Tiếng Rên Rỉ Trong Phòng Làm ViệcTiếng gõ cửa mong đợi vang lên.
Hình như sớm hơn một chút so với anh dự liệu.
“Vào đi!”
Hàn Trạch Vũ tiêu diệt khói ngồi thẳng dậy, anh cầm lên tài liệu trên bàn, góc nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Một bóng dáng quyến rũ hấp dẫn xuất hiện trong tầm mắt của anh.
“Tại sao lại là cô? Tôi nhớ là đã nói cho cô biết không nên tới công ty tìm tôi?” Anh hết sức thất vọng đem tài liệu rơi ở trên bàn, thay vẻ mặt lãnh khốc.
“Vũ, em thật sự rất nhớ anh, nhiều ngày như vậy anh đều không tìm em! Cho nên……”
Người phụ nữ đối mắt với Hàn Trạch Vũ lạnh lùng, có chút uất ức, nhưng bước chân của cô cũng không vì anh không vui mà dừng lại.
Cô đi tới bàn làm việc của anh, bày ra một tư thế vô cùng hấp dẫn, lộ ra cổ áo len cực thấp mà hiện ra bộ иgự¢ như ngọn núi cao ✓út kia, khe sâu giữa hai ✓ú, một cảnh trắng như tuyệt đẹp như vậy hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Cô hết sức tự hào về thân thể của mình, cô không tin đối mặt với thân thể hoàn mỹ quyến rũ của mình, không có người đàn ông nào không rung động!
“Vũ, đừng nóng giận nha, người ta chỉ là quá nhớ anh!”. Người phụ nữ bĩu môi, làm nũng.
Hàn Trạch Vũ đối với cử động của cô ta chẳng những không có nửa điểm hứng thú, hơn nữa còn có chút phiền não. Anh nhìn cửa, một tí nữa Lãnh Tiếu Tiếu sẽ tới đây, nếu như bị cô nhìn thấy……
Đối với ý tưởng thoáng quang vừa hiện trong đầu mình, Hàn Trạch Vũ có chút ngớ ra.
Anh có thể lo bị Lãnh Tiếu Tiếu nhìn tới sao? Anh có chút ảo não, tại sao anh cứ lo lắng về ý kiến của cô cơ chứ?
Nếu như cô nhìn thấy màn này không hiểu vẻ mặt sẽ như thế nào đây? Cô có tức giận không?
Hay không có cái gì? Nghĩ đến việc này,anh đột nhiên nhớ tới cô phản ứng ra sao.
“Tới đây!”. Hàn Trạch Vũ lộ ra nụ cười có thâm ý khác, hướng người phụ nữ trước mắt ngoắt ngoắt tay.
Người phụ nữ mừng rõ như điên đi tới trước mặt anh, vội vàng ngồi ở trên đùi anh, câu lên cổ của anh. Trong lòng cô âm thầm vui vẻ, anh không có cách nào cự tuyệt thân thể của mình, cứ như vậy, cô có nhiều cơ hội có được trái tim của anh nha.
Chỉ là, cô cũng không ngờ tới, người đàn ông ôm thân thể của cô, trong lòng nghĩ tới người phụ nữ khác.
Lãnh Tiếu Tiếu ôm tài liệu đi tới trước phòng làm việc của tổng giám đốc, thấy cửa không khóa có chút kinh ngạc, đang chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng ՐêՈ Րỉ bên trong truyền ra.
Trải qua một đêm đó, hiện tại, cô rất hiểu rõ âm thanh này thể hiện cái gì.
Mặt của cô lập tức đỏ.
Có lầm hay không vậy? Ban ngày ở phòng làm việc làm chuyện như vậy, cửa đều không khóa, bận rộn như vậy, có thời gian nhìn tài liệu sao? Lúc này để cho tôi tới đây, chẳng lẽ muốn cô đến nhìn cảnh nóng của anh với người phụ nữ khác sao?
Người đàn ông này thật quá ghê tởm! Cô xoay người chuẩn bị rời đi.
Vừa bước ra hai bước cô dừng lại, nếu anh có lòng như vậy, mình tại sao lại có thể phụ ý tốt của anh chứ?
Cô đè xuống lửa giận trong Ⱡồ₦g иgự¢, quay trở về, giương tay lên, nặng nề gõ cánh cửa gỗ này!
Rất rõ ràng, tiếng gõ cửa này liền cắt đứt chuyện tốt của hai người, tiếng ՐêՈ Րỉ mềm mại đột nhiên ngừng lại!
“Mời vào!”. Âm thành của Hàn Trạch Vũ hết sức điềm tĩnh.
Nghe được âm thanh của Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu có chút kinh ngạc, chẳng lẽ anh ta không cần khắc phục hậu quả sao? Trả lời với tốc độ nhanh như vậy khiến cô như có ảo giác, anh đã chờ mình lâu rồi!
Một Tuồng Kịch Không Có Hiệu QuảNghe được Hàn Trạch Vũ cho cô vào, Lãnh Tiếu Tiếu ngược lại có chút khẩn trương, cô hít sâu một hơi, thử giơ lên khóe miệng, trên mặt kéo lê một nụ cười công thức hóa.
Lãnh Tiếu Tiếu đẩy ra cánh cửa gỗ khép hờ, liền đối mặt với ánh mắt oán giận kia, nguồn gốc ánh mắt này là từ người phụ nữ trong иgự¢ Hàn Trạch Vũ kia.
Khuôn mặt người phụ nữ ửng hồng, y phục bị vén cao lên, phong cảnh bộ иgự¢ lộ hoàn toàn. Có thể tưởng tượng ra, trước khi cô vào, ở đây có bao nhiều lửa nóng.
Thấy cô đi vào, hai người không chút kiêng dè ý tứ nào. Người phụ nữ vẫn như cũ bộ dạng bạch tuộc tám chân, ở trong иgự¢ anh khẽ cọ, mang theo ánh mắt khiêu khích quan sát trên người Lãnh Tiếu Tiếu, mà người đàn ông xấu xa đó lại quá đáng hơn, một tay trắng trợn vuốt
ve bộ иgự¢ của người phụ nữ đó, mặt vô sỉ cười nhìn cô.
Thấy trước mắt lại một màn này, Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu. Cô căm phẫn ở trong lòng mắng một tiếng: Thật không biết xấu hổ! Chỉ có động vật mới làm loại chuyện như vậy mặc cho người ta xem xét!
Lãnh Tiếu Tiếu trong lòng có muôn vàn cảm thụ, nhưng trên mặt như cũ vẫn mỉm cười vô tư.
“Hàn tổng, đây là tài liệu mà ngài muốn!”
Thất đúng là mắt không thấy, tâm không phiền, cô cúi đầu không nhìn hai người trước mắt kia, cầm trong tay đặt tài liệu ở bàn làm việc của anh!
Từ khi Lãnh Tiếu Tiếu vào cửa, Hàn Trạch Vũ âm thầm quan sát cô, anh thật tò mò nhìn vẻ mặt của cô khi nhìn thấy màn này. Tiếc rằng, điều này đã khiến anh thất vọng.
Khuôn mặt cô ý ngoài trừ bình tĩnh thì chỉ có lạnh nhạt, không có lên xuống tí nào, giống như tất cả việc này không lọt vào mắt của cô. Cô tại sao có thể coi chuyện như là một đám mây mỏng tinh tế như vậy? Một chút phản ứng cũng không có sao?
Xem ra, đêm hôm ấy, anh ở trong lòng cô cũng không lưu lại một chút nào!
Nghĩ đến việc này, lòng tự ái của anh bị đả kích nghiêm trọng, lửa giận ở đáy lòng từ từ đốt, anh không tự chủ tăng thêm sức trên tay!
“Ai ôi, Vũ, anh làm đau người ta!”. Người phụ nữ trong иgự¢ anh cau mày, vẻ mặt khổ sở.
“Hàn tổng, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước!”
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy trên mặt Hàn Trạch Vũ lộ ra tức giận, có chút không giải thích được, chỉ là, cô không có hứng thú tìm hiểu, giờ phút này cô chỉ muốn nhanh rời đi cái cảnh khiến người ta cảm thấy khó thở.
“Thư ký Lãnh, cô chờ một chút, tôi còn có chuyện tìm cô!”. Thấy Lãnh Tiếu Tiếu cười muốn rời khỏi, anh theo bản năng gọi cô lại.
Hàn Trạch Vũ vỗ vỗ ௱ôЛƓ người phụ nữ trên người này, lộ ra nụ cười mê người. “Bảo bối, em nên trở về trước đi thôi, buổi tối anh tìm em!”
“Vũ…..” Dáng vẻ người phụ nữ miễn cưỡng, nương nhờ trong иgự¢ anh, ánh mắt ác lại ngoan ngoan nghiêng mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu. Cô thật vất vả có được cơ hội lần này, thế mà lại bị cô ta làm hỏng rồi!
“Tôi chỉ nói lại một lần!”. Âm thanh của Hàn Trạch Vũ đột nhiên u ám, sắc mặt trong nháy mắt chuyển âm.
Bồi Thường Tôi Một ChútĐối với người phụ nữ trong иgự¢ này, Hàn Trạch Vũ rõ ràng đã không còn nhẫn nại rồi, cơ bản chỉ là một đạo cụ, nếu không có tác dụng gì, anh cũng không có hứng thú đi vỗ về cô ta.
Cảm thấy Hàn Trạch Vũ lạnh lùng, thân thể người phụ nữ có phần cứng đờ, vẻ mắt trong nháy mắt ảm đạm đi. Cô biết chọc giận anh là một chuyện không hề sáng suốt, cô sửa sang xong y phục nâng lên nụ cười ngọt ngào, ở trên mặt anh in lên một cái hôn.
“Tốt, vậy em đi trước, Vũ, buổi tối em chờ anh nha!” Nói xong cực kỳ không muốn đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Người phụ nữ kia sau khi rời đi, phòng làm việc đột nhiên yên tĩnh lại, yên tĩnh thế này khiến
Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy bất an, lòng của cô đột nhiên nhảy loạn.
Hàn Trạch Vũ dấy lên một điếu thuốc, ưu nhã phun vòng khói thuốc, anh nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, không nói một lời.
“Hàn tổng, xin hỏi ngài còn phân phó gì nữa?” Lãnh Tiếu Tiếu thật sự không chịu nổi không khí đè nén này, nhắm mắt mở miệng hỏi.
Hàn Trạch Vũ nghe thấy âm thanh của Lãnh Tiếu Tiếu cảm giác bực mình.
Anh bỏ khói đứng dậy đi tới trước mắt Lãnh Tiếu Tiếu, cúi đầu bên tai của cô nhẹ giọng mà hỏi: “Việc gì mà tôi giao, cô đều nghe theo mà làm sao?”
Anh mang theo hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá đập vào mặt, đó là hương vị rất dễ chịu, một mùi đàn ông khiến cho người ta an tâm. Lãnh Tiếu TIếu nháy mắt hoảng hốt.
Lãnh Tiếu Tiếu không thể không thừa nhận, trước mắt người đàn ông này có đủ mọi thứ quyến rũ phụ nữ. Anh anh tuấn nhiều tiền, tà mị kiêu ngạo, chỉ cần là anh, sẽ có vô số phụ nữ quỳ xuống chân anh.
Nhưng, người đàn ông như vậy sẽ không là lựa chọn của cô, vết thương đã qua của cô càng rõ ràng cho cô biết mong muốn của mình.
Nghĩ đến việc này, Lãnh Tiếu Tiếu nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Cô lui về sau một bước, mặt nghiêm nghị lạnh lùng đáp. “Chỉ cần là công việc tôi đang làm bên trong, tôi đều sẽ dốc toàn lực đi hoàn thành”.
Hàn Trạch Vũ thấy được biến chuyển nháy mắt của cô, cười tà một tiếng, “Làm gì luôn là bộ dạng lạnh như băng thế này? Tôi nhớ cô rất nhiệt tình cơ mà!”
Nghe được lời nói ngụ ý của Hàn Trạch Vũ, lòng của Lãnh Tiếu Tiếu không cách nào bình tĩnh lại, anh ta chỉ tới đêm hôm đó sao?
Trong đầu của cô hiện ra một màn cuồng nhiệt đêm đó, mặt chợt đỏ. Cô có chút bối rối nghiêng đầu sang chỗ khác né tránh ánh mắt của anh, “Hàn tổng, tôi không hiểu anh nói tới cái gì!”
“Thật không hiểu sao?” Hàn Trạch Vũ đem vẻ bối rối của cô thu hết vào trong ánh mắt, đến gần tới cô.
“Xem ra Hàn tổng không có chuyện gì khác, vậy tôi đi ra ngoài trước!”
Hàn Trạch Vũ đến gần Lãnh Tiếu Tiếu khiến cô không thể suy nghĩ thêm cái gì, mong ước duy nhất rõ ràng hiện giờ là mau chóng rời đi!
Nhưng, tay của Lãnh Tiếu Tiếu còn chưa chạm vào cửa, thân thể của cô liền rơi vào Ⱡồ₦g иgự¢ vững chắc. Cô bị dọa đến mức kêu lên.
“Hàn tổng, anh muốn làm gì?”
“Thư ký Lãnh, cô không phải cảm thấy cô nên bồi thường tôi một chút sao?”
Hai tay Hàn Trạch Vũ chống ở trên cửa, đem cô giam cầm thật chặt tại Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, anh hết sức hưởng thụ mùi hương của cô, tà mị cười.
Anh ấm áp ôm cô trong иgự¢, cười tà tà, trong nháy mắt lại làm rối loạn tinh thần của cô.