Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng - Chương 08

Tác giả: Tử Thu

Mỏi Mắt Mong Chờ
Lục Tề Phong vừa lên xe, trên mặt vốn hơi có nhiệt độ lập tức hạ xuống, giống như thời tiết tháng sáu.
"Thiếu gia!" Trên xe một người đàn ông trung niên mặc áo đen vô cùng cung kính gật đầu chào hỏi với anh!
"Chú Lâm, sao chú lại đến đây?" Lục Tề Phong có chút không nhịn được đốt một điếu thuốc lên, hít một hơi thật sâu, sau đó nhả ra một miệng khói về phía người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên được gọi là chú Lâm kia hình như rất ghét mùi vị khói thuốc, lông mày của ông hơi nhíu lại, ho khan hai tiếng, "Thiếu gia, lão gia để cho cậu trong vòng ba tháng, kết thúc nhóm thám tử tư của cậu, trở về báo danh ở tổng bộ tập đoàn."
Nghe được lời nói của người đàn ông trung niên kia, Lục Tề Phong nhíu mày, trên mặt lộ ra một vẻ mặt khiêu khích.
"Hả? Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"
"Lão gia nói, nếu như cậu không đồng ý, ba tháng sau cậu nhất định sẽ. . . . . . Hối hận!"
Theo như trong lời nói của người đàn ông trung niên mặc dù mang theo một tia uy Hi*p, nhưng mà ở lúc này ánh mắt của Lục Tề Phong rét lạnh nhìn soi mói, tiếng nói chuyện của ông từ từ càng chậm càng nhỏ.
"Trở về nói cho ông áy biết, tôi vô cùng tò mò ba tháng sau tôi sẽ hối hận như thế nào, cho nên tôi quyết định. . . . . . Mỏi mắt mong chờ!"
Vẻ mặt của Lục Tề Phong vừa lòng, hình như hết sức mong đợi kết quả ba tháng sau đó sẽ làm anh ‘ hối hận ’.
Anh sửa sang lại quần áo trên người, cực kỳ khinh thường liếc ông ta một cái, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của người đàn ông trung niên, mở cửa xe ra tiêu sái rời đi!
———- tuyến phân cắt của Tử Thu——————–
Lữ Duy Duy ngồi ở trên xe taxi, không biết bao nhiêu lần gọi điện thoại di động cho Lãnh Tiếu Tiếu, rốt cuộc ở lần thứ N gọi thì điện thoại di động thông.
"Này, Tiếu Tiếu, cậu ở đâu nha? Thế nào đều không nhận điện thoại của tớ? Tớ đều gấp muốn ૮ɦếƭ!" Lữ Duy Duy ôm điện thoại hết sức vội vàng hỏi Lãnh Tiếu Tiếu.
"Làm sao vậy? Duy Duy, tớ vẫn không nghe được điện thoại di động kêu, mới vừa phát hiện cậu gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho tớ." Thanh âm của Lãnh Tiếu Tiếu nghe rất cô đơn, tâm tình hết sức xuống thấp hết sức.
"Tiếu Tiếu, mới vừa rồi tớ có chút việc gấp, cho nên mới chậm, tớ đi đến không nhìn thấy cậu, vẫn gọi điện thoại cho cậu, cậu đều không nhận, cậu giận tớ sao?"
Lữ Duy Duy cho là mình lại đến muộn, cho nên Lãnh Tiếu Tiếu tức giận, cũng thật là, giống như Tiếu Tiếu hẹn mình, mình luôn là đến muộn. Đều do tên quỷ đáng ghét kia!
"Không có, tớ không tức giận, Duy Duy?" Giọng nói của Lãnh Tiếu Tiếu có chút ngập ngừng.
"Tiếu Tiếu? Thật không giận tớ sao? Vậy cậu làm sao? Nghe giọng nói của cậu giống như rất buồn bực?"
"Tớ. . . . . . Tớ hôm nay lại gặp phải anh ta!" Cằm của Lãnh Tiếu Tiếu dừng lại, thanh âm sâu kín thật thấp truyền đến.
"Anh ta? Người nào nha? Chẳng lẽ. . . . . . là tên khốn kiếp kia sao?"
Tính tình Lữ Duy Duy nóng nảy vào giờ khắc này hiện rõ không thể nghi ngờ, cô ngồi ở trên xe taxi, nghe được Lãnh Tiếu Tiếu lại nhắc đến cái người đàn ông phụ lòng đó, cực kỳ tức giận hướng về phía điện thoại hầm hừ, dẫn đến lái xe taxi nhìn từ phía sau nhịn không được quan đánh giá cô một phen, giống như người phụ nữ bị phj lòng đó giống như là cô.
"Ừ, đúng, Duy Duy, cậu biết anh ta cưới chính là người nào không?" Thanh âm Lãnh Tiếu Tiếu có chút khàn khàn.
"Người nào?" Lữ Duy Duy nghe được Lãnh Tiếu Tiếu như vậy có chút nghi ngờ.
"Thiên kim Hạ thị, anh ta cưới cô ta thì đồng nghĩa với việc cưới cả tập đoàn Hạ thị!" Lãnh Trong thanh âm Tiếu Tiếu mang theo vị chua nồng nặc.
"Hả? A? Người nào? Thiên kim Hạ thị? Một đoạn thời gian trước trận hôn lễ sang trọng kia anh ta chính là chú rễ? Cậu nói là thật sao?"
". . . . . ." Điện thoại đầu kia không truyền đến thanh âm nào, mơ hồ nghe được một tiếng thở dài.
"Tên khốn kiếp này, thật đúng là tốt số nha? Tớ nói sao, thì ra là câu được cá lớn rồi hả ?" Lữ Duy Duy căm giận bất bình tức giận mắng.
Có Thật Lòng Hay Không?
Lãnh Tiếu Tiếu đứng ở trên cầu vượt, nhìn dòng xe và đám người chạy qua chạy lại, nghe đầu kia điện thoại Lữ Duy Duy tức giận mắng, nhớ lại mình nửa năm trước lúc rời đi này kéo xuống đau đớn khắc sâu.
Vốn là vài phần có chút quên lãng, đang nghe thanh âm của anh ta một khắc kia hình như lại tất cả trở lại trong đầu.
"Tiếu Tiếu? Cậu vẫn còn nghe sao?" Lữ Duy Duy tức không nhịn nổi, mắng nửa ngày cũng không nghe được Tiếu Tiếu đáp lại.
"Tớ đây, Duy Duy, tớ đang ở bên cạnh công viên Phúc Hi, cậu đến đây với tớ đi?" Giờ khắc này, Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên cảm thấy mình hết sức cô đơn.
Về đoạn tình cảm kia, Lữ Duy Duy biết rõ ràng nhất, cô biết Lãnh Tiếu Tiếu trước đây đối với anh ta là tình cảm sâu đậm, lúc đó cô cũng thấy được, đoạn thời gian anh ta nói lên lời chia tay kia, Lãnh Tiếu Tiếu tuyệt vọng và sa sút đến cỡ nào.
"Được, Tiếu Tiếu, cậu đừng buồn, một lát nữa tớ sẽ đến, cậu chờ tớ!"
Sau khi Lữ Duy Duy cúp điện thoại, đột nhiên phát hiện lái xe taxi ở bên trong xe len lén quan sát cô, con mắt cô trừng lớn, hung tợn hầm hừ, "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua mỹ nữ sao? Lái nhanh một chút, tôi muốn đến công viên Phúc Hi!"
Lái xe bị cô rống bảy tám phần choáng váng, vội vàng thu hồi ánh mắt, tăng tốc đi về phía trước!
———– tuyến phân cách Tử Thu —————–
Hàn Trạch Vũ ngồi ở trước quầy bar vòng cung, nhẹ lắc lư ly rượu trong tay, chất lỏng màu vàng óng trong ly bị lắc nhẹ nhàng tràn ra, khóe môi anh hơi giương lên, anh hơi ngửa đầu, ly rượu trong tay liền trống rỗng.
"Này, trai đẹp, một người sao? Có muốn tôi giúp anh hay không?" Một thanh âm hết sức ẻo lả vang lên bên người Hàn Trạch Vũ.
Vẻ mặt của Hàn Trạch Vũ chán ghét quay sang, lại thấy tay Lục Tề Phong vểnh lên hết sức ưu nhã ngón tay xếp thành hình hoa lan, dịu dàng khoác lên trên vai của anh.
"Tề Phong, cậu ở đây làm cái gì nha? Cậu không sợ lòng của đống phụ nữ kia tan vỡ sao?" Hàn Trạch Vũ cười nhạo một tiếng, nhìn đám phụ nữ cách đó không xa kia thất vọng cộng thêm vẻ mặt đau lòng, rầm rĩ nói về phía Lục Tề Phong.
"Ha ha, muốn chính là loại hiệu quả ở chỗ này, hôm nay liền muốn yên tĩnh, tránh khỏi đám phụ nữ kia cũng như ruồi bọ nhìn chằm chằm không thả."
Lục Tề Phong nhún nhún vai không sao cả, ngồi xuống bên cạnh Hàn Trạch Vũ, một cánh tay vẫn gắt gao khoác lên vai anh, cả thân thể cơ hồ cũng đang giắt trên người anh.
Một màn này khiến tròng mắt của đám phụ nữ chung quanh đều muốn rớt xuống đất, thật là phí của trời nha, hai người đàn ông khí khái anh hùng như vậy lại là GAY? My god! Quá làm cho phụ nữ đau lòng rồi!
Mà đám phụ nữ chung quanh xôn xao cũng làm cho hai người phụ nữ vẫn ngồi lẳng lặng ở góc chú ý đến Hàn Trạch Vũ và Lục Tề Phong, khi thấy hành động của Lục Tề Phong thì một người phụ nữ trong đó trừng lớn mắt, cô đứng lên, mang theo một chút hiếu kỳ lặng lẽ đến gần.
Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của Lục Tề Phong có chút kinh ngạc cũng có chút buồn cười, anh nhìn Lục Tề Phong một cái, "Cậu còn có thời điểm ngại phụ nữ làm phiền? Đây cũng không phải là Lục Tề Phong mà tớ, người nào không biết Phong Thiếu Gia cậu phụ nữ bên cạnh nhiều không kể siết?"
"Cậu đây khoan hãy nói, trong khoảng thời gian này bên cạnh tớ thật sịuw chỉ có một người phụ nữ!"
"Con nhím nhỏ của cậu sao? Xem ra lần này là cậu nghiêm túc rồi, cậu không sợ bị cô ấy nhìn thấy, phá hư mưu tính săn bắt của cậu sao?"
"Nghiêm túc?" Lục Tề Phong hừ lạnh một tiếng, giống như nghe được mộtchuyện cười lớn gì, anh cười như không cười liếc Hàn Trạch Vũ một cái.
Lời Nói Muốn Bị Đánh Đòn
"Trạch Vũ, tớ cho là cậu rất hiểu rõ tớ."
Lục Tề Phong bưng ly rượu lên, quan sát ly rượu rất nghiêm túc, lại hít hà vẻ tinh khiết và hương thơm này, quay mặt lại.
"Phụ nữ nhân đối với tớ mà nói, chỉ là vật điều hòa trong cuộc sống, nếu nghiêm túc, sẽ rất phiền toái, tớ không muốn gây ra phiền toái trên người."
Lục Tề Phong uống một ngụm Whisky trong tay, nói theo tính chất, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, khiến cho người phụ nữ cách đó không xa kia nắm quả đấm thật chặt.
"Nghe ý tứ lời nói của cậu, con nhím nhỏ kia để cho Dụς ∀ọηg săn bắt kia trong lòng của cậu cũng giống như những người phụ nữ khác đúng không?"
Hàn Trạch Vũ phát hiện sau lưng Lục Tề Phong cách đó không xa có một người phụ nữ tức giận bốn phía nhìn anh chằm chằm, Tiếu Tiếu chơi anh, có lẽ thiên hạ thật có chuyện trùng hợp như thế chứ?
Lục Tề Phong cũng không chú ý đến nụ cười trên mặt Hàn Trạch Vũ có nhiều hơn một thâm ý, đàn ông mà, luôn sĩ diện, anh một ngụm uống hết sạch ly rượu, tiếp theo chân thành mà nói.
"Cũng chỉ là nhiều bạn trên giường mà thôi, nhu cầu sinh lý cũng không thể kìm nén được phải không? Đây đối với thân thể cũng không tốt. Chỉ là cô ấy đem đến cho tớ cảm giác so với những người phụ nữ khác làm cho thoải mái một chút, khiến cho tớ đột nhiên có hứng thú muốn chơi một trò chơi săn bắt trái tim này!"
Hàn Trạch Vũ thấy rõ người phụ nữ đi đến kia sau khi nghe xong lời của anh, sắc mặt càng thêm khó coi, anh càng xác định thân phận của người phụ nữ này, anh nhịn vẻ kích động muốn bật cười xuống trong lòng, giả trang ra một bộ vẻ mặt rất tò mò.
"Tề Phong, nghe cậu bàn luận viển vông nửa ngày, còn không biết con nhím nhỏ kia rốt cuộc là có chỗ nào khiến cho cậu cảm thấy hứng thú?" Hàn Trạch Vũ giảo hoạt nhìn chằm chằm Lục Tề Phong, ánh mắt lại liếc về phía phía sau anh.
"Ngây ngô! Ăn quá nhiều thịt cá, thỉnh thoảng đến thức ăn tê cay một chút lại có một tư vị khác!" Lục Tề Phong cười có chút hả hê, trong đầu lại hiện ra một đêm kia cô phản ứng không lưu loát .
Anh không phải người đàn ông có tình yêu xử nữ, nhưng biết mình là người đàn ông đầu tiên của cô thì trong lòng có cảm động khác thường nào đó, rất hưng phấn, rất kích động, âm thầm vui mừng không dứt! Đã trải qua tình trường chính anh lại có thể biết phương diện giống như con trai nhỏ nắm giữ không được, ở trong cơ thể cô thua trận trước!
Hàn Trạch Vũ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người phụ nữ kia đi đến sau lưng Lục Tề Phong, anh bưng ly rượu lên nhấp một ngụm rượu, đáy mắt cất dấu một tia nụ cười xem kịch vui!
"Tớ còn tưởng rằng cô ấy thật sự khiến cho cậu động lòng !"
"Làm sao lại như vậy? Cũng chỉ là một người phụ nữ ngây ngô đanh đá, làm sao tớ có thể vì một gốc cây mà buông tha cả rừng rậm?"
Lúc này Lục Tề Phong không chút nào nhận thấy được, trong không khí tràn đầy hơi thở phẫn nộ, một bên anh uống rượu, vừa tiếp tục phát biểu lời bàn luận của anh muốn bị đánh này.
"Lục Tề Phong!" Thanh âm của một người phụ nữ cắn răng nghiến lợi từ phía sau lưng truyền đến.
Nghe thanh âm quen thuộc, Lục Tề Phong kinh ngạc quay đầu lại, khuôn mặt giận dữ hiện ra ở trước mặt của anh, sắc mặt của Lục Tề Phong lập tức thay đổi đột ngột.
"Duy Duy, sao em lại đến đây? Em hãy nghe anh nói. . . . . ."
"Bốp!"
Lời của Lục Tề Phong còn chưa nói xong, một cái bạt tai vang dội hôn lên má phải của anh.
"Vô sỉ!"
Lữ Duy Duy hết sức khinh bỉ trừng mắt liếc anh một cái, từ trong kẽ răng khạc ra hai chữ, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc