"Từ khi nào quyết định của bổn Đế Quân cần người thắc mắc?" Giọng Trầm Sát lạnh lùng như nước băng. Ánh mắt sắc lạnh như thực chất khiến Tuyết vệ lảo đảo.
Trái tim cô ta vô cùng thê lương, không phải như vậy, không nên như vậy! Trước đây chủ tử tuy lạnh lùng như không tới nỗi đối xử với cô ta như vậy. Trong đầu cô ta thoáng qua bóng dáng Lâu Thất.
Là cô ta, đều tại cô ta! Chính là từ sau khi Lâu Thất tới chủ tở mới biến thành như thế này.
Cô ta nhất định sẽ Gi*t Lâu Thất!
Tuyết thu lại thần sắc, cúi đầu nói: "Là thuộc hạ đã đi quá giới hạn."
Nguyệt vệ nheo mắt, nhìn cô ta nhưng không nói gì.
Đại lễ tuyển phi ngày mai hủy bỏ." Trầm Sát nói ra câu này khiến cả ba người kinh hãi sững sờ, một hồi lâu không thể phản ứng gì.
Hủy bỏ đại lễ tuyển phi? Sao có thể như vậy được? Sao có thể? Họ đã chuẩn bị lâu như vậy, mỹ nhân các nước cũng đã tới, còn có cả khách mời tới chúc mừng, hôm nay đều đã tới nơi, bên ngoài Nhất Trùng Điện và Cửu Tiêu Điện, bao gồm cả Nhị Trùng Điện đều đã có người ở. Mọi thứ ngày mai đã sắp xếp ổn thỏa, tới người của Vấn Thiên Sơn cũng đã mang lễ vật tới, lúc này nói hủy bỏ đại lễ tuyển phi, điều này khiến Phá Vực phải ăn nói thế nào với những người kia.
"Ăn nói ra sao? Bổn Đế Quân làm việc, trước giờ không cần phải nói rõ với người khác." Trầm Sát lạnh lùng nói.
Ưng lo lắng, nói: "Đế Quân, không ổn, nếu như lỗ mãng hủy đại lễ tuyển phi, các nước sẽ nổi giận, chúng ta căn cơ chưa ổn, sẽ lại kết thêm kẻ địch..."
Nguyệt ngắt lời hắn, trầm ngâm nói: "Hủy bỏ đại lễ tuyển phi, kết quả không tồi tệ như chúng ta nghĩ đâu, chí ít có một người rất hài lòng."
Tuyết là con gái, ngay lập tức hiểu ra: "Ngươi nói là Nạp Lan Họa Tâm?"
"Không sai." Nguyệt nhìn cô ta nói: "Không có người con gái nào muốn chia sẻ phu quân của mình với người phụ nữ khác, nếu như chủ tử không tuyển phi, Nạp Lan Họa Tâm chắc sẽ vui mừng nhất. Nhưng nếu vậy, chủ tử cần phải trực tiếp phong nàng ta làm hậu, như vậy Vấn Thiên Sơn mới đứng về phía chúng ta, mỹ nhân và sứ thần các nước mới không dám có ý kiến."
"Ừ, ngươi nói lại câu vừa nãy xem." Trầm Sát đột nhiên lên tiếng.
Nguyệt sững người, lặp lại: "Chủ tử cần phải trực tiếp phong nàng ta làm hậu, như vậy Vấn Thiên Sơn mới đứng về phía chúng ta..."
"Câu trước đó."
"Nếu như chủ tử không tuyển phi, Nạp Lan Họa Tâm chắc sẽ vui mừng nhất..."
"Câu trước đó nữa."
Nguyệt dừng lại, trong lòng giật mình, là câu đó? "Không có người con gái nào muốn chia sẻ phu quân của mình với người phụ nữ khác..." Trời ơi, không phải như hắn nghĩ chứ, nếu như là vậy, vậy thì hắn không nên nói ra câu này, có thể thu lại được không?
Nhưng ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của hắn.
Trầm Sát nhíu mày, đột nhiên nói: "Quyết định vậy đi, hủy bỏ đại lễ tuyển phi ngày mai!"
"Chủ tử..."
"Chủ tử, vậy..." có cần phong Nạp Lan Họa Tâm làm hậu không? Mặc dù nàng ta không tới nhưng nàng ta si mê chủ tử như vậy, trực tiếp phong nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ rất vui lòng.
"Không có điều gì khác."
Trầm Sát vung tay, ra lệnh thảo luận các việc để ứng phó sau khi hủy bỏ đại lễ tuyển phi.
"Cái gì? Hủy bỏ đại lễ tuyển phi?"
Trong hoa viên, ánh trăng ௱ôЛƓ lung. Lâu Thất bị Nguyệt và Ưng kéo tới một góc, còn không kịp sừng cô lên thì đã nghe thấy một tin tức khiến hắn bất ngờ: "Tại sao?"
Đang yên đang lành, chuẩn bị hết cả rồi, ngày mai là ngày để tuyển chọn, bây giờ đột nhiên nói hủy là hủy, có suy nghĩ tới ảnh hưởng không vậy? Lâu Thất lắc đầu, chỉ cảm thấy rằng cỗ máy Gi*t người Trầm Sát, không những tính khí thất thường mà còn không sợ thiên hạ đại loạn. Công chúa nhà người ta đều đã tới đại lễ chọn phi của ngươi, hạ thấp thân phận tôn quý cùng các mỹ nhân khác tới cho ngươi lựa chọn, đây đã là thể diện rất lớn rồi, dù sao những ngày này nàng cũng đã biết được rằng, Phá Vực hiện vẫn đang vô cùng bất ổn, trong nước hiểm họa trùng trùng, nếu lại đắc tội với ngoại địch, tới lúc đó nội ngoại công kích, cho dù Trầm Sát có thể một người địch vạn người thì cũng không thể kháng cự lại với chiến thuật rừng người của họ.
Lâu Thất nhíu mày.
Nguyệt nhìn nàng nói: "Điều này có lẽ Lâu cô nương biết nguyên nhân."
"Ta biết gì chứ, ta không biết." Lâu Thất trừng mắt nhìn hắn: "Ta cũng không biết tại sao các người không đi khuyên can hắn lại lén la lén lút tới gần nhà xí để bắt ta."
Bà nó chứ! Nàng chỉ là đi vệ sinh thôi mà hai tên giống như trộm hái hoa này đột nhiên xuất hiện, khiến nàng sợ khi*p vía.
Nghe nàng nói vậy, hai gã đàn ông cũng cảm thấy hơi ngượng, mặt Ưng thậm chí bắt đầu nóng bừng. Việc này ở hiện đại có lẽ không sao, nhưng là ở đây, chặn một cô gái ở gần nhà xí, đúng là giống với trộm hái hoa.
Nhưng họ cũng không có cách nào cả, ban ngày Lâu Thất tự tới thiên điện để ngủ, họ nghị sự xong đi ra, Đế Quân liền đi bắt người, vác thẳng nàng ta tới tẩm cung của người, họ làm gì còn cơ hội nào nữa? Tới lại gần một chút, Thiên Nhất và Địa Nhị cũng xuất hiện.
Chỉ có thể canh ở gần nhà xí, chỉ hi vọng Lâu Thất dậy đêm. Vì họ thông qua Nhị Linh biết rằng, Lâu Thất ở cùng Đế Quân, thông thường không quen dùng bô trong điện. Khụ khụ...
Cũng may quả nhiên Lâu Thất xuất hiện, nếu không thực sự họ cũng không biết phải làm sao?
"Việc Đế Quân quyết định, chúng ta có thể khuyên được sao?
Lâu Thất lập tức giận dữ phì cười: "Ý, vậy thì kì quá lạ quá, các ngươi đã biết là không khuyên được, các ngươi còn tới tìm ta làm gì? Mau đi tắm gội ngủ thôi." Nàng xua tay chuẩn bị về ngủ tiếp. Hôm nay nàng cũng rất mệt.
"Lâu Thất." Nguyệt gọi nàng: "Đế Quân hủy bỏ đại lễ tuyển phi là vì ngươi."
"Vì ta? Nguyệt vệ đại nhân, ngươi đừng đùa giỡn vậy chứ, tiểu nữ tử gan nhỏ lắm, không chịu được sự đùa giỡn vậy đâu, sợ quá." Nàng vỗ иgự¢, vẻ mặt không dám lĩnh giáo, khiến Nguyệt và Ưng tức hộc máu.
Bây giờ Ưng cũng vậy, mới đầu hắn còn bị nàng gạt, vờ yếu ớt, vờ nhút nhát, người yếu ớt nhút nhát mà dám thuần phục Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương? Có thể để ưng vương đưa lên không trung sau đó lại lao xuống mà mặt không biến sắc?
Đúng là hắn đã bị nàng ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, sao lại có thể như vậy chứ?
Hắn còn chưa tìm nàng ta tính sổ, nàng ta lại dám tiếp tục giả vờ, giả vờ!
Hắn giơ tay lên định đập xuống đầu nàng ta, Nguyệt liền nắm tay hắn lại, ngăn cắn hắn, Ưng không hiểu nhìn Nguyệt, Nguyệt thì thầm một câu khiến hắn lập tức sững người.
"Nàng ta sau này có thể sẽ là chủ mẫu của chúng ta!"
Chủ mẫu, chủ mẫu, Lâu Thất có khả năng là chủ mẫu của họ!
Đầu Ưng rối bời.
Tiếp theo hắn chẳng thể nào chú tâm nghe điều Nguyệt và Lâu Thất nói nữa.
"Lâu Thất, hôm nay ta nói một câu, Đế Quân bắt ta lặp lại ba lần."
Lâu Thất không thể không thừa nhận, Nguyệt đúng là một người biết nói chuyện. Hắn biết nắm bắt trọng điểm, chí ít bây giờ trong lòng như bị mèo cào, bị hắn làm cho hiếu kỳ, nàng chớp mắt, nhìn hắn: "Nói gì?" Đúng rồi, hiếu kỳ tức là nàng đã thua, nhưng nàng không thể kìm chế được.
"Không có người con gái nào muốn chia sẻ phu quân của mình với người phụ nữ khác..."
Giọng nói ôn hòa của Nguyệt nói ra câu nói này khiến Lâu Thất có phần ngẩn ngơ, nàng sững sờ hỏi: "Tại sao, tại sao ngươi lại nói câu đó?"
Trên thực tế Nguyệt cũng không hiểu tại sao khi đó mình lại nói ra như vậy, câu nói này là khi còn nhỏ nghe mẫu thân hắn nói, khi đó hắn không hiểu lắm, nhưng không biết vì sao câu nói này khiến hắn ghi nhớ sâu sắc trong đầu.
Bây giờ nghĩ lại hắn cũng cảm thấy đầu mình khi đó chắc chắn trúng gió.
Đáng tiếc, hắn không có cách nào thu hồi lại lời nói đó. Khi ấy, dáng vẻ suy ngẫm của Đế Quân khi nghe hắn lặp lại ba lần, hắn biết thế là xong, xong thật rồi. Vì vậy hắn chỉ có thể tới thuyết phục Lâu Thất.
"Nghe nói, Nạp Lan Họa Tâm là người được tuyển vào vị trí đế hậu, là sư tỷ của Nạp Lan Đan Nhi, con gái đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, thân phận tôn quý hơn cả công chúa các nước nhỏ?" Lâu Thất đột nhiên hỏi một câu.
Nguyệt thận trọng ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
"Vì thế, chủ tử nói không chừng hủy bỏ đại lễ tuyển phi là vì nàng ta. Ngươi nghĩ mà xem, nếu không tại sao trước đây hắn không có suy nghĩ này, sau khi Nạp Lan Đan Nhi tới mới đột nhiên quyết định như vậy?" Lâu Thất xòe hai tay ra: "Các ngươi không biết khi ở nhà lao, chủ tử nói gì với Nạp Lan Đan Nhi, nói không chừng chính là Nạp Lan Đan Nhi yêu cầu như vậy."
Nguyệt lại sững người.
Đây cũng là một khả năng, nhưng sau khi nói ra câu đó, tại sao ngay lập tức hắn nghĩ tới Lâu Thất, chính là nàng ta, không có ai khác, Nạp Lan Họa Tâm cũng không thể được đặt vào vị trí đó. Đây là trực giác của hắn, sau đó hắn cũng đã từng phân tích, nếu không phải là nàng, Đế Quân chắc sẽ trực tiếp phong Nạp Lan Họa Tâm làm đế hậu mới đúng, nhưng họ thảo luận mãi, người cũng không hề nhắc tới Nạp Lan Họa Tâm.
"Dù thế nào đi nữa, Lâu Thất, ngươi có địa vị rất quan trọng trong lòng Đế Quân, việc này ta hi vọng ngươi có thể khuyên can Đế Quân, chúng ta sẽ chuẩn bị cả hai phương án." Nguyệt nói xong liền cúi người với nàng: "Nhờ cả vào ngươi đấy, Lâu Thất. Cửu Tiêu Điện bây giờ không thể chống cự lại được nội ngoại công kích, cũng không thể chống chịu được nộ hỏa của cả thiên hạ, Đế Quân đi tới bước này không hề dễ dàng, ngươi cũng không muốn mọi thứ của người đều sẽ bị kẻ khác phá hủy đúng không?"
Khi Lâu Thất về lại tẩm điện, mở cửa ra, gió lập tức thổi vào trong điện, ngọn nến bùng cháy, khẽ phát ra tiếng động, Trầm Sát vốn đang ngủ say lập tức mở choàng mắt, xoay người ngồi dậy.
"Đi đâu vậy?" Nhìn thấy nàng, khí tức lạnh lùng trên người hắn lập tức tan biến.
"Đi nhà xí," Lâu Thất bước tới bên cạnh bàn, khêu ngọn nến, lại lấy cốc rót một cốc nước, uống ừng ực mấy hớp.
"Chỉ là đi nhà xí thôi sao?"
Trầm Thất bước tới, đưa tay xoa nhẹ tay nàng. Đã vào thu, đêm của Phá Vực rất lạnh, tay nàng lạnh như thể đã ở ngoài rất lâu. Hơn nữa vừa về đã uống nước, giống như vừa nãy đã nói rất nhiều.
Hắn bế bổng nàng lên, đưa về giường, kéo chăn đắp cho nàng sau đó hai mắt mới nhìn nàng chằm chặp: "Nói đi."
"Tại sao chàng lại hủy bỏ đại lễ tuyển phi?" Lâu Thất quyết định nói thẳng.
Trầm Sát nhìn nàng, một hồi lâu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng như vậy, cho tới khi nàng cũng cảm thấy chột dạ một cách vô cớ: "Sao lại cứ nhìn ta vậy?"
"Nguyệt tìm nàng?"
"Ừm, còn có Ưng nữa." Lâu Thất bán đứng hai người họ mà không hề cảm thấy có chút áp lực nào.
"Nửa đêm hẹn riêng nữ nhân của bổn Đế Quân, bọn họ cũng thật to gan." Trầm Sát hừm một tiếng.