"Tôi làm cái gì mà phải bồi thường cho anh?" Lãnh Tiếu Tiếu đối với lời nói của anh hết sức không hiểu.
"Em cứ nói đi?" Hàn Trạch Vũ nâng đôi tay vòng lên hông của Tiếu Tiếu, đem lấy thân thể của cô gần sát mình, lửa nóng Dụς ∀ọηg chống đỡ bên trong bắp đùi cô.
"Anh. . . . . Anh. . . là anh bảo tôi đưa tài liệu tới!"
Cảm nhận được vật nóng bỏng của anh, Lãnh Tiếu Tiếu đỏ bừng cả mặt, cà lăm giải thích.
"Nhưng em rất rõ ràng bên trong xảy ra chuyện gì, không phải sao?"
Con ngươi đen nhánh của Hàn trạch Vũ, nhìn chằm chằm thẳng vào Lãnh Tiếu Tiếu. Trên tay lực độ lại lớn chút, Lãnh Tiếu Tiếu càng thêm cảm nhận rõ ràng được nhiệt tình của anh.
"Tôi. . . . . . Anh buông tôi ra!" Lãnh Tiếu Tiếu lo lắng giãy dụa, muốn tránh ra иgự¢ của anh.
Nhưng là một giây kế tiếp, cô ngượng ngùng ngẩng đầu lên, kinh hoảng nhìn về anh, ngoan ngoãn ngưng hành động giãy giụa không cần thiết. Bởi vì, cô rõ ràng cảm thấy vật của anh chống đỡ ở chỗ đùi nóng bỏng trở nên cứng hơn hơn rất nhanh.
Hiện tại trước mặt người đàn ông này tựa như con mãnh thú, bất kỳ một cử động thật nhỏ của cô cũng có thể làm anh bộc phát thú tính trong cơ thể, cô rất rõ ràng ý thức được một chút, người cứng ngắc một cử động cũng không dám căng thẳng.
Hàn Trạch Vũ thấy Lãnh Tiếu Tiếu phản ứng, cười cân nhắc, giọng nói trầm thấp nhàn hạ bật ra.
"Xem ra, Lãnh thư ký hết sức hiểu rõ đàn ông!"
"Tôi không biết bất luận kẻ nào, tôi cũng không biết vừa mới xảy ra cái gì, tôi chỉ biết bây giờ hành động của Hàn tổng rất quá mức, xin Hàn tổng chú ý một chút thân phận của mình."
Nghe được Hàn Trạch Vũ hài hước, nghĩ đến tình cảnh của mình giờ phút này, cô tức giận rống lên trước mặt Hàn Trạch Vũ.
"Thật sao? Đó là tôi hiểu lầm à nha? Tôi cho là Lãnh thư ký cắt đứt chuyện tốt của tôi là có mưu đồ khác !" Hàn Trạch Vũ lộ ra một bộ vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Thấy nét mặt của Hàn trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu hình như thấy được một tia hi vọng, cô vội vã âm thanh mềm xuống:
"Đúng, đúng, Hàn tổng anh hiểu lầm, mời buông ra, tôi muốn đi về làm việc!"
Nhưng Hàn Trạch Vũ đón lấy theo như lời nói khiến Lãnh Tiếu Tiếu quả thật muốn hộc máu!
"Lãnh thư ký, nếu là tôi hiểu lầm em, vậy thì đến lượt tôi bồi thường cho em!"
Nói xong, anh cũng cúi người chính xác hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướƭ áƭ của cô.
"Ưmh . . . . . Buông ra. . . Tôi. . . Ưmh. . . . . ." Lãnh Tiếu Tiếu lay động tránh né anh.
Hàn trạch Vũ một tay cố định trụ cái ót của cô, để cho cô không cách nào nhúc nhích. Lãnh Tiếu Tiếu thấy không cách nào tránh thoát anh, không thể làm gì khác hơn là khép chặt răng chống lại sự xâm nhập của anh.
Tấn công dồn dập không vào đượcHàn trạch Vũ có chút tức giận. Anh suy tư chốc lát, lộ ra một tia trêu chọc, đưa tay thâm nhập trong quần áo của cô, tập kích trước иgự¢ của cô.
"A. . . . . ." Cử động của anh khiến Lãnh Tiếu Tiếu kinh hãi không dứt.
Tiếng kinh hô của cô còn chưa gọi ra, liền bị Hàn trạch Vũ toàn bộ nuốt vào, đầu lưỡi của anh nhân cơ hội chui vào, hung hăng ʍúŧ vào trong miệng anh hương thơm cùng ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Hàn trạch Vũ tham lam hôn cô, vốn chỉ là muốn trêu cô, nhưng vẻ đẹp này làm anh có chút không bỏ xuống được, nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Anh tăng thêm lực cánh tay, nâng eo của cô, dán thật chặt gần mình, cô mềm mại chống đỡ trước иgự¢ của anh, đưa đến trong cơ thể anh nhiệt hỏa nhanh chóng lan tràn ra. Anh cuồng nhiệt ʍúŧ vào cái lưỡi phấn hồng của cô, khẽ cắn quyến rũ cô.
Đối mặt với thế tấn công mãnh liệt của Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu vô lực chống đỡ. Cái hôn mang theo tính chiếm đoạt để cho cô nhớ lại đêm hôm đó, anh cũng là cuồng dã như thế, hôn cô gần như không cách nào hít thở.
Giờ khắc này, cô có chút mất hồn!
Nụ hôn này mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt ở đầu lưỡi trong miệng của cô nóng bỏng dây dưa, Dụς ∀ọηg nóng hừng hực của anh dán thật chặt gần cô, tay của anh có chút không tự giác vén quần áo của cô lên.
Một cảm giác lanh lẽo ập đến, khiến Lãnh Tiếu Tiếu tỉnh táo không ít.
Cô nhớ tới, ở nơi này lúc trước không lâu, cái miệng này còn hôn qua người phụ nữ khác, cái tay này cũng sờ qua người khác, cô cảm giác thật ghê tởm.
"Anh buông tôi ra!"
Lãnh Tiếu Tiếu chợt dùng sức đẩy anh ra, chán ghét lấy tay lau miệng mình.
Đắm chìm trong ngọt ngào Hàn trạch Vũ bất thình lình bị cô đẩy ra, hết sức không vui, khi anh nhìn thấy gương mặt chán ghét của cô lấy tay chùi miệng, một tia tức giận trong nháy mắt lan tràn trên mặt anh.
Anh dùng lực nắm cánh tay của cô, đem lấy cô lần nữa kéo vào trong иgự¢ của mình, con ngươi lạnh lùng tức giận nhìn chằm chằm Tiếu Tiếu:
"Em chê tôi?"
"Anh buông tay, anh làm tôi đau!" Lãnh Tiếu Tiếu cau mày, lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Hàn Trạch Vũ không để ý đến việc kêu la của cô, không buông tay ra một chút nào, lực từ trên tay của anh không thay đổi, không khó phát hiện trong lòng anh đang rất tức giận.
"Em chê tôi bẩn?" Gương mặt âm trầm khó chị, lạnh lùng nhìn cô.
Lãnh Tiếu Tiếu có chút sợ, cô không biết anh ta tức giận bước kế tiếp sẽ làm ra hành động gì , nhưng cô là người mạnh mẽ chưa bao giờ sẽ yếu thế trước người khác, cô ngẩng đầu lên, không sợ nhìn anh.
"Anh chưa từng nghe nói, đàn ông và bàn chãi đánh răng cùng một dạng, là không thể xài chung sao? Anh dùng cái này hôn qua vô số miệng của phụ nữ khác sau đó tới hôn tôi, để cho tôi cảm thấy buồn nôn!" Lãnh Tiếu Tiếu hận hận nói xong, cô có chút thống hận mới vừa rồi mình còn lưu luyến.
"Ghê tởm?" Trong đôi mắt chim ưng đen nhánh của Hàn trạch Vũ, dâng lên một tia tức giận khát máu.
Chưa từng có người phụ nữ nào dám nói chuyện như vậy với anh, cũng chưa từng có người phụ nữ nào sẽ chê hắn nụ hôn của anh ghê tởm, những người phụ nữ kia vừa nhìn thấy anh, chỉ hận không lập tức có thể leo lên giường của anh?
Chỉ có cô! Chỉ có trước mặt người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ này, nhiều lần đả kích lòng tự ái của anh, khiêu khích ranh giới cuối cũng của anh!
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn từ đáy mắt anh, hình như ngửi thấy mùi nguy hiểm, trong đầu của cô giờ khắc này chỉ có một chữ, đó chính là: trốn!
Hàn Trạch Vũ hình như nhìn thấu được ý định của người phụ nữ trước mắt này, anh đã vượt lên trước một bước, nặng nề đóng cánh cửa, cũng thuận tay khóa lại.
"Tạch...!"
Âm thanh này vang lên một tiếng, khiến Lãnh Tiếu Tiếu một hồi da đầu tê dại, tức giận cô kinh hãi nhìn anh.
"Anh. . . . . . Anh định làm gì?"
Lãnh Tiếu Tiếu đối với Hàn Trạch Vũ bài xích làm cho anh rất khó chịu.
Mà “ghê tởm” hai chữ kia càng thêm làm cho lửa giận của anh bộc phát, một ham muốn chinh phục cô Dụς ∀ọηg từ trong lòng dâng lên, anh một phát bế ngang Tiếu Tiếu, không để ý cô giãy giụa đi tới phòng nghỉ ngơi.
"A. . . . . . Anh buông tôi ra, anh khốn kiếp, anh. . . . . . anh . ."
Hành động của Hàn Trạch Vũ làm cho Lãnh Tiếu Tiếu sợ hãi, đầu lưỡi của cô có chút thắt, làm cô không nói được lời nào.
Giờ khắc này, Lãnh Tiếu Tiếu thật muốn tát mình hai bạt tai. Tại sao tỏ ra vẻ miệng lưỡi, để ình lâm vào tình cảnh khốn khổ như vậy? Cô biết rất rõ ràng trước mắt người đàn ông này đang ở trạng thái cực độ nguy hiểm.
Hàn Trạch Vũ đem cô nặng nề nhét lên trên giường, lấn người ngăn chặn cô, lửa giận đáy mắt bốc lên còn kèm theo một tia tình dục ẩn nhẫn.
"Em làm sao rồi? Không phải mới vừa rất có thể nói sao? Em không phải là cảm thấy buồn nôn sao? Như vậy kế tiếp tôi muốn đến nhìn thân thể em một chút phản ứng chân thật nhất!"
Anh nhảy qua giạng chân ngồi ở trên người của cô, kéo y phục của cô, bắt đầu ϲởí áօ иgự¢ của cô. Ý đồ của anh lộ ra ngoài làm Lãnh Tiếu Tiếu kinh hãi kêu lên!
"Không! Đừng!"
Hàn Trạch Vũ một cái tay thuần thục giải thoát áo lót của cô, bộ иgự¢ trắng như tuyết mượt mà hiện ra. Vầng sáng dịu dàng đánh thẳng vào thị giác thần kinh của anh, hô hấp của anh có chút dồn dập, thanh âm có chút trở nên khàn khàn.
"Phụ nữ đều ăn ở hai lòng, tạm thời thu hồi diễn xiếc của em đi, bởi vì, như em mong muốn, em đã thành công hấp dẫn chú ý của tôi." Hàn Trạch Vũ nhẫn tâm ở trước иgự¢ của cô Ϧóþ một cái.
Cảm giác đau ở иgự¢ hòa lẫn trong lời nói mỉa mai Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu thật sâu gượng gạo, đầu của cô bắt đầu nóng lên, lại bắt đầu không lựa lời nói.
"Anh là tên khốn kiếp, anh buông tôi ra, tôi cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới muốn hấp dẫn chú ý của anh, cái loại đàn ông như anh, dù là tặng không tôi cũng sẽ không cần. . . . . ."
Lời của Tiếu Tiếu vẫn chưa có hoàn toàn rơi xuống, cô liền hối hận.
Bởi vì cô thấy sắc mặt của Hàn trạch Vũ càng lúc càng khó coi.
Thật là họa là từ ở miệng mà ra. Vừa mới vì mình hối hận đây hiện tại Lãnh Tiếu Tiếu lại tái phát sai lầm tương tự.
"Thật sao? Phụ nữ, tôi xem thân thể của em so với em thành thực hơn nhiều lắm, nụ hoa này cứng lên chính là chứng minh tốt nhất, một hồi, em sẽ hối hận, em sẽ cầu xin muốn tôi." Hàn Trạch Vũ lãnh khốc nói lời nói khêu gợi bên môi tràn ra.
Hàn Trạch Vũ tay nhẹ nhàng xẹt qua bộ иgự¢ sữa của cô, con ngươi thâm thúy khóa chặt ở giữa hai ✓ú của cô, anh buông lỏng Lãnh Tiếu Tiếu ra, bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo của chính mình.
Tạm thời lấy được tự do Lãnh Tiếu Tiếu giùng giằng ngồi dậy muốn thoát đi sự khống chế, nhưng còn chưa có đi tới bên giường liền bị Hàn Trạch Vũ lần nữa đặt ở phía dưới.
Loại bỏ đi trói buộc chính anh lúc này càng giống như một con sư tử vô cùng hùng dũng, anh giữ chặt đôi tay của Lãnh Tiếu Tiếu, đưa chúng nó cố định lên đỉnh đầu. Anh cúi người ngậm nụ hoa của cô, hung hăng cắn ʍúŧ, một tay kia mò về phía dưới váy của cô.