Vượt qua kiểu gì?
Lâu Thất còn chưa lên tiếng, Nguyệt ngẩng đầu nhìn, "Để thuộc hạ thử đi qua từ phía trên xem sao." Nói xong, hắn lập tức phi thân lên, đang định lướt qua, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng của chuông Hồn Tức kia vang lên, lần này không phải đơn giản chỉ là ý thức mơ hồ, mà hắn cảm thấy dường như có một vật bén nhọn đâm vào huyệt Thái Dương của mình, căn bản là không thể chịu đựng nổi, lập tức rơi xuống từ giữa không trung.
"Nguyệt Vệ đại nhân!"
Trần Thập và Lâu Tín lập tức bay lên, một trái một phải túm lấy cánh tay hắn, đỡ hắn hạ xuống.
Sau khi hạ xuống đất, Nguyệt vẫn không nhịn được xoa xoa huyệt Thái Dương: "Ở phía trên nghe thấy thanh âm của chuông Hồn Tức này cực kì bén nhọn, đau đầu đến mức không chịu được, căn bản là không có cách chịu nổi."
Lúc này, bọn hắn đã phát hiện, những cây hạnh này được trồng khắp nơi, chỉ để lại đúng một con đường, tiếp đó chính là tấm bia đá này ngăn ở giữa đường, trái phải đều không qua được, trừ khi chặt toàn bộ cây ở đây.
Đương nhiên, có lẽ bọn hắn có thể làm giống như Thạch Minh Cơ lúc trước, mặc kệ đầu óc có mơ hồ hay không, trực tiếp đi qua, có lẽ sẽ giống như hắn lần trước bình yên vô sự thoát khỏi mảnh rừng cây hạnh này. Nhưng sao Lâu Thất và Trầm Sát có thể để trí nhớ của mình bị mơ hồ hoặc biến mất một đoạn kí ức? Ai biết lúc quên đoạn thời gian ấy đi bên trong rừng cây này xảy ra chuyện gì?
Lâu Thất nhìn tấm bia, nhìn chuông Hồn Tức quái dị kia, bỗng nhiên cất bước, tiến lên chỗ bia đá.
"Đế Phi!" Nguyệt cũng giật mình.
Trầm Sát không nói hai lời, cùng nàng sóng vai bước lên phía trước.
Những người khác cứ đứng nhìn bóng lưng của bọn hắn như vậy, một bước, hai bước, ba bước. Đúng mười bước, Lâu Thất và Trầm Sát đứng trước bia đá.
"Cô nương?" Trần Thập thật sự lo lắng trí nhớ của Lâu Thất sẽ xảy ra vấn đề.
"Ta không sao." Lâu Thất cảm thấy rất buồn bực, nàng cũng không làm gì cả, cũng có thể nghe thấy thanh âm chuông Hồn Tức, nhưng sao nàng lại cảm thấy tiếng chuông này rất vui tai, nhẹ nhàng, chứ không giống như bọn hắn nói, ý chí bị mơ hồ, thậm chí nàng còn cảm thấy tiếng chuông này rất hay.
Nàng nhìn về phía Trầm Sát, thấy sắc mặt hắn cũng không có biến hóa, kinh ngạc hỏi: "Có phải chàng cũng không sao không?"
Trầm Sát đáp: "Có hơi choáng, nhưng vẫn có thể áp chế được."
Đám người lập tức cảm thấy ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ có quan hệ với nội lực thâm hậu?" Lâu Tín hỏi.
Nguyệt lắc đầu: "Nếu bởi nội lực, thì nội lực của chủ tử cũng không thấp hơn Đế Phi, nhưng Đế Phi lại cảm thấy bình thường, còn chủ tử vẫn hơi choáng váng, chuyện này không bình thường."
Lúc này, Trầm Sát nhìn Lâu Thất, chậm rãi nói: "Huyết mạch, có lẽ nơi này vẫn nằm trong trận pháp huyết mạch, tiếng chuông không thể công kích hậu nhân và người thân."
Lâu Thất chỉ mình, hắn khẽ gật đầu.
Tức là bia đá và chuông Hồn Tức này chắc cũng đều do vị Hiên Viên Chiến kia bày ra. Nhưng, hiện tại, Lâu Thất khẳng định bản thân chắc chắn không có chút quan hệ nào với người tên Hiên Viên Chiến kia, nhưng cũng không dám khẳng định người kia có phải là cha ruột của nàng không, liên quan đến thân thế của nàng, sau khi gặp được Lâu Hoan Thiên, nàng cứ ngỡ mình đã hiểu rõ thân thế của bản thân, nhưng chuyến đi này, khiến nàng bỗng nhiên lại cảm thấy giống như một cuộn đay, lại rối loạn như lúc đầu.
Trầm Sát nhìn thoáng qua chuông Hồn Tức đang nhẹ nhàng đung đưa kia, nói: "Mà bổn Đế Quân sở dĩ chỉ cảm thấy hơi choáng đầu, chắc do lúc trước trong thân thể của ta đã hòa với máu của nàng."
Đúng vậy nha, lúc trước khi giải Vương Chú Tây Cương cho hắn, иgự¢ hắn đã hòa với máu của nàng, đến khi nàng muốn rời đi, lại phải để lại cho hắn thật nhiều máu.
"Máu của nàng đã trói cả đời của bổn Đế Quân với nàng." Trầm Sát cúi đầu khẽ thủ thỉ bên tai nàng, hơi thở phả vào trong tai Lâu Thất, khiến người nàng nóng lên.
Nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, tiến lên, nhón chân chạm vào tai hắn, nói nhỏ, "Đế Quân học được mấy lời ngon ngọt này ở đâu vậy?"
"Đây là tiếng lòng của bổn Đế Quân."
Xì. Bạo quân mà cũng sẽ nói mấy lời ngon ngọt như thế này sao, nàng thật sự rất muốn nói, nghe mà đỡ không nổi.
Lâu Tín nhịn không được: "Đế Quân, cô nương, đừng kích thích bọn thuộc hạ như vậy được không? Chúng thuộc hạ muốn giả ngơ cũng không cách nào sang bên kia được, sao hai người còn thầm thì với nhau như vậy?"
Trầm Sát liếc mắt nhìn, nói với Lâu Thất, "Nàng chiều hư bọn hắn rồi."
Hồi đi theo hắn, những thị vệ này nào dám nói mấy câu trêu đùa như vậy, hiện tại lại dám nói loại lời này với hai người.
Lâu Thất trừng mắt với Lâu Tín: "Đế Quân nói ngươi nhiều chuyện quá, muốn khâu miệng ngươi lại!"
Lâu Tín lập tức lùi ra sau Nguyệt, che miệng lại.
Hắn sai rồi, hắn sai rồi!
Trước đó,hình ảnh Đế Quân không nói hai lời liền gi*tBách Hoa Phu Nhân tự động chiếu lại trong óc hắn.
Lâu Thất nhịn không được khẽ cong khóe miệng.
Trầm Sát nói xong câu kia cũng không để ý tới bọn hắn nữa, nhìn chiếc chuông Hồn Tức kia, nói, "Nàng thử dùng tay đè nó lại xem."
Nếu như quả thật có cùng liên hệ huyết mạch với nàng, phương pháp phá giải tương đối đơn giản, chỉ cần nàng dùng tay bịt miệng chuông Hồn Tức kia, không cho gió lọt qua khe hở, không cho nó lắc lư nữa là được.
Lâu Thất duỗi hai tay ra, ôm lấy toàn bộ chuông Hồn Tức, một chiếc chuông Hồn Tức, vừa vặn hai tay nàng ôm lấy, không hiểu sao ôm vào tay lạnh buốt, không phải sứ cũng không phải ngọc lưu ly, không phải bạc cũng không phải đồng, không biết dùng cái gì tạo thành.
Nhưng khi nàng ôm lấy chiếc chuông Hồn Tức kia, dường như có một loại kí ức xa xưa bỗng nhiên truyền tới, nàng biết chỉ ôm như vậy là không đủ. Lâu Thất nhắm mắt, nội lực di chuyển đến hai tay, đó là một loại phương pháp trói buộc, Lâu Thất cũng không biết sao mình lại làm như vậy, nàng chỉ cảm thấy hẳn là phải làm như thế.
Chiếc chuông Hồn Tức kia giống như là không còn thanh âm nào phát ra nữa.
"Được rồi, các ngươi đi qua trước đi." Lâu Thất ngước mắt nhìn bọn hắn.
Đám người cũng cảm thấy cực kì kinh ngạc, nhưng không dám chậm trễ, lập tức chạy qua. Chỉ có Trầm Sát vẫn đứng bên người nàng, nhìn động tác của nàng như có điều suy nghĩ.
Mọi người đã qua hết, lúc này chỉ còn lại hắn và nàng, Trầm Sát chậm rãi nói: "Xem ra, bản lĩnh của Hiên Viên Chiến này, còn lợi hại hơn chúng ta tưởng."
Lâu Thất buông tay ra, nhìn bia đá kia. đáp: "Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, Hiên Viên Chiến, lão đạo sĩ thối, bọn hắn, và cả những người bên cạnh bọn hắn, có lẽ còn mạnh hơn so với điều chúng ta biết ở hiện tại rất nhiều lần. Thế nhưng, nếu bọn hắn đều mạnh như vậy, tại sao trên đời này lại ít người biết đến tên của bọn hắn như vậy? Không phải tên tuổi của bọn họ phải vang danh thiên hạ mới đúng chứ?"
Trầm Sát lắc đầu, "Chưa chắc, giống như Đoạn Trần Tông kia, rất nhiều người đều biết đó là một nơi đáng sợ, cũng có lúc xuất hiện dấu vết của Đoạn Trần Tông, nhưng trên thực tế, trong khắp thiên hạ cũng không ai biết rốt cuộc Đoạn Trần Tông ở chỗ nào, rốt cuộc Đoạn Trần Tông to lớn đến mức nào, bọn họ có bao nhiêu người."
Lâu Thất im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Ta đang nghĩ, Đoạn Trần Tông có phải ở một bên bờ khác của biển, bởi nơi này của các ngươi cũng chưa chế tạo ra được một chiếc thuyền thật sự có thể đi xa, cho nên ai cũng không biết phía bên kia của biển như thế nào, đương nhiên hoàn toàn không biết gì về tình hình bên kia. Nhưng khoa học kỹ thuật bên kia lại phát triển hơn nơi này của các ngươi, vậy nên bọn hắn cử người của bọn hắn tới đây, để biết rõ hơn về bên này."
"Nơi này của chúng ta sao?" Trầm Sát nhìn nàng.
Nói cứ như nàng không phải là người ở đây giống bọn hắn. Nhưng, cũng đúng, nàng là người từ trên trời rớt xuống, có lẽ, thật sự có một nơi khác, là ở trên chín tầng mây sao?
Lúc trước, nàng muốn trở về từ bên trong vòng xoáy nước kia, không phải bởi vì nàng không phải là người ở đây sao?
Trầm Sát bỗng nhiên nắm chặt lấy tay nàng, "Có phải nàng vẫn muốn trở về đúng không?"
Lâu Thất khẽ giật mình, sau đó lắc đầu: "Không, hiện tại ta cảm thấy, ta vốn thuộc về nơi này, thân thế của ta vẫn còn ẩn giấu rất nhiều bí ẩn, không phá giải những bí mật ấy, sao ta có thể yên lòng. Hơn nữa, ta vẫn luôn cảm thấy, chắc chắn lão đạo sĩ thối sẽ trở về."
Nàng từng thật sự muốn trở về, bởi trong thâm tâm nàng cho rằng, hiện đại mới là nhà của nàng, đó mới là nơi nàng sinh ra và lớn lên, nhưng bây giờ, thứ nàng biết được ngày càng nhiều, gặp được ngày càng nhiều chuyện kì lạ, điểm này đã sớm đẩy ngã nàng.
Trong lòng Trầm Sát thả lỏng, nhưng lại cảm thấy hơi giận dỗi, "Chỉ bởi những thứ ấy thôi sao?"
Hắn ở đâu? Không phải bởi vì hắn nên nàng mới muốn lưu lại sao?
"Hả?" Lâu Thất ngơ ngác một lúc liền hiểu rõ ý tứ của hắn, lập tức ôm lấy cánh tay của hắn, cười hì hì, nói: "Đương nhiên, cũng bởi vì nơi này có chàng, nên ta mới không muốn rời đi."
Hắn hừ một tiếng kiêu ngạo.
...
Sau khi ra khỏi rừng cây hạnh này cũng không gặp phải cơ quan gì, bên này cũng không phải là nơi Thạch Minh Cơ dẫn bọn hắn lúc đến.
Lúc bọn hắn tiến vào liền tiến vào đường hầm, nhưng nơi này lại không có, những thứ khác cũng không có, thoát khỏi rừng cây hạnh chính là một mảnh đất hoang bằng phẳng.
Còn lúc ở trong rừng trúc, bọn hắn vốn nhìn thấy một cái bóng, nhưng Lâu Thất tìm tòi một chút liền phát hiện đó chỉ là một Hồn pháp che mắt.
"Ta cảm thấy nơi này mới là con đường chính xác nhất đến suối thần, cũng không có nguy hiểm gì cả." Lâu Thất nhìn những căn nhà nhỏ của Tộc Long Dẫn ở phía xa xa, nói.
"Không có nguy hiểm gì là với nàng mà thôi." Trầm Sát đáp, "Mảnh rừng cây hạnh lúc nãy, bọn hắn cũng không qua được."
"Vậy nếu chặt hết toàn bộ rừng cây hạnh? Hoặc đốt hết thì sao?"
"Sẽ có các cơ quan xuất hiện, mảnh rừng cây hạnh kia không hề đơn giản, dưới đáy còn có các cơ quan."
Lâu Thất thè lưỡi. "Cơ quan, ta thực sự nhìn không ra."
"Nhưng, bổn Đế Quân luôn cảm thấy, nguyên nhân chính khi xây dựng mảnh rừng cây hạnh kia, còn có tấm bia kia là để ngăn cản những Quỷ Ăn Xác kia, người thường đi qua chỉ bị ý chí mơ hồ, nhưng không ai biết Quỷ Ăn Xác đi qua sẽ như thế nào."
Thạch Minh Cơ cũng không biết Quỷ Ăn Xác là cái gì, nhưng chỉ nghe cũng biết là thứ không tốt, hắn vội vàng hỏi: "Đế Quân, vậy không thể hủy mảnh rừng hạnh này đi sao?"
"Tuyệt đối không thể hủy."
Chờ bọn hắn trở lại đất Tộc Long Dẫn, lão tộc trưởng run rẩy tiến lên đón bọn họ, kích động đến mức hốc mắt cũng phiếm hồng.
"Tốt rồi, tốt rồi, Đế Quân Đế Phi thật sự tìm được bọn hắn trở về, đây thật sự quá tốt, quá tốt rồi."
Thạch Lỗi nhìn hai bên một chút, hơi biến sắc mặt: "Minh Cơ, A Tú đâu?"
Thạch Minh Cơ đã phóng về nhà, "Để cha ta nói cho các ngươi biết đi, ta phải về nhà đã!"
Lâu Thất nhíu mày, "Ta cũng đi cùng hắn xem thử xem, người ở trong ngăn tủ nhiều ngày như vậy, e rằng cũng không ổn."
Nàng vừa nói câu này, Thạch Lỗi và lão tộc trưởng đều ngây người, "Ai không ổn?"
Lâu Thất đã nhanh chân đi theo Thạch Minh Cơ, lúc đầu, Thạch Tiểu Cẩm tới ôm Thạch Phi, thấy thế cũng chạy theo Lâu Thất, mà nàng vừa chạy, thì Lư Đại Lực vừa trở lại để nhìn nàng cũng chạy theo.
Kết quả, tất cả mọi người đều chạy về phía nhà Thạch Minh Cơ.
Ngược lại đám người Trầm Sát và Nguyệt không chạy cùng bọn họ, chỉ có Trần Thập đi theo.
Có tộc nhân dẫn bọn hắn vào trong sảnh nghỉ ngơi, bưng điểm tâm lên cho bọn hắn. Bất ngờ là, Lâu Thất quay lại rất nhanh, mấy người tộc trưởng và Thạch Lỗi cũng trở về.
Nhưng, biểu hiện của Lâu Thất hơi ảo diệu.