Lâu Hoan Thiên nhảy vào bờ tường bao quanh theo kí ức của mình, tứ phía tĩnh lặng cực kì, không có một người nào trông thấy.
Hắn dõi nhìn hoàn cảnh trước mặt, trong lòng có chút phức tạp. Đây là một khu rừng trúc tím, vốn dĩ có người tu sửa dọn dẹp, nhưng bây giờ trúc tím đã mọc tùm lum, um tùm hơn nhiều so với trong kí ức của hắn, có cái thì nghiêng đổ về một bên, có cái thì bị gãy, lá trúc rơi đầy mặt đất, tầng tầng lớp lớp, không thấy có ai dọn dẹp qua.
Chẳng phải trong hoàng cung luôn có người ở sao? Vả lại đâu thiếu thốn cung nữ cung nô đâu, sao để nó trở nên hoang vắng như vậy.
Qua một hồi Lâu Hoan Thiên mới nhớ ra, cái sân vườn này, là nơi hồi đó mẫu thân của hắn thích đến nhất, chẳng lẽ vì vậy mà bị liệt vào danh sách cấm địa.
Hắn lẻn qua khu rừng trúc không một tiếng động, và gặp tiếp một cái hồ, đối diện cái hồ nhỏ là một núi giả, băng qua núi giả mới là cảnh chính của khu vườn. Cho nên hắn mới lựa chọn lẻn vào từ một góc khuất, quá khuất đi, đoán chắc nếu có người cố tình mai phục thì cũng khó phát hiện ra hắn.
"Chậc chậc chậc, tỷ tỷ, tỷ nói con trai của tỷ bây giờ có phải vẫn đang tưởng bở không ai phát hiện hắn đã thâm nhập vào đây không."
Người nữ nhân thân mặc trang phục cung đình quý phái, ôm con mèo nhỏ chỉ chỉ con bướm bảy màu rực rỡ cười yêu kiều: "Chẳng lẽ hắn không biết huyết mạch của Bạch Mộ Tộc chúng ta có thể truy tìm tung tích và mộ thuật cảm ứng huyết mạch sao, tiểu điệp của ta đang nói với ta rằng, con trai của ngươi đang ở phương hướng nào đó."
"Ơ ơ." Nữ nhân nằm bò trên sàn tiếp tục vùng vẫy, "Vân Thái."
"Ôi, còn có thể gọi tên của ta sao, đáng tiếc, ta càng hi vọng mình tên Vân U cơ. Vân U người nam nhân kia giọng nói dịu dàng biết bao, tướng mạo khôi ngô biết bao." Ánh mắt của Vân Thái dần trở nên mơ hồ, dường như thông qua kia đang tưởng nhớ đến một người nào đó. "Ông ta gọi tên tỷ dịu dàng biết bao, Vân U, Tiểu U Nhi của ta. Lúc đó ta tưởng tượng, đáng ra cái tên này phải thuộc về ta, ông ta cũng phải thuộc về ta."
Đáy mắt Vân U nổi lên tia đau thương.
Vân Thái vẫn đang tiếp tục nói: "Cho dù không gọi tên này, chỉ cần được ở bên cạnh ông ta, hoặc giữ ông ta ở lại cũng được mà, ông ta phí bao nhiêu công sức vượt trăm cay nghìn đắng từ chỗ địa cầu gì đó mà ông ta hay nhắc trở về đại lục Long Ngâm, muốn tìm tỷ, muốn tìm mẫu thân, tại sao tỷ bắt ông ta phải đồng ý sự việc kia."
"Pằng." Vân Thái trở nên kích động, dùng chân đạp bà một phát, đạp đến nỗi Vân U rên nhẹ, "Con gái đê tiện kia của tỷ có gì tốt dựa vào cái gì mà bắt ông ta phải hi sinh năng lực, đi cứu lấy con gái của tỷ khiến ông ta phải biến mất, đều là do tỷ cả, là con gái yêu nghiệt của tỷ mới nhỏ như vậy đã hại ông ngoại của mình, vốn dĩ đáng ૮ɦếƭ thì phải đi ૮ɦếƭ."
Không.
Tiểu Thất của bà là vô tội, Tiểu Thất là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này.
Lúc đó bà cũng đâu còn cách nào khác, bà không ngờ phụ thân mất tích bấy lâu nay đột nhiên trở về, và nhận lại bà, lúc đó bà mới biết cha ruột của mình là ông ta, không phải người của Bạch Mộ Tộc, bà cũng muốn được ở bên cạnh cha mà, nhưng khi ấy tính mạng của Tiểu Thất đang bị đe dọa, thì bà biết làm sao đây.
Bà không hối hận, bà không hề hối hận.
Vân Thái tung một cước đá bà lật ngược trở lại, vừa nhìn biểu cảm của bà liền biết bà đang nghĩ gì, bỗng dưng cơn giận dữ lại trỗi dậy, "Lúc đó ta đi tìm mẫu thân để ngăn cản các người, tỷ cầu xin ta ra sao, tỷ vì muốn cứu ả con gái đê tiện của tỷ, tỷ đã hứa với ta cái gì? Đoạt không được cha của tỷ, ta bèn phải đoạt được phu quân của tỷ! Đây là tỷ nợ ta, vốn dĩ mẫu thân của tỷ và cha của ta chả có tí liên quan gì với nhau, vì muốn cho mẫu thân của tỷ một danh phận, cha ta đã phải giấu giếm mẫu thân của ta, còn bắt ta kí gửi dưới danh nghĩa của mẫu thân tỷ, nếu không phải sau này mẫu thân của ta tìm được ta, ta còn chẳng biết các người muốn giấu ta đến khi nào! Tỷ đã hứa với ta, chỉ cần ta không đi tìm mẫu thân, chỉ cần ta không ngăn cản, thì tỷ sẽ chuyển hồn hoán thể với ta!"
Đúng vậy, chuyển hồn hoán thể...
Đôi mắt của Vân U nhắm tịt lại, hai hàng nước mắt tuôn rơi từ hốc mắt.
Cha rất lợi hại, lúc đó chỉ có ông mới thấy được cơ thể của Tiểu Thất sắp bị một cái hồn dị thế chiếm đoạt triệt để, cho nên bà quỳ xuống cầu xin ông, cầu xin ông cứu lấy Tiểu Thất, nhưng ông nói rằng, cái hồn dị thế đó vô cùng lớn mạnh, ông Gi*t không được, chỉ có thể dùng năng lượng của bản thân để ép nó lui ra. Vậy thì ông sẽ không còn cơ hội đi gặp lại Tiểu Du, cũng không thể nào ở lại bên cạnh bà, bù đắp trách nhiệm bao nhiêu năm nay của một người cha.
Là do bà chẳng ngó chẳng ngàng mà cầu xin ông.
Là bà hại ông.
Thân là con gái, bà hại người cha của mình, và cũng vì sự đau đớn này, khi Vân Thái đe dọa bắt bà phải chuyển hồn hoán thể, bà đã đồng ý.
Bà lại có lỗi với Chiến...
Vừa nghĩ tới người nam nhân kia, trái tim của bà lại nhịn không được nhói đau từng cơn.
Vân Thái nhìn bà đang chảy nước mắt, đột nhiên gào thét. "Tỷ nói thử xem, tại sao cha tỷ ưa nhìn như vậy, phu quân của tỷ cũng khôi ngô đến thế? Tại sao người ta thích trong thiên hạ này đều có liên quan đến tỷ? Tại sao rõ ràng ta đã chuyển thành tỷ, Hiên Viên Chiến vẫn cảm thấy ta không phải là tỷ! Tại sao? Tại sao tặng Quả Mỹ Nhân cũng là tỷ?"
Tại sao?
Vân Thái chắc chắn đã điên rồi.
Hai người, hành vi thói quen đều không giống nhau, trái tim không giống nhau, chỉ thay đổi cơ thể, tại sao không nhận ra được cơ chứ? Chiến của bà, luôn luôn thông minh đến thế.
Chỉ là sau này mọi thứ đều thoát khỏi tầm kiểm soát, bởi vì bà làm sai việc, cho nên khiến tất cả mọi người đều thay đổi, vốn dĩ những kẻ trong lòng chột dạ đều nhảy vọt ra ngoài, vốn dĩ những ai không dám làm càng đều nhân cơ hội nhảy ra làm càng...
Nhưng mà, bà và cha, năm đó đã cứu được Tiểu Thất chẳng phải sao?
"Ủa?"
Vân Thái đột nhiên nhìn con mộ điệp đang bay hô lên, "Còn có một người đang đến đây, người có quan hệ huyết mạch với tỷ, là ai? Là ả tiện nhân Lâu Thất kia có đúng không! Đúng, chắc chắn là nó! Chắc chắn là nó! Ha ha ha!" Vân Thái ngẩng đầu nhìn trời cười to, "Đúng lúc lắm, ta phải bắt nó lại, và càng có thêm tư cách đàm phán với bệ hạ rồi! Chậc chậc, ta có một ý định mới tỷ cảm thấy như thế nào? Trước tiên cho tỷ và con trai của tỷ âи áι với nhau, sau đó để tỷ nhìn cặp con của tỷ chơi đùa cùng nhau, có được không?"
Nói xong mặt bà ta trở nên méo mó, ác độc tiếp lời: "Đợi các ngươi chơi đã, thì Chiến đại ca cũng không cần các ngươi nữa, các ngươi quá dơ bẩn, lúc đó chàng sẽ yêu ta..."
Vân Thái nói mãi nói mãi, âm thanh dần dần chìm xuống, hốc mắt có lệ.
Khi bà ta còn trẻ, vừa lườm một phát đã phải lòng cha của Vân U, và sau này vì muốn trả thù bà nên đi theo đến Hiên Viên hoàng triều, yêu chồng của bà.
Cả đời này bà ta yêu hai người nam nhân, nhưng hai người nam nhân này đều chỉ thuộc về Vân U, và đều xảy ra chuyện vì bà. Hỏi sao bà ta không hận?
Bà ta dõi nhìn con bướm bảy màu, ánh mắt lóe chớp, cũng chưa kịp thấy thân thể của bà ta động đậy, chỉ như một cái bóng, người đã biến mất khỏi chỗ này. Con bướm kia cũng âm thầm bay theo.
Chẳng bao lâu, Lâu Hoan Thiên tìm đến nơi đây.
Ánh nhìn đầu tiên hắn bắt gặp một nữ nhân nằm trên mặt đất.
Với trí thông minh của Lâu Hoan Thiên, đương nhiên không vội vàng chạy qua bên đó, cho dù hắn nhận ra thân hình kia rất giống với mẫu thân của mình.
Cho dù trong lòng hắn đang thiêu rực như lửa đốt.
"Có thể nói chuyện không?" Hắn vừa hỏi, vừa cẩn thận để ý tứ phía xung quanh.
"Ơ ơ..."
Vân U gấp gáp muốn phát điên, nước mắt không ngừng chảy xuống, bà bị trúng mộ thuật, không thể nói chuyện không thể động đậy, cố gắng hơn nửa ngày trời vẫn không há miệng lên tiếng được.
Những năm này, bà bị mộ thuật của Vân Thái khống chế, Vân Thái của Bạch Mộ Tộc vì muốn trả thù bà, xoay lưng bái mộ tôn của Hắc Mộ Tộc làm sư phụ.
Vân Thái không thèm quan tâm bà ở Lâu gia, chăm sóc Hoan Thiên, nhưng bà không dám nói nhiều chung sống nhiều với Hoan Thiên, sợ thông minh như hắn sẽ phát hiện điều bất thường. Khi nhận được tin tức của Tiểu Thất, bà không nhịn được dùng Hồn Tức Phong Linh để xác thực, nhưng thà rằng Tiểu Thất đừng đến đây, ở lại tứ phương đại lục là tốt nhất.
Nhưng mà, tối hôm đó Vân Thái gọi bà đến vách núi Thông Thiên, bắt bà đi, quả thật nảy ra một ý định độc ác điên cuồng đến như vậy.
Nếu khi xưa không có bà, Vân Thái đâu thể nào tiến vào Hiên Viên hoàng cung một cách dễ dàng, ngồi lên ngôi vị hoàng hậu.
Có lẽ Hoan Thiên đã đoán được bà đang ở đây, nếu không thì sao hắn cần cẩn thận tiến vào, theo tính cách của hắn thì đã sớm dắt người xông vào đây rồi.
Thế nhưng, thực tình thì Vân Thái hơi bỉ ổi, ngâm đầy thuốc vào y phục và đầu tóc của bà, và thêm thắt hắc mộ thuật, nếu Hoan Thiên chạm phải bà sẽ không thể nào chạy thoát.
Hồi đó mộ thuật của Bạch Mộ Tộc bà chả dạy cho hắn được bao nhiêu...
Vân U gấp gáp khiến dòng nước mắt chảy không ngừng, lòng đau như cắt. Còn nữa, Vân Thái nói Tiểu Thất đang đến, Tiểu Thất, Tiểu Thất của bà! Cốt nhục phân ly bao nhiêu năm nay, bà nhớ con gái của mình biết bao...
Bốn bề yên tĩnh cực kì, dường như người trong hoàng cung đều bỏ chạy hết trơn, hoặc là nói chỗ này giống như một góc tối bị lãng quên.
Lâu Hoan Thiên tiến gần thêm hai bước, sắc mặt của hắn lạnh lùng triệt để, bởi vì hắn nhìn rõ được, người nữ nhân đang nằm nhếch nhác trên sàn đất, chính là mẫu thân của hắn!
Là ai? Là ai sỉ nhục bà như vậy?
"Mẹ!"
Lâu Hoan Thiên không phát hiện xung quanh có người, thật ra hắn cũng đang hoài nghi, mẫu thân của mình nhất định đang ở trong hoàng cung, nếu không phải bà có vấn đề, thì chắc chắn có người đang uy Hi*p bà, cho nên hắn không dám manh động, cho đến khi đại quân của tứ phương đại lục đến đây.
Lối qua lại giữa đại lục Long Ngâm và tứ phương đại lục vốn dĩ cực ít người biết đến, nhưng đã có Trầm Sát và Lâu Thất làm thông, Đoạn Trần Tông canh giữ ở đó đã rút lui, đại quân của tứ phương đại lục đương nhiên tiến lên không vấp phải sự rào cản nào. Vừa vặn vào thời gian này, đại quân của Hiên Viên cũng bắt đầu khởi hành đến Trầm thị vương triều, nếu không thì đại quân của tứ phương cũng không dám to gan đến vậy.
Bây giờ hắn vận dụng vừa đúng lúc.
"Đừng có qua..."
Vân U phải đột phá sự giam cầm của Hắc Mộ Thuật để nói chuyện, dốc hết toàn bộ sức lực chỉ thốt ra được ba chữ, phun một ngụm máu tươi.
Vốn dĩ Lâu Hoan Thiên đang bình tĩnh hết sức để phân tích tình hình nhìn thấy như vậy sao nhịn nổi?
"Mẹ!"
Hắn xông qua đó, giơ tay định đỡ bà dậy.
Vân U sợ hãi, luồng máu tức giận trong Ⱡồ₦g иgự¢ lại không kiềm nén được, phun trào điên cuồng.
Có ai thân làm con cái bắt gặp cảnh này còn có thể bình tĩnh phân tích?
Lâu Hoan Thiên giơ tay đỡ dưới nách của bà, dựng bà dậy. "Mẹ, mẹ, mẹ hãy khoan nói chuyện, đừng gấp! Con biết chắc chắn trên người mẹ có chỗ không ổn, nhưng mà, mẹ hãy tin con, con sẽ giải quyết được! Mẹ đừng nghĩ ngợi đừng lo lắng gì cả, mẹ, giao cho con!"
Không được đâu...
Vân U tuyệt vọng khóc to.