Lần này, bởi vì nàng nhìn chặt suốt, nàng nhìn thấy rồi, nhìn thấy khe nhỏ dưới bậc cửa. Nếu lúc chiều tối nàng được nhìn thấy, thì nàng sẽ phát hiện, bây giờ cái khe hở đó lớn hơn khi nãy chút xíu, đã lớn đến nỗi, có thể khiến người bò qua đó thám thính tình hình.
Thực tế thì Lâu Thất cũng làm như vậy.
Đương nhiên, nàng không có trực tiếp bò qua bên kia nhòm ngó. Nàng lấy cái Phá Sát ra, lặng lẽ găm vào khe hở đó, sau đó cổ tay xoay chuyển, khuôn gạch xanh dễ dàng bị nàng cậy ra, cào khe đó thành một cái động nhỏ. Nhưng khi nàng định rút Phá Sát về chòm qua đó thám thính, ánh mắt đặt lên Phá Sát, động tác liền khựng lại.
Đại điện và phiến điện đã đốt đèn cầy, cho nên ánh sáng có đầy, chỉ là không được sáng lắm thôi. Nhưng đủ để nàng nhìn rõ vết máu trên thân Phá Sát, vết máu đó, không phải là máu tươi rói, mà là màu đỏ thẫm pha chút màu đen.
Đó là cảm giác tay lúc nãy của nàng, Phá Sát tuyệt đối không có găm vào cơ thể của người nào cả, tuyệt đối không có. Gi*t biết bao nhiêu người, nàng không đến nỗi phân biệt không rõ có găm trúng người hay không.
Nhưng máu này là từ đâu đến? Trừ khi, dưới gạch đất này máu đã xâm đầy, mà phải xâm vào trong đất, thì cần bao nhiêu máu? Và còn có một khả năng, người chảy máu kia, rời chỗ này chẳng bao xa, đang ở gần đây, hoặc là, đang ở dưới chân của nàng.
Trong lòng của Lâu Thất chửi bậy một tiếng.
Nàng ngoắt ngoắt thị vệ kia, thị vệ kia đi về phía của nàng, nhưng vẫn chú ý thả nhẹ bước chân.
“Thuốc mê.” Trên người của Lâu Thất không mang theo những loại thuốc thấp hèn này, nếu cái gì cũng mang theo, thì túi nàng sao chứa hết được, vả lại, chỉ cần đặt cho nàng một điều kiện nhất định, thì bản thân nàng chính là một thí dụ tuyệt vời về thuốc mê rồi. Nhưng lúc này nàng vẫn nghĩ đến thuốc mê.
Trên người của thị vệ có chuẩn bị một số vật dụng như thế này, thuốc mê là một trong số vật dụng bọn họ cần phải có. Thị vệ kia cũng lanh lẹ, thấy tình hình như vậy, đưa cho nàng một cây khói gây mê.
Lâu Thất đốt cháy khói gây mê, trực tiếp nhét vào bên trong cái động kia, sau đó chờ đợi.
Trước là tĩnh lặng, sau một hồi, tiết tấu lạch cạch lạch cạch kia nhanh dần, tiếp theo đó, tiếng khóc hu hu hu gấp gáp và thê thảm, thị vệ kia bây giờ đã nghe được rồi, nhịn không được định lui về sau hai bước.
Hắn vừa định lui lại, ánh mắt của Lâu Thất bất chợt đặt lên miếng gạch sau chân hắn, sắc mặt thay đổi, lập tức giơ tay nắm lấy hắn, nhưng đã chậm một bước, chân hắn đã đạp lên miếng gạch xanh lớn nhất, chỉ thấy miếng gạch đó lõm xuống, sắc mặt của thị vệ đại biến, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức hít khí nhảy lên trên, Lâu Thất nhìn rất rõ ràng, dưới động đất kia giơ ra một bàn tay, nắm lấy bàn chân của hắn, kéo hắn xuống trong tích tắc.
“Có tình trạng, đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích!”
Nàng hét một tiếng, liền lập tức nhảy theo xuống dưới cái động kia, cùng lúc nàng vừa nhảy xuống, miếng gạch xanh đó liền đóng lại, bít kín cửa động. Tuy Trầm Sát bọn họ ngủ say mê, nhưng khi lời nói của Lâu Thất vang lên thì chàng lập tức mở to mắt, động tác của Nguyệt chỉ chậm hơn chàng một chút. Họ cùng lúc nghe được lời nói của Lâu Thất.
“Chủ tử.”
Nàng bảo họ đứng yên ở đó.
Trầm Sát nhảy cẫng lên, nhưng đã không thấy hình bóng của Lâu Thất nữa.
Mưa ở ngoài kia không biết đã tạnh từ khi nào, đêm khuya sau cơn mưa, cực kì tĩnh lặng.
Trầm Sát phủi tay, chàng nghe thấy, nghe thấy âm thanh từ dưới lòng đất, Lâu Thất, đã đến phía dưới.
“Ở dưới đất.” Nguyệt cũng nghe thấy, hắn đột nhiên tỉnh ngộ. Không trách, không trách đám thị vệ không tìm được tung tích, rõ ràng hắn cũng cảm thấy nơi này không ổn, nhưng đảo một vòng vẫn không phát hiện được gì kì lạ, thì ra, thì ra ở dưới lòng đất.
Nguyệt đang định đi ra ngoài, đột nhiên trước mắt có gì đó xẹt qua, dựng lên một bức tường bằng sương mù, giống y hệt bức tường, trong phút chốc đã ngăn hắn lại bên trong kia.
“Đây là...”
“Trận pháp của Lâu Thất.” Tuy chưa từng nhìn thấy Lâu Thất bày bố trận pháp như thế, nhưng mà, trực giác bảo rằng, Trầm Sát biết đây là thành quả của nàng. Chỉ có nàng mới có thể bày dựng trận pháp kì dị khác biệt với mọi người như vậy.
“Cho nàng ta thời gian nửa nén nhang.” Trầm Sát mặt lạnh như băng, những lời này thay vì nói cho Nguyệt nghe, chẳng khác nào đang tự thuyết phục bản thân. Chàng luôn tin tưởng năng lực của nàng, nàng dặn đứng yên ở đó, thì chàng sẽ đứng yên, nhưng mà, chỉ có nửa nén nhang mà thôi.
Nguyệt lập tức lên tiếng hạ lệnh cho toàn bộ thị vệ ở phiến điện không được động đậy.
Tuy đứng yên tại chỗ, nhưng họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc này Lâu Thất đang muốn chửi cha mắng mẹ, mặc dù chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nàng vẫn không ngờ được dưới đất vượt xa trong tưởng tượng của nàng. Âm u, u ám, ẩm thấp, âm trầm, tất cả những từ không tốt có thể dùng để mô tả hoàn cảnh nơi đây. Không gian thực sự rất to, rất lớn, chỉ nhìn diện tích, có lẽ bằng với diện tích của tòa miếu trên mặt đất rồi.
Không có cửa sổ, rất tối, không nhìn thấy được gì cả, nhưng trong không khí tràn đầy mùi rêu nát vụn, mùi máu tanh hôi, mùi chất thải của con người, còn có mùi nước mưa được thẩm thấu lâu dài, thậm chí còn có mùi thối rữa của xác ૮ɦếƭ, dường như toàn bộ khiến người khác nôn mửa, những mùi vị khiến con người không quen, ở đây có đầy.
“Lâu cô nương!”
Thị vệ bị kéo xuống dưới đây vẫn có thể lên tiếng gọi nàng, âm thanh cách nàng không xa lắm, khoảng chừng hai mét.
“Các hạ là ai? Tại sao bắt thị vệ của ta?” Nàng trầm giọng hỏi, sau đó thám thính bước qua kia một bước.
“Đứng lại.”
Âm thanh kia chính là tiếng khóc thút thít, nghe như một nữ nhi, nhưng lại mang theo một sự sắc bén quái dị. Lâu Thất biết đó không phải là một nữ nhi, bởi vì khi ả ta bắt lấy bàn chân của thị vệ nàng đã nhìn thấy tay của ả, ngón tay rất dài, bàn tay rất rộng, xương cốt kia, tuyệt đối không phải một đứa bé sở hữu được đâu, trừ khi mắc chứng bệnh khổng lồ.
Nàng tin tưởng bước chân yên tĩnh của mình, nhưng vừa động thì đối phương đã lên tiếng, điều này cho biết, người đó có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối.
“Lâu Tín.” Nàng đột nhiên gọi tên của thị vệ.
“Thuộc, có thuộc hạ.”
Thị vệ kia cũng là cục xương cứng đầu, nhưng lòng dạ can đảm, lúc này vẫn rất bình tĩnh, trả lời bằng giọng điệu bình ổn, nghĩ cũng phải, những người mà Trầm Sát dắt ra tìm thuốc dẫn, chắc chắn rất xuất sắc, bởi vì như vậy, Lâu Thất mới không muốn những thị vệ này hi sinh dễ dàng, thị vệ xuất sắc không dễ bồi dưỡng, có một người thì phải bảo vệ một người, không được lãng phí sinh mệnh. Nàng luôn ghi nhớ, lần trước ở Mê Cốc, Ưng nhắc đến mấy chục tên thị vệ hi sinh của tổ Giáp, biểu cảm thương tiếc trầm trọng, với lại mười ngày nay, những thị vệ này đối xử với nàng rất tốt, cho nên lúc nãy nàng không cần suy nghĩ bèn đuổi theo.
“Ta đếm đến năm, lập tức nhắm mắt lại.” Nàng nói.
“Thuộc hạ, tuân lệnh!”
Nữ nhi đó lí lắc cười phá lên, “Nói rõ trước mặt ta, phim này diễn được không đó?”
Lâu Thất không thèm đếm xỉa, nàng tự mình đếm số.
“Một.”
“Hai.”
Nữ nhi kia không biết nàng muốn làm gì, nhưng thu lại tiếng cười, chuẩn bị phòng thủ ra tay.
“Năm!”
Lâu Thất đột nhiên kêu lên, cùng lúc đó, tay nàng sáng lên một ngọn lửa cực kì chói mắt! Dưới địa lao đen thui như vậy, đột nhiên xuất hiện ánh sáng sẽ khiến con người sống lâu dài trong bóng tối nhắm nghiền mắt lại hoặc dùng tay che mắt lại.
Nàng không có theo trình tự đếm từ một đến năm, mà đột nhiên nhảy từ hai đến năm, kẻ đó đương nhiên không thể nào ngờ tới, cơ thể phản ứng theo bản năng, lập tức buông ra một cánh tay đang giữ lấy thị vệ để che đôi mắt của mình.
Và ngay lúc này!
Khi thị vệ nghe nàng đếm tới năm đã nhanh chóng khum người cúi đầu, trong tích tắc, Lâu Thất đã xông qua như tia chớp, ngọn lửa trong tay hung dữ đánh qua đó.
Đồng thời, một tay còn lại ném thị vệ về phía sau!
Thị vệ mượn lực của nàng, cơ thể bay lên cao, chuyển đổi đứng vào chỗ đứng ban đầu của Lâu Thất.
Đây là kết qua trong suốt mười ngày nay đi đường, nàng tranh thủ lúc rãnh rỗi chơi một trò chơi với bọn họ. Trên đường đi nhàm chán, đến tối là nàng bày trò chơi này với họ, từ một đếm đến năm, nhảy, nhắm mắt, ngồi xổm, nghe lời của nàng để hành sự, ai làm sai sẽ bị chịu phạt. Nàng lúc nào cũng không chơi theo trình tự, đếm một hai, liền nhảy sang năm.
Đám thị vệ đó biết rõ, và phối hợp rất ăn ý.
Ngọn lửa trong tay của Lâu Thất, thật chất không thể đốt bỏng gây thương tích cho người, chỉ là trong tay nàng có một chút vật liệu có thể gây cháy, trước kia nàng vô tình phát hiện, bèn để lại, cảm thấy vào lúc không còn cách thì dùng để làm đèn soi sáng hoặc trêu ghẹo người ta cũng vui lắm, không ngờ ngay lúc này nó lại có tác dụng.
Con người sống lâu ngày trong môi trường âm u tối tăm, sẽ càng sợ lửa hơn người sống dưới ánh sáng rạng rỡ. Chỉ là, trong ánh sáng lúc nãy đột nhiên Lâu Thất nhìn rõ tướng mạo của ả ta, đương nhiên không đánh vào mặt của ả, chỉ là ép ả lùi về sau vài bước, nàng tự mình cũng bước lùi.
“Lâu Tín, tìm chỗ điều khiển.” Nàng trầm giọng nói. Thị vệ lập tức tìm kiếm bộ điều khiển ở xung quanh, miếng gạch xanh phía trên đang hoạt động, là lối đi vào, chỉ có lối đi vào đó, nơi đây rõ ràng là một địa lao, không có cửa.
“Ngươi dám trêu chọc ta?”
Người đó, xem ra được là một nữ nhân, nhưng tin chắc rằng không người đàn ông nào sẽ đối đãi với ả ta như một nữ nhân. Bởi vì ả ta cực kì cao ráo, cực kì ốm gầy, đầu tóc thì đen thật, và cũng rất dài, dài phủi đất, nhưng chỉ dùng vài cọng cỏ tùy ý thắt lại, lộn xộn không nói, còn chứa đầy cặn dầu, trên đó thậm chí nhìn thấy có vài con sâu đang bò lúc nhúc, đống đầu tóc kia đã trở thành tổ ở của đống sâu đó.
Còn mặt của ả ta, hai đôi mắt rất to, to đến nỗi khiến người khác giật mình, mũi bị gọt đi rồi, chỉ còn lại hai cái lỗ. Môi miệng là nơi duy nhất xem được trên người của ả, và thật sự rất ưa nhìn, hình dáng của môi tuyệt đẹp, như cánh hoa hồng đỏ tươi, nhưng tiếc là màu đỏ đó là màu đỏ thẫm.
Không đúng, đỏ thẫm? Lâu Thất nhớ lại lúc nãy vết máu dính trên thân Phá Sát, giống y hệt với màu môi này.
Có thể nhận biết ngay người phụ nữ này, là do ả ta lõa lồ nửa thân trên, tuy ốm gầy, nhưng vẫn nhìn rõ bộ phận đặc trưng của phái nữ. Chỉ là cơ thể của ả dơ đến nổi khiến người ta phát nôn, trên đó có vết thương dài trông như đã qua được một khoảng thời gian rồi, đôi chân mang một đôi dép gỗ, đó dường như được làm từ hai miếng gỗ chế thành hình dáng của đôi dép. Trước đó nàng nghe tiếng lạch cạch lạch cạch, có thể được phát ra từ đôi dép này.
Tuy cùng là phụ nữ với nhau, nhưng Lâu Thất không thể nảy sinh niềm thông cảm với một nữ nhân như vậy.