Nàng vừa dứt lời lập tức cảm giác được thân thể của Trầm Sát khẽ thả lỏng một chút. Lâu Thất rất vui vẻ, điều này chứng tỏ hắn nghe thấy lời của nàng.
Trầm Sát quả thật rất dũng mãnh, không chỉ võ công lợi hại, mà ngay cả thân thể và ý chí cũng mạnh mẽ hơn ngườ khác rất nhiều. Trên người hắn có nhiều thứ kinh khủng như vậy mà hắn lại vẫn có thể chịu được, không bị giày vò tới ૮ɦếƭ… Cổ độc, bùa chú, bây giờ còn có cả bí pháp áp chế nữa. Hắn đã rơi vào hoàn cảnh này rồi mà vẫn cố giữ lại được một chút ý thức, không để cho bản thân hoàn toàn hôn mê.
Sau khi vui vẻ qua đi thì Lâu Thất lại rất đau lòng. Không có ai vừa sinh ra đã mạnh mẽ cả, nhất định là phải trải qua rất nhiều đau đớn, mới có thể trở nên như vậy.
Hiện giờ nàng có chút nghi ngờ, nếu như hắn được cha mẹ hắn nuôi lớn, thì ngoại trừ thù hận Gi*t cha mẹ, hồi bé cũng chỉ gặp chút khó khăn mà thôi? Có gì phải đau đớn chứ?
Trước kia, nàng đã từng nghi ngờ chuyện này, nhưng nàng lại không suy nghĩ nhiều, hiện giờ hắn bị bí pháp của vương tộc Trầm Thị áp chế, Lâu Thất lập tức nghĩ tới vấn đề này.
Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghe Trầm Sát nhắc về hồi nhỏ, có phải trước khi hắn sáu tuổi đã xảy ra chuyện gì hay không?
Nhưng lúc này không thích hợp để hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Nếu như có thể nghe được chuyện đó thì thật tốt. Lâu Thất nghĩ vậy, nàng lập tức nhẹ giọng nói với hắn một lần về lời của lão đạo sĩ thối.
Chỉ là nàng vừa nói xong thì đã cảm thấy có chút không thích hợp.
“Mỗi bộ phận trên người chàng đều cần ta phải dùng máu vẽ huyết trận để áp chế ngược lại, hơn nữa huyết trận này phải giữ ba ngày…”
Không đúng, mỗi bộ phận trên cơ thể đều phải vẽ sao? Chẳng phải nàng sẽ nhìn thấy hết cơ thể hắn sao? Không chỉ thấy, mà nàng còn phải vẽ lên người hắn nữa
Dù da mặt Lâu Thất dày tới đâu thì lúc này cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Nhưng rất nhanh, nàng đã phát hiện được tiếng tim đập rõ ràng của Trầm Sát, phát hiện này khiến cho mặt nàng càng đỏ hơn, không nhịn được, giơ tay lên muốn đánh về phía иgự¢ của hắn, nhưng khi còn cách hắn một đoạn thì nàng lập tức dừng tay lại.
Lâu Thất nghiến răng, suýt nữa nàng quên mất, hiện giờ Trầm Sát rất yếu ớt. Nếu như nàng đánh như vậy thì nhất định hắn sẽ bị ảnh hưởng.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, ta chỉ làm việc này để cứu chàng thôi…”
Lâu Thất tức giận nói một câu, gạt bỏ cảm xúc sang một bên, bình tĩnh lại, dùng Phá Sát rạch lên ngón tay mình, tiếp tục vẽ huyết trận lên Ⱡồ₦g иgự¢ Trầm Sát.
Huyết trận không phải cứ vẽ ra là dùng được, mà nó còn tiêu hao rất nhiều tinh thần lực của Lâu Thất. Cho nên khi vẽ được một nửa phần иgự¢ của Trầm Sát thì Lâu Thất đã cảm thấy có chút suy yếu. Lúc này, trong động u ám hơn rất nhiều, có lẽ trời cũng sắp tối rồi…
Lâu Thất không thể không dừng lại một chút.
Hiện giờ nàng vừa mệt vừa đói, nếu không được nghỉ ngơi một lát thì chỉ sợ huyết trận nàng vẽ ra sẽ không phát huy được uy lực của nó.
Lâu Thất thở hắt ra, kinh ngạc nhìn Trầm Sát. Lúc này, Trầm Sát đang mở mắt ra, đôi mắt đen như mực dường như chỉ phản chiếu hình bóng của một mình nàng, không để bất cứ thứ gì vào mắt. Sắc mặt của hắn đã khá hơn một chút, những thứ sương trắng bao phủ lên mạch máu của hắn đã không nhìn thấy nữa, chỉ là màu da hơi tái nhợt, mang theo chút ánh sáng mờ mờ, khiến cho gương mặt của Trầm Sát trở nên vừa anh tuấn vừa tà mị, làm nổi bật lên đôi mắt đen như mực…
“Chàng tỉnh rồi?”
Lâu Thất vui vẻ.
Lúc này đầu óc Trầm Sát vẫn hơi chậm chạp, nhất thời không nhớ ra bản thân là ai, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được việc hắn thấy Lâu Thất ngồi trước mặt xinh đẹp lạ thường…
Hắn suy nghĩ một lúc mới nghĩ ra, hình như hôm nay nàng có chút không giống ngày bình thường. Trước đây, cho dù hắn bị cổ độc phát tác thì nàng vẫn coi như không có chuyện gì, chưa từng thấy nàng vội vã lo lắng như vậy, nhưng bây giờ hắn vừa tỉnh lại, hắn đã thấy hai mắt nàng ngân ngấn lệ.
“Nàng bị thương rồi sao?”
Giọng của Trầm Sát hơi khàn, mang theo cảm giác quyến rũ khó tả, khiến Lâu Thất nghe xong cảm thấy hơi ngứa ngáy, trái tim của nàng cũng mềm nhũn ra.
Thật đáng sợ! Không ngờ khi Trầm Sát suy yếu thì lực sát thương của hắn càng mạnh!
“Ừm…”
Sau khi hỏi xong, Trầm Sát phát hiện tai nàng đỏ bừng, rất lâu cũng không có phản ứng gì, vì vậy Trầm Sát nghi ngờ, đưa tay lên sờ mặt nàng…
“Hả?” Lúc này Lâu Thất mới phản ứng được, mặt nàng nóng lên, nhanh chóng lắc đầu: “Không, ta không bị thương!”
“Vẽ huyết trận này… rất mệt, đúng không?” Hiện giờ tinh thần của Trầm Sát cũng không tốt như trước, mỗi lần nói chuyện đều phải ngắt nghỉ rất nhiều, nhưng giọng điệu của hắn lại khiến cho Lâu Thất mềm nhũn…
“Rất mệt, cho nên hiện giờ ta phải nghỉ ngơi nửa canh giờ, ăn chút gì đó rồi mới vẽ tiếp được. Chàng cảm thấy thế nào rồi?” Lâu Thất cố gắng để cho nhịp tim của mình ổn định lại, thầm mắng bản thân quá vô dụng. Nàng đã ở cạnh hắn hơn nửa năm rồi, chẳng lẽ bây giờ mới bắt đầu nổi tính háo sắc sao?
“Không sao.”
Lâu Thất đang muốn hỏi xem nội lực của hắn còn không, lập tức nghe hắn nói: “Ưng tới rồi.”
Bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng chạy tới, quả thật là đám người Ưng vệ.
Cuối cùng mưa cũng tạnh, bầu trời đêm càng u tối hơn bình thường, bọn họ đứng ngoài cửa động, trong tay cầm đuốc, ánh sáng chiếu lên người bọn họ, trên người bọn họ đều là bùn đất, ai nấy đều chật vật.
Lâu Thất liếc mắt nhìn qua, lập tức phát hiện số lượng ít hơn rất nhiều, ít nhất có tám, chín người không ở đây.
Thiên Ảnh bước một bước lên trước mặt nàng: “Đế Phi, Đế Quân sao rồi?”
Hắn là ám vệ thi*p thân của Trầm Sát, chỉ là hắn cảm thấy hắn luôn không làm tròn được trách nhiệm của một ám vệ. Đế Quân luôn vứt bỏ hắn thì cũng thôi, hiện giờ cùng nhau đi ra ngoài rồi mà hắn vẫn không thể nào bảo vệ được Đế Quân.
Lâu Thất thấy cả người hắn ướt sũng, thấp giọng nói: “Thay quần áo rồi đi vào.”
Thiên Ảnh sững sờ, sau đó gật đầu, lách người qua đi thay quần áo.
“Chủ tử sao rồi?” Ưng đi tới, khi nhìn thấy sắc mặt Lâu Thất thì hắn cũng sững sờ: “Ngươi sao vậy?” Sao sắc mặt lại tái nhợt như thế?
Lâu Thất lắc đầu, cũng không hỏi vì sao số lượng người lại giảm đi. Trên thực tế, nhiều người như vậy muốn đi qua khu vực không gian kia là rất khó khăn, chỉ thiếu có tám, chín người là đã nằm ngoài dự tính của nàng rồi.
Lúc này, nàng nhìn thấy một gương mặt nhỏ trắng bệch: “Tiểu Ngưu?”
Sao đứa trẻ này lại ở đây?
“Thôn Tiểu Sơn Cư xảy ra chuyện rồi.” Ưng thấy nàng nhìn Tiểu Ngưu, hắn lập tức kể lại cho nàng nghe mọi chuyện mà Tiểu Ngưu đã nói với hắn. Lâu Thất nhíu mày lại, tuy thôn Tiểu Sơn Cư không có người nào nàng coi trọng, nàng cũng không có tình cảm gì với bọn họ, nhưng nếu những người dân trong thôn bị tiêu diệt thì nàng vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Hơn nữa, chuyện này còn xảy ra ở ngay bên cạnh Thất thành của nàng, những người kia quả thật không biết trời cao đất dày…
“Ta đã cho truyền tin tức vào thành, để trăm tên thị vệ vào thôn tiêu diệt những người kia, cũng để bảo vệ cho thôn Tiểu Sơn Cư.” Ưng nói.
Lâu Thất cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng có cảm giác bất an. Nhưng hiện giờ Trầm Sát không tiện hành động, ít nhất cũng phải chờ nàng vẽ xong huyết trận áp chế toàn thân cho hắn đã…
“Tất cả mọi người hạ trại ở khu vực gần đây, nhưng trước tiên phải đi thay hết quần áo ướt ra, tự mình sắc thuốc, đảm bảo bản thân không bị nhiễm phong hàn. Ai không được sự đồng ý của ta thì không cho phép tiến vào trong động.” Lâu Thất lạnh lùng nói.
Tuy động không nhỏ, toàn bộ người ở đây cũng có thể vào trong đó, nhưng hiện giờ Trầm Sát đang rất suy yếu, nàng không cho phép xảy ra bất cứ sơ suất nào.
Ưng không hiểu rõ lắm nhưng vẫn nghe theo lệnh của nàng.
Hơn hai mươi mấy người tản ra tìm nơi cắm trại, rất nhanh đã sắp xếp ổn thỏa.
“Đế, Đế Phi nương nương…”
Trước khi Lâu Thất đi vào động, Tiểu Ngưu sợ hãi gọi nàng lại.
“Con có gì muốn nói với ta sao?” Lâu Thất nhìn hắn. Đứa bé này hẳn là đã phải chịu kích thích rất lớn, vậy mà bây giờ vẫn có thể bình tĩnh như vậy…
“Tiểu Ngưu muốn hỏi rằng sau này Tiểu Ngưu có thể đi theo Đế Phi không? Chuyện gì Tiểu Ngưu cũng làm được, thật đó, tất cả mọi người đều nói ta rất thông minh, rất nhanh trí, con nhất định sẽ giúp đỡ được cho người…”
Dường như sợ Lâu Thất không cần nó cho nên hắn nói rất lớn tiếng, muốn chứng minh bản thân thật sự không phải là kẻ vô dụng.
Lâu Thất mỉm cười: “Con…” Ánh mắt của nàng rơi vào trên người Ấn Dao Phong, lúc này Ấn Dao Phong đang nhìn chằm chằm Trần Thập: “Như vậy đi, hiện giờ ta không cần con giúp gì cả, ngươi chỉ cần chăm sóc Ấn Dao Phong tỷ tỷ là được, cô ấy bị thương rồi.”
Ấn Dao Phong nghe thấy Lâu Thất nhắc đến tên nàng, khẽ quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt của Lâu Thất, mặt hơi nóng lên. Nàng đang nhìn Trần Thập, chẳng lẽ Đế Phi nhìn thấy rồi sao?
Nếu như là lúc bình thường thì có lẽ Lâu Thất còn thuận nước đẩy thuyền giúp Ấn Dao Phong, nhưng hiện giờ nàng phải dùng đến Trần Thập, không lo được cho Ấn Dao Phong.
“Lâm Thịnh Uy!”
Lần này Lâm Thịnh Uy đi đón những người này, cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ, dù sao việc liên tục vượt qua vùng không gian kia cũng rất nguy hiểm.
Lâu Thất nhìn hắn, trong đầu nàng chợt lóe lên ý định gì đó, lập tức gọi hắn tới.
“Đế Phi có gì phân phó?”
“Ngươi mang mấy người qua…” Lâu Thất hạ giọng nói vài câu với hắn. Lâm Thịnh Uy nghe xong lập tức gọi mấy người rời đi.
Những người này tốt xấu gì cũng đi ra từ quân doanh cho nên rất có tổ chức. Mặc dù bây giờ hoàn cảnh có chút khó khăn, trời mưa to, trên núi có rất nhiều vũng bùn, Lâu Thất lại không để cho bọn họ tiến vào hang động, nhưng cũng không có ai phàn nàn gì. Bọn họ hợp sức chặt cây, dựng mấy ngôi nhà gỗ đơn sơ, phía trên dùng lá che lại, cũng xem như là một chỗ an toàn để che mưa chắn gió…
Có người đi săn bắn thú rừng, có người nhặt củi khô trong khe đá, nhóm lên vài đống lửa, đem quần áo ẩm ướt ra đó hong khô. Một lát sau, xung quanh đã ấm áp hơn rất nhiều, mùi thịt nướng cũng bay ra.
Lâu Thất cũng tự tay nướng thịt, sau đó đang bưng vào bên trong mới chợt phát hiện ra, vì sao nàng lại để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ? Nàng sợ người khác nướng thịt thì Trầm Sát sẽ ghét bỏ không ăn, cho nên mới tự tay nướng thịt cho hắn sao?
“Sao lại đứng ngây người ra đó?”
Nàng nghe được giọng nói trầm thấp của Trầm Sát, nàng đi qua đó, phát hiện Trầm Sát đã ngồi dậy, dựa lưng vào tường. Nàng đi đến chỗ cách đó không xa nhóm lửa lên, ngọn lửa phản chiếu trong mắt hắn sáng rực rỡ khiến cho trái tim nàng khẽ run lên…
“Sao chàng lại dậy?” Nàng che giấu rất tốt, giả vờ như không có việc gì xảy ra.
“Ra ngoài!” Trầm Sát đột nhiên nói.
“Hả?”
Ngay khi Lâu Thất đang sững sờ thì Thiên Ảnh đột nhiên bay lên, chạy ra bên ngoài động.
Lâu Thất có chút dở khóc dở cười, đây không phải là ám vệ của hắn sao? Sao hắn lại muốn đuổi Thiên Ảnh đi chứ?
“Đến đây, đút cho bổn Đế Quân.”
Nghe lời này của hắn, Lâu Thất đen mặt lại. Chẳng lẽ hắn sợ Thiên Ảnh nhìn thấy hắn suy yếu đến mức bị người khác đút cho ăn nên mới đuổi Thiên Ảnh ra ngoài?