Đế Vương Sủng Ái - Chương 456

Tác giả: Khuyết Danh

Ngọc Hồ Điệp này dùng làm dẫn dược cho hắn, mà từ trước đến nay Lâu Thất rất cưng chiều Tử Vân Hồ, nhưng bây giờ vì che chở cho dẫn dược của hắn, mà không đồng ý cho nó cắn một miếng nào, đã vậy còn nghiêm nghị quát nó...
Đế Quân tỏ vẻ rất hài lòng.
Lâu Thất cảm thấy rất nực cười.
Hắn đây là tranh sủng với cả một con cáo sao? Đế Quân đại nhân, có thể trưởng thành một chút không? Không phải nói là phải lãnh khốc sao?
Lâu Thất sợ Ngọc Hồ Điệp giãy dụa trong túi khiến chính nó bị thương, liền vung một ít thuốc mê, trong túi lập tức không còn động tĩnh gì.
Tâm tình Lâu Thất thật tốt, chủ động nhào vào lòng Trầm Sát, nhón chân lên nói nhỏ với hắn: "Hiện tại chúng ta đã có được bảy loại dẫn dược rồi, nếu Hỏa Vệ lấy được Hắc Châm Thảo, vậy chỉ còn hai loại Băng Ngư và Hồng Tùng Trùng, thắng lợi ngay trước mắt rồi phải không?"
Trầm Sát vốn muốn nhắc nhở nàng, coi như tìm đủ mười loại dẫn dược, vậy cũng phải hiểu rõ đích phương pháp xử lý cổ mới có thể đồng thời giải độc, bởi hiện tại độc và cổ đều đang kiềm hãm lẫn nhau, giải loại nào trước cũng đều sẽ phá vỡ thế cân bằng. Giải độc trước sẽ khiến Tuyệt Mệnh Cổ phát tác, hắn chắc chắn phải ૮ɦếƭ, còn giải cổ trước, vậy kịch độc sẽ phát tác, cũng là đường ૮ɦếƭ.
Thế nhưng vừa nghĩ đến trước đây nàng gánh chuyện giải cổ trùng lên người mình, hắn sợ nói ra sẽ khiến nàng có áp lực tâm lý, thêm gánh nặng, cũng sợ nàng hiểu nhầm hắn đang thúc giục nàng nghĩ biện pháp, hắn bèn xoa đầu nàng nói rằng: "Phải, đều là công lao của Thất Thất ngoan. Các loại dẫn dược Thất Thất đều tìm được, bổn Đế Quân phải trọng thưởng cho nàng."
Đôi mắt Lâu Thất sáng lên hỏi: "Thưởng ta cái gì?" Mỗi lần hắn gọi nàng là Thất Thất ngoan, nàng đều cảm thấy mình như trở thành hài tử, được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, mặc dù có chút buồn nôn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Mọi thứ của hắn đều là của nàng rồi, thật không biết còn thứ gì có thể thưởng cho nàng.
Trầm Sát đưa hai tay vào giữa nách nàng, nâng lên cao ngang mình, môi áp vào cạnh tai nàng, thấp giọng nói: "Bổn Đế Quân ૮ởเ φµầɳ áo cho nàng sờ được không?"
Phụt.
Lâu Thất trợn trắng mắt nhìn hắn, vỗ vai hắn một cái: "Ngày càng không biết xấu hổ."
Nàng lười điên theo hắn, liền lắc người xuống, nhìn quanh một lượt, dời trọng tâm vấn đề đi: "Hỏa Vệ đi đâu rồi?"
Ban nãy cả hai đều quên mất thiếu nữ kia, bây giờ nhìn lại, cũng không thấy nàng ta nữa. Lâu Thất cũng không để ý, chắc hẳn đó là người Hỏa Vệ mang về từ thảo nguyên.
Nàng đã nhìn ra chỗ này có gì đó không đúng, lúc trước mơ hồ, hẳn là do tác dụng của mùi hương hai gốc hoa, chỉ là thời gian mơ hồ rất ngắn, nàng cũng không để trong lòng. Đã có Hoa Tam Sinh chứng tỏ có Ngọc Hồ Điệp, hiện giờ Ngọc Hồ Điệp cũng đã tới tay, hoa này...
"Ta đi xem Hoa Tam Sinh một chút."
Lâu Thất vừa mới muốn đi đến chỗ hai cây hoa, liền thấy thân ảnh Hỏa xuất hiện ở gốc cây bên kia. Nàng khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, liền đứng lại suy nghĩ kĩ càng. Hương hoa này kỳ thực không chỉ khiến người ta mơ màng một hồi, còn có tác dụng mê hoặc, khiến người ta thỉnh thoảng nhìn không thấy bên này, ngó không rõ bên kia. Hỏa mang khoảng mười người đi theo Trầm Sát, nàng liền đi tới phía hai cây hoa kia, Tử Vân Hồ theo sát nàng một tấc cũng không rời, thi thoảng còn ngẩng đầu nhìn cái túi chứa Ngọc Hồ Điệp kia, nước dãi đều chảy xuống.
Lâu Thất đành xem như không thấy.
Nàng kiểm tra hai cây một chút, phát hiện càng đến gần, tác dụng mê hoặc tâm trí càng mạnh, nàng đứng bên cạnh gốc hoa, nhìn bốn phía đều không thấy bóng người, thế nhưng đám người Trầm Sát rõ ràng đều đang ở cách đây không xa, tận mười mấy người cơ mà.
Nàng suy nghĩ một hồi, lập tức cảm thấy hứng thú, đồ tốt, nàng nghiêm túc ngẫm nghĩ dùng nó vào việc gì thì tốt nhất! Những kẻ kia mang theo nhiều νũ кнí như vậy để đối phó một mình nàng, nếu không đáp lễ cho bọn hắn một chút, vậy cũng khiến bọn chúng quá thất vọng rồi.
Nghĩ vậy, nàng hái toàn bộ sáu đóa hoa xuống, nhét vào một túi vải lớn, tự mình mang trên vai. Sáu đóa hoa bị hái xuống, mùi hương liền dần phai nhạt, Hỏa cùng Trầm Sát nói chuyện vừa xảy ra bỗng ngạc nhiên nhìn sang, chỉ cảm thấy trước mắt đều thật rõ ràng, nào còn dáng vẻ mơ hồ ௱ôЛƓ lung lúc nãy.
"Đế Phi, chuyện này là sao?"
Lâu Thất vỗ vỗ cái túi mình đang vác trên vai, "Hái hoa xuống là ổn cả rồi."
Hỏa hơi sợ, không nhịn được nói: "Hoa kia đúng là kỳ dị, Đế Phi hái rồi mang trên người cũng quá nguy hiểm, A Tây, ngươi vác giúp Đế Phi."
Một thanh niên dáng vẻ thô kệch liền đi ra.
Lâu Thất cũng không quan tâm nữa, đưa cái túi kia cho hắn, thế nhưng thanh niên gọi là A Tây kia vừa mang túi lên trên lưng, một hương hoa nồng nàn xộc vào mũi hắn, đôi mắt hắn liền đờ ra, sau đó ngồi phịch xuống.
Mọi người lấy làm kinh hãi, Lâu Thất lại không nhịn được bật cười, cuối cùng tự mình đi đến cầm lấy cái túi, "Ta tự cầm vậy! Hương hoa này nếu ngửi quá gần thì ảnh hưởng càng thêm mạnh mẽ, người bình thường không chịu nổi." Chỉ là sáu đóa hoa mà thôi, cũng không nặng.
Trầm Sát lại đi tới bên người nàng, chụp lấy cái túi ném lên trời, một tiếng kêu bén nhọn ✓út qua, vừa vặn chộp lấy cái túi kia.
Lâu Thất sửng sốt.
“Một con ưng khổng lồ như vậy, mang có chút đồ thì đã làm sao." Trầm Sát nói.
Vậy cũng đúng.
Hỏa tìm được huynh đệ mang theo, cũng để cho Trầm Sát gặp, trong lòng buông lỏng, sắc mặt đã dễ nhìn hơn nhiều, vết sẹo đáng sợ kia cũng không còn kinh khủng đến vậy nữa.
Thế nhưng khóe mắt Trầm Sát liếc qua, vẫn cứ nhíu mày.
Đến khi bọn hắn trèo lên đoạn tầng (1), vừa vặn gặp được đám người Lâm Thịnh Uy tìm tới, mọi người thấy Trầm Sát đều lấy làm kinh hãi, lập tức nhao nhao quỳ xuống.
(1) Đoạn tầng: Còn gọi là biến vị, đứt gãy hoặc phay, là một hiện tượng địa chất liên quan tới các quá trình kiến tạo trong vỏ trái đất. Thông thường đứt gãy thường xảy ra tại nơi có điều kiện địa chất không ổn định.
Trầm Sát thấy đám người hầu như bị thương, có vài người toàn thân đều như tắm trong máu, sắc mặt tái nhợt, thế nhưng ánh mắt lại rạng ngời hân hoan, trong lòng không khỏi tán thưởng một câu, lại hỏi: "Là có chuyện tốt gì?" Rõ ràng nhìn ra được bọn hắn rất phấn chấn.
Ấn Dao Phong cất giọng nói: "Hồi Đế Quân, chúng thuộc hạ đã tiêu diệt hết gần năm trăm cao thủ!"
Đây là chuyện trước kia bọn hắn không bao giờ dám tưởng tượng, hai mươi sáu người, tuy là một nửa có Đế Phi, Hỏa cùng đám người Trần Thập tương trợ, nhưng trận pháp bọn hắn học được có uy lực cực lớn, vây được toàn bộ mấy trăm cao thủ! Trận chiến qua đi, gia tăng rất nhiều can đảm cho những người này, khiến bọn họ có lòng tin hơn, hơn nữa, tất cả mọi người đều như chuẩn bị đối mặt với tử vong, sau đó đồng tâm hiệp lực mà chống chọi, giành được thắng lợi.
Thế nên lúc này trong lòng bọn họ đều phấn chấn không thôi, tuy rằng hầu hết đều bị thương, nhưng vẫn hận không thể theo sát Lâu Thất để có thể học hỏi nhiều hơn nữa.
Trầm Sát âm thầm kinh hãi, thế nhưng hắn từ trước đến nay không biểu lộ suy nghĩ lên mặt, mà đám người Hỏa lại trợn trừng hai mắt, cằm đều sắp rớt xuống, quả thật không thể ngờ đến! Sao có thể chứ, năm trăm cao thủ đuổi theo bọn hắn suốt một đường, bức bọn hắn không thể không vào Bách Trùng Cốc này, nếu không phải Ngọc Hồ Điệp kia dẫn dắt bọn hắn đến một chỗ khác, vậy giờ này bọn hắn đều bị Gi*t cả rồi. Bọn Ấn Dao Phong chỉ có hai mươi mấy người, võ công còn không bằng người bên mình, vậy mà Gi*t sạch đám cao thủ đó rồi?
Hỏa nhìn về phía Lâu Thất.
Trầm Sát nói: "Trở về lãnh thưởng." Trước giờ hắn không nhiều lời trước mặt người khác, một câu như vậy đã rất khó có được.
Mọi người tạ ơn, dìu nhau đứng dậy, Lâu Thất liền đưa một bao cho Lâm Thịnh Uy, "Sơ cứu vết thương trước đã."
A Mộc lặng lẽ nhìn thoáng qua Hỏa, gọi những người khác qua giúp đám người bôi thuốc băng bó.
Hỏa nhìn bóng lưng mảnh mai của nàng, mím chặt môi. Sắc mặt hắn trầm xuống, bắp thịt quanh vết sẹo kia liền căng ra, ngay vết sẹo càng căng cứng hơn, nhìn qua rất dữ tợn.
Hắn không nhịn được đưa tay sờ lên, trong mắt một vẻ thảm đạm. Thật ra vết sẹo này vẫn chưa lành hẳn, khi đó hắn sắp ૮ɦếƭ, bên người không có đại phu giỏi, phải tự mình bôi thuốc, băng bó qua loa, sau đó vết thương mặc dù khép lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn mơ hồ đau nhức. Dù cho không nói tới đau hay không, dáng vẻ hắn như vậy cũng đủ xấu,...
Hắn mặc dù chưa thấy A Mộc mặc đồ y phục nữ nhi, thế nhưng có thể nhìn ra, A Mộc mặc nữ trang nhất định rất đẹp.
Hơn nữa, hắn lớn hơn A Mộc mười một tuổi...
Hắn chỉ muốn tìm một phu nhân chất phác, dáng vẻ xấu cũng không sao, chỉ cần có thể nối dõi tông đường là tốt rồi, sao có thể làm lỡ A Mộc được, nàng như một nụ hoa nhỏ mới chớm đầu xuân.
Hỏa nghĩ đến đây trong lòng liền thấy khổ sở.
Việc này, vẫn cần tìm cơ hội nói rõ cùng A Mộc, suy cho cùng, là hắn có lỗi với nàng.
"Hỏa Vệ lấy được Hắc Châm Thảo rồi chứ?"
Bên tai truyền đến thanh âm của Lâu Thất, lúc này Hỏa mới hồi thần, lấy một cái bao từ trong lòng ra, đưa cho Lâu Thất.
Thế nhưng Lâu Thất lại bị động tác dứt khoát này của hắn làm chân mày nhíu lại, nếu đổi lại là Ưng hoặc Nguyệt Vệ, cho dù coi như đã tiếp nhận nàng, cũng sẽ không ngay lần đầu gặp gỡ mà giao vật quan trọng như vậy cho nàng.
Nếu hắn tin nàng, vậy nàng cũng tin hắn. Không cần mở ra xem, chỉ nhét bao vào trong bọc của mình, nàng thở ra một hơi, vui vẻ nhìn về phía Trầm Sát: "Chỉ còn thiếu hai loại nữa thôi."
Hỏa chợt nhìn về phía nàng: "Đế Phi nói gì?"
Hắn phản ứng như thế khiến Lâu Thất ngẩn người ra, lúc này mới nhớ tới, sau khi Hỏa Vệ rời đi đến thảo nguyên, đám người Trầm Sát mới bắt đầu tìm những dẫn dược khác, thời điểm nàng nhìn thấy bọn hắn, bọn họ đang tìm kiếm Mê Chi Hoa, chính là mới lấy được dẫn dược đầu tiên. Thế mà bây giờ nàng lại nói chỉ thiếu hai loại.
Đối với Hỏa mà nói, đây thật sự là một tin tức cực kỳ đáng kinh ngạc.
Trầm Sát tiếp lời: "Mười loại dẫn dược, thêm Hắc Châm Thảo ngươi tìm được, giờ chỉ thiếu Hồng Tùng Trùng và Băng Ngư Cốt, bảy loại khác đều là Thất Thất tìm được, nàng là phúc tinh của bổn Đế Quân."
Bịch một tiếng, Hỏa quỳ sụp về phía Lâu Thất, giọng nói mang theo run rẩy: "Hỏa, cảm tạ Đế Phi!" Hắn kích động đến đỏ mắt, cánh mũi chua xót.
Mười loại dẫn dược, không một loại nào là dễ tìm, không một loại nào là dễ lấy được, thật không ngờ bây giờ đã có tám loại!
Đây thật sự là trời phù hộ Đế Quân!
Lâu Thất khẽ chau mày, nhàn nhạt nói: "Ta tìm thuốc dẫn cho nam nhân của mình, không cần ngươi phải cảm tạ như vậy."
Hỏa ngơ ngác, Trầm Sát cũng ngẩn ra, tiếp đó chính là thoả mãn, nắm cằm nàng, dùng sức hôn lên môi nàng một cái, "Nói hay lắm!"
Ngày càng không biết xấu hổ!
Ngay trước mặt người khác hôn nàng, ngươi xem đây là thế kỉ hai mươi mốt nam nữ cởi mở không ngại ᴆụng chạm sao?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc