Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng - Chương 09

Tác giả: Tử Thu

Bị Thương Luôn Là Con Gái
Cử động này của Lữ Duy Duy khiến Hàn Trạch Vũ thất kinh, anh có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Lục Tề Phong, chỉ thấy sắc mặt của cậu ta trở nên hết sức khó coi.
"Cậu không sao chứ?"
Hàn Trạch Vũ không nghĩ tới cô gái này thật đúng là dám đánh, đường đường là đại thiếu tập đoàn Bằng Viễn, lúc nào thì bị nhận lấy loại ức Hi*p? Xem ra, trên người cô gái thật sự có chút gì đó không giống với những cô gái khác.
"Tiểu tử, anh muốn xem kịch, thấy được chưa? Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị người đánh, không nghĩ tới là cô gái, à, chính là cay độc mạnh mẽ này, tôi thích! Đến đây!"
Lục Tề Phong cố đè xuống kích động muốn chạy đuổi theo, sờ sờ gương mặt bị đánh, tự giễu cười cười, đổi lại một bộ vẻ mặt không sao cả.
Hàn Trạch Vũ nhìn chằm chằm Lục Tề Phong, mặc dù biểu hiện của cậu ta thật sự rất hào hiệp, nhưng trên trán cậu ta lại lộ ra chút buồn bực lăn tăn. Xem ra, cậu ta cũng không có tùy tính như mình nói, cô gái này có lẽ đã đóng quân trong trái tim của cậu ta, mà chính cậu ta cũng không hề nhận thấy được.
"Đích xác là rất có cá tính!" Hàn Trạch Vũ giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Hình như cảm thấy một ánh mắt dò xem quan sát anh, anh chợt quay đầu, chỉ thấy cô gái kia cũng quay người sang, hướng chỗ Lữ Duy Duy đi tới.
Bóng dáng xinh đẹp dưới ánh đèn tối mờ có cảm giác rất quen thuộc, rất quen thuộc, giống như. . . . . .
Trong đầu Hàn Trạch Vũ nhanh chóng hiện ra người trong nửa buổi tối năm trước, cô gái chủ động quyến rũ anh, cô gái để cho anh thực cốt mất hồn!
Trong lòng anh chợt cả kinh, liền vội vàng đứng lên đuổi theo, chỉ là bóng dáng kia đã sớm biến mất. Đúng như nửa năm trước vậy, không ngờ cô vừa phủ xuống, vừa thần bí rời đi. . . . . .
———– tử tiết thu phân cắt —————
Dọc theo đường đi, Lữ Duy Duy cũng không nói chuyện, trong hốc mắt hồng hồng cố nén nước mắt, thủy chung cũng không để cho nó chảy xuống.
Cô một lần một lần ở trong lòng tự nhủ với chính mình, rơi lệ vì người đàn ông này thật không đáng giá! Không phải mình cũng chưa từng đặt anh ở trong lòng sao? Ít cùng anh dây dưa không phải là kỳ vọng của bản thân sao?
Nhưng, tại sao khi nghe anh nói những lời đó thì thiện lương của cô đau? Tuyệt không phải giả bộ, cảm giác chân thật, rất đau, rất đau!
"Duy Duy? Đừng khổ sở nữa!" Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt cô cố nén bi thương, không nhịn được liền mở miệng.
"Tớ không có khổ sở, tớ làm sao sẽ vì người đàn ông xấu xa không giải thích được muốn bị đánh đòn đó mà khổ sở chứ?" Lữ Duy Duy quật cường không chịu thừa nhận, cô hơi hơi ngẩng đầu, oán hận nói qua.
Lãnh Tiếu Tiếu than nhẹ một tiếng, đúng là cô gái miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, rõ ràng trong lòng khổ sở muốn ૮ɦếƭ, lại vẫn còn gắng gượng.
"Được rồi, Duy Duy, tớ không biết người đàn ông kia là ai, cũng không biết anh ta đã làm gì với cậu, nhưng tớ biết rõ nhất định anh ta đã làm tổn thương trái tim cậu, chúng ta là chị em tốt, bất luận xảy ra cái gì, tớ nhất định sẽ đứng ở bên cạnh cậu ủng hộ cậu!"
"Không phải là đàn ông sao? Tớ mới không để ý, mới không đau lòng vì anh ta. Cóc ba chân khó tìm, cặp đùi đàn ông còn nhiều mà."
Lãnh Tiếu Tiếu lắc đầu, vỗ vỗ vai của cô, "Nếu như cậu thật sự nghĩ như vậy cũng sẽ không khó qua như vậy rồi, tớ còn không hiểu rõ cậu à? Nếu như không quan tâm sẽ không tức giận, nếu như không tức giận thì tại sao cậu lại muốn ra tay đánh anh ta đây?"
Lữ Duy Duy nghe thấy Lãnh Tiếu Tiếu nói, lòng phòng bị kiên cường trong lòng ầm ầm sụp đổ, cô nhào vào trong иgự¢ Lãnh Tiếu Tiếu, oa oa khóc!
"Người đàn ông hèn hạ, người đàn ông xấu xa, khốn kiếp, nếu bên cạnh có nhiều cô gái như thế, tại sao còn phải tới trêu chọc tớ chứ?"
Lữ Duy Duy vừa nức nở vừa mắng, một câu nói ngắn ngủi, đem toàn bộ tâm sự của cô tiết lộ ra.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe Duy Duy tức giận mắng, vô hạn cảm khái xông lên đầu, tại sao bị thương luôn là cô gái?
Lời Nói Chứa Đầy Hàm Ý
Bị Lữ Duy Duy phá hủy một buổi tối, sáng sớm, Lãnh Tiếu Tiếu chỉ vào con gấu Miêu Nhãn đi tới công ty.
Cô chóng mặt đi vào thang máy, còn không có đứng vững gót chân, một thanh âm vô cùng từ tính liền truyền đến.
"Thư ký Lãnh, buổi sáng tốt lành! Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?"
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện trong thang máy chỉ có một mình Hàn Trạch Vũ, chẳng lẽ mình vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc?
"Hàn tổng, Chào buổi sáng! Thật xin lỗi, Hàn tổng, hình như tôi đi nhầm!" Cô vội vã cúi thấp đầu nói xin lỗi, vừa hướng bên ngoài thối lui.
Nhưng bước chân của cô còn chưa rơi xuống đất, một bàn tay mạnh mẽ liền giữ cánh tay của cô lại, thân thể của cô bị cỗ lực lượng kia mang về trong thang máy, cô kinh hoảng nhìn Hàn Trạch Vũ, chỉ thấy khóe miệng của anh nâng lên một tia cười đùa giỡn.
"Thư ký Lãnh, cô không sai, hôm nay thang máy chuyên dụng đình công rồi!" Hàn Trạch Vũ nói xong buông lỏng cánh tay của cô ra.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe thấy anh nói, ngẩng đầu lên nhìn một chút, hoàn toàn chính xác, đây không phải thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Cô nghĩ tới mới vừa rồi mình mất hồn phản ứng, có chút ảo não!
Thang máy chậm rãi lên cao, trong không gian thu hẹp chỉ có hai người bọn họ, mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn mùi thơm ngát của sữa tắm bay vào lỗ mũi cô, hết sức dễ ngửi, hết sức mê hoặc lòng người! Trái tim cô bắt đầu không theo khuôn phép nhảy loạn.
Đột nhiên ý thức được mình có phần đắm chìm trong đó, cô cảm thấy trạng thái của mình như vậy có chút nguy hiểm, cô hơi xê dịch vào góc, để cho mình và Hàn Trạch Vũ duy trì một khoảng cách ít đến thương cảm.
"Thư ký Lãnh, cô rất sợ tôi sao?" Hàn Trạch Vũ nhìn cử động của Lãnh Tiếu Tiếu có chút dư thừa, thấy buồn cười.
"À? Cái gì? Có sao? Tôi có cái gì phải sợ à?" Lãnh Tiếu Tiếu làm bộ như không sợ hãi nhìn vào ánh mắt của anh.
"Thật sao? Hoặc là cô sợ tôi phát hiện ra bí mật gì của cô hả?" Hàn Trạch Vũ đột nhiên cúi đầu xuống thấp, ghé vào bên tai cô, vẻ mặt giả bộ vô cùng nghi hoặc.
Anh thở ra khí nóng thổi tới cổ của cô, một cảm giác tê tê truyền đến, Lãnh Tiếu Tiếu vừa mới bình phục lòng lại bắt đầu cuồng loạn đứng lên!
Anh phát hiện ra cái gì sao? Hay là anh đã biết rồi hả?
"Tôi có thể có bí mật gì chứ? Hàn tổng quá đa tâm rồi!" Lãnh Tiếu Tiếu giả vờ tỉnh táo, bình tĩnh nói qua.
"Không có gì là tốt nhất! Hoặc là cô còn không hiểu rõ tôi, nếu như muốn cùng tôi chơi trò chơi thì nhất định phải tuân thủ quy tắc của tôi, nếu như mà tôi không hô ngừng, bất luận kẻ nào cũng không thể lui trước!"
Trong lúc bất chợt tâm tình Hàn Trạch Vũ có chút biến hóa rất nhỏ, anh cười như không cười nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, dường như muốn đem tầng trang phục trên người cô lột ra! Thế nhưng, đáy mắt anh không phải tình dục, mà là vui sướng không dễ dàng phát giác.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được Hàn Trạch Vũ nói, cô ngây ngẩn cả người, đối mặt với ánh mắt anh gần kề, chột dạ, cô không biết kế tiếp nên nói gì, cô cảm thấy đầu óc của mình có chút thiếu dưỡng khí.
Đang lúc cô cảm thấy mình cơ hồ sắp hít thở không thông thì cửa thang máy mở ra, cô âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Hàn tổng, việc luận bàn về trò chơi của anh hình như không có quan hệ gì với tôi, tôi đi làm việc trước!"
Nói xong, cũng như chạy trốn hướng phòng làm việc của cô đi tới!
Hàn Trạch Vũ nhìn bóng lưng Lãnh Tiếu Tiếu vội vã rời đi, cố đè xuống cổ hưng phấn ở dưới đáy lòng xông ra, khóe miệng của anh gợi lên một đường cong xinh đẹp.
Không Chọc Nổi Liền Chạy Đi
Nếu như nói, lúc chứng kiến nốt ruồi đỏ trước иgự¢ cô thì anh vẫn chỉ hoài nghi, nhưng khi vừa gần sát cô thì anh ngửi được cỗ hương thơm đặc biệt trên cổ cô liền đủ chứng minh tất cả!
Lãnh Tiếu Tiếu, đúng là cô! Quả nhiên là cô!
Không có bất kỳ cô gái nào dám giống như cô, lấy tôi làm vật phẩm duy nhất, dùng qua liền ném bỏ.
Nếu cái trò chơi này là cô chủ động muốn chơi, hơn nữa hiện tại tôi đang hăng hái nồng đậm, cho nên, lúc tôi không hô ngừng trước, cô đừng mơ tìm được lối ra! Lãnh Tiếu Tiếu, bắt đầu từ hôm nay, trừ phi tôi buông tay, nếu không cô vĩnh viễn cũng trốn không thoát!
————- tử tiết thu phân cắt ————
Trở lại phòng làm việc, Lãnh Tiếu Tiếu không khỏi rùng mình một cái, cho tới hôm nay, cô mới đột nhiên cảm thấy người đàn ông này cả người cũng tản mát ra hơi thở nguy hiểm, cô có chút hối hận, cô không nên tiếp nhận phần công việc này, không nên có bất kỳ liên quan gì với anh.
Cô nâng má, con ngươi trong suốt như nước che giấu một tầng lo lắng!
Một hồi chuông điện thoại thanh thúy vang lên, Lãnh Tiếu Tiếu cả kinh từ trên ghế nhảy dựng lên, cô vỗ vỗ иgự¢, liếc mắt nhìn điện thoại, hít sâu một hơi.
"Hàn tổng!"
"Đem tư liệu dự án đầu tư trung tâm thương mại lấy tới đây cho tôi!"
Giọng nói của Hàn Trạch Vũ một bộ công thức hóa, không mang theo một chút tình cảm, nhưng giọng nói trầm thấp đầy từ tính như cũ vẫn trêu chọc lòng người như thế. Lãnh Tiếu Tiếu thầm mắng một tiếng, người đàn ông yêu nghiệt!
"Được, tôi lập tức tới ngay!"
Lãnh Tiếu Tiếu cúp điện thoại, ngã ngồi xuống sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Anh dường như nhận ra cô rồi sao? Lời nói kia là có ý gì? Là ám hiệu chính anh muốn tiếp tục chơi tiếp một trò chơi của anh sao?
Không, trò chơi tình yêu, cô không muốn đùa rồi, cũng không chơi nổi rồi! Nếu như anh thật sự phát hiện mình, như vậy mình tựa như lần trước vậy, lần nữa biến mất đi!
Không chọc nổi còn không trốn thoát sao?
Nghĩ đến mình lại vì một người đàn ông mà rời khỏi cái thành thị quen thuộc này, cô có chút khổ sở, có chút bất đắc dĩ. Cô phiền não.
Gãi gãi đầu, bắt đầu sửa sang lại tư liệu trong tay!
Hàn Trạch Vũ hơi híp mắt, khóe miệng không tự chủ giơ lên. Anh châm một điếu thuốc dựa trên ghế dựa, ánh mắt sáng quắc có hồn, chăm chú nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đóng chặt.
Cô gái này, sáng sớm cũng biết mình là người nào rồi chứ? Nhiều ngày trôi qua như vậy, thế nhưng cô có thể bình tĩnh trước mặt mình như vậy, là cô quá ngây thơ, hay là cô quá thâm trầm?
Đêm đó mất tích bí ẩn, để cho mình đem cô nhớ thật sâu ở trong lòng, hôm nay cô lại lấy thân phận thư ký xuất hiện bên cạnh mình, mang theo chút thần bí cùng ௱ôЛƓ lung, chặt chẽ hấp dẫn ánh mắt của anh.
Chẳng lẽ đây chính là chỗ cao minh trong thủ đoạn của cô sao?
Xem ra, bộ lạt mềm buộc chặt này được cô đem diễn chơi rất quen đi!
Hiện tại, cô nên biết mình phát hiện ra cô rồi chứ? Ở lại sẽ đi vào, cô sẽ có một loại vẻ mặt như thế nào?
Nghĩ đến chỗ này, anh cười hết sức mong đợi. Có lẽ cái trò chơi này có thể có nhiều thú vị hơn so với trong tưởng tượng của anh nhỉ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc