Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng - Chương 02

Tác giả: Tử Thu

Làm Sao Sẽ Trùng Hợp Như Thế?
Đôi tay Hàn Trạch Vũ để trong túi, đứng ngạo nghễ trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài cửa sổ sững sờ mất hồn!
Suy nghĩ như bay tới nửa năm trước!
Anh nâng tay phải lên, nắm chặt thành quả đấm, nhìn trong lòng bàn tay khối bài cũ kỹ treo ngược kia, nhanh chóng lại ngửi thấy hương thơm đặc biệt kia. Anh chậm rãi nhắm mặt lại, ảo tưởng cô đang ở bên cạnh!
Nếu không phải cô lưu lại vật này trong đêm đó, anh thật cảm thấy đây như là nằm mơ, giống như là “mộng tình” mất hồn trong đêm mưa!
Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa, cắt đứt mạch suy nghĩ vô tận của anh!
Anh mở mắt ra, vẻ tức giận hiện lên mặt của anh.
“Vào đi!”
Nghe được âm thanh tức giận của anh, người quản lý tiến vào, nhìn thấy mặt đen thui của anh, lập tức cúi đầu, vâng vâng dạ dạ báo cáo ứng viên vào làm chỗ thư kí tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Hàn, sau khi chúng tôi đàm phán xong, đây là ba ứng viên, xin ngài xem qua”.
“Trước để xuống đi!”. Hiện tai Hàn Trạch Vũ không có ý định nhìn qua thứ này, anh chỉ bàn làm việc của anh, ý bảo ông có thể ra ngoài.
“Dạ, Hàn tổng, vậy….. hôm nay trước hết để bọn họ trở về, hôm nào thông báo thời gian phỏng vấn vậy ạ?”
Quản lý nhân sư đã sắp 50 tuổi, nhưng đối mặt vị tổng giám đốc lãnh khốc trẻ tuổi này, cảm giác trong lòng vẫn hoảng sợ!
Tác phong làm việc của anh hết sức cứng rắn, tuyệt đối sẽ không bởi vì ông là nhân viện kỳ cựu còn đối với ông mở một mặt khác. Sơ ý một chút cũng có thể khiến mình bị cuốn gói đi!
Đặc biệt là trong ngày mưa! Tất cả mọi người phải cẩn thận!
“Chờ tôi nhìn xong rồi nói tiếp!”. Hàn Trạch Vũ khẩn trương liếc mắt nhìn quản lý nhân sự, hòa hoãn một chút tâm tình của mình.
“Được, được, tôi đang để cho các cô ấy chờ đợi!”. Quản lý nhân sự nói xong, như trút được gánh nặng liền vội vàng xoay người rời đi!
Anh thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đi đến trước bàn làm việc, nhìn vào mấy phần tài liệu!
Đột nhiên có khuôn mặt thanh tú lọt vào mắt anh. Anh nhìn tên tuổi của cô : Lãnh Tiếu Tiếu!
Tiếu Tiếu? Cười chúm chím?
Tấm bài treo ngược bên trên cũng có một chữ Tiếu, là cô sao? Trong lòng của anh dâng lên một cảm giác kỳ quái! Nhưng một giây kế tiếp, anh liền đem ảo giác này hủy bỏ.
Đêm ấy, cô tựa như tòng nhân liền biến mất không giấu vết, không lưu lại chút tung tích nào, lần này làm sao có thể liền xuất hiện ngay trước mặt của anh? Hơn nữa có khi cô đứng ở trước mặt của anh, anh cũng có thể không nhận ra cô!
Bây giờ cũng chỉ có thể coi là một giấc mộng đi?
Nghĩ tới đây, anh khổ sở lắc đầu mọt cái, đem một tờ bay qua!
-----------------
Lãnh Tiếu Tiếu ở phòng họp chờ, nhìn qua hai ứng viên kia một chút, lén lén chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi toilet, cô tìm đường trở về, phiền não nói thầm.
“Đây là công ty quái quỷ gì vậy? Như mê cung vậy, hình như là cả đại tập đoàn nhưng hiệu suất làm việc tốc độ như rùa, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt, đứng đợi nửa giờ còn không có tin tức thì tiểu thư đây liền tránh người!”
“Vị tiểu thư này, xin chào, xin hỏi……?”
Hàn Trách Vũ từ toilet ra ngoài, liền nhìn thấy người phụ nữ xa lạ ở nơi này đi loanh quanh, còn không ngừng thì thầm trong miệng.
“A…..”. Tự dưng ở chỗ vắng vẻ này lại có âm thanh, dọa cô không nhẹ!
“Cái người này có tật xấu à? Qủy quái gì lại không đi, lại theo phía sau người khác muốn hù dọa…..?” Khi Lãnh Tiếu Tiếu nhìn rõ ràng người đàn ông sau lưng mình thì cô kinh ngạc miệng không thể khép lại được nữa rồi!
Là anh? Lại là anh? Làm thế nào trùng hợp như vậy?. Trời ạ, cô không biết sao lại gặp xui xẻo như vậy chứ?
Thật May Là Không Nhận Ra Cô
Lãnh Tiếu Tiếu kinh hãi nhìn Hàn Vũ Trạch, trong óc thoáng hiện ra một ý niệm duy nhất chính là: trốn!
Cô vừa mới xoay người đi, muốn trốn, Hàn Vũ Trạch đột nhiên mở miệng gọi cô lại.
“Lãnh Tiếu Tiếu!”
Tiếu Tiếu đưa lưng về phía anh ta, trên mặt lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ! Xong rồi, xong rồi, bị nhận ra! Lần này khẳng định là rất mất mặt rồi! Đêm đó, là do cô uống rượu quá nhiều, tinh thần có chút không ổn định, mới có thể cùng anh ta như vậy…
Lãnh Tiếu Tiếu vô cùng không tình nguyện quay đầu lại,vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
“Nói đi, anh nghĩ như thế nào?”
Hàn Vũ Trạch nhìn Lãnh Tiếu Tiếu phản ứng, lộ ra vẻ mặt không hiểu.
“Đầu tiên tôi tự giới thiệu mình một cái, tôi tên là Hàn Vũ Trạch, là tổng giám đốc công ty này, hồ sơ cá nhân của cô tôi đã xem qua, tôi cảm thấy cô rất thích hợp với chức vụ này, khi nào cô có thể tới đây báo danh?”
Lời nói này vừa ra khỏi miệng, Hàn Vũ Trạch liền sửng sốt một chút, mình chỉ là muốn hỏi một chút cô ở chỗ này làm gi, thế nào một cái lại biến thành thuê cô??
Lãnh Tiếu Tiếu khẩn trương nhìn chằm chằm đầu ngón chân của mình, trong lòng suy nghĩ phải giải thích như thế nào về cái đêm hôm trước ra đi không từ biệt. Khi cô nghe xong lời nói của Hàn Vũ Trạch, ngay lập tức cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời thoảng qua tia lửa vui sướng!
Ừ? Giống như là vị tổng giám đốc này, không có nhận ra mình!
Cũng đúng, đêm hôm đó cảnh tối lửa tắt đèn, nếu như không phải nhờ đèn xe chiếu vào mình mới nhìn thấy được mặt anh ta, mình cũng không thể nào nhận biết được!
Rốt cuộc đây là chuyện gì a, đối mặt với một vị tổng giám đốc giống như không thấy rõ người, thế nhưng cũng có thể dây dưa thân mật, xem ra , đàn ông vĩnh viễn cũng chỉ có thể suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Hàn Vũ Trạch? Ừ, tên cũng không tệ lắm, vóc người cũng được! Hơn nữa vóc người…
Lãnh Tiếu Tiếu len lén nuốt nước miếng một cái, trong đầu hiện ra đêm đó cơ thể anh ta lo lớn khí phách, không tự chủ được khuôn mặt ửng đỏ!
“Lãnh tiểu thư? Cô đang nghĩ cái gì? Cô suy nghĩ như thế nào?”
Hàn Vũ Trạch có chú kỳ quái nhìn chằm chằm cô gái trước mặt này, khóe miệng hơi nâng lên một tia cười dịu dàng.
Nghe được câu hỏi của Hàn Vũ Trạch, Lãnh Tiếu Tiếu mới giật mình thấy mình mới vừa rồi nhìn anh ta có chút thất thần!
“A? Anh vừa mới nói cái gì?” Gương mặt Lãnh Tiếu Tiếu không biết làm sao
“Tôi nói, cô chừng nào có thể tới làm việc, còn có, cô có thể cho tôi biết mới vừa rồi cô đang suy nghĩ cái gì?"
Hàn Vũ Trạch nhìn cô không giải thích được đỏ mặt, anh thật tò mò, anh đột nhiên rất nhiều chuyện muốn biết, mới vừa rồi trong đầu cô gái này đang suy nghĩ cái gì?
“Có thật không? Tôi trúng tuyển?” Lãnh Tiếu Tiếu có chút không thể tin nổi cùng anh ta xác định lại lần nữa.
“Đúng vậy, lúc nào thì cô mới có thể đến làm việc?”Hàn Vũ Trạch cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Mặc dù mới vừa rồi nhìn vào tư liệu của cô gái này, lý lịch là đạt tiêu chuẩn, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của cô, theo lý thuyết, như vậy rất không thích hợp với chức vụ này, nhưng là không biết tại sao, anh chính là dặc biệt hy vọng cô có thể trở thành thư ký của mình, bởi vì, anh hiện tại có loại cảm giác, có cô gái này bên cạnh anh sẽ không cảm thấy cô quạnh!
“Tùy lúc đều được! Tôi hiện tại có thể làm việc luôn!” Lãnh Tiếu Tiếu quả thật mừng rỡ như điên.
Oa, cơ hội này quả thật chính là ông trời ban xuống hay sao! Phải mau mau giữ chặt nó!
Hàn Vũ Trạch kinh dị nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, vẻ mặt đột nhiên trở nên lãnh khốc:
“Cô không cần phải vội vàng như vậy đi? Cô yên tâm, ngày mai tôi sẽ chính thức ra thông báo, cô sáng mai hãy tới đây trình diện đi?”
“Ừ, được, được được! Cám ơn Hàn tổng! Vậy ngày mai tôi sẽ đến!”
Lãnh Tiếu Tiếu nghe ra được ngụ ý của Hàn Vũ Trạch, có chút ngượng ngùng, gật đầu cười cười nhìn anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc