Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng - Chương 15

Tác giả: Tử Thu

Tìm Kiếm Kim Chủ
Nắm bắt được đáy mắt kia của Lãnh Tiếu Tiếu hiện lên bất đắc dĩ và khổ sở, ở bên trong lòng của dì Vân nổi lên một tia đau lòng.
Lại là một người phụ nữ bị cuộc sống bức bách, vạn bất đắc dĩ đi lên con đường này! Y Như mình năm đó.
Lúc trước nếu như không phải vì sự bướng bỉnh của mình, làm sao có thể có trận hiểu lầm thật sâu kia? Làm sao có thể để cho anh ૮ɦếƭ tâm tuyệt vọng bỏ qua mình mà đổi thành cưới người khác?
Lãnh Tiếu Tiếu xuất hiện, gợi lên chuyện cũ thương tâm của cô, đáy mắt cô từ từ tràn ngập dâng lên một tầng sương mù nồng đậm.
"Được rồi, để xem vận số của cô như thế nào, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, trước tiên cô sẽ ở lại đây đang lúc nghỉ ngơi. Hi vọng tối nay có thể gặp được chủ nhân có thể giải quyết vấn đề khó khăn của cô!"
Dì Vân thu hồi sầu não không nên có này, đứng lên đi ra ngoài cửa, ở trong nháy mắt cô bước ra gian phòng đó, Lãnh Tiếu Tiếu nghe được một tiếng thở dài bất đắc dĩ của cô.
Sau khi dì Vân trở lại phòng lớn lập tức đổi thành một nét mặt khác, họ làm nghề đấy, lòng dạ cũng không thể mềm, càng không thể lộ ra chân tình, nếu không phần cơm này cũng ăn không trôi.
Đến đây làm, người nào không có chút lý do vạn bất đắc dĩ? Người nào không có một chút chuyện cũ khiến cho người khác đồng tình đau lòng? Nếu như mềm lòng, sợ rằng vùng đất này các tiểu thư cũng không có thể hoạt động công khai nha!
Nhưng là, vì cái gì mà nguyện vọng của Lãnh Tiếu Tiếu đó có thể nhẹ như thế làm động đến lòng của cô, dâng lên đồng tình và không đành lòng của cô?
Chẳng lẽ cũng là bởi vì tuổi của cô ấy có chút tương tự giống như. . . . . .
Đang lúc dì Vân mất hồn sững sờ hết sức, một âm thanh lỗ mãng mang theo trêu chọc vang lên.
"Dì Vân, nhăn gương mặt nghĩ gì thế, tổn hại tinh thần như vậy? Chẳng lẽ là lại có người mới đến khiến cho dì lo lắng rồi?"
Dì Vân nghe tiếng nhìn lại, trên mặt lập tức hiện lên tràn đầy ý cười, "Hứa đại thiếu, thời gian lâu như vậy rồi cũng không trông thấy ngài đến thăm, hôm nay như thế nào đến sớm như vậy?"
"Ha ha, tôi nhớ dì thôi!" Người đàn ông trẻ tuổi kia ở trên mặt dì Vân khẽ vuốt xuống.
"Tiểu tử thúi, tôi tuổi đều đã cao, ít lấy tôi đùa cợt đi!" Dì Vân vỗ nhẹ tay của anh, tùy ý cười cười.
Đối với người đàn ông trước mặt này, Hứa Mạch, dì Vân còn có vài phần kính trọng, đừng nhìn anh một bộ dáng cả ngày không đứng đắn, thật ra thì anh không giống như người đàn ông khác vậy, bản tính phong lưu. Mặc dù anh là khách quen của chỗ này, nhưng lại chưa từng làm loạn, luôn là cố định tìm một người phụ nữ tiếp rượu, cũng không mang lên sân khấu!
Hoặc là. . . . . .
Nếu như Lãnh Tiếu Tiếu tìm người đàn ông là anh, có lẽ kết quả còn không đến mức thê thảm như vậy chứ?
"Dì Vân? Dì xem dì đi, tôi đây rõ ràng là một Đại Suất Ca sống ờ sờ ở trước mặt dì, dì lại mất hồn rồi, thật đúng là làm tổn thương lòng tự ái của tôi!" Hứa Mạch giả vờ một bộ dáng đau lòng, chỉ thiếu chen hai giọt nước mắt.
Bộ dáng của anh chọc cho dì Vân không khỏi nở nụ cười, "Hứa thiếu, tối nay vẫn quy củ cũ sao?" Dì Vân thử dò xét tính hỏi anh.
"Thế nào? Trên tay dì Vân có hàng mới?" Hứa Mạch nghe được câu hỏi của dì Vân, lông mày ngọn núi nhảy lên, vẻ mặt hứng thú không che giấu được.
Thấy Hứa Mạch cảm thấy hứng thú, dì Vân trong lòng âm thầm vui mừng thay Lãnh Tiếu Tiếu, bằng thân phận của anh, nhất định có thể thỏa mãn yêu cầu của Lãnh Tiếu Tiếu. Ít nhất không xấu như người khác, đi theo anh không đến nỗi chịu uất ức quá lớn.
Nhưng Mạc Ly nơi đó. . . . . .
Cô gái nhỏ này nếu là biết, sẽ có thể có chút không thoải mái hay không? !
Hối Hận Vẫn Còn Kịp
Trong đầu dì Vân lần nữa thoáng qua nét mặt của Lãnh Tiếu Tiếu mang theo cười khổ, lại vẫn nghĩ đến Mạc Ly đối với Hứa thiếu lạnh lùng, mượn cơ hội này, có lẽ có thể thành toàn hai người.
Cô do dự chốc lát, nâng lên khuôn mặt tươi cười vốn có của nhà kinh doanh, mở miệng nói, "Có thì có, chỉ là giá tiền có chút cao! Thế nào, Hứa thiếu cũng sẽ cảm thấy hứng thú đối với người phụ nữ khác?"
"Oh? Cao bao nhiêu? Xem ra, còn không phải là mặt hàng bình thường rồi, dì Vân tìm báu vật ở nơi nào?"
Trên mặt Hứa Mạch lơ đãng tiết lộ ra một nụ cười đùa giỡn. Anh kéo dì Vân qua ghế sa lon hào hoa ở một bên ngồi xuống.
"Báu vật này thực ra là tự mình từ trên trời rơi xuống, chỉ là, hôm nay Hứa thiếu cậu đến sơm so với người khác, có cơ hội nhanh chân đến trước."
"Vậy tôi rất có hứng thú muốn đến nhìn một chút báu vật này rồi! Nói đi, giá bao nhiêu?" Vẻ mặt Hứa Mạch khinh thường một chút, nhưng giữa lông mày nổi lên hưng phấn không che giấu.
Dì Vân có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Hứa Mạch, hôm nay anh hình như có chút khác thường.
"Năm trăm vạn!"
"Ha ha, thật đúng là không phải người phụ nữ bình thường, cô ấy trị giá cái giá này sao?" Đáy mắt của Hứa Mạch tràn đầy nụ cười nhìn chằm chằm Dì Vân.
"Nếu như Hứa thiếu để ý, trong vòng ba tháng, tất cả cô ấy đều là của cậu!" Thấy Hứa Mạch có hứng thú, Dì Vân cũng hết sức đề cử vì Lãnh Tiếu Tiếu.
"Ba tháng? Này thật đúng là khiến cho tôi ngoài ý muốn. Vậy cô đi nói cho cô ấy biết, chúng ta phải ký phần hiệp ước, trong vòng ba tháng bất kỳ cái gì của cô ấy tất cả đều là thuộc về mình tôi!"
Trong ánh mắt của Hứa Mạch giảo hoạt, hình như thoáng qua một vẻ mặt đồng cảm, Dì Vân nhìn ở trong mắt, trong lòng có một tia không hiểu.
"Hứa thiếu nói thật chứ?"
Hứa Mạch tiếp thu được ánh mắt của Dì Vân mang theo nghi vấn, vẻ mặt anh mặt thâm ý cười cười, đứng lên đi ra phía ngoài cửa lớn. Một nháy mắt xuất hiện ở cửa kia, Hứa Mạch ném ra một câu nói.
"Hai giờ sau, vẫn là chỗ cũ, cô để Mạc Ly mang cô ấy đến đây."
Mạc Ly? Dì Vân nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Mạch, khẽ hé miệng, giống như có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng không nói ra.
————–phân cắt Tiết Tử Thu —————–
Màn đêm dần dần phủ xuống, trong phòng hóa trang bắt đầu náo nhiệt lên.
Lãnh Tiếu Tiếu ngồi ở trong góc cũng không đưa đến chú ý của mọi người. Lúc này, tất cả mọi người hứng thú nồng nặc bàn về một người đàn ông nhiều tiền đẹp trai, lại duy nhất một lòng.
Lãnh Tiếu Tiếu lẳng lặng nhìn mình trong gương, người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt này thật sự là mình sao? Mình tại sao sẽ rơi vào loại tình trạng này?
Đều là anh!
Đều là người đàn ông ghê tởm đó, nếu không phải là anh dồn ép không tha, mình tại sao sẽ đi đến một bước này? Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở nhắm nghiền hai mắt, đầu khẽ nâng lên, cố nén nước mắt sắp sửa tràn ra.
"Nếu khổ sở như vậy, bây giờ muốn hối hận vẫn còn kịp!" Một thanh âm lành lạnh vang lên ở đỉnh đầu của cô.
Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên mở mắt ra, trong gương, phía sau mình có thêm một người phụ nữ lạnh lùng.
Xem Như Là Người Đàn Ông Tốt
Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy ánh mắt người phụ nữ này lạnh lẽo bên trong có một lòng thù địch không hiểu.
"Nếu như hối hận có ích, tôi tình nguyện chưa từng có gặp qua anh ta!"
Khóe môi Lãnh Tiếu Tiếu hiện lên một nụ cười khổ, trong con ngươi thê lương nước mắt trong suốt lóng lánh một chút ánh sáng.
Người phụ nữ thấy vẻ mặt của Lãnh Tiếu Tiếu, sửng sốt một chút, địch ý hiện lên lúc trước này biến mất rất nhiều.
"Cô là Lãnh Tiếu Tiếu?"
"Đúng!"
"Được, vậy cô đi theo tôi đi!"
"Đi đâu?"
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn người phụ nữ lạnh tanh này, cô cũng không có giống như những người phụ nữ khác ăn mặc hết sức diêm dúa lòe loẹt như vậy, cô giống như là một người gian ác mê hoặt lòng người Ám Dạ màu lam, xinh đẹp tuyệt trần mà lạnh lùng.
"Cô cảm thấy ở chỗ này, trừ đi gặp người đàn ông, chúng ta còn có thể đi đâu?" Thấy vẻ mặt của Lãnh Tiếu Tiếu kinh ngạc, người phụ nữ bất đắc dĩ bĩu môi, có chút không nhịn được nhìn chằm chằm cô.
"Không!"
Tiềm thức Lãnh Tiếu Tiếu cự tuyệt, nhưng mà ở tại lúc tiếp thu được ánh mắt khó hiểu của người phụ nữ kia thì cô vội vã giải thích, "Dì Vân để cho tôi ở chỗ này chờ dì ấy."
"Dì Vân vào tôi nói cho cô biết, tìm được kim chủ, nếu như cô không hối hận, vậy bây giờ hãy đi cùng tôi thôi!" Nói xong không để ý Lãnh Tiếu Tiếu, tự nhiên đi ra ngoài.
Lãnh Tiếu Tiếu sợ run nửa ngày, liền vội vàng đứng lên đi theo.
Dạ yến! Cả tòa kiến trúc đã đèn đuốc sáng trưng!
Xứng với tên thực, nó xa hoa cũng chỉ có thể phát huy đến tận cùng ở ban đêm! Nhưng mà, lúc này Lãnh Tiếu Tiếu không có chút nào thưởng thức lịch sự tao nhã.
Ra khỏi cửa phòng hóa trang, cô mới phát hiện nơi này rộng đến giống như mê cung, cô hoàn toàn không phân biệt được phương hướng. Vì để tránh cho đi lạc, cô một đường chạy chậm nện bước đi theo người phụ nữ trước mặt kia.
Người phụ nữ mang theo cô đi xuyên qua vô số hành lang, đối với mục đích, cô giống như quen thuộc đến nhắm mắt lại cũng sẽ không đi nhầm. Đi một hồi lâu, họ đi đến một vườn hoa ngoài trời bên cạnh núi giả.
Lãnh Tiếu Tiếu lúc này mới không thể không âm thầm thán phục một tiếng, dạ yến này thật đúng là có một nơi động tiên đặc biệt.
Người phụ nữ chỉ chỉ cánh cửa chính Lưu Kim cách đó không xa, "Nơi đó chính là Lưu Tinh các, kim chủ của cô ở bên trong chờ cô!" Nói xong cô liền xoay người chuẩn bị rời đi.
"Ai, đợi. . . . . . Chờ một chút! Tôi. . . Một mình tôi đi sao?" Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên cảm thấy hết sức sợ hãi. Nhất là thấy người phụ nữ này trên mặt này hiện lên chua xót, Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy rất nặng nề, giống như mình là người đoạt nhân sở ái.
"Chẳng lẽ loại chuyện như vậy, còn cần người đi cùng với cô sao?" Người phụ nữ kia rất phiền não quay đầu lại.
Nhưng mà, khi cô thấy thân thể của Lãnh Tiếu Tiếu ở đây không tự giác run rẩy thì khối cứng rắn bao bọc trong lòng có một chút mềm mại.
"Cô không cần sợ hãi, người đàn ông bên trong đó vẫn tính là tốt, nếu như cô có bản lĩnh bắt anh lại, về sau liền theo anh đi, bán cho một người đàn ông, dù sao cũng hơn đối mặt một đám đàn ông mạnh hơn!" Trong giọng của người phụ nữ, tràn đầy cảm khái và bất đắc dĩ!
Nhìn ra được cô hẳn là nhận thức bên trong người đàn ông, Lãnh Tiếu Tiếu vừa định mở miệng hỏi, liền bị một giọng nam lỗ mãng cắt đứt.
"Vẫn thật không nghĩ tới, chính tôi tại trong mắt em coi như được là người đàn ông tốt? Lúc nào thì giác ngộ của em trở nên cao như vậy?"
Ký Hiệp Nghị
Thì ra cô gái trước mặt này chính là Mạc Ly.
Nghiêm Mạc Ly nghe thấy thanh âm của người đàn ông kia, thân thể chợt cứng đờ, cô ngẩng đầu lên, này trong con mắt ảm đạm tràn ngập ảo não vô tận cùng một tia nhớ nhung không dễ dàng phát giác.
"Hứa thiếu, người ta mang đến cho anh rồi! Chúc anh tối nay đi chơi vui vẻ!" Mạc Ly không để ý đến cho phép lời nói mạch lạc, nhàn nhạt nói xong xoay người rời đi.
Bóng lưng ở dưới ánh đèn làm nổi bật, có vẻ có chút hiu quạnh, cho người ta cảm giác có chút lúc ẩn lúc hiện mà xa xa, không cách nào suy nghĩ!
Mạc Ly từ từ phai nhạt ra khỏi tầm mắt bọn họ.
Nhưng Lãnh Tiếu Tiếu lại phát hiện, trước mặt cái người đàn ông nghe nói là kim chủ của cô, từ lúc vừa mới bắt đầu xuất hiện, ánh mắt của anh liền chưa từng nghe theo từ trên người Mạc Ly lấy ra qua.
Lãnh Tiếu Tiếu đứng yên, không nói gì. Một là cô không biết kế tiếp mình phải làm những gì, nói những gì. Hai là cô thật sự có chút sợ.
Một hồi chuông điện thoại di động phá vỡ một loại trầm tĩnh ૮ɦếƭ tiệt!
Hứa Mạch lấy điện thoại di động ra, nhìn Lãnh Tiếu Tiếu một cái, "Cô trước đến bên trong chờ tôi đi!"
"A, được!"
Đối mặt với người đàn ông trước mắt này, Lãnh Tiếu Tiếu có chút tò mò. Bản thân anh cùng giữa những người đàn ông trong tưởng tượng có chút khác nhau một trời một vực. Lãnh Tiếu Tiếu nhìn ra được, trong mắt của anh tất cả đều là Mạc Ly, nhưng mà, tại sao anh. . . . . .
Lãnh Tiếu Tiếu đẩy phiến cửa chính di chuyển ra, cô đi vào phòng còn chưa kịp ngồi xuống, Hứa Mạch liền tiến vào theo. Lãnh Tiếu Tiếu khẩn trương nhìn anh một cái, tay chân có chút luống cuống, đứng cũng không được ngồi cũng không xong.
Hứa Mạch lười biếng dựa hướng ghế sa lon, từ trong túi tiền móc ra một tờ chi phiếu đặt trên khay trà thủy tinh trước mặt.
"Đây là năm trăm vạn! Ký phần hiệp nghị kia cái này sẽ là của cô!"
"Tôi. . . . . ." Lãnh Tiếu Tiếu nhìn hiệp nghị sớm chuẩn bị tốt trên khay trà, có chút do dự .
"Thế nào? Hối hận sao?"
Hứa Mạch có chút hứng thú nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, đáy mắt toát ra cảm xúc đơn thuần là tò mò, không có bất kỳ ý trộn lẫn nam nữ tình sắc nào.
Hối hận? Hối hận thì có ích gì không?
Khi chúng ta không cách nào quay đầu lại, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước!
Lãnh Tiếu Tiếu cười khổ một tiếng, nhìn Hứa Mạch một cái, cầm lấy 乃út chuẩn bị xong trên khay trà, cuồng loạn viết xuống tên của mình.
"Ha ha, được, Ok! Chi phiếu cô có thể cầm đi!" Hứa Mạch thu hồi phần hiệp nghị kia, đứng lên, mặt bộ dáng thoải mái.
"Hứa thiếu? Anh đây là ý tứ gì?"
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Hứa Mạch có ý tứ chuẩn bị rời đi, hết sức không hiểu, người đàn ông này không phải tốn năm trăm vạn mua mình sao? Thế nào. . . . . . Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Tối mai, tám giờ, khách sạn Hải Hàng, nhớ đúng giờ, không cần trễ, ok!"
Hứa Mạch cười cười, lưu lại một tấm thẻ, mang theo phần hiệp nghị Lãnh Tiếu Tiếu nhìn cũng không nhìn qua liền ký rời khỏi phòng.
Lãnh Tiếu Tiếu chống lại nụ cười ý vị sâu xa cùng tà mị của Hứa Mạch, tâm thần trong nháy mắt rối loạn!
Cô cảm giác mình hình như sắp sửa tiến vào một vực sâu không thấy đáy, quanh thân lạnh lẽo buồn bã!
Một loại cảm giác lo lắng từ trong đáy lòng dâng lên!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc