Đế Vương Sủng Ái - Chương 331

Tác giả: Khuyết Danh

"Đế phi..."
Lâu Thất liếc nhìn hắn, lại nhìn Đế Quân, hít một hơi thật sâu kìm nén lửa giận, khẽ nói: "Bây giờ các ngươi đang nói gì?"
Nghe nàng hỏi vậy, Trầm Sát nhíu mày, giọng bỗng nhiên lạnh đi, hắn chậm rãi nói: "Ta không tin cô ta."
Đôi mắt to tròn của Lâu Thất lập tức lấp lánh sáng rực.
Nàng cười ha ha không thành tiếng, đôi mắt cong cong, tâm trạng lập tức trở nên rất vui vẻ, còn chủ động quay sang phía Nguyệt, truyền âm cho hắn: "Ý chí của chủ tử các ngươi đúng là không phải nói ngoa, woa, trúng Khống Mộng yểm rồi mà vẫn không nghe theo ý nghĩ của đối phương, còn có thể nghi ngờ, đúng là phải like nhiệt tình cho hắn!"
Nguyệt đang định hỏi like nhiệt tình là cái gì, lại nghe nàng hỏi Đế Quân: "Tại sao chàng không tin cô ta? Cô ta có xinh đẹp không?"
Trầm Sát vẻ mặt chê bai: "Xấu hơn cả Hoa Vu Tồn!"
"Phụt!" Lâu Thất không nhịn được cười, Hoa Vu Tồn đúng là nằm không cũng trúng đạn!
Nguyệt cũng bất giác đưa tay xoa mũi để che đi nụ cười trên môi.
Trầm Sát rất chắc chắn: "Nàng trưởng thành rồi, không thể nào xấu thế này được."
Đây chính là nguyên nhân hắn không tin cái cô Phi Hoan đó? Lâu Thất thực sự thấy dở khóc dở cười, bây giờ nàng rất tò mò, cô Phi Hoan đó rốt cuộc xấu tới nhường nào?
"Vậy bây giờ chàng hỏi cô ta điều gì?"
"Ta bảo cô ta hãy ngâm nga một khúc nhạc hồi nhỏ từng hát, nếu cô ta có thể hát được ta sẽ tin cô ta. Nhưng ánh mắt cô ta lại láo liên, rõ ràng không biết đó là khúc hát gì!"
Trầm Sát nói tới đây tỏ vẻ tức giận: "Đó là ai, dám vào giấc mơ của ta, lừa gạt ta?!"
Lâu Thất mở tròn mắt, lập tức vỗ đùi dùng hình dáng miệng để cười ha ha.
Dường như như vậy mới có thể thể hiện được sự bất ngờ và vui mừng của nàng, lại còn truyền âm cho Nguyệt: "Ha ha ha! Chủ tử của các ngươi lợi hại thật! Trúng Khống Mộng Yểm vốn dĩ sẽ tin tưởng tuyệt đối người thi triển vu thuật này, đi theo cốt truyện mà đối phương sắp xếp, cho dù có kháng cự cũng chỉ xuất hiện do dự mà thôi, không ngờ hắn lại có ý thức mạnh mẽ tới vậy, còn ra khảo nghiệm cho người ta! Ha ha ha, lợi hại quá!
Hơn nữa, Trầm Sát rõ ràng đã kiểm chứng xong, đối phương đã lừa hắn! Điều này chứng tỏ ý chỉ của hắn rất mạnh! Cho dù trong mơ hắn cũng không để đối phương khống chế!"
"Vậy bây giờ cô ta phản ứng ra sao?"
Trầm Sát hừ một tiếng: "Mặt tái mét."
"Ha ha ha." Lâu Thất lại không nhịn được bật cười. Thi triển vu thuật Khống Mộng Yểm vốn dĩ rất tốn năng lượng, người bị khống chế nếu như không phản kháng gì thì không sao, nhưng nếu người bị khống chế phản kháng quá, đối phương sẽ bị phản phệ, loại phản phệ này sẽ trực tiếp phản ứng trên ảo ảnh của mình trong giấc mơ của đối phương. Xem ra, người thi triển Khống Mộng Yểm chính là cô ả có tên Phi Hoan!
Đối phương chắc chắn không biết nàng cũng biết chiêu này, đồng thời cũng biết mọi chuyện xảy ra trong mơ, Như vậy đối phương sẽ chuyển từ trong bóng tối ra ánh sáng, chí ít nàng biết được tên của đối phương, Trầm Sát biết được dung mạo của cô ta. Dù cô ta muốn làm gì đi chăng nữa, sau này cô ta xuất hiện trước mặt họ, họ cũng sẽ có chuẩn bị trước.
Có điều Trầm Sát nói rất đúng, dám vào trong giấc mơ của hắn, dám thi triển vu thuật Khống Mộng Yểm với hắn, không giáo huấn cô ta một chút sao có thể được chứ?
Vốn dĩ không có cách nào nhưng bây giờ ý chí của Trầm Sát mạnh như vậy, lại kèm thêm nàng nữa, chưa chắc đã không được.
Thế là Nguyệt liền nhìn thấy khóe miệng Lâu Thất nở nụ cười ranh mãnh, toan tính, giống như một con sói xám nhẹ nhàng gọi Đế Quân: "Chàng có muốn giáo huấn cô ta không?"
"Giáo huấn thế nào?"
"Đừng kháng cự ta, ta giúp chàng..." Nụ cười càng thêm gian xảo.
"Được." Bài xích người thi triển Khống Mộng Yểm như vậy, đối với nàng liền lập tức nói "Được" Lâu Thất tỏ ra rất hài lòng.
Hai tay nàng lập tức nhanh chóng bắt vài chú quyết, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, ấn lên ấn đường của Trầm Sát.
Nguyệt lo lắng khôn nguôn, không biết nàng định giáo huấn cô gái đó ra sao.
Sau đó hắn nghe thấy Lâu Thất khẽ nói: "Chàng nói với cô ta, cô ta không phải là Phi Hoan, cô ta là Thúy Hoa."
Đế Quân đại thần tỏ ra rất ngờ vực: "Tại sao lại là Thúy Hoa?"
Lâu Thất rất bình tĩnh: "Vì cái tên này rất mộc mạc!"
Đế Quân vẻ mặt đã hiểu: "Đúng là đã dễ dãi với cô ta quá!"
"Phụt!" Lâu Thất vội bịt miệng, nhịn cười tới quặn ruột...
Ôi, dễ dãi như vậy với cô ta cũng không sao, chỉ có điều ý chí của Đế Quân đại thần mạnh tới nhường nào, chàng vẫn đang nằm trong Khống Mộng Yểm của người ta đấy, vẫn có thể suy nghĩ mạch lạc nói chuyện với nàng, chàng làm vậy chẳng phải muốn người ta bị vu lực phản phệ hộc máu sao?
Trong giấc mơ, Trầm Sát nhìn cô gái đang nhìn mình với ánh mắt đưa tình, lạnh lùng nói: "Ngươi nhìn vào mắt ta."
Tinh thần khí của Lâu Thất thêm vào chú quyết, từ từ truyền ý chí của nàng vào ấn đường của Trầm Sát. Nàng nhắm mắt lại, từ từ nói: "Nhìn vào mắt ta, tên của ngươi là Thúy Hoa, tên của ngươi là Thúy Hoa."
Tây Phi Hoan chỉ cảm thấy ánh mắt Trầm Sát bỗng trở lên vô cùng u tối, sâu thẳm, giọng hắn giống như tới từ cửu thiên, xuyên thẳng vào tim cô ta.
Tên cô ta là Thúy Hoa...
Phụt...
Cửu Tiêu Điện, một nơi trong Nhị Trùng Điện, Tây Phi Hoan phun ra một ngụm máu lớn, hương trên bàn tế trước mặt lập tức gãy đôi, mắt cô ta tối sầm, ngã nhào ra đất.
Đồng thời trong hang đá ở cấm địa của tộc Long Dẫn, Trầm Sát mở choàng mắt, nhìn thấy đôi mắt tươi cười rạng rỡ của Lâu Thất.
Lâu Thất càng nhìn hắn càng thấy ưng mắt, tới vu thuật Khống Mộng Yểm cổ xưa cũng có thể kháng cự, lại còn có thể tấn công ý chí, hắn quá mạnh, mạnh tới mức khiến nàng muốn nhào tới cắn một cái lên môi hắn.
Nguyệt thấy hắn tỉnh dậy, lập tức trở về chỗ cũ của mình, còn việc giải huyệt cho đám người kia, từ từ rồi tính.
"Tại sao lại nhìn bổn Đế Quân như vậy?" Trầm Sát nhướng mày nhìn Lâu Thất.
Lâu Thất mỉm cười: "Cảm thấy Đế Quân cao lớn vĩ đại, không ai địch nổi."
Trầm Sát gật đầu: "Ừ, Thất Thất đúng là có mắt nhìn người."
Phụt, kiêu căng, tự cao tự đại.
Trúng Khống Mộng Yểm sẽ nhớ rất rõ giấc mơ, nhưng vì có nàng thôi miên trong đó nên kí ức giấc mơ của hắn có chút mơ hồ. Đối với người thi triển Khống Mộng Yểm, vu thuật Khống Mộng Yểm lần này hoàn toàn thất bại, và sẽ phản tác dụng.
Nghĩ tới sự phản tác dụng đó, Lâu Thất lại thấy vui mừng.
Trầm Sát ôm lại Lâu Thất vào lòng, nhắm mắt chậm rãi nói: "Thất Thất, hình như bổn Đế Quân nằm mơ."
Lâu Thất nhướng mày, nàng có một chuyện muốn hỏi: "Có phải chàng thường xuyên nằm mơ thấy một cô bé ngồi trên thuyền?"
"Sao nàng biết?" Trầm Sát mở choàng mắt.
"Chàng vừa nằm mơ thấy vậy, chàng nói mơ." Lâu Thất kiên quyết không nói vừa rồi mình thôi miên hắn, còn về Khống Mộng Yểm, lúc này ý chí của hắn đã bị tiêu hao không ít, đợi hai ngày nữa rồi nói cho hắn biết.
"Vậy sao?"
Nàng vội vã gật đầu: "Có thể nói cho ta biết, cô bé đó trông như thế nào không?"
Trầm Sát nhắm mắt lại, nói nhỏ: "Từ nhỏ ta đã luôn mơ thấy nàng ta. Phần lớn thời gian nàng ấy mặc quần áo rất rộng, buộc một chiếc đai lưng bằng vải rất sặc sỡ, y phục rất quái dị, nhưng... rất đẹp."
Lâu Thất vẻ mặt kì quái: "Đó là trang phục luyện công mà? Quái dị gì chứ."
Trầm Sát lập tức mở tròn mắt, ôm mặt nàng quay lại phía mình.
"A a a, nhẹ thôi! Chàng quên là đôi tay chàng đã vặn cổ không biết bao nhiêu người rồi sao! Chàng mưu sát thân phi à!" Lâu Thất nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt Trầm Sát u ám, nhìn chằm chặp vào mắt nàng: "Sao ái phi biết đó là trang phục luyện công? Nàng nhìn thấy sao?"
"Phí lời, ta mặc sao ta không biết..." Nàng còn chưa dứt lời đã thấy ánh mắt hắn rực sáng cháy bỏng như có thể thiêu đốt người khác, câu tiếp theo của nàng bị nghẹn ngay tại họng, bị ánh mắt của hắn làm cho sững sờ.
"Là nàng có phải không?" Giọng nói vốn dĩ lạnh lùng của hắn lúc này có phần run rẩy.
Lâu Thất sững sờ nhìn hắn: "Khi ta còn nhỏ thường mặc đồ luyện công như vậy, khi đó luyện công ở trong núi, khi mệt sẽ ngồi trên thuyền nhỏ nghỉ ngơi, để sóng nước dập dềnh xô thuyền, gió nhẹ thổi qua, cảm thấy rất dễ chịu." Trong ngọn núi đó có một chiếc hồ nhỏ, con thuyền đó là do lão đạo sĩ thối làm, khi đó nàng còn rất sùng bái ông ta, cảm thấy ông có thể làm ra con thuyền đó đúng là vô cùng lợi hại.
Có điều, khi con thuyền đó được dùng để huấn luyện nàng, nàng cảm thấy vô cùng đau khổ.
"Khúc hát, nàng từng hát khúc hát gì?" Tay nắm trên vai nàng bất giác siết mạnh.
Lâu Thất nhớ tới khúc hát chàng dùng để hỏi cô Phi Hoan kia, khẽ nhíu mày: "Khúc hát... khi đó ta cũng không biết ta hát gì, đa phần là hát bừa." Nàng nhắm mắt lại, nhớ về hồi nhỏ.
Trầm Sát nhìn nàng, không hề phát hiện ra lòng bàn tay mình đang toát mồ hôi.
Hắn cảm thấy mình chưa bao giờ căng thẳng như vậy, hắn nhìn vẻ mặt dần dần dịu xuống của nàng, khóe môi nàng thậm chí còn nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó hắn nghe thấy tiếng ngâm nga khe khẽ.
"La la... la la la. La la la... la la..."
Đúng là không có lời, chỉ là tiếng ngâm nga ngẫu hứng, nhưng trong mắt Trầm Sát lại dần dần ươn ướt, khóe mắt hắn hơi đỏ, hắn ôm lấy mặt Lâu Thất, hôn nhẹ lên môi nàng, giọng nói gần như tiếng thở than thành kính.
"Là nàng, là nàng..."
Ngọn nến khẽ nổ một tiếng khe khẽ.
Lâu Thất nghe hắn nhẹ nhàng kể lại những giấc mơ kia, trong lòng có chút rầu rĩ.
"Ta vẫn thường mơ thấy mình lắc lư trên thuyền nhỏ, nhưng chưa bao giờ mơ thấy chàng, có một lần, cũng là sau khi tới đây, ta mơ thấy chàng, ta giống như người ngoài cuộc nhìn thấy chàng nói với ta hồi còn nhỏ, cuối cùng lại mơ thấy ta, khi đó ta chỉ thấy kì lạ, cái gì mà lại mơ thấy ta..."
"Số phận đã an bài, nàng là của bổn Đế Quân."
Bất luận nguyên nhân hắn nằm mơ thấy nàng là gì đi chăng nữa, bất luận tại sao nàng lại tới đây, hắn quyết không buông tay, quyết không.
Trong hang động sâu thẳm bất giác có một cơn gió thổi qua, trong gió thoang thoảng hương thơm. Mũi Lâu Thất khẽ động đậy, ánh mắt vụt sáng: "Không nói nữa, bên dưới có đồ tốt, không thể đợi nữa, mau xuống thôi."
Nàng ở lâu trong Thần Ma Cốc, có thể ngửi ra được, mùi hương này mang theo vị ngọt mái của trái cây, chắc là quả gì đó đang chín.
Nàng liếc mắt nhìn, một đạo Thanh Phong Quyết lướt trên mặt Nguyệt: "Nguyệt vệ, ngươi định giả vờ ngủ tới khi nào?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc