Đúng lúc này, mũi Lâu Thất hếch lên ngửi ngửi, rồi lập tức dựa đến cạnh Trầm Sát, trên người hắn có một hương vị thanh mát, ít nhiều cũng làm nhạt bớt mùi thối kia đi.
Cái tên Chu Thắng kia thối quá, khiến người ta không chịu được.
"Chu Thắng đến rồi." Trầm Sát cũng ngửi được cái mùi đó.
Họ nghiêng người, Chu Thắng cầm cái chổi to để ở một bên chuẩn bị quét đất. Hắn mặc y phục cung nhân màu xám nhạt. Bây giờ không có thái giám nhưng có cung nhân và thị nữ.
Lúc đầu Lâu Thất nghe Trầm Sát miêu tả Chu Thắng thì tưởng rằng hắn có dáng vẻ cao lớn khỏe mạnh, nhưng không ngờ hắn cũng chỉ như nam tử bình thường. Chỉ là bờ vai có hơi dài rộng một chút. Nhưng khi hắn quay đầu qua thì khuôn mặt rỗ dày đặc như sao trên trời khiến người ta nhịn không được mà thấy buồn nôn. Lâu Thất cảm thấy nói mặt rỗ thì không thích hợp lắm, vì khuôn mặt đó không chỉ rỗ mà còn có nốt ruồi, cứ như gò núi và thung lũng vậy, mà cũng không đúng, giống như miệng núi lửa thì đúng hơn.
Hầu như tất cả những người nhìn mặt hắn đều chỉ cảm thấy khuôn mặt này rất "phong phú", đến ngũ quan của hắn cũng không nhìn thấy. Lại thêm mùi thối trên người hắn bay xa mười dặm, thật đúng khiến người ta phát điên.
Dù không nhìn người qua tướng mạo cũng không thể tiếp cận nhân vật như này.
Cho nên, khi nghe nói Chu Thắng ba mươi hai tuổi còn chưa từng lấy vợ, Hoa Vu Tồn tối qua còn nói, Chu Thắng trong quá trình hai năm ở đây cũng đã kể không ít chuyện của mình, trong đó có một chuyện dù nhiều năm nhắc lại cũng vô cùng tức giận, đó là lúc hắn tới thanh lâu đã cho đủ bạc rồi, sau đó gọi một kĩ nữ thanh lâu đến. Ai biết nữ nhân kia vừa vào cửa nhìn thấy hắn đã biến sắc mặt, còn nói với hắn: "Vị đại gia này, ta trả bạc lại cho ngươi, sau đó ngươi có thể rời đi không?"
Ngay cả kĩ nữ thanh lâu khi nhìn thấy hắn cũng ghét bỏ không thèm bạc.
Chuyện đó khiến hắn rất sốc, sau đó Chu Thắng dựa vào đao pháp nhanh nhẹn dũng mãnh khiến cho thành chủ Phá thành biết đến hắn, cuộc sống cũng không phải lo nghĩ gì nhiều, nhưng chuyện chung thân đại sự vẫn luôn không thể giải quyết, thậm chí hắn có địa vị rồi mà không có một nữ nhân nào đồng ý cùng hắn. Có một lần hắn không chịu nổi nữa, ra tay với thị nữ bên cạnh, đó là lần đầu tiên hắn nếm được hương vị phụ nữ, nhưng lại là ૮ưỡɳɠ éρ, lần hai thì thị nữ kia đã nhảy giếng tự tử.
Bị hắn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, tuy hắn nói sẽ cưới nàng, cho nàng vị trí chính phòng, nhưng nữ nhân đó vẫn tự tử.
Đây là đả kích còn lớn hơn với hắn, từ đó hắn không bao giờ tìm nữ nhân nữa.
"Đế Quân, Đế Phi đến, thăng triều." Bên ngoài đại điện có tiếng cung nhân cao giọng hô to, tiếp đến một tiếng chuông nặng nề xưa cũ vang lên, dần dần lan ra. Trong sự mát lạnh trong lành của sáng sớm, có hai con chim bởi vì tiếng chuông này mà giật mình sải cánh bay lên từ trong vườn hoa. Có một bầu không khí trang nghiêm tự nhiên dâng lên, trong lòng Lâu Thất đột nhiên xuất hiện cảm giác xa lạ. Một lúc sau, nàng mới cảm thấy bình tĩnh lại, chân chính dung nhập vào Phá thành, dung nhập vào Cửu Tiêu Điện, chân chính coi nơi này là nơi mình đi về.
Nàng nghiêng mặt nhìn về phía nam nhân vĩ đại bên cạnh, cũng đúng lúc hắn đang nhìn nàng, đưa tay về phía nàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào nàng.
Lâu Thất mỉm cười, đặt nhẹ tay mình vào tay hắn. Cứ thử đi, thử cùng nhau đi qua mưa gió như thế này.
Trầm Sát nắm chặt tay nàng, kéo nàng đi về phía trước.
"Vứt bỏ hết những thứ không xác định của nàng đi." Hắn trầm giọng nói: "Bổn Đế Quân sẽ không buông tay đâu." Hắn cảm giác được nàng luôn không cần dựa vào hắn, cuộc sống có hắn hay không thì nàng cũng đều có thể thoải mái, chuyện này khiến hắn thấy rất thất bại.
Nhưng, chỉ cần nàng đồng ý thử là được, hắn sẽ cố gắng giữ chặt nàng.
Lâu Thất nhìn thẳng, đi với hắn về trước, nghe thấy thì cười nhẹ nói một câu: "Cứ chờ xem."
Ưng ở đằng sau nhìn bóng lưng của hai người, có chút hoang mang. Nguyệt nhìn hắn một cái, nói: "Nghĩ gì đấy?"
"À, không có gì, ta đang nghĩ, ngươi cứ để đám nữ nhân nhìn trộm ở kia... là có ý gì?" Hắn âm thầm chỉ về một góc vườn hoa, sau cây tùng nhỏ lộ ra vài tà váy.
Nguyệt cũng liếc sang: "Là Đế Phi phân phó, ta cũng không biết."
"Này, Nguyệt, hình như sau lần đi với Đế Phi thì thái độ của ngươi đã khác hẳn." Ưng liếc hắn nói.
"Đế Phi không tầm thường chút nào." Nguyệt cười nhẹ.
Ưng gật đầu: "Đúng vậy, khi nàng ra tay sẽ có kịch hay, chúng ta cứ chờ đi."
Trước đại điện, bọn họ nắm tay nhau cùng đi lên bậc thang chín cấp, tiến vào đại điện. Tổng cộng có sáu cái cột màu đỏ, chia trái phải, ở giữa có thảm đỏ, bên trên bậc tam cấp có một ghế rồng bằng vàng rất bá đạo, trên bức tường phía sau ghế rồng là một bức tranh thêu long phượng đang bay lượn trên trời, xa xa là hai dãy đèn, chiếu sáng toàn đại điện.
Tuyết cũng đi theo, nghiến răng nhìn bọn họ.
Trầm Sát nắm tay Lâu Thất từ từ bước lên bậc thang, quay người đối diện với đại điện rộng lớn trống không.
"Chủ tử, có cần chuẩn bị một cái ghế khác cho Đế Phi không? Hay là Đế Phi đứng sau người?" Tuyết cố gắng áp chế lòng ghen ghét của mình, lên tiếng hỏi.
"Không cần." Trầm Sát hất áo bào ngồi xuống, kéo Lâu Thất cũng ngồi vai kề vai, ghế rồng này vốn được làm rất lớn, một người ngồi giữa rất khí phách, nhưng hai người ngồi cũng có thể ngồi được.
Nguyệt và Ưng sớm đã chuẩn bị tâm lý, biết Đế Quân không cho người sắp xếp ghế ngồi, nhất định là muốn ngồi cùng Đế Phi trên ghế rồng, lần trước trên đại điển tuyển phi hắn cũng đã cho nàng ngồi cùng hàng rồi, lần này sao có thể bảo nàng đứng sau chứ.
Nhưng Tuyết căn bản không chuẩn bị tâm lý này, cho nên khi nhìn thấy liền kinh ngạc vô cùng.
"Chủ tử, đó là ghế rồng..."
Đoạn thời gian này họ luôn hạ lệnh cho người của các bộ gia tăng tiến độ, nhanh chóng làm ra những thứ này, đặc biệt là ghế rồng, còn chiếu theo ghế rồng của Hoàng đế Đông Thanh, Bắc Thương mà làm, nhưng họ còn làm to và dài hơn. Bọn họ vừa mở mỏ vàng, có rất nhiều vàng, nên đã làm ra một cái ghế rồng toàn bằng vàng, đệm bên trên là do những tú nương tốt nhất ngày đêm làm ra. Lúc đó, mỗi lần nàng ta nhìn thấy ghế rồng này là liền tưởng tượng đến hình ảnh Đế Quân uy vũ ngồi lên, tim nàng ta cũng đập nhanh hơn vài nhịp. Nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến cảnh Lâu Thất cũng ngồi lên.
Điều khiến nàng ta tức giận nhất chính là Lâu Thất thế mà lại không thèm từ chối, cứ thế ngồi xuống. Hơn nữa, tư thế kia, khí thế kia, không có chút dáng vẻ sợ hãi nào, ngồi cứ như nữ vương vậy.
Tuyết tuyệt đối không thừa nhận nàng ta đố kỵ Lâu Thất. Sao Lâu Thất ngồi ở đó mà có thể thản nhiên thoải mái như vậy chứ?
Trầm Sát trầm giọng nói: "Bổn Đế Quân đương nhiên biết đó là ghế rồng."
"Tuyết, đủ rồi." Ưng không nhịn được, kéo tay Tuyết, hắn có một loại dự cảm, nếu Tuyết nói nhiều thêm gì đó thì chắc chắn sự nhẫn nại của Đế Quân với nàng ta sẽ hết.
Tuyết cắn răng, lùi lại một bên. Nàng ta ngẩng đầu nhìn Lâu Thất, trong mắt xoẹt qua tia oán độc, rất nhanh, rất nhanh nàng ta sẽ không thể cười được nữa. Vốn dĩ nàng ta cảm thấy phương pháp của Thúy Hoa kia quá độc ác, nhưng bây giờ nàng ta lại cảm thấy đó mới là kết quả mà Lâu Thất đáng nhận được nhất.
Lâu Thất không bỏ qua ánh mắt đó của nàng ta. Mà Trầm Sát cũng nhìn thấy rồi, hắn thầm thở dài trong lòng, hắn nhường nhịn Tuyết là vì nàng ta là một người ở bên hắn từ thời thiếu niên, vì kí ức thiếu niên nên hắn mới để nàng ta làm một trong tứ vệ. Vì võ công của nàng ta không xuất sắc nên luôn để nàng ta quản lý nội vụ, vốn dĩ hi vọng nàng ta có thể ở cùng tam vệ khác, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến, Tuyết đáng yêu ngây thơ hồi nhỏ khi lớn lên lại trở thành thế này.
Sự nhẫn nhịn với nàng ta đã đến cực hạn rồi.
Mà trong mắt của Lâu Thất lại xẹt qua tia u ám, nàng sớm đã không thể dung nạp được Tuyết vệ này rồi. Nếu nàng đã là nữ chủ nhân của điện Cửu Tiêu thì sao phải uất ức chính mình, giữ lại một người khiến mình buồn nôn chứ?
Nguyệt và Ưng đến đây cũng đứng ở bên dưới điện. Bên cạnh Trầm Sát là cung nhân lạ mặt, còn sau lưng nàng là Nhị Linh.
Thực ra hiện giờ Nhị Linh rất lo lắng, bởi vì Lâu Thất có thể nghe được tiếng tim đập nhanh của nàng.
"Các quan vào điện." Tiếng của cung nhân mang theo nội lực được truyền xa. Ngoài đại điện lại có một cung nhân truyền ra tiếp.
"Các quan vào điện."
Mấy người không nói chuyện nữa. Một lúc sau, bá quan lần lượt đi vào điện, chia thành hai hàng, cũng chưa đến hai mươi người. Sau khi vào điện liền quỳ xuống: "Tham kiến Đế Quân."
Khi họ đi vào đều cúi đầu, sau đó liền quỳ xuống nên chưa nhìn thấy Lâu Thất. Trầm Sát đương nhiên không thể để Lâu Thất uất ức, trầm giọng nói: "Ái phi của bổn Đế Quân ở đây, các ngươi không thấy sao?"
Đây là lần đầu tiên lên triều, Đế Quân vừa mở miệng đã mang theo giọng điệu không vui khiến tim đám quan lại kia thắt lại, lúc này mới nhìn thấy Lâu Thất ngồi cùng với Trầm Sát, tất cả đều kinh ngạc.
Áo phượng trâm phượng, xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt trong veo, khóe môi như mang ý cười. Nàng ngồi ở đó, khí chất không hề thua kém Đế Quân.
"Tham kiến Đế Phi." Có Nguyệt dẫn đầu, các quan cũng lập tức hành lễ.
"Đứng dậy đi." Lúc này Trầm Sát mới hài lòng.
Sau khi các quan đứng dậy thì chia thành hai bên.
"Đoạn thời gian bổn Đế Quân rời đi này, các vị đã cực khổ rồi." Trầm Sát chầm chậm nói: "Bổn Đế Quân cảm ơn sự cố gắng của các vị, khắc ghi trong tim."
"Vì Đế Quân cống hiến, chúng thần không cực khổ."
"Được. Bây giờ quan thiên giám nói trước đi, tính được ngày chưa?"
Lâu Thất nghe thấy lập tức nhíu mày mày. Tính ngày lập quốc sao?
Quả nhiên, có một vị quan râu dài ở giữa hàng bên trái trong đám quan đi ra, nói: "Bẩm Đế Quân, ngày đã tính ra rồi. Mùng sáu tháng tám là đế tinh sáng nhất, chính là ngày tốt nhất để thành lập Đại Thịnh Vương triều.
Đại Thịnh là quốc hiệu bọn họ lập ra.
Lâu Thất không có ý kiến gì về chuyện này, dù sao thì nàng cũng không hiểu. Nàng đang nghĩ đến đầu tháng tám chỉ cách bây giờ chưa đến bốn tháng. Nàng cảm thấy quân đội là quan trọng nhất, còn nữa, đến lúc đó các quốc gia sẽ có sứ thần đến chúc, cần phải phòng bị thế lực khác của Hoang Nguyên Phá thành đến quấy phá, nên trong thời gian này, việc quan trọng nhất chính là quét sạch hoang nguyên Phá thành.
Lúc nàng thất thần thì không nghe thấy nội dung thảo luận trọng điện, đợi đến khi nàng tỉnh táo lại thì đã nghe thấy bên dưới có một người trầm giọng nói: "Tuy có Đế Phi ở đây, nhưng thần có một câu muốn bẩm báo Đế Quân, đương nhiên cũng cần Đế Phi suy nghĩ kĩ càng một phen."
Lâu Thất ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một quan viên trung niên lạ mắt. Thực ra, có rất nhiều người ở đây nàng đều không biết, có lẽ là vừa mới thăng chức.
"Nói."