Mọi người vừa nhìn thấy hồ nước thì hít một hơi lạnh, không tại sao cả, vì hồ không nhỏ mà điều khiến họ kinh ngạc là ở giữa hồ đang có một xoáy nước xoay tròn với tốc độ rất nhanh!
"Cô nương, đúng thật là có xoáy nước." Trần Thập quay lại nhìn nàng.
Lâu Thất cũng sững sờ.
Họ vừa ra khỏi đường nước chảy tối tăm đó, hiện giờ đang đứng ở lối ra của đường nước chảy, nước dưới chân lặng lẽ chảy vào trong hồ rõ ràng có địa thế thấp hơn bên này, họ và cái hồ chỉ cách nhau chưa đến một mét. Có thể cảm nhận được hồ này nước lạnh cóng, bởi vì đứng ở đây có hơi nước lạnh phả tới, hơn nữa trên hồ còn có sương mù nhẹ. Bên trái là vách núi sát hồ, không có chỗ nào để đặt chân được, bên phải phía trên sườn dốc là một núi rừng rậm rạp xanh tươi.
"Lên sườn núi trước." Trầm Sát cảm nhận được Lâu Thất cứ nhìn chằm chằm xoáy nước đó, mày nhíu chặt chưa hề giãn ra.
Từ bên phải leo lên sườn núi, đứng như vậy cao hơn một chút, Lâu Thất nhìn được rõ hơn xoáy nước đó.
Nước của hồ này là nước thông, có nước của đường nước chảy mà vừa nãy họ đi tới đó chảy xuống, bên còn lại còn có một chỗ hổng nước chảy ra ngoài, nhưng nơi nước chảy ra có địa thế thấp hơn hồ, không nhìn được tình hình bên đó.
Xoáy nước đó là ở giữa hồ, như vậy từ trên cao nhìn xuống dưới, trung tâm xoáy nước không lớn, nước chảy cũng không mạnh, hoàn toàn không thể so với xoáy nước khi nàng xuyên không, cái này nhìn có vẻ êm dịu hơn nhiều. Nhưng Lâu Thất nhìn xoáy nước đó, trong lòng có cảm giác quái lạ.
Loại cảm giác căn bản không thể diễn tả được.
Nhưng lúc này bảo nàng đi thì nàng chắc chắn không chịu đi, thế nào cũng phải thử một lần, xem thử xoáy nước này có tác dụng đặc biệt gì không.
Lỡ như thật sự có thể giúp nàng quay về thì sao?
Vốn dĩ cứ một lòng muốn quay về, nhưng khi thật sự có một xoáy nước ở trước mắt, trong lòng nàng dường như lại không thiết tha như trong tưởng tượng.
"Nghĩ gì vậy?" Giọng của Trầm Sát đột nhiên truyền vào trong tai, Lâu Thất bỗng nhiên kinh hãi, ở giây phút này nàng phát hiện thứ nàng lưu luyến chính là hắn. Nếu nàng đi rồi, hắn sẽ thế nào?
Tuy tự mình đè nén nhưng nam nhân bá đạo này cuối cùng vẫn bước vào trong trái tim nàng, bắt đầu có tác động đối với cảm xúc của nàng.
Nàng âm thầm thở dài, lắc đầu nói: "Chỉ là nhớ đến lão đạo sĩ thối thôi."
"Hiên Viên Lại?"
Lúc đầu khi nàng cùng Khổng Tu và Kim Lão nói đến nghĩa phụ kiêm sư phụ của nàng thì hắn đã chôn vấn đề này trong lòng, nghe ý của nàng thì nàng được Hiên Viên Lại nuôi dạy đến lớn, chẳng khác nào họ vẫn luôn ở cùng nhau nương tựa nhiều năm như vậy. Nhưng hắn lại chưa từng nghe thấy chút sự tích nào về Hiên Viên Lại, theo lời của Kim Lão là Hiên Viên Lại đã mất tích rất nhiều năm rồi.
Hơn nữa, Lâu Thất cũng nói không thể gặp lại ông ấy, nhiều năm như vậy sống cùng nhau, tại sao đột nhiên lại không có cách nào gặp lại ông ấy nữa?
Lại nhớ đến lúc ban đầu nàng từ trên trời rơi vào trong lòng mình, hắn đối với xuất xứ của Lâu Thất có mấy phần suy đoán mà nghĩ đến thì khó bề tưởng tượng.
Lâu Thất không hề biết Trầm Sát đã đại khái đoán được gì đó, đây là lần đầu tiên họ nhắc đến lão đạo sĩ thối. Nàng gật gật đầu, nhưng cũng không nói là nhớ lão đạo sĩ thối cái gì.
Trầm Sát chỉ là đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút hoảng loạn. Hắn kéo nàng, trầm lặng một chút: "Thất Thất."
"Hả?"
"Nàng nghe kỹ đây, nàng là của bổn Đế Quân, không ai có thể đoạt mất nàng từ trong tay bổn Đế Quân." Hắn nói một cách ngang ngược.
Lâu Thất sững sờ, không nhịn nổi hỏi: "Nếu chính ta muốn đi thì sao?"
"Bất kể nàng chạy đến đâu, bổn Đế Quân đều sẽ bắt nàng về lại, dù có phải xuống hoàng tuyền hay lên trời." Hơi thở hắn bỗng chốc lạnh lùng, sắc mặt không một tia cảm xúc.
Nàng quả nhiên từng muốn rời đi ư?
Hắn không cho phép.
Trong lòng Lâu Thất chấn động, giọng điệu có hơi chua chát: "Chàng dựa vào đâu mà nói ta chính là của chàng chứ?"
"Nàng không phải của ta, vậy rơi vào trong lòng ta làm gì?" Trầm Sát hừ một tiếng.
Lâu Thất: "..."
Sao nàng biết được? Không rơi xuống đâu lại rơi đúng vào trong lòng hắn, hơn nữa còn chưa đè ૮ɦếƭ hắn. Thế mà không nói được lời nào ứng phó.
"Chủ tử, Đế Phi, xung quanh đây không phát hiện bóng dáng của Tiêu Vọng và người khác." Nguyệt đi đến gần báo cáo. Khi hai người nói chuyện ở đây thì bọn họ đã tỏa ra kiểm tra một phen.
"Cứ ở chỗ này nghỉ ngơi nửa canh giờ." Trầm Sát nói.
"Vâng."
Ngâm nước thời gian dài như vậy, mọi người quả thực đều có chút khó chịu với y phục ướt nhẹp rồi. Ở đây chỉ có Lâu Thất là nữ, may mà Đế Quân đưa nàng đến một bên khác, ngăn cách hơn mười lùm cây không thể nhìn thấy nên họ bèn đốt đống lửa cởi y phục ra hong, bản thân cũng ngồi vây quanh đống lửa nghỉ ngơi. Lúc này ai cũng đói lả rồi, nhưng không nghỉ ngơi thì khôngcó sức để đi tìm đồ ăn.
Tuy đã không còn sớm nữa, nhưng ngày hôm nay lại nắng ráo, ánh mặt trời buổi chiều vẫn rất ấm áp, họ vừa đốt lửa vừa tắm nắng, có một loại cảm giác như sống lại.
Lâu Tín ngồi bên cạnh Trần Thập, sáp đến gần hắn, nén thấp giọng hỏi: "Này, Trần Thập, ngươi nói cô nương của chúng ta có đồng ý làm Đế Phi không? Nguyệt Vệ đại nhân gọi cô ấy như vậy mà cô ấy cũng không phản đối."
Vẻ mặt Trần Thập yên lặng dùng cành cây chuyển y phục đang hong của mình sang mặt khác, trầm lặng.
"Nói chuyện đi chứ!" Lâu Tín tính nóng vội, đưa tay đẩy hắn một cái.
"Lâu Tín." Trần Thập gọi tên hắn một tiếng.
"Gì chứ?"
"Ngươi không muốn cô nương về Phá Vực phải không?"
Lâu Tín lắc lắc đầu: "Ta đương nhiên mong muốn cô nương quay về, nếu không lẽ nào muốn để nữ nhân khác chiếm vị trí Đế Phi à? Nghĩ đến là ta đã không phục."
Đế Quân chỉ có thể là của cô nương nhà họ, chỉ có thể là cô ấy.
"Cô nương đi đâu cũng được, chúng ta chỉ cần đi theo cô ấy, có gì khác biệt chứ? Ngươi đúng là lo lắng thừa." Trần Thập lắc lắc đầu. Bất kể cô nương của họ đi đâu, dù gì hắn đã quyết tâm đi theo cả đời.
Lâu Tín càu nhàu một tiếng: "Ta đây chẳng phải là sốt ruột thay cô nương ư."
"Cô nương là người có chủ kiến, không cần ngươi sốt ruột." Trần Thập lắc lắc đầu, đối với loại tính cách lo lắng thừa này của hắn có chút không biết làm sao.
Họ tưởng rằng giọng nói đã nén đến cực thấp rồi, nhưng thực ra Nguyệt đã nghe được rõ ràng. Hắn dựa lên thân cây, chờ họ nói xong mới mở miệng nói: "Đế Phi rất giỏi, có lẽ các ngươi cảm thấy cô ấy đi đâu cũng được, hoặc sống cùng với ai cũng được, nhưng ta cũng có suy nghĩ khác, Đế Phi cần chủ tử."
Trần Thập và Lâu Tín đều ngớ ra một lúc.
Nguyệt nói tiếp: "Chủ tử và Phá Vực cần Đế Phi, điều này các người chắc cũng đều rõ, cái này không nói nữa, điều ta muốn nói là lúc họ ở bên ngoài, Đế Phi có dáng vẻ thế nào?"
Lâu Tín túm lấy gáy, không cần nghĩ ngợi: "Cô nương của bọn ta không gì không làm được!"
Trần Thập trầm giọng nói: "Cô nương lúc nào cũng trầm lặng, bình tĩnh, cởi mở, dũng mãnh!"
Sùng bái, hai người này đều đầy lòng sùng bái đối với Lâu Thất, Nguyệt đã biết lâu rồi. Hắn hỏi: "Vậy các ngươi cảm thấy lúc cô ấy ở cùng với chủ tử thì sao?"
Cô nương nhà họ lúc ở cùng Đế Quân ư? Trong đầu Trần Thập hiện ra Lâu Thất ở trước mặt Đế Quân có lúc thông minh xảo quyệt, có lúc linh hoạt ngốc nghếch đáng yêu, có lúc còn hóa thân thành dáng vẻ như thuộc hạ theo hầu. Có mấy lần, cảnh tượng nàng nằm trên lưng Đế Quân, mặt dán lên bả vai của ngài ấy, khi ấy nàng không phải là người không gì là không thể làm nữa, lúc đó hắn mới thấy được mặt dịu dàng xinh đẹp của cô nương.
Trần Thập như đang nghĩ ngợi.
"Có phải cảm thấy Đế Phi lúc ở bên cạnh chủ tử vô cùng xinh đẹp đáng yêu?" Nguyệt liếc hắn một cái: "Một người có dũng mãnh thế nào thì sẽ có lúc mệt, Đế Phi mạnh mẽ như vậy lỡ như tìm một phu quân yếu hơn một chút thì chỉ có thể thấy cô ấy không có gì là không làm được như hai ngươi. Chỉ có ý ngưỡng mộ, chứ không có kiểu bảo vệ trời sinh, che chở và thương yêu cưng chiều của nam nhân đối với nữ nhân. Nói không chừng chỉ có thể khiến Đế Phi lúc nào cũng muốn bảo vệ hắn, thử hỏi trong thiên hạ này còn có nam nhân nào có thể khiến Đế Phi an tâm nằm ngủ trên lưng người đó?"
Lâu Thất quá mạnh mẽ, nàng chỉ có thể tìm một nam nhân thân thủ và tâm tính đều đủ dũng mãnh.
Không thể không nói, Nguyệt Vệ đại nhân sau khi chuyển biến trạng thái tâm lý, việc muốn dỗ dành ba chủ tớ này về Phá Vực cũng sắp lo nghĩ nát óc rồi.
Chủ tử, thuộc hạ phụ trách xử lý hai người này, Đế Phi bên đó thì phải dựa vào bản thân người rồi.
...
Trầm Sát không ϲởí áօ, dùng nội lực đã hong khô y phục đến tám phần. Hắn liếc Lâu Thất một cái, khóe môi nhếch lên, nói một cách cười nhạo: "Thất Thất có một thân nội lực nhưng vận dụng vẫn chưa tới sáu phần."
Hắn nhìn ra được, nội lực hiện giờ của Lâu Thất cực kỳ dồi dào. Chỉ là nàng vẫn chưa thuần thục lắm đối với việc vận dụng nội lực, đánh nhau thì được, kỹ năng tấn công cực kỳ dũng mãnh, nhưng dùng ở phương diện khác thì lại có chút lúng túng.
"Vậy chàng dạy ta đi." Lâu Thất đối với việc sử dụng hết mức nội lực cũng chỉ là mới bắt đầu sau khi xuyên không đến đây, không thể thuần thục được như hắn cũng rất bình thường.
"Tới đây, bổn Đế Quân giúp nàng." Trầm Sát nhìn nàng, ánh mắt u ám không trong sáng.
Lâu Thất tưởng hắn muốn dạy mình làm sao vận dụng nội lực hong khô y phục, không ngờ vừa đi qua đó thì bị hắn một tay kéo vào trong lòng, hai tay hắn túm chặt vạt áo của nàng kéo xuống, lộ ra một vùng da thịt trắng như tuyết. Chưa đợi nàng kịp phản ứng, hai tay hắn kề sát bờ vai nàng lần xuống dưới, lại sờ được dây đai cột chặt phía sau xấp vải bông buộc иgự¢ của nàng, nhẹ nhàng kéo ra. Lâu Thất lập tức cảm thấy иgự¢ thả lỏng, không nhịn nổi thở nhẹ một hơi.
Quả nhiên, cột như vậy cũng không thoải mái, thật không biết những người dùng dây vải cột chặt иgự¢ sao lại có thể chịu được.
Nhưng hành động của hắn lại lưu manh lần nữa, nàng không nhịn được trừng hắn, mặt nóng bừng.
Trầm Sát rút xấp vải bông đó ra, ước lượng, liếc nhìn nàng một cái: "Không sợ ép hỏng à." Nói rồi ánh mắt nhìn vào bộ иgự¢ nàng không che đậy lộ ra nguyên hình, ánh mắt sâu xa.
Xấp vải bông đó hút đầy nước, bị hắn xách lên như vậy vẫn nhỏ nước, nhìn vào vừa dày vừa nặng, ý của hắn là thứ này dày nặng đến mức có thể ép иgự¢ nàng hỏng luôn...
Mặt của Lâu Thất tiếp tục nóng lên, kéo y phục lại. Nam nhân này đột nhiên trở nên tà ác, đây là việc gì vậy chứ?
Hai tay Trầm Sát dùng sức vặn, xấp vải bông đó vắt ra một đống nước, hắn cũng có chút nghẹn lời, nàng chắc không phải đã dùng hết cả xếp vải bông đó chứ?
Sau khi vắt khô, hắn dùng một tay kéo dây đai được may vào, mở xấp vải bông ra, quả nhiên to bằng cả cái khăn trải giường. Vừa nghĩ đến vải bông này là thứ dính chặt vào nơi nào đó trên cơ thể nàng thì ánh mắt hắn lại lần nữa trở nên sâu xa. Vốn dĩ là muốn dùng vải bông này để dạy nàng làm thế nào vận dụng nội lực, hiện giờ lại đột nhiên thay đổi chủ định.
Đem vải bông mở ra trải lên mặt cỏ bên cạnh để nó phơi khô tự nhiên, đôi tay lớn của hắn với đến eo nàng, cởi đai lưng cũng rất có trọng lượng của nàng ra.