôi như vậy? Chẳng qua cậu cũng muốn lợi dụng Lãnh Tiếu Tiếu lợi kích cô ta một chút, chỉ là không nghĩ đến lợn lành chữa thành lợn què nhỉ?" Hàn Trạch Vũ mở mắt ra, hả hê giễu cợt Hứa Mạch.
"Haizz, cậu nói xem cô gái này làm sao lại khó trị như vậy?" Hứa Mạch bất đắc dĩ than thở, gương mặt không hiểu.
Hàn Trạch Vũ hả hê cười cười, một bộ dáng vẻ cao thủ tình trường nói liên tục.
"Mệt với cậu, vẫn còn nói ở trong đám con gái lăn lộn nhiều năm như vậy? Cô gái ấy à, cũng ăn ở hai lòng. Đặc biệt là loại phụ nữ tính cách cứng rắn quật cường kia, sẽ phải dùng chút thủ đoạn, lấy ra mị lực phái nam của cậu, để cho thân thể cô ta đến nói chuyện, đó mới là ý tưởng chân thật nhất!"
Hàn Trạch Vũ đang dạy dỗ, trong đầu đồng thời lại hiện ra bộ dáng tối hôm qua Lãnh Tiếu Tiếu ở dưới thân anh cầu xin tha thứ, thân thể bất giác nóng lên, vùng đan điền lại có một luồng nhiệt lưu bắt đầu khởi động!
Hứa Mạch liếc mắt, chỉ thấy mặt Hàn Trạch Vũ đầy ý xuân, anh ê ẩm hỏi, "Xem ra cái móng sắc của Tiểu Miêu kia đã bị thu phục?"
"Ha ha, cậu nói đi?" Chân mày Hàn Trạch Vũ cau lại, đó là nét mặt đương nhiên.
Nhìn Hàn Trạch Vũ đắc ý, Hứa Mạch chính là cảm thấy không thoải mái, "Xem bộ dáng hả hê hiện tại của cậu, rất khó tưởng tượng lúc trước cô gái kia thà bị xuống biển cũng không nguyện coi trọng lên giường cùng cậu! Làm cho tôi còn tưởng rằng phương hướng kia của cậu có vấn đề!"
Quả nhiên, những lời này Hứa Mạch chọc đến chỗ đau của Hàn Trạch Vũ.
Mặt vốn còn có chút ý cười lập tức trở nên âm trầm, ánh mắt anh lạnh lẽo quét về phía Hứa Mạch, mang theo khí lạnh bức người, khiến Hứa Mạch bĩu môi không được tự nhiên.
Cô gái đáng ૮ɦếƭ này, êm đẹp không muốn cùng anh lại để cho bạn tốt bắt được đầu đề câu chuyện chê cười mình!
"Cậu không sợ ૮ɦếƭ liền cứ việc nói! Nếu như còn có người thứ ba biết chuyện này, tôi liền để cho cậu về sau đều không thể tính phúc!"
Hàn Trạch Vũ hung tợn uy Hi*p Hứa Mạch, một sắc mặt âm trầm đen tối, anh ta tuyệt đối sẽ tin tưởng anh nói sự thật.
"Được rồi, không cần uy Hi*p tôi á..., hiện tại tôi đã không cách nào tính phúc rồi, cái tiểu cô nương đó cũng không biết xuống phù chú gì với tôi, trừ cô ấy ra, tôi đối với bất kỳ cô gái nào đều không nâng hứng thú!" Hứa Mạch làm bộ đáng thương nói xong, gương mặt tìm không thấy dạng.
Nghe thấy Hứa Mạch nói, Hàn Trạch Vũ một bộ tôi có bộ dạng, đang muốn mở miệng dạy cậu ta, cửa phòng làm việc bị gõ.
Hàn Trạch Vũ trừng mắt liếc chân Hứa Mạch gác vểnh lên trên bàn trà, ý bảo cậu ta chú ý hình tượng, Hứa Mạch nhàm chán đứng lên, hướng anh phất phất tay, "Đi đây, hôm nào mời tôi uống rượu!"
Sau khi Hứa Mạch rời đi, sắc mặt Tiếu Lãng có chút nặng nề đi vào, đưa cho Hàn Trạch Vũ một phần tài liệu.
"Hàn tổng, ngày dự án mở thầu đầu tư không biết tại sao lại kéo dài thời hạn rồi, tư liệu của chúng ta bị lui trở lại."
Hàn Trạch Vũ nghe xong nhíu mà, anh trầm tư chốc lát, "Hạng mục này, người phụ trách là ai?"
Trước đấy, anh vẫn cảm thấy lấy thực lực của Hàn thị, anh căn bản không cần đi tranh thủ cái gì, nhưng vụ việc này vẫn chậm chạp không lấy xuống, đối phương ba lần bốn lượt từ chối, nhưng cũng không trả lời chính xác thuyết phục ai, xem ra, anh tất yếu phải đi dò thám hư thật của đối phương rồi!
"Là nữ nhi Any duy nhất của Lâm Đổng, năm ngoái mới từ nước ngoài trở lại, sau khi về nước liền tiếp nhận vụ án quan trọng như vậy, xem ra Lâm Đổng rất coi trọng cô ta!" Tiếu Lãng nhàn nhạt nói xong, xem ra lúc trước anh cũng đã tụng kinh rồi.
"Giúp tôi hẹn cô ta, bảy giờ tối nay ở Paris mơ mộng!"
Người Hàn Gia Cố TìnhMột nhà hàng Tây yên tĩnh, Lãnh Tiếu Tiếu đang tiêu diệt khối thịt lớn cao trước mặt. Tối hôm qua chiến đấu để cho thể lực của cô tiêu hao quá nhiều, hiện tại cô cần bổ sung năng lượng thật tốt!
Hài lòng Gi*t ૮ɦếƭ một khối cuối cùng, cô uống một hớp nước trái cây, thoải mái dựa vào ghế ưu nhã chùi miệng, giống như cô gái vừa mới ăn như hổ đói kia không phải cô.
Cô lần nữa lấy ra tấm ghi chép Hàn Trạch Vũ để lại cho cô, khóe miệng khẽ nâng lên, suy nghĩ tung bay!
Cái địa chỉ này sẽ là nơi nào? Là nhà của anh sao? Hay là chỗ khác, dường như là kim ốc tàng kiều?
Một hồi chuông điện thoại di động cắt ngang ý nghĩ của cô. Cô xem một cái tên phía trên, mừng rỡ đè xuống nút trả lời.
"Này, Duy Duy, cậu ở đâu? Tớ đã trở về!"
"Tớ ở nhà trọ, Tiếu Tiếu, tớ muốn gặp cậu!" Giọng nói của Duy Duy mang theo một tia nghẹn ngào, nghe hết sức suy yếu, cảm giác giống như là vừa khỏi bệnh.
"Duy Duy, cậu thế nào rồi? Nơi nào không thoải mái sao?"
Nghe thấy giọng nói của Duy Duy vô lực, Lãnh Tiếu Tiếu có chút lo lắng, cô nhớ tới ngày mình tự đi Viện Phúc Lợi, cô vẫn còn tràn đầy sức sống, hôm nay là thế nào?
"Không có, tớ chính là nhớ cậu!" Hơi thở của Duy Duy càng ngày càng nặng, rất rõ ràng là cô khóc.
"Được, Duy Duy, cậu chờ tớ, tớ lập tức tới ngay!" Lãnh Tiếu Tiếu không hỏi nhiều vội vàng mua xong đơn hướng nhà trọ của Lữ Duy Duy chạy như bay.
———– tử tiết thu phân cắt ————
Tập đoàn Hạ thị.
Tần Phi ngồi ở trên ghế lão bản, mặt chán chường, anh vạn lần không ngờ tới, người đàn ông tối hôm qua thấy lại là Hàn Trạch Vũ?
Tiếu Tiếu? Tại sao? Tại sao không phải là người khác, cố tình là người của Hàn gia?
Anh biết rõ mình có lỗi với em, nếu như em thật sự tìm được hạnh phúc thì anh cũng sẽ chúc phúc cho em, nhưng mà, tại sao chứ, người đàn ông kia nhất định là người của Hàn gia?
Không, không được, Tiếu Tiếu, anh nhất định không thể để cho em trở thành người của Hàn gia, anh sẽ nghĩ hết tất cả các biện pháp để cho em trở lại bên cạnh anh!
Trên mặt Tần Phi đảo qua vẻ chán chường lúc trước, lộ ra ác độc. Anh nhớ tới Hàn Thi Dư, con cờ này hiện tại có lẽ có thể có công dụng lớn hơn rồi.
Anh đứng lên, vừa mới chuẩn bị ra cửa, thư ký Trần đã đẩy cửa tiến vào.
"Tần tổng! Phu nhân đã tới!"
"Hả? Vì sao cô ấy lại tới?" Tần Phi hơi sững sờ, trên mặt thoáng qua tia chán ghét.
"Ông xã!"
Lời nói của Hàn Trạch Vũ vừa dứt, một âm thanh dịu dàng truyền đến, tiếp đó là một bóng dáng kiều mỵ chợt tiến vào trong đáy mắt anh. Tần Phi lập tức đảo qua tia chán ghét lúc trước, thay bằng vẻ mặt tươi cười dịu dàng.
"Bà xã, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế?"
"Ngày hôm qua tại sao không về nhà? Em đợi anh một buổi tối, nhìn vành mắt đen sẫm của anh, nhất định là tối hôm qua lại xã giao đến rất khuya chứ gì? Ông xã, khổ cực cho anh rồi!"
Gương mặt Hạ Gia Di đau lòng, cánh tay nhỏ bé mềm mại không xương nhẹ nhàng vuốt mặt của Tần Phi, nhưng trong lời nói lại mang theo một tia hỏi thăm.
"Đúng vậy, trong khoảng thời gian này công ty rất bận, cho nên ông xã cũng rất bận, lạnh nhạt bà xã rồi!" Tần Phi hướng Trần thư ký phất phất tay, một phen ôm chầm lấy Hạ Gia Di, dịu dàng hôn lên trán cô, xem ra tất cả là dịu dàng.
"Không có, ông xã, đều tại thân thể em không tốt, không thể giúp anh chia sẻ một chút!" Gương mặt Hạ Gia Di tự trách, nhưng đáy mắt lại lóe qua một chút tinh quang.