Chạy trốn anh một lúc cô mệt quá dừng lại uống chút nước, quay lại thì không thấy anh nữa.
" Chị nghĩ chắc anh ta đã lạc đường rồi, không đuổi theo chúng ta nữa đâu."
" Em uống nước đi.."
" Em cảm ơn.."
Thục Quyên đưa cô ly nước.
Hai người đang định uống nước rồi tìm cớ chuồng về. Từ phía sau có một cánh tay, đặt nhẹ vai cô.
Thục Quyên đứng đối diện, nhìn thấy người đó liền sặc nước.
Cô hiểu ra, lấy hết bình tĩnh quay người lại.
" Tuệ Lâm là... em, đúng là em rồi.."
Anh ôm chầm lấy cô.
" Bỏ tôi ra.."
Cô thẳng tay đẩy anh ra.
" Chào anh, tôi và anh chỉ mới gặp nhau thôi và tên của tôi là Jewel không phải Tuệ Lâm gì đó đâu..."
Cô nói nhưng hai tay thì nắm chặt chiếc váy, đến cả cái tên mà ba mẹ đã đặc cho cô mà cô còn không dám nhận,...
" Tuệ Lâm à, em đừng có trốn tránh anh nữa..anh biết em là Tuệ Lâm của anh mà "
Anh nắm lấy hai tay cô để lộ đôi mắt vui mừng chờ đợi.
Cô lấy hết bình tĩnh giải thích, lần này cô vẫn đứng im giải thích mà không bỏ đi hay lãng tránh vì cô biết nếu cô bỏ đi đồng nghĩa với việc cô đang thừa nhận thân phận mà anh luôn tự nghĩ.
" Jewel à chúng ta mau về nhà thôi,..."
" Được chúng ta đi.."
Anh kéo tay cô lại khụy xuống bồng cô trên vai. Đưa cô ra xe.
Mau thả tôi ra, anh làm gì vậy hả, màu thả
ra, cô đánh vào lưng anh buông lời, khó nghe.
Anh vỗ vào ௱ôЛƓ cô." Nằm yên đi.."
" Jewel à, thả cô ấy ra.."
Chưa kịp kéo cô lại Thục Quyên đã bị người của anh chặn lại.
Anh chạy xe đưa cô về khách sạn nơi anh đang ở.
" Có ai không cứu với, cứu tôi.."
" Em cứ la đi, la thật lớn vào ở đây toàn là người của tôi, để xem em la rồi ai sẽ cứu em được đây.."
Anh cười với giọng cười nham hiểm.
Đến phòng anh thảy cô xuống giường, bắt đầu giở trò đồi bại. Cô không nói cũng không phản kháng, nước mắt cô tuông trào.
Anh thấy vậy buông tha cho cô, anh không muốn làm nếu như đó là sự ép buộc đối với cô.
" Đêm nay, em cứ ngủ lại đây đi ngày mai anh sẽ đưa em về... "
Anh buồn bã rót một cốc nước đưa cho cô, tắt điều hòa.
Cô vì sợ hãi uống sạch cốc nước anh đưa.
" Đồ của em đây, mau thay đi, mặc cái váy đó thì làm ăn..."
" Anh nói cái gì?"
" Không ý anh là mặc cái váy đó thì làm sao mà ngủ được."
Cô cầm chiếc đầm ngủ, trố mắt nhìn anh như muốn hỏi anh rằng.
(" Anh vậy là có ý gì?")
Anh hiểu được nên biện minh.
" Phòng này là phòng tình nhân, dịch vụ này tất yếu phải có, nên đừng nhìn anh, vã lại bây giờ anh phải lấy đâu ra đồ cho em đây, không lẽ em thích mặc đồ của anh à.?"
Không nói gì anh vào phòng tắm., tắm một lúc lâu.
Cô ngoài đây, bắt đầu xảy ra những hiện tượng kì lạ.
Bắt đầu chóng mặt, mơ màng, mất kiểm soát cả người nóng rang tay chân muốn rụng rời, mềm nhũn.
Càng lúc càng nóng.
Anh bước ra khỏi phòng tắm trên người chỉ choàng mỗi cái khăn ở dưới.
Từng giọt nước còn đọng lại lăn dài theo từng đường cong, chạy qua từng cơ thịt săn chắc, từng múi thịt ở cơ bụng như đang quyến rũ cô.
Cô nhìn không rời mắt, nuốt nước bọt, hai tai đỏ ửng.
" Em bị làm sao vậy, làm gì mà nhìn anh với vẻ thèm thuồng vậy hả?"
Ngó lơ, đẩy anh sang một bên, đi vào phòng tắm xả nước để giải nhiệt, nhưng tất cả đều chỉ là vô dụng.
Cô bước ra thì thấy anh đã ngủ.
Cô mặc bộ đồ ngủ: