Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng - Chương 05

Tác giả: Tử Thu

Chuyện Vô Cùng Quan Trọng
Từ khi Hàn trạch Vũ tiến vào lối lên cao ốc, đoàn người ai cũng lấy một loại ánh mắt khác thường nhìn anh, làm cho anh hết sức không được tự nhiên. Anh đường đường một tổng giám đốc giơ lên nữ giả bộ túi đích xác có chút chọc người con mắt!
Anh bước nhanh né tránh ánh mắt của mọi người, xách theo cái túi đó chứa quần áo vào thang máy dành riêng.
Đi đến trước phòng làm việc của Lãnh Tiếu Tiếu, anh vừa mới chuẩn bị gõ cửa, liền nghe được thanh âm của có chút sốt ruột của Lãnh Tiếu Tiếu truyền đến.
"Cái gì? Lữ Duy Duy, tớ đợi một chút đến bây giờ cậu đều cũng không đến, sau đó, bây giờ cậu nói với tớ cậu không đến được? Cậu có lầm hay không hả? Vậy hôm nay tớ làm thế nào?"
"Tiếu Tiếu, thật xin lỗi, hiện tại tớ thật. . . . . . Ừ a. . . Thật. . . không đến được, vô cùng xin lỗi, cậu xem có thể có người khác giúp cậu hay không?"
Thanh âm Lữ Duy Duy ở đầu kia điện thoại xen lẫn một tia khác thường, bị vây trong lo âu Lãnh Tiếu Tiếu cũng không có nghe ra tiếng vang mập mờ này.
"Tớ mặc kệ ..., dù sao cậu không cứu tớ, tớ liền ૮ɦếƭ chắc! Duy Duy tốt của tớ, cậu nhất định phải đến, nếu không ngày mai thì cậu nhặt xác tớ được rồi!"
Lãnh Tiếu Tiếu không đợi người ở đầu bên kia điện thoại trả lời liền "bộp" một tiếng cúp điện thoại.
Ai! Này phải làm sao đây? Duy Duy nhất định là có chuyện quan trọng không đi được, nếu không cô ấy chắc chắn sẽ không mặc kệ mình, cái bộ dáng này, ở lại sẽ làm thế nào trở về đây?
Lãnh Tiếu Tiếu lần nữa cúi đầu nhìn qua nhìn trước иgự¢ của mình, hết sức căm tức nằm ở trên bàn! Gương mặt bất đắc dĩ!
Đứng ở cửa miệng Hàn trạch Vũ có chút buồn cười nhìn cánh cửa khép chặt này, không nghĩ đến cô la lối om sòm còn có một mặt đáng yêu như vậy? Anh nhìn túi trên tay của mình một chút, hả hê cười cười, vung tay lên gõ cửa phòng làm việc của cô.
"Là ai?"
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được tiếng gõ cửa, lập tức ngồi dậy, bịt chặt trước иgự¢ của mình khẩn trương hỏi.
"Là tôi, Hàn trạch Vũ!"
Cảm thấy Lãnh Tiếu Tiếu khẩn trương, trên khuôn mặt kia góc cạnh rõ ràng lại hiện lên một nụ cười trong sáng.
"Hàn tổng, hiện tại hết giờ làm việc, tôi còn có chút chuyện riêng, có chuyện gì có thể ngày mai hãy nói hay không?" Lãnh Tiếu Tiếu oán hận nhìn chằm chằm cánh cửa kia, trong lòng mắng thầm.
Đại sắc lang, biết rất rõ ràng quần áo của tôi đi sạch, còn đến tìm tôi, lúc trước đậu hũ còn chưa có ăn đủ?
"Thư ký Lãnh, chuyện này vô cùng quan trọng, cũng rất liên quan rất nhiều với cô, hơn nữa hôm nay nói không thể, nếu như bỏ lỡ, cô ở lại cũng đừng hối hận!" Hàn trạch Vũ nghe được Lãnh Tiếu Tiếu không giải thích được lý do, anh cơ hồ không nhịn được muốn cười thành tiếng .
Người phụ nữ này, nếu như cô ấy gọi chị em tốt kia không thể đến, cô chuẩn bị ở lại trong phòng này cả đời sao?
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được thanh âm Hàn trạch Vũ nghiêm chỉnh, thật sự không tìm ra lý do gì để cự tuyệt, cô hết nhìn đông đến nhìn tây nửa ngày, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp.
Ở ngoài cửa chờ cả ngày Hàn trạch Vũ thấy bên trong không có động tĩnh, vung tay lên chuẩn bị gõ cửa lần nữa thì cửa từ bên trong mở ra.
Chỉ thấy trước иgự¢ Lãnh Tiếu Tiếu ôm một cái cặp tài liệu to lớn, biểu tình vẻ mặt không kiên nhẫn đứng ở bên cửa, anh cũng nhịn không được nữa bật cười.
Có Lẽ Thật Sự Là Trùng Hợp Đi!
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy Hàn Trạch Vũ cười có chút thất thố, cực kỳ không vui trừng mắt liếc anh một cái, đè nén kích động trong lòng muốn đạp anh một cước.
"Xin hỏi Hàn tổng tìm tôi có chuyện gì không? Chẳng lẽ chính là vì tới cười với tôi à?" Môi đỏ mọng của Lãnh Tiếu Tiếu khêu gợi hé mở nụ cười, có chút buồn bực hỏi thăm.
Tay bị bỏng, sưng đỏ một mảnh không nói, còn bị tên sắc lang này giễu cợt, cô thật không biết hôm nay có phải là ra cửa ᴆụng vào quỷ chứ, đen đủi như vậy!
"Ha ha, thư ký Lãnh, cô thật rất có sáng ý, lại có thể nghĩ tới biện pháp này!"
Vốn tưởng rằng anh sẽ nhìn bộ dáng nhếch nhác kia của Lãnh Tiếu Tiếu, không ngờ cô lại có thể nghĩ tới biện pháp như vậy, thoải mái xuất hiện trước mặt mình, không thể không nói cô thật sự là một cô gái thông minh!
"Tôi có thể hiểu là Hàn tổng đây đang khích lệ tôi sao?" Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nâng cằm lên, nghiêng nửa đầu nhìn anh.
Lòng của Hàn Trạch Vũ chợt động, anh mất hồn!
Một đêm kia, cô cũng là nghiêng nửa đầu như vậy, mang theo sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng theo dõi anh!
"Hàn tổng, anh tìm đến tôi chính là vì ngẩn người sao?" Lãnh Tiếu Tiếu bị ánh mắt anh thẳng nhìn chăm chú vào mình, trong lòng có chút sợ hãi!
"Thư ký Lãnh, trước đây chúng ta từng gặp nhau, đúng không?" Hàn Trạch Vũ nhìn chòng chọc vào ánh mắt của cô, anh tin tưởng ánh mắt của người khác chắc sẽ không nói láo.
Nghe thấy câu hỏi của Hàn Trạch Vũ, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu cả kinh, anh nhận ra mình rồi sao? Không, nhất định là không, Lãnh Tiếu Tiếu, mày phải tỉnh táo, nếu như anh ấy thật sự nhận ra, cũng sẽ không hỏi mày như vậy, nếu không phải là bởi vì công việc, mày căn bản không hẳn xuất hiện cùng anh ấy.
Nghĩ đến đây, Lãnh Tiếu Tiếu lộ ra nụ cười không thể tin, "Hàn tổng, tôi đoán tiếp đó, ngài sẽ nói tôi lớn lên giống một người tình cũ của ngài, có đúng hay không?"
Hàn Trạch Vũ không nghĩ tới Lãnh Tiếu Tiếu sẽ trực tiếp nói ra ý nghĩ của anh như vậy, anh kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên không biết tiếp đó phải nói gì.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn phản ứng của Hàn Trạch Vũ, trong lòng cười thầm một tiếng, cô mỉa mai nói.
"Không ngờ Hàn tổng bình thường nói năng thận trọng, còn có một mặt hài hước như vậy, chẳng qua là hiện tại tôi không có tâm tình cùng Hàn tổng nói giỡn, nếu như Hàn tổng không có chuyện gì đặc biệt, vậy tôi liền tan tầm đây!"
Lãnh Tiếu Tiếu nói xong cầm điện thoại trên bàn lên, chuẩn bị rời đi!
Thấy Lãnh Tiếu Tiếu trấn định tự nhiên, nét mặt của cô cũng không có bởi vì câu hỏi của mình, mà xảy ra bất kỳ biến hóa nào, anh nghi ngờ.
Nếu quả thật là cô, tại sao cô có thể bình tĩnh trước mặt đối với mình như vậy? Trong sinh mệnh cô thì mình là người đàn ông đầu tiên á? Không phải trong chuyện này cô gái đều có một loại tình trạng sao?
Hay là mình lầm rồi hả?
Đêm đó cô không cho mở đèn, thời điểm anh đến gần bệ cửa sổ, mượn ánh trăng sáng loáng thoáng thấy bộ иgự¢ quét xuống một vệt đỏ mà thôi.
Chẳng lẽ nốt ruồi đỏ kia thật sự chỉ là trùng hợp?
Có lẽ ...! , thế giới lớn như vậy, điểm trùng hợp này cũng không thể coi là cái gì đi!
Nghĩ tới đây, trong đầu của Hàn Trạch Vũ xông lên một hồi cảm giác mất mác mãnh liệt, anh nhìn Lãnh Tiếu Tiếu chuẩn bị rời đi, đưa túi cầm trong tay tới!
Không Cách Nào Công Khai Cảm Động
Lãnh Tiếu Tiếu mang theo một tia cười mỉa mai, từ bên người Hàn Trạch Vũ lướt qua nhau, lại bị Hàn Trạch Vũ đưa tay ra ngăn lại.
"Hàn tổng, đây là cái gì?" Lãnh Tiếu Tiếu thấy trong tay anh cầm cái túi to, mặt mày thoáng qua một tia nghi ngờ.
Hàn Trạch Vũ cười cười thần bí, anh nhìn tập văn kiện trước иgự¢ Lãnh Tiếu Tiếu, cảm thấy hết sức chướng mắt.
"Tự cô mở ra xem đi!" Anh tự tay rút cặp văn kiện, đem túi nhét vào trong иgự¢ cô.
Lãnh Tiếu Tiếu không hiểu nhìn Hàn Trạch Vũ một chút, lại nhìn cái túi trong tay một chút, trên mặt đột nhiên bay lên một chút đỏ ửng, chẳng lẽ là trang phục?
"Thế nào? Không dám mở? Yên tâm, bên trong sẽ không có cái gì cổ quái đâu!" Hàn Trạch Vũ thấy Lãnh Tiếu Tiếu chần chờ, biết cô đã đoán được mấy phần.
Đối mặt với Hàn Trạch Vũ trêu chọc, Lãnh Tiếu Tiếu có chút ngượng ngùng, cô mở túi ra, cô xác định bản thân nhìn thấy bộ quần áo, hơn nữa còn là màu thủy lam cô thích! Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một tia cảm xúc khác thường.
Cô cảm kích ngẩng đầu lên, vừa chống lại ánh mắt Hàn Trạch Vũ có chút tìm tòi nghiên cứu cùng suy đoán, lòng của cô chợt cả kinh, trong đầu nhanh chóng thoáng qua một cái ý niệm!
Cái đêm mưa đó, hình như cô mặc váy tơ màu thủy lam.
Nghĩ đến mới vừa rồi anh đối với mình thử dò xét, cô lập tức đè xuống kỳ quái trong lòng, cô đem trang phục bỏ vào trong túi, đưa lại cho Hàn Trạch Vũ.
Lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt cô chỉ có một mảnh bình tĩnh cùng thong dong!
"Không thích sao? Là kiểu dáng hay màu sắc?" Hàn Trạch Vũ thấy Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên thay đổi vẻ mặt, anh hơi nhíu và nhướng mày.
"Cám ơn ý tốt của Hàn tổng, một lát nữa bạn tốt của tôi sẽ đưa trang phục tới cho tôi, bộ quần áo này không thuận tiện lắm nhỉ? Tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ, tại sao có thể nhận lấy quà tặng quý của Hàn tổng như vậy? Cho nên, xin Hàn tổng lấy lại đi!" Lãnh Tiếu Tiếu nở nụ cười nhạt nhòa, tìm cớ cự tuyệt ý tốt của anh.
Hàn Trạch Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, không nghĩ tới cô quật cường như vậy, cái gì mà bạn tốt một lát sẽ tới? Lúc thông điện thoại ở ngoài cửa anh nghe rõ ràng, căn bản là lấy cớ từ chối, ngược lại cô tình nguyện biến dạng cũng không nguyện ý tiếp nhận trợ giúp của mình, loại tốt bụng này lại bị người ta cự tuyệt, cảm giác thật là siêu cấp khó chịu!
Lúc nào thì anh dụng tâm qua đối với phụ nữ?
Nhìn mặt Lãnh Tiếu Tiếu bày ra có chút lạnh nhạt, đáy lòng của anh đột nhiên bốc lên một trận lửa giận.
"Tôi chuyển giao cái gì đó, chưa bao giờ thu hồi lại, nếu như thư ký Lãnh cảm thấy không cần, làm phiền thư ký Lãnh ném nó vào thùng rác!"
Hàn Trạch Vũ lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi, sau đó cửa phòng làm việc bị đóng thật mạnh! Trong âm thanh kia, rõ rành rành có tức giận!
Bóng dáng của Hàn Trạch Vũ theo tiếng đóng cửa mạnh mẽ kia biến mất ở trước mắt Lãnh Tiếu Tiếu.
Lãnh Tiếu Tiếu ôm cái túi ngã ngồi ở trên chiếc ghế!
Anh tức giận? Anh đang giận mình sao? Là bởi vì mình cự tuyệt ý tốt của anh sao?
Cô nhìn chiếc túi trong tay, bất đắc dĩ đổi lại bộ quần áo này, để cho cô kinh ngạc chính là, bộ quần áo này hết sức vừa người, quả thật giống như là vì cô mà may vậy!
Anh thật sự là dụng tâm rồi!
Anh đường đường là một tổng giám đốc, lại có thể tỉ mỉ nhận thấy hoàn cảnh quẫn bách của mình, sẽ vì mình vội ra ngoài mà tự mình đi chọn y phục cho mình?
Anh vẫn luôn như vậy đối với những người phụ nữ bên cạnh sao? Hay là đối với bản thân mình mới như vậy?
Trong đầu Lãnh Tiếu Tiếu là một mảnh hỗn loạn, nhưng có một loại cảm giác, rất rõ ràng chảy xuôi ở đáy lòng, nó đột nhiên khắc ở trong lòng của mình.
Đó chính là: cảm động!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc