Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng - Chương 12

Tác giả: Tử Thu

Tôi Sẽ Khiến Em Cam Tâm Tình Nguyện
Trừ bỏ Hàn trạch Vũ trói buộc, lúc này càng giống như một con sư tử dũng mãnh vô cùng kích động, anh giữ chặt đôi tay của Lãnh Tiếu Tiếu, đem chúng cố định lên đỉnh đầu.
Anh cúi người ngậm nụ hoa của cô, hung hăng ʍúŧ cắn, một tay kia mò xuống dưới váy của cô.
"A! Anh tránh ra!"
Bộ иgự¢ đau đớn xen lẫn sợ hãi, khiến cho cô cảm thấy vô cùng uất ức, nước mắt trong suốt chảy xuống.
Hàn trạch Vũ bị Dụς ∀ọηg và tức giận thúc giục, hoàn toàn không thấy nước mắt của Lãnh Tiếu Tiếu, anh mạnh mẽ kéo ҨЦầЛ ŁóŤ của cô xuống, cực kỳ bành trướng nhiệt tình chống đỡ ở chỗ kín của cô, vận sức chờ phát động.
"Đừng! A. . . . . ." Mắt thấy phòng tuyến cuối cùng sắp bị phá vỡ, Lãnh Tiếu Tiếu cực kỳ sợ hãi.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến muốn đi trêu chọc người đàn ông này, cô càng thêm không muốn bị anh ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ dưới tình huống này, trong đầu của cô nhanh chóng thoảng qua một câu nói anh đã từng nói.
"Hàn trạch Vũ, anh khốn kiếp, anh đã nói anh muốn phụ nữ đều là cam tâm tình nguyện, chẳng lẽ anh nói ra nuốt lời, sẽ đối với tôi dùng sức mạnh sao?" Lãnh Tiếu Tiếu xấu hổ giận dữ gầm thét.
Thanh âm của Lãnh Tiếu Tiếu này tức giận, xua đuổi lý trí của anh bị lạc dần dần kéo trở lại!
Chính mình làm sao vậy? Bị Dụς ∀ọηg xông váng đầu mất trí sao? Chẳng lẽ mình thật sự sẽ đối với cô ấy Bá Vương ngạnh thượng cung?
Hàn trạch Vũ hết sức khó chịu nhịn được vẻ kích động này, anh nằm ở trên người của cô không tiếp tục động tác, ở chỗ cửa ải này muốn anh buông tha thật sự có chút buồn bực.
Anh bây giờ chỉ cần nhích eo một cái là có thể lấy được thứ anh muốn, nhưng. . . . . .
Nhưng khi nhìn đến đáy mắt của LãnhTiếu Tiếu khinh thường, anh do dự!
Giây phút, trong tròng mắt anh mê ly đột nhiên thoáng qua một tia ánh sáng, anh nhìn Lãnh Tiếu Tiếu cười một tiếng, "Phụ nữ, em rốt cuộc chịu thừa nhận sao?"
Nghe được lời nói Hàn trạch Vũ, cô mới phát hiện ra lời nói này của mình mới vừa rồi kia đã không đánh đã khai thừa nhận mình chính là người phụ nữ một đêm kia.
Thấy trên mặt Hàn trạch Vũ hiện lên nét cười hài hước, trải qua hoảng sợ mới vừa rồi, Lãnh Tiếu Tiếu tức giận không thôi, cô hung ác trừng mắt liếc anh một cái, không nói gì.
Thấy Lãnh Tiếu Tiếu cam chịu, Hàn trạch Vũ vô cùng miễn cưỡng đứng lên. Anh mặc quần áo, tựa vào đầu giường châm một điếu thuốc.
Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình, cô có chút ngoài ý muốn anh cư nhiên lại bỏ qua cho mình.
Cô dùng dư quang nhìn sang Hàn trạch Vũ, chỉ thấy anh một bộ dạng nhiều hứng thú nhìn chằm chằm mình, trong lúc đó ham muốn trên mặt còn chưa từng biến mất.
"Hàn trạch Vũ, chuyện đêm đó tôi và anh hai bên đều tình nguyện, tôi không muốn vì chuyện đó mà dây dưa không rõ với anh, còn nữa, tôi chính thức tuyên bố tôi từ chức! Gặp lại! Không, cũng không gặp lại!"
Tâm vẫn còn "ầm ầm" nhảy loạn Lãnh Tiếu Tiếu vuốt vuốt tóc có chút rối tung, tức giận nói xong, cũng xoay người rời khỏi!
Nhìn bóng lưng của Lãnh Tiếu Tiếu, Hàn trạch Vũ dập tắt điếu thuốc trong tay, anh hướng về phía Lãnh Tiếu Tiếu đi nhanh đến cửa gào to một tiếng.
"Lãnh Tiếu Tiếu, chúng ta còn có thể gặp lại, tôi nhất định gặp cô trong cam tâm tình nguyện!"
Nghe được lời nói của Hàn trạch Vũ, thân thể Lãnh Tiếu Tiếu cứng đờ, dừng lại một lát sau đó dứt khoát đi ra ngoài.
Vẻ mặt của Hàn trạch Vũ chắc chắn nhìn chằm chằm bóng dáng của Lãnh Tiếu Tiếu này khẽ cứng ngắc, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhạt nhất định phải đạt được.
Không Khỏi Phiền Não
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ MacDonald, Lãnh Tiếu Tiếu có chút mất hồn cắn ống hút coca cola trong иgự¢, giữa hai lông mày hiện lên lờ mờ có thể thấy được chút mất mát.
Rời khỏi Hối Phong một tuần lễ rồi, cô tắt điện thoại di động, không liên lạc với bất kỳ người nào.
Trước đây bận rộn đột nhiên trở nên nhàn hạ không có việc làm, cô thật sự là có chút không thích ứng.
Rốt cuộc là chỗ nào không thích ứng sự tình nào không thích hợp, vẫn là không thích ứng anh đột nhiên biến mất trong sinh hoạt của mình? Chỉ sợ cái vấn đề này hiện tại dù ai cũng không cách nào trả lời.
Trước đây, mỗi sáng sớm việc đầu tiên cần làm không nghi ngờ chính là nấu ly cà phê Blue Mountain, anh hình như có chút thiên vị màu xanh da trời. Cô chỉ biết, khi cô bưng cà phê, một nháy mắt kia nhìn đến anh ngồi ở trước bàn làm việc chuyên tâm, thì cô có một loại an lòng không lý do!
Nghĩ đến đây, Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nhíu mày, một loại cảm xúc phiền não bắt đầu ở đáy lòng tàn sát bừa bãi.
Đáy lòng mình là như thế nào đây?
Những ngày này, cô luôn là sẽ không giải thích được nhớ đến anh, loại trạng thái này khiến cho cô lo âu không dứt. Cô uống từng ngụm lớn thức uống lạnh trong tay, hi vọng như vậy có thể khiến cho phiền não của mình có thể giảm bớt.
Ngoài cửa sổ, một bóng người xinh đẹp xuất hiện!
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn cô một cái, lại nhìn thời gian một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, cô lại hút một hơi coca cola trong иgự¢, lại nhìn về phía Lữ Duy Duy vừa tiến vào.
Mấy ngày không thấy, sắc mặt của Lữ Duy Duy có chút tiều tụy, vốn là khuôn mặt hồng hào nay lại có chút trở nên tái nhợt, đôi con ngươi có thể toát ra ánh sáng chói lọi hiện tại cũng biến thành ẩm đạm chán nản.
"Tiếu Tiếu, cậu mạnh khỏe nguyên nhân gì mà tắt máy nha? Tớ tìm cậu mấy ngày rồi đấy!" Cái ௱ôЛƓ Lữ Duy Duy vừa mới ngồi xuống liền bắt đầu báo oán.
"Mấy ngày nay muốn một người yên tĩnh, tớ mở máy nhìn thấy điện thoại của cậu, không phải gọi cho cậu trước tiên sao?" Lãnh Tiếu Tiếu cũng không tra cứu Duy Duy vội vã tìm cô như vậy là vì chuyện gì.
"Thời điểm này không phải là cậu đang khi làm việc sao? Làm sao rãnh rỗi ra ngoài?" Lữ Duy Duy nhìn Lãnh Tiếu Tiếu một thân ưu nhã nhàn hạ, vẻ mặt lười biếng, có chút ngạc nhiên.
Lãnh Tiếu Tiếu lần nữa dùng sức hít một hơi coca cola, chỉ nghe được một hồi thanh âm hoài niệm từ đáy lòng. Cô để xuống nghi ngờ trong иgự¢, làm ra một vẻ mặt dễ dàng.
"Tớ từ chức rồi!"
"Hả? Cái gì? Cậu từ chức? Tại sao vậy? Không phải là cậu vẫn nói nơi đó đãi ngộ rất tốt sao?"
Đang chuẩn bị gặm cánh gà Lữ Duy Duy nghe được chuyện của Lãnh Tiếu Tiếu như vậy, lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc, cô thả cánh gà trong tay ra, mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu.
"Anh ta đã nhận ra cậu rồi?"
"Đúng!"
Lãnh Tiếu Tiếu tránh nặng tìm nhẹ đáp trả, đơn giản hai chữ, cô nói xong nhưng có chút nặng nề.
"Bởi vì chuyện này sao? Nhận ra liền nhận ra chứ, làm gì nhất định từ chức? Chẳng lẽ. . . . . . Anh ta đối với cậu. . . . . ." Lữ Duy Duy đột nhiên nghĩ đến cái gì, giống như phát hiện vùng đất mới thanh âm đột nhiên dâng cao.
"Xuỵt! Tớ cầu xin cậu đừng lớn tiếng như vậy được không? Anh ta không có làm gì tớ! Anh ta tự cho là anh ta muốn người phụ nữ phải cam tâm tình nguyện, cho nên, chỉ cần tớ không đồng ý, anh ta sẽ không làm gì tớ!"
Viện Phúc Lợi Đã Xảy Ra Chuyện
Lãnh Tiếu Tiếu cũng không nói cho Lữ Duy Duy biết chuyện mình thiếu chút nữa bị Hàn trạch Vũ ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, bởi vì anh cuối cùng cũng quả thật không có đem mình làm gì.
Nghe được chuyện của Lãnh Tiếu Tiếu, Lữ Duy Duy lộ ra một vẻ mặt không tin, ánh mắt cô hoài nghi chăm chú nhìn chằm chằm cô (Tiếu Tiếu).
"Có khả năng sao? Đã như vậy, tại sao cậu còn phải từ chức?"
"Không vì cái gì, chính là không muốn làm! Tớ không muốn có chút liên quan với anh ta!" Lãnh Tiếu Tiếu lạnh nhạt nói.
Cô cũng không thể nói cho Lữ Duy Duy, trên thân người đàn ông kia có sức mê hoặc trí mạng, cô sợ mình ở sống ở bên cạnh anh, một ngày nào đó bản thân sẽ bị lạc chứ?
Lữ Duy Duy không phải không nhìn ra Lãnh Tiếu Tiếu nói qua loa với cô, chỉ là, thời điểm khi cô ấy không muốn nói, nhất định là có lý do của cô ấy, mình cần gì truy vấn ngọn nguồn?
"Thôi, chỉ cần chính cậu vui vẻ là được rồi!"
"Duy Duy, tìm tớ gấp như vậy làm gì?"
"A, tớ thiếu chút nữa quên mất. Là dì Tần tìm cậu, hình như tìm rất gấp! Hình như là chuyện có quan hệ gì với viện Phúc Lợi Viện, cụ thể tớ cũng không biết, chỉ là bảo cậu mau mau liên lạc với dì ấy!"
Dì Tần là viện trưởng viện mồ côi Tuệ Tâm, Lãnh Tiếu Tiếu mặc dù là lớn lên ở viện Phúc Lợi, nhưng Tần Tuệ đối với cô giống như mẹ, khiến cho cô cảm nhận được ấm áp của gia đình.
Từ lúc bắt đầu có công việc, tiền lương mỗi tháng của cô có một nửa cũng gửi về viện Phúc Lợi, cô hy vọng có thể khiến nhiều đứa bé đáng thương hơn có nhà cửa, cảm nhận được ấm áp của ngôi nhà.
"Thật sao? Rất gấp?"
Mẹ Tần tìm cô rất gấp sao?
Có thể là có chuyện gì. Trên mặt Lãnh Tiếu Tiếu viết đầy lo lắng, cô lấy điện thoại di động ra nhanh chóng bấm mã số.
Điện thoại vừa thông, một giọng nói lo âu truyền đến.
"Tiếu Tiếu? Con ở đâu? Mẹ Tần những ngày này vẫn luôn không tìm được con."
Nghe được Tần Tuệ hết sức nóng nảy âm thanh, Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên cảm thấy rất lo lắng, một tia bất tường cảm giác đánh tới.
"Không có việc gì, chỉ là có chút chuyện riêng, cho nên tắt điện thoại di động. Mẹ Tần, làm sao rồi? Chuyện gì gấp gáp như vậy?"
"Là chuyện về viện mồ côi, rất quan trọng. Trong điện thoại nói không dễ dàng, bây giờ con có thể trở về một chuyến không?"
Trong thanh âm của Tần Tuệ trừ nóng nảy, hình như còn có một tia những tâm tình khác, giống như là một loại vội vã bất đắc dĩ mâu thuẫn và vô dụng.
"Được, được, mẹ đừng gấp gáp. Con lập tức trở lại!"
Lãnh Tiếu Tiếu cúp điện thoại, vội vàng đứng lên, "Duy Duy tớ đi trước, chờ tớ trở lại thì liên lạc!"
Thanh âm của Lãnh Tiếu Tiếu vừa mới nói dứt, người của cô cũng đã sắp đến cửa rồi. Lữ Duy Duy hôm nay mới biết cái gì gọi là chỉ nghe một tiếng kia, không thấy người đâu.
"Ai? Tiếu Tiếu, có muốn tớ đi cùng với cậu hay không?"
"Không cần đâu! Chờ tớ trở lại tìm cậu nữa!"
Lần này, thanh âm sâu kín truyền đến thì Lãnh Tiếu Tiếu đã đã không thấy tung tích.
Lữ Duy Duy gặm hết hai cánh gà này, lười biếng lau miệng, cô nhàm chán nhìn đám người ngoài cửa sổ một chút, thở dài một tiếng!
————- phân cắt tiết tử thu —————
Mặt trời bị che phủ bởi tầng mây thật dầy, người đi đường đều chỉ chú ý cúi đầu vội vã vội vàng đi lên đường.
Lữ Duy Duy từ tiệm MacDonald đi ra ngoài, một người chẳng có mục đích đi dạo ở trên đường, giống như thứ gì cũng không khởi nổi hứng thú của cô.
Cô nhàm chán đá hòn đá nhỏ trên đường, một chút gió lạnh quét qua, cô theo bản năng khép áo khoác nhỏ trên người chặt lại, cổ hơi rụt vào bên trong một cái.
Một hồi tiếng còi chói tai ở phía sau của cô bất thình lình vang lên, hoảng sợ tim của cô đập mạnh một cái!
Khu vực cấm âm thanh này lại còn có người dám trắng trợn ấn còi như thế, hơn nữa còn rất không cẩn thận quấy nhiễu đến cô, Lữ Duy Duy tức giận xoay người, đang lúc chính xác há mồm mắng to, một cái đầu từ cửa sổ xe dò xét ra ngoài.
Một khuôn mặt quen thuộc mang theo nụ cười lấy lòng nhìn cô.
Nụ Hôn Mang Theo Máu Tanh
Lữ Duy Duy thấy gương mặt đó, trong nháy mắt đè xuống phẫn nộ trong lòng. Cô lạnh lùng nhìn anh một cái, lạnh nhạt quay người sang, giống như anh chỉ là khói trước mắt cô.
"Duy Duy! Duy Duy, em phải đi à? Anh đưa em đi!"
Lục Tề Phong thấy phản ứng của Lữ Duy Duy, anh vội vã xuống xe gọi trước mặt cô, trên người anh có mùi nước hoa dịu nhẹ dễ ngửi, tràn ngập ra ở xung quanh cô.
Lữ Duy Duy hít sâu một hơi, con ngươi cô ấy phiếm màu ngọc lưu ly xanh lá khẽ nâng lên, bình tĩnh nhìn anh, trong miệng lạnh như băng khạc ra một câu nói.
"Tránh ra, chó khôn không cản đường!"
Lời của cô khiến trên mặt Lục Tề Phong có một tia biến hóa hơi yếu, anh có chút ảo não nhìn cô, cô gái quật cường này để cho anh thật có chút bó tay hết cách.
Anh biết đêm đó mình ở quầy rượu nói thương tổn tới cô thật sâu, nhưng là, những lời đó cũng không phải ý tưởng chân thật từ trong nội tâm của anh, không phải là người đàn ông ngồi chung một chỗ là đồ ba hoa thôi.
Mấy ngày qua, cô để cho mình ᴆụng đinh đầy đủ hơn chứ?
Lúc nào thì anh thấp kém như vậy, đi đến lấy lòng một cô gái qua? Nói ra quả thật sẽ làm người khác cười rơi răng hàm đấy!
"Duy Duy, rốt cuộc em muốn như thế nào mới có thể không tức giận?"
"Tôi có nói là tôi tức giận sao? Vị tiên sinh này, mời tránh ra, tôi chỉ không muốn gặp đến người để cho mình cảm thấy buồn nôn thôi!"
Lại chính là lời từ chối người ngoài ngàn dậm! Lục Tề Phong bất đắc dĩ nhìn cô.
Nếu như nói trước đây, anh còn có chút không nhìn rõ tim của mình, như vậy trải qua mấy ngày nay, Lữ Duy Duy đối với anh trốn tránh không gặp, đối với anh coi thường thật làm cho anh rất khó chịu.
Thói quen lúc cô không vui, nghe cô kêu gào tức giận mắng; thói quen lúc âи áι, mặc cho cô dã man nhéo bấm; thói quen lúc cô có kinh nguyệt khó chịu, vùi ở trong иgự¢ của anh giống như con cừu nhỏ dịu ngoan, thói quen. . . . . .
Tất cả tất cả thói quen có liên quan đến cô. . . . . .
Anh đột nhiên phát hiện, tim của mình không biết ở tại đây lúc nào đã lặng lẽ rơi mất!
"Duy Duy, trước theo anh lên xe!"
Lục Tề Phong kéo mạnh lấy cánh tay của cô, anh có lòng tin, chỉ cần cô chịu cho mình cơ hội thì anh có biện pháp để cho cô lòng trở về.
"Anh buông ra!"
Lữ Duy Duy hung hăng vùng vẫy khỏi tay của anh, sắc mặt trước nay bình tĩnh dâng lên một tia nóng nảy.
"Lục Tề Phong, tôi cho anh biết, tôi không phải là những cô gái ngu ngốc bên cạnh anh, mặc anh đùa bỡn còn đem anh coi là bảo vật. Anh thích chơi trò chơi tìm người khác thì tốt rồi nhưng thứ cho bản tiểu thư không theo cùng. Từ hôm nay trở đi, tôi với anh nước giếng không phạm nước sông, hai không liên hệ nhau, anh đừng lại đến quấy rầy tôi!"
Đột nhiên một đôi cánh tay có lực thật chặt đem lấy cô Ϧóþ chặt, hai cánh môi ấm áp dán lên cái miệng không ngừng liến thoắng của cô, cường thế hôn cô.
Lữ Duy Duy lập tức chưa kịp phản ứng trợn to hai mắt nhìn khuôn mặt phóng đại mặt trước mặt.
Một hồi lâu, tỉnh hồn lại cô hung hăng cắn anh, anh bị đau rên lên một tiếng, nhưng vẫn không buông cô ra, nụ hôn hoàn lẫn máu tanh để cho anh hình như càng thêm hưng phấn, nụ hôn này sâu hơn, anh ôm lấy cô thật chặt, cơ hồ muốn đem cô vê vào trong thân thể mình.
Lữ Duy Duy giãy giụa mấy phen, đều không thể thoát khỏi áp chế có lực của anh, cô chậm rãi từ kháng cự trước đó biến thành bị động tiếp nhận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc