Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng - Chương 13

Tác giả: Tử Thu

Em Đã Mọc Ra Cánh
Một người đàn ông anh tuấn đẹp trai mị hoặc ở ngoài đường phố ôm hôn một cô gái tuyệt sắc.
Một màn này muốn không để người ta chú ý cũng khó khăn, tất cả mọi người rối rít đưa tới ánh mắt với hàm nghĩa bất đồng, có hâm mộ, có ghen tỵ. . . . . .
Khi thần chất Lữ Duy Duy có chút hoán tán, rốt cuộc Lục Tề Phong buông ra cô, nhìn gò má của hồng hào của cô, khóe môi anh nâng lên nụ cười vẻ hài lòng.
Anh cúi đầu, hôn vành tai của cô, "Cái gì nước giếng không phạm nước sông? Chúng ta cũng đã máu nhũ giao dung ra rồi, làm sao có thể không liên hệ nhau đây?"
"Anh. . . . . . Khốn kiếp!" Nghe được Lục Tề Phong mập mờ đùa giỡn, Lữ Duy Duy cực kỳ tức giận mắng.
Lục Tề Phong không để ý người đi đường ngắm nhìn, một thanh ôm lấy Lữ Duy Duy hướng xe anh đi tới, cử động đột ngột này khiến Lữ Duy Duy hét ầm lên.
"Anh thả tôi xuống, anh làm gì đấy, đây là đường cái!"
Lục Tề Phong nhìn cô gái không an phận trong иgự¢, lộ ra nụ cười tà tà, "Yên lặng một chút, anh đương nhiên biết đây là trên đường cái, nếu không, hiện tại anh liền nhắm ngay em rồi!"
Cô mới vừa khơi lên cái trận hỏa đương nhiên là muốn tự cô tới diệt? Hiện tại anh sẽ phải mang cô trở về, giảm nhiệt thật tốt! Cũng làm cho cô gái nhỏ này bớt giận thật tốt.
"Anh? Khốn kiếp, nghĩ hay quá nhỉ, anh mau buông tôi xuống! Nhanh lên một chút!"
Lữ Duy Duy từ đáy mắt của Lục Tề Phong, biết kế tiếp anh muốn làm gì, cô xấu hổ đánh anh, một bộ dáng thề không theo.
"Đừng có gấp, lên xe trước! Bảo bối, ngoan nhé!"
Lục Tề Phong không để ý đến phản kháng của cô, đem cô mạnh mẽ áp vào trong xe thể thao hào hoa, như một làn khói biến mất ở trước ánh mắt của mọi người.
Trong đám người, cửa sổ một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi hạ xuống, một người đàn ông trung niên nhìn chiếc xe thể thao kia đi mất, móc điện thoại di động ra.
————– tử tiết thu phân cắt ———-
Lãnh Tiếu Tiếu rũ cụp đầu, một vẻ mặt khó chịu, thật vất vả xe rốt cuộc cũng dừng lại, cô chợt xông xuống xe đứng ở ven đường ói như điên.
Vốn là hai giờ mà có thể đến lộ trình, hôm nay dám đi ba giờ rưỡi. Cái quốc lộ kia lại tu sửa, sửa đào, đào lại tu sửa. Khiến Lãnh Tiếu Tiếu say xe hôm nay xem như chịu nhiều đau khổ.
Đoán chừng trong dạ dày có chừng một chút đồ vật cũng ói sạch sẽ rồi, cô mới mềm nhũn đứng lên, kéo hai cái giống như bông vải chân giống nhau hướng về phía viện mồ côi đi tới.
Xa xa liền thấy cửa chính sơn hồng.
Một cỗ cảm giác ấm áp quen thuộc khiến lỗ mũi Lãnh Tiếu Tiếu đau xót, mặc dù là Viện Phúc Lợi, nhưng nơi này khắp nơi đều tràn đầy tiếng cười vui tuổi thơ của cô đáng nhớ lại!
Cô hình như lại nhớ lại mười ba năm trước chính là sáng sớm hôm đó.
Năm ấy cô mười tuổi, viện trưởng Tần tặng cho cô cái bánh ngọt, khiến tất cả các bạn nhỏ cùng nhau chúc mừng sinh nhật cô.
Một bé trai đẹp trai mặc tây trang sạch sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, nâng lên một tia cười ấm áp, đưa cho cô một kẹp tóc bươm buớm xinh đẹp.
Anh nói: ba bảo hôm nay nơi này có người bạn nhỏ sinh nhật, cho nên anh mua quà tặng tới, đưa cho em nè! Một ngày nào đó, em sẽ giống như con bươm buớm, cánh dài ra xinh đẹp, có thể bay đi đến những nơi mà em muốn đến!
Cô kích động nhìn anh, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
Cô ở trong lòng yên lặng đáp trả: nếu như mà em có cánh, em nhất định có thể bay đến bên cạnh anh!
Nghĩ đến chỗ này, hai hàng lệ không nhịn được từ khóe mắt cô trợt xuống!
Em đã mọc ra cánh, nhưng vĩnh viễn cũng không đến phiên em bay đến bên cạnh anh, bởi vì, bên cạnh của anh đã có cô gái khác. . .
Tài Liệu Thần Bí
Một đoạn chuyện xưa thời nối khố lại gợi lên chuyện đau lòng cho Lãnh Tiếu Tiếu.
Nửa năm qua, cô cơ hồ cũng không trở lại qua, bởi vì mỗi lần về tới đây, chắc chắn sẽ có chút hồi ức đến nhắc nhở, sự thực cô bị anh ném bỏ!
Nghĩ đến mình nửa năm qua cũng không có trở lại thăm hỏi mẹ Tần thương yêu của cô, một tia đau lòng xông lên đầu, cô lau đi nước mắt trên mặt, tăng nhanh bước chân hướng phiến cửa hồng đi tới.
Cô ấn vang chuông cửa không lâu lắm, đã có người tới mở cửa, nhìn dáng dấp, người mở cửa kia đã đợi lâu.
"Tiếu Tiếu, con trở lại? Mẹ Tần rất nhớ con nha!"
Người mở cửa chính là viện trưởng Tần Tuệ của viện mồ côi.
Bốn mươi ba tuổi, bà xem ra còn rất trẻ, chỉ là hàng năm bà luôn là một bộ xiêm y màu đen, cộng thêm một bộ mắt kính gọng đen, làm cho người ta đầu tiên nhìn đã cảm thấy Lão Khí Hoành Thu (già cỗi).
"Mẹ Tần, mẹ có khỏe không? Bọn nhỏ đều tốt chứ?"
Lãnh Tiếu Tiếu kích động tiến lên ôm lấy bà, hỏi thăm đám tiểu tử nghịch ngợm trong viện mồ côi.
Tần Tuệ thấy mặt Lãnh Tiếu Tiếu tái nhợt bộ dáng tiều tụy, bà đau lòng không thôi, bà khẽ vuốt ve mặt Lãnh Tiếu Tiếu, hốc mắt đã ươn ướt.
"Tốt, tốt lắm! Tất cả mọi người đều khỏe, chính là đều nhớ thương con. Tiếu Tiếu, con lại say xe à? Sắc mặt khó nhìn như vậy, nếu không phải là xảy ra chuyện quan trọng, mẹ Tần cũng sẽ không để cho con thật xa xôi chạy trở về đây."
"Con không có chuyện gì, say xe rồi choáng váng cũng quen rồi ạ!" Lãnh Tiếu Tiếu lộ ra cười nhẹ.
"Mẹ Tần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm mẹ gấp thành ra như vậy?" Cô ôm Tần Tuệ hướng phòng viện trưởng đi tới.
"Một hồi cho con xem vật này!"
Lãnh Tiếu Tiếu vừa nhắc tới chuyện này, trên mặt Tần Tuệ liền lộ ra vẻ mặt bị làm khó, bà phản ứng như vậy khiến Lãnh Tiếu Tiếu có chút kinh ngạc, cảm giác lo lắng trong lòng càng thêm nặng.
Đi tới phòng làm việc của viện trưởng, Tần Tuệ từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu mặt nặng nề đưa cho Lãnh Tiếu Tiếu.
Lãnh Tiếu Tiếu nghi ngờ tài liệu đó, cẩn thận nhìn lại.
Càng nhìn về sau, sắc mặt của cô càng khó nhìn, cuối cùng, bộ mặt cô lo lắng ngẩng đầu lên, "Mẹ Tần, đây là sự thực sao? Vậy sau này, bọn nhỏ làm thế nào?"
"Tiếu Tiếu, bọn họ muốn thu lại mảnh đất này, mẹ Tần cũng không có biện pháp, mẹ. . . . . . Thật ra thì. . . Cái đó. . . . . ." Tần Tuệ lắp ba lắp bắp, hình như câu nói kế tiếp rất khó nói ra.
"Thật ra thì như thế nào? Mẹ Tần, có phải cần con giúp tới nơi nào hay không?"
Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy chuyện này, mình không có cách nào đi giải quyết, bởi vì cô thật sự cũng không có cái năng lực này. Nhưng là, thấy Tần Tuệ mâu thuẫn nhìn mình, muốn nói lại thôi, dường như chuyện này, giống như cùng bản thân có chút quan hệ.
"Tiếu Tiếu à, mẹ Tần cũng là không có cách nào mới tìm con! Phần tài liệu này ngày đó đưa tới, cái người đàn ông đưa tài liệu đó nói, nếu như muốn chuyện này có biến chuyển, liền nhất định phải tìm con, anh ta nói có lẽ chỉ có con mới có biện pháp giải quyết. Nhìn tình huống này, mẹ Tần cũng biết này chuyện nhất định làm khó con, nhưng. . . . . . Mẹ. . . . . . Tiếu Tiếu, con không nên trách mẹ Tần, thật sự là đám đứa bé này. . . . . ."
Lãnh Tiếu Tiếu nghe đến đó, cuối cùng có chút hiểu, cô thật nhanh đem sấp tài liệu lật đến trang cuối cùng.
Thủ Đoạn Hèn Hạ
Khi Lãnh Tiếu Tiếu nhìn đến phần ghi tên cuối cùng thì nỗi nghi ngờ trong lòng cô bây giờ đã trở thành sự thật.
Bất động sản Hoa Lăng.
Nó là một công ty con thuộc tập đoàn Hàn thị, là công ty phát triển bất động sản xếp hàng đầu tại Đài Bắc.
Ánh mắt của họ rất độc đáo, hơn nữa cũng rất quyết đoán. Bất kể là khu dân cư hay trung tâm thương nghiệp, thậm chí ngay cả thôn làng hưu nhàn, chỉ cần là nơi mà họ nhìn trúng, nhất định đều có thể bị thu vào tay.
Lần này, bọn họ đưa ánh mắt liếc về nơi cằn cỗi này, thật là khu đất không có tiêu chuẩn. Mặc dù có ý niệm là trở về tự do phát triển, dễ dàng nghỉ ngơi, nhưng đây là nơi khiến giao thông
cũng quá bất tiện, căn bản không thích hợp để khai phá.
Xem ra, cái kế hoạch này chính là do người nào đó thích hợp với chính mình mới làm được.
Lãnh Tiếu Tiếu nhớ lại ngày cô rời đi, Hàn Trạch Vũ đã nói câu sau cùng. Anh sẽ để cho cô can tâm tình nguyện!
Thật không ngờ tới, anh lại có thể dùng thủ đoạn hèn hạ thế này để bức ép cô, hơn nữa lại nhanh như vậy.
Cô vừa rồi thấy ngày tháng trên văn kiện, chính là ngày thứ hai sau khi cô rời khỏi công ty, mà ngày khởi công kế hoạch này chính là ngày mai, nói cách khác, chính cô phát hiện chỉ còn một ngày để suy xét.
Lãnh Tiếu Tiếu cau mày, nhíu lại nếp nhăn thật sâu.
Tần Tuế vô cùng kỳ vọng nhìn chằm chằm vào Lãnh Tiếu Tiếu, nhưng nhìn đến nét mặt phía sau của cô, cô buông xuống mí mắt, có chút thất vọng nói, “Tiếu Tiếu, nếu như làm khó tới con, mẹ Tần cũng không muốn bắt buộc con. Chúng ta nghĩ biện pháp khác đi!”
“Mẹ Tần, đừng nói như vậy, nếu như con có thể giúp được việc, con nhất định không đứng nhìn đâu, mẹ yên tâm đi, con sẽ suy nghĩ cân nhắc kỹ xem sao?”
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tần Tuệ, có chút không đành lòng. Nhớ tới những đứa bé đáng thương kia không có chỗ để trú chân cũng không có, cô càng không đành lòng.
Thật ra thì cô tốt bụng, ở đáy lòng đã đặt ra quyết định, chỉ là, cô còn cần một chút thời gian nữa để chấp nhận điều này.
“Tiếu Tiếu, mẹ Tần thật xin lỗi con!”
Tần Tuệ hiểu rõ Lãnh Tiếu Tiếu, bà biết cô là người hiền lành tốt bụng, nếu như cô thật có thể cứu được viện phúc lợi này, cô nhất định sẽ làm.
Nhưng là, có thể trả giá lớn, đều là phụ nữ cả, bà hiểu ý trong lời nói của người đàn ông kia, nếu như muốn giải quyết chuyện này, Lãnh Tiếu Tiếu sẽ phải uất ức.
“Mẹ Tần, mẹ đừng nói như vậy, nếu như không phải là mẹ, con có thể đã sớm ૮ɦếƭ đói, đâu còn có ngày hôm nay chứ? Coi như là con báo đáp lại viện phúc lợi đi!”
Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở nói, nước mắt không dừng được từ trong hốc mắt tràn ra ngoài.
“Không, Tiếu Tiếu, là mẹ Tần thực xin lỗi con, thật xin lỗi con!”
Ban đầu, nếu như không phải là tư lợi của chính mình, thì sao những năm gần đây Tiếu Tiếu sẽ trôi qua khổ cực như vậy? Nếu như không phải mình muốn, Tiếu Tiếu lại có thể bởi vì thân phận thấp kém mà bị người ta vứt bỏ như vậy chứ?
Hôm nay, lại muốn cô vì viện phúc lợi, vì chính bà mà hy sinh chính mình như vậy sao? Nội tâm Tần Tuệ xấu hổ và ân hận ôm Lãnh Tiếu Tiếu khóc rống lên.
Điện Thoại Mong Đợi Vang Lên
Phòng họp của cao ốc Hối Phong.
Hàn Trạch Vũ mang bộ mặt vững vàng, không yên lòng nhìn đại biểu các bộ phận đưa lên bảng báo cáo, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về người đàn ông mặt lạnh ở bên cạnh kia.
Nhóm người ngồi ở phía dưới nhìn sắc mắt trầm của Hàn Trạch Vũ, mỗi người đều khúm núm, nơm nớp lo sợ, sợ mình sơ ý một chút thôi sẽ kích nổ việc này.
Bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên, đột nhiên nữ thư ký xinh đẹp như vậy lại có thể đổi thành một người kiêu ngạo, một người đàn ông mặt lạnh như vậy.
“Mọi người còn có cái gì muốn bổ sung sao?”
Giọng nói của Hàn Trạch Vũ rõ ràng có chút không kiên nhẫn, anh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều cúi đầu, anh tức giận đem báo cáo ném vào bàn hội nghị.
“Sao lại không khí trầm lặng thế này, chẳng lẽ bây giờ ở đây làm lễ truy điệu sao?”
“Hàn tổng…..”
“Hàn tổng…. chúng tôi……”
Mọi người thấy Hàn Trạch Vũ không khỏi tức giận việc này, có chút không biết làm thế nào, bọn họ nhìn lẫn nhau nhờ giúp đỡ, không biết nên nói những điều gì tiếp sau mới có thể làm cho vị tổng giám đốc trẻ tuổi này hạ hỏa.
Đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng, một hồi tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên, là điện thoại của người đàn ông bên cạnh Hàn Trạch Vũ. Tất cả mọi người âm thầm vì anh ta mà toát mồ hôi đầm đìa.
Bởi vì mọi người đều biết thời điểm đang họp, kiệng kỵ nhất chính là tiếng chuông điện thoại kêu lên, đây là chuyện Hàn Trạch Vũ không bao giờ chịu được.
Nhưng phản ứng của Hàn Trạch Vũ bây giờ lại khiến cho mọi người kinh ngạc!
Anh đang nghe thấy tiếng chuông, vội vàng quay đầu, sắc mặt khó chịu trong nháy mắt biến mất, lộ ra nụ cười. Hình như cú điện thoại này xuất hiện, là điều anh mong đợi đã lâu!
Người đàn ông kia đi tới một góc, thấp giọng nghe điện thoại. Mà từ lúc tiếng chuông vang lên,
tầm mắt của Hàn Trạch Vũ cũng chưa có rời khỏi anh ta.
Người đàn ông kia giống như chưa nói gì, cúp điện thoại liền đi tới Hàn Trạch Vũ cúi người thì thầm nói nhỏ bên tai Hàn Trạch Vũ, tiếp đó, sắc mặt của Hàn Trạch Vũ hoàn toàn thay đổi bởi tròng mắt như mây mù, quả thật con mắt như ngàn dặm không mây mà!
“Hôm nay hội nghị tới đây thôi, mọi người tan họp!”. Hàn Trạch Vũ nhẹ nhàng nói, người cũng đã vọt đến cửa.
Nghe được tan họp, đoàn người cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giờ khắc này bọn họ vô cùng cảm kích người gọi cuộc điện thoại này, nếu như không phải là người đó, đoàn người này còn không biết phải ở trong không khí khó thở này,giãy giụa bao lâu đâu!
----------
Lãnh Tiếu Tiếu ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc, chờ Hàn Trạch Vũ họp xong, trên mặt cô bình tĩnh, nhưng không ai biết được bao nhiêu phần bình tĩnh, có bao nhiêu phần sốt ruột trong lòng thế này?
Nghĩ đến việc mình phải cầu khẩn anh, cầu xin anh bỏ qua cho viện phúc lợi, rất có thể cầu xin anh muốn cô, cô đã cảm thấy khó chịu trong lòng, đột ngột đau…..
Hàn Trạch Vũ từ trong phòng họp bước nhẹ nhàng tới hướng phòng làm việc. Tốc độ của anh rất nhanh, khiến người đàn ông kia phía sau anh chạy chậm theo sau anh.
Tới đến trước phòng làm việc, Hàn Trạch Vũ dừng lại một lát, đẩy ra cánh cửa kia!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc