Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng - Chương 07

Tác giả: Tử Thu

Đụng Vào Nòng Súng Trên Bên Trong Của Quỷ
Quản lý Vương nghe được lời nhạo báng của Hàn Trạch Vũ, lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệnh, không thể kiềm chế miệng lắp ba lắp bắp giải thích.
“Không, không phải vậy, Hàn…. Hàn tổng, trước đó chúng tôi đã xác định là trải qua xét duyệt nghiêm khắc rồi, nhưng…. Nhưng……” Ông càng nhanh, miệng càng không phải nghe theo lời ông, nhưng nửa ngày ông vẫn không nói ra cái gì.
“Nhưng, khi các người phát hiện bọn họ thật ra có khủng hoảng tài chính nặng nề thì trong sổ tài khoản của ông có hơn 100 vạn, số tiền kia vừa lúc có thể dùng để bù đắp thâm hụt công quỹ vào cổ phiếu, cho nên bản kế hoạch tới đến chỗ tôi. Đúng không? Quản lý Vương !”
Âm thanh của Hàn Trạch Vũ như một cây gậy vô cùng mềm mại nhẹ nhàng, từ từ vô hại quấn quanh người bạn, nhưng, tuyệt đối có thể để cho bạn ૮ɦếƭ vì nghẹt thở!
“Hàn tổng, Hàn tổng, tôi sai lầm rồi, thật xin lỗi, tôi lần sau không dám nữa, xin ngài tha thứ cho tôi…. Tôi…. Xin Hàn tổng xem xét tôi đã ở Hối Phong vất vả bao nhiêu nay, bỏ qua cho tôi một lần được không? Hàn tổng, tôi trên có cụ già, dưới có trẻ nhỏ, bọn họ cũng nhờ vào phần lương của tôi mà sống qua ngày, xin Hàn tổng giúp tôi một lần được không?”
Quản lý Vương cảm giác sắp có giỗng bão tới, ông ta rất hối tiếc, đầu của ông như bị băm tỏi ra vậy, mặt xấu hổ ân hận. Vì đả động tới vị tổng giám đốc lãnh ngạo này, lại còn có thể chơi trò một khóc hai bận rộn ba diễn trò.
Hàn Trạch Vũ nhìn con cáo hồ ly già này, trong lòng hừ lạnh một tiếng!
Đây chính là chính ông ᴆụng vào họng súng của tôi mà lên, bình thường, cậy vào tư cách của chính lão, lén lút không có ít hơn kiếm chỗ tốt là mấy. Những thứ này tôi trước tiên có thể để một bên, ghê tởm nhất là chính ông còn dám ăn cây táo rào cây sung, vẫn không đuổi ông đi bởi vì ông vẫn còn dùng được, tác dụng quan trọng nhất còn chưa phát huy được, hiện tại cơ hội tới, ông nói tôi tại sao có thể nhẹ tình bỏ qua cho ông?
“Quản lý Vương, nguyên tắc của tôi ông biết rất rõ, nể tình ông là người làm ở đây lâu năm, tôi liền không công khai nguyên nhân ông nghỉ việc, tôi hi vọng ngày mai có thể thấy đơn từ chức của ông!”
Lúc này Hàn Trạch Vũ đã không còn vẻ ôn hòa, nhàn nhạt trong lời nói, chỉ còn lại hung ác và cay nghiệt.
Quản lý Vương nghe được lời nói của Hàn Trạch Vũ không nói được gì nữa, sắc mặt trở nên tái xanh. Trước kia mặt xấu hổ lập tức không còn chút gì, ông ta trở mặt biến sắc chán ghét, tiện cười lạnh.
“Cậu được đấy tiểu tử thúi, so với cha cậu còn vô tình hơn nhiều, tôi cho cậu biết chuyện cũng đừng làm quá tuyệt, mọi việc cứ lưu lại một chút sau này dễ nói chuyện, không ngừng một ngày kia, cậu còn phải xin của tôi đấy, hừ!”
Hàn Trạch Vũ khinh miệt liếc ông ta một cái, bấm phím điện thoại.
“Thư ký Lãnh, cô đem đồ mà hai ngày trước tôi để cho cô sửa sang lại tới đây!”
Quản lý Vương nhìn cử động của Hàn Trạch Vũ, có chút nghi ngờ nhìn anh, gương mặt không hiểu, sâu đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng, nhưng rất nhanh biến mất rồi.
Cảm Giác Tự Ti
Một phòng cà phê u tĩnh, Lãnh Tiếu Tiếu lẳng lặng ngồi ở góc, 1 ly trà sữa, một quyển tiểu thuyết!
Lúc nghỉ ngơi, bình thường cô đều Gi*t thời gian của mình như vậy, cô thích sự khoan thai yên lặng cảm giác thật thoải mái, dễ chịu.
Hồi lâu, cô xem thời gian, hơn một tiếng, trong cuộc hẹn Lữ Duy Duy có thể không đến muộn một lần có được không đây?
Cô cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi cho Duy Duy hỏi thăm, đột nhiên một thanh âm quen thuộc truyền đến, cô sững sờ, lỗ tai không tự chủ dựng lên.
"Ai nha, Tần tổng, cậu đã tới!"
Vương quản lý? ông ta tại sao lại ở chỗ này? Ai là Tần tổng?
"Nói đi, hôm nay đột nhiên tìm làm gì? Không phải bảo ông không có việc gì đừng tìm tôi? Ngộ nhỡ bị phát hiện làm thế nào?" Một thanh âm lười biếng vang lên.
Là anh ta?
Thân thể Lãnh Tiếu Tiếu cứng đờ, máu cơ hồ đọng lại, cái âm thanh này dù là tới một trăm năm, cô vẫn sẽ nhớ.
Nửa năm qua này, mình liều mạng muốn cho mình quên anh ta, không nghĩ tới phòng tuyến trong lòng của cô mới vừa tháo xuống một chút thì anh ta cứ như vậy lơ đãng lại xuất hiện.
Hiện tại anh ta như thế nào? Có khỏe không? Vợ của anh ta có xinh đẹp không? Bọn họ yêu nhau sao?
Trong nháy mắt, trong đầu của cô toàn bộ bị anh ta chiếm cứ.
"Tần tổng, chuyện không tốt rồi! Đã bị phát hiện!" Vương quản lý ảo não nói qua.
Nghe được hai người bọn họ đối thoại như vậy, Lãnh Tiếu Tiếu đã hiểu, Tần tổng lại là anh ta?
Tần Phi lúc nào thì biến thành Tần tổng? Nửa năm qua này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Cái gì? Bị phát hiện rồi? Anh làm việc như thế hay sao?" Trong âm thanh của Tần Phi có một tia kinh ngạc, nhiều hơn tức giận.
"Ai, đều tại bình thường tôi quá khinh thường cậu ta, cảm thấy cậu ta là tên tiểu tử cẩu thả, không có đạo hạnh thâm sâu như vậy, không nghĩ tới cậu ta là ở ngoài giả heo ăn thịt hổ, hiện tại, trên tay anh ta có bằng chứng xác thực, cái này là phải ở tù, Tần tổng, hiện tại tôi nên làm như thế nào? Đến lúc đó cậu nghĩ biện pháp giúp tôi nha?" Vương quản lý lo lắng nói qua.
"Tôi thì có thể có biện pháp gì?"
"Tần tổng, cậu cũng không thể nói như vậy nha, mấy ngày qua, tôi đóng góp vì Hạ thị không ít, điểm này Đổng sự trưởng đã biết đến, nếu tôi xảy ra chuyện gì, Hạ thị cũng sẽ khỏi dính líu, các anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!" Vương quản lý tức giận, lên tiếng uy Hi*p.
"Ông muốn bao nhiêu?"
"A, Tần tổng còn là người biết chuyện, chỉ cần Tần tổng có thể an toàn đưa tôi rời khỏi nơi này, để cho tôi nửa đời sau không lo cơm áo là được."
"Ừ, yêu cầu vẫn không tính là cao, ông trở về chờ tin tức của tôi." Tần Phi hết sức khinh thường liếc mắt một cái.
"Tốt, cám ơn Tần tổng, cậu nhất định phải nhanh lên một chút, tôi sợ thời gian dài cậu ta sẽ đem lòng sinh nghi!"
"Được rồi, chớ dài dòng, đi nhanh lên đi!" Thanh âm Tần Phi cực độ không nhịn được.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe xong đối thoại của bọn họ kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới, Hạ thị chính là nơi trước kia Tần Phi đi làm, Tần tổng?
Vốn là Hạ Gia Di chính là thiên kim Hạ thị, Hạ Minh Viễn có duy nhất một đứa con gái! Cưới cô ta thì đồng nghĩa với cưới Hạ thị.
Khó trách ban đầu anh ta sẽ buông tha mình, tin tưởng là một người đàn ông đều sẽ hiểu được lựa chọn như thế nào.
Chính mình là một cô nhi không quyền không thế có thể cho anh ta cái gì? Mà cái đó Hạ Gia Di lại có thể để cho anh ta lên thẳng mây xanh, anh ta nghĩ phải tất cả!
Một cảm giác đau xót đánh tới đáy lòng của cô, mặc dù cô từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, nhưng cô chưa bao giờ xem nhẹ qua mình, nhưng mà ở tại giờ khắc này, cô rốt cuộc hiểu rõ, tự ti là loại dạng gì cảm giác!
Thủ Đoạn Buôn Bán
Tiếng gõ cửa vang lên!
"Mời vào!"
Âm thanh của Hàn trạch Vũ lại khôi phục ôn hòa như trước, hết sức dồi dào từ tính.
Lãnh Tiếu Tiếu cầm một xấp tài liệu, mặt không vẻ gì đi tới trước mặt của Hàn trạch Vũ, cô lơ đãng nhìn sang bên cạnh Vương quản lý, đáy mắt bình thản có chút kinh dị, không nghĩ tới, thường ngày Vương quản lý đều cố hết sức làm việc, ai có thể biết sau lưng làm tay chân cho kẻ khác như vậy?
"Vương quản lý, có lẽ xa xa không hẹn ngày gặp lại, tôi có thể sẽ cầu xin ông, nhưng là, tôi nhớ ông cầu xin thì cuộc sống của ông sẽ tốt hơn một chút! Lãnh thư ký, đem những thứ đồ trong tay này giao cho Vương quản lý."
"Dạ, Hàn tổng!"
Lãnh Tiếu Tiếu đi tới trước mặt ông ta, đem tài liệu cầm trong tay đưa tới, Vương quản lý thấy xấp tài liệu, đột nhiên cảm thấy trong lòng không nắm chắc rồi, có chút do dự lấy qua, bắt đầu lật xem, dần dần, trên mặt phách lối biến thành sợ hãi, một bên lau mồ hôi trên trán, vừa hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Trạch Vũ.
"Hàn tổng, thật xin lỗi, cậu đại nhân đại lượng, hãy bỏ qua cho tôi đây là lần đầu tiên? Chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi, cậu bảo tôi làm gì tôi cũng làm!" Bộ dáng hết sức khúm núm.
"Thật sao? Làm cái gì cũng có thể?" Hàn trạch Vũ nhíu mày, trầm tư chốc lát, đáy mắt lộ ra một tia âm trầm.
"Đúng, đúng! Xin Hàn tổng phân phó!"
Hàn Trạch Vũ nhìn qua Lãnh Tiếu Tiếu: "Lãnh thư ký, không có chuyện gì rồi, cô trước đi ra ngoài đi!"
Lãnh Tiếu Tiếu có chút thâm ý liếc mắt nhìn Hàn trạch Vũ, lui ra ngoài!
"Vương quản lý nên biết trước mắt quan trọng nhất là việc công ty cùng Hàng Mỹ hợp tác, nếu như có thể biết mức giá của Hạ thị . . . . . . . ." Hàn trạch Vũ hết sức tùy ý nói qua.
Nhưng nghe được câu này, Vương quản lý lúc trước hèn mọn biến thành sợ hãi, Hàn Trạch Vũ thật quá đáng sợ, thủ đoạn cũng quá sâu, thì ra là cậu ta đã sớm biết tất cả, trước vứt bỏ đều chẳng qua là mấy dự án đầu tư nhỏ, có cộng vào một chỗ đều không chống đỡ được cái dự án này, mình thật đúng là xem thường cậu ta rồi!
"Hàn tổng, ta. . . . . . Cái này. . ."
"Cơ hội tôi đã cho, nếu như Vương quản lý không nghĩ ra ý của lời nói, vậy thì mang theo Hạ thị cùng tiền bạc đi vào tù mà hưởng thụ đi! Xem ra ông ở công ty cũng lâu năm, tôi phân phó người chăm sóc tốt cho ông!"
Hàn Trạch Vũ hết sức bình tĩnh nhìn ông ta một chút, mang theo uy Hi*p nghiêm trọng, từ trong miệng nói ra, giống như chỉ là ở phân phó người khác nhưng cùng mục đích trả thù một dạng.
"Không, không! Hàn tổng. . . . . . Được, tôi thử nhìn một chút!" Vương quản lý hết sức không tình nguyện, nhưng vừa không có lựa chọn khác.
"Được rồi, Vương quản lý, tôi chưa bao giờ thích ép buộc người khác, ông trước đi xuống đi! Hi vọng tin tức tốt sẽ tới!"
Hàn Trạch Vũ không để ý tới bộ dáng ông ta, không có gây ra cảm giác uy Hi*p bức bách, chính là ở chỗ này thể hiện dáng vẻ giả heo ăn thịt hổ, khiến Vương quản lý hận nghiến răng nghiến lợi!
Không nghĩ tới cư nhiên mình sẽ ở thua trên tay tên tiểu tử thúi này!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc