Đế Vương Sủng Ái - Chương 251

Tác giả: Khuyết Danh

Những người trong phòng đều ngủ rất sâu, Tiểu Bảo đã đẩy cửa bước vào mà chẳng ai phát hiện.
Ánh trăng chiếu vào phòng, bọn họ nhìn thấy Tiểu Bảo bước tới một chiếc giường nhỏ, nhón chân lên, khom lưng ôm lấy một đứa bé từ trên giường lên.
Trần Thập và Lâu Tín ngơ ngác nhìn, không nhịn được mà muốn ra tay ôm lại đứa bé đó, thế nhưng Lâu Thất lại ngăn bọn họ lại, nàng chỉ vào đứa bé đó, truyền âm nói, "Các ngươi không thấy bộ dáng của đứa bé đó sao?"
Ánh trăng chiếu qua, mờ ảo chiếu lên mặt đứa bé đó, bọn họ càng thêm sững sờ phát hiện ra rằng đứa bé đó vẫn tỉnh! Vẫn tỉnh táo!
Thế nhưng nó không khóc cũng chẳng gào, cứ ngây ngây nhìn Tiểu Bảo.
Đôi mắt của nó trong veo, vốn là nên lung linh như nước, thế nhưng giờ bọn họ lại thấy ánh mắt kia lại dại ra, con ngươi không hề di chuyển, vừa nhìn đã khiến người ta sởn tóc gáy.
Thế nhưng giờ phải làm sao?
Lâu Thất nhẹ bay lướt về phía giường lớn, xốc màn che lên, đôi nam nữ trẻ tuổi trên giường đang ngủ, Lâu Thất nhìn kỹ lại nhận ra bọn họ không phải vì không nghe thấy tiếng nên không bị đánh thức, hô hấp của bọn họ đều rất nhẹ. Đó là bởi Tiểu bảo, nguyên nhân là do Tiểu Bảo, bọn họ vốn không thể tỉnh lại.
Lúc này, nàng nhìn thấy Tiểu Bảo đột nhiên cắn đứt ngón trỏ của mình, sau đó lấy ngón tay nhét vào miệng đứa bé.
Tuy rằng nàng muốn xem xem rốt cuộc sau khi Tiểu Bảo làm như vậy xong sẽ có hậu quả ra sao, có mục đích gì, thế nhưng dù sao nàng cũng không có cách nào trừng mắt nhìn nó xuống tay với đứa trẻ mới được vài tháng này, xem tình hình này chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt rồi, điều này quá tàn nhẫn.
Nàng trượt người một cái, cả người trượt tới bên người Tiểu Bảo, mở bàn tay ra, ba ngón tay nắm lấy ngón trỏ mà hắn đang muốn nhét vào miệng đứa trẻ, khẽ Ϧóþ một cái, nhỏ máu của nó vào lòng bàn tay mình.
Quả nhiên, khi nàng đang làm chuyện này Tiểu Bảo vốn chẳng hề nhận ra, trong mắt nó thậm chí còn chẳng có sự tồn tại của nàng, động tác này có thể chỉ là đã làm qua rồi nên cứng nhắc như máy móc.
Có lẽ nó cho rằng đứa bé đã ʍúŧ lấy máu của mình nên đã đặt bé trở lại giường, sau đó trở về bằng đường cũ, lại một đường về khách điếm, trèo lên lầu hai, sau đó về giường ngủ.
Chỉ chốc lát sau, hô hấp của nó lại bình thường trở lại.
Trần Thập và Lâu Tín đi theo cả đường hai mặt nhìn nhau, cảm thấy khó mà tin nổi.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, cả người chẳng có chút sức lực gì, thế nhưng lại không có chút ấn tượng nào. Lâu Tín hỏi nó đêm qua ngủ có ngon không, nó còn nói là rất ngon.
Lâu Thất để Lâu Tín và Trần Thập lại khách điếm trông nom nó, mình thì lại tới gia đình hôm qua một chuyến, đứa trẻ đó bị sốt, nhưng chỉ sốt nhẹ, không phải là vấn đề gì lớn, đôi mắt cũng đã khôi phục sự lấp lánh.
Chỉ là không hiểu nếu đứa bé hút lấy máu Tiểu Bảo xong sẽ ra sao.
Lâu Thất quyết định đi tìm một con thú gì đó để thử.
Thế nhưng không đợi nàng tìm, Tiêu Kình đã tìm tới nàng.
"Thất công tử, cuối cùng đã tìm ra người rồi."
"Sao vậy?" Nàng chẳng thể giúp đỡ được việc gì ở Tiêu gia, giờ Tiêu Kình vội vã tới tìm nàng, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì ư? Lại nhìn về phía Tiêu Kình, vốn là một nam tử tuấn lãng, mới có ba ngày không gặp đã tiều tụy mặt mày, hai quầng mắt còn đen hơn cả quốc bảo, cả người như mới thức trắng đêm, môi còn bị nứt toác.
"Thất công tử, mau về phủ với ta, roi của người đã được làm xong rồi!" Lúc này Tiêu Kình mới lộ ra vẻ hưng phấn tột cùng.
Lâu Thất cũng vui hẳn lên, "Làm xong rồi sao? Đi thôi đi thôi."
Nàng muốn về xem xem, đi xem xem. Đây là νũ кнí của chính mình đó!
Hai người đều vì trong lòng vội vã, lại dùng khinh công ở ngay đường lớn. Thế nhưng rất nhanh Tiêu Kình liền phát hiện ra mình đuổi không kịp, chỉ trong giây lát đã không thấy bóng dáng của Lâu Thất nữa rồi. Hắn không không khỏi cười khổ, người không thể so với người mà.
Tiêu Hỏa mấy ngày nay không chợp mắt nghỉ ngơi, mang theo hai đứa con trai và vài người đệ tử một lòng kì công rèn đúc hai thần binh này, Đúng vậy, ông có dự cảm, ông có dự cảm, lần này chắc chắn chế tạo ra hai thần binh!
Băng Huyền Thiết ngàn năm lại thêm Lưu Quang Tử Vân Hồ, vật liệu rèn đúc nghịch thiên tới vậy, nếu như ông không thể chế tạo ra thần binh, vậy chẳng thà lấy cái ૮ɦếƭ tạ với trời cho xong!
Vả lại, chí bảo khó tìm trong thiên hạ Hắc Kim Đằng Vương, lại thêm bản thiết kế tinh diệu vô song, nếu ông mà còn không tạo ra thần binh, vậy thì ông sẽ dứt khoát tự tuyệt trước mặt Lâu Thất.
Tiêu Kình và Tiêu Thông cũng nén một hơi lại, sự phản bội từ chính đại ca của mình khiến hai huynh đệ bọn họ lại càng đoàn kết hơn.
Nhất định phải làm tốt, nhất định phải làm đến mức tốt nhất, bọn họ phải khiến cho cái tên vong ân phụ nghĩa kia thấy rõ, bọn họ mới là người của Tiêu gia, mới là Tiêu gia được người ca tụng trăm năm nay, đại sư rèn đúc của Tiêu gia!
Tên đó chẳng qua chỉ là đánh cắp vinh quang của bọn họ mà thôi!
Roi được làm xong trước, đó là bởi đã có sẵn bản thiết kế tinh xảo sẵn rồi, hơn nữa bảo kiếm vẫn phải qua vô số bước chế tạo nữa.
Hai cái lò cùng thổi lửa rèn, những người thêm lửa chính là đồ đệ ngần ấy năm của Tiêu Hỏa. Tuy họ không phải con nuôi của Tiêu Hỏa, thế nhưng Tiêu Hỏa trừ thủ pháp độc môn quan trọng nhất ra, những kiến thức khác đều truyền lại cho họ. Chỉ cần bọn họ chịu dụng tâm học tập, sau khi xuất sư chắc chắn có thể nuôi sống cho gia đình bằng tay nghề này, nếu như có sự hiểu biết cao, cũng chưa hẳn là không có cơ hội nổi danh.
Vì vậy đối với Tiêu Hỏa và Tiêu gia, bọn họ đều mang ơn cảm kích. Đặc biệt là sau khi trải qua sự phản bội của Tiêu Vọng, khi rèn đúc thần binh như thế này, Tiêu Hỏa vẫn nguyện ý để họ tới, điều này quả thực là cổ vũ và tín nhiệm bonjhoj.
Vừa nghĩ tới việc họ có thể tham gia chế tạo hai món thần binh này, ai nấy cũng đều hưng phấn và kích động, không ăn không ngủ mấy ngày liền.
Mấy người Tiêu gia lại đồng tâm hiệp lực, không ai than khổ than mệt, vì vậy mới chế tạo ra một món thần binh chỉ trong vòng bà ngày.
"Tiêu gia chủ!"
"Thất công tử tới rồi, mau mở cửa để người vào!"
Nhiệt độ cao trong phòng chế tạo được kiểm soát nghiêm ngặt, hiện giờ bên ngoài đang rét lạnh, mỗi lần mở cửa đều phải rất chú ý, tốc độ phải nhanh, độ rộng phải nhỏ, không để cho gió lạnh từ ngoài thổi vào.
Từ mỗi chi tiết nhỏ, Tiêu Hỏa đều có yêu cầu nghiêm khắc như vậy, vì vậy mới có thể sừng sững không đổ.
Cửa vừa mở ra được một khe nhỏ, Lâu Thất đã lướt người bay nhanh vào, tiện tay đóng cửa luôn. Mà tiểu học đồ đứng cạnh cửa kia đợi nàng đứng vững lại mới nhìn rõ, vừa rồi còn cho là một cái bóng lướt qua.
"Thất công tử, mau tới, đợi ngươi lật vải đó!"
Trong giọng nói của Tiêu Hỏa mang theo chút kích động và khó nén.
Hắc Kim Đằng Vương là thứ có thể bỏ vào lò rèn, hơn nữa, càng rèn lại càng đen bóng hơn.
Vừa rồi ông lấy Hắc Kim Đằng Vương từ bước rèn lửa nhỏ cuối cùng ra, đặt trên một cái đĩa ngọc, lấy ngọc để duy trì độ bóng của nó, che vải đen lên, đợi nó nguội dần.
Hiện giờ là bước lật vải cuối cùng, đối với bọn họ mà nói thì đây là một nghi lễ quan trọng vô cùng, điều này biểu thị cho việc một thần binh đã được xuất thế.
Bọn họ trao nghi lễ này cho Lâu Thất.
Đây vốn là đồ của Lâu Thất.
Trên một chiếc bàn đá, cả cái đĩa ngọc được che đậy bởi một mảnh vải đen dày.
Lâu Thất bước tới, trong lòng có chút kích động, nàng biết rằng đối với một võ giả, có một binh khí xứng với mình có nghĩa là gì, đó là thứ làm tăng công lực và sức phòng ngự, hơn nữa những điều này đều liên quan đến việc bảo mệnh.
Tất nhiên, nàng lại càng tò mò hơn, sau khi Hắc Kim Đằng Vương được chế tạo xong sẽ có bộ dáng ra sao.
"Thất công tử, mời lật vải." Tiêu Hỏa cũng dắt mọi người tới bên cạnh. Lâu Thất nhìn bọn họ một cái, ba ngày không ngủ không nghỉ khiến ai nấy đều hốc hác hệt như Tiêu Kình, quầng mắt thâm sì, thế nhưng có một điểm là, mắt của ai cũng sáng rực lạ thường, dưới ánh lửa bập bùng của lò rèn, tựa như còn có chút đỏ rực.
Tiêu Kình mau chóng trở lại, vội vàng đứng cạnh Tiêu Thông, thấy vẫn tới kịp không khỏi thở phào một hơi. Hắn nhìn Lâu Thất nhẹ nhàng đưa tay ra, khẽ cầm một góc của tấm vải màu đen.
Tuy rằng đây là thời khắc khiến người ta hưng phấn và kích động, thế nhưng chẳng rõ vì sao mà hắn vẫn chú ý tới đôi tay kia của Lâu Thất, ngón tay của "hắn" như của nữ tử vậy, vừa thon dài lại vừa xinh đẹp, trắng nõn như ngọc, có vải màu đen làm nền lại càng rõ ràng hơn.
Từ trước tới nay Tôn Kình không biết mình là một người cuồng tay như vậy, thế nhưng hắn thực sự thích đôi tay này.
Đột nhiên động tác của Lâu Thất mạnh lên, lật tấm vải màu đen đó ra, vung tay một cái, tấm vải đã rơi xuống nền đất, trước mắt của tất cả mọi người, đột nhiên có một loại ánh sáng màu đen lóe lên, khiến họ đều không kìm được mà khẽ khép hờ mắt lại.
Lâu Thất vội vàng cầm chiếc roi trên đĩa ngọc lên.
Chiếc roi đó đen vô cùng, đen đến mức không gì có thể đen hơn, thế nhưng nhìn kỹ lại thấy từ trên chiếc roi đó có một ánh sáng tối màu chậm rãi chuyển động. Có một loại hàn ý khó mà dùng tử để hình dung phả vào mặt, mang theo một loại nghiêm khắc khiến người ta không kìm được mà phải ngậm miệng lại.
Tiêu Hỏa thất thanh kêu lên, "Sao có thể là thuộc tính này chứ?"
"Cha, có phải là thần binh không? Tiêu Thông lại quan tâm tới điều này hơn.
Tiêu Hỏa còn chưa nói, Lâu Thất đã trả lời hắn.
"Thần binh lợi khí, nó, quả thực xứng đáng vô cùng." Tuy vẫn chưa thử roi, thế nhưng một chiếc roi có thể mang lại cảm giác như vậy, trừ thần binh ra thì còn có thể là gì chứ?
Nàng đưa tay định cầm roi lên, Tiêu Hỏa lại đột nhiên giơ tay ngăn lại, sắc mặt ông ngưng trọng nói, "Thất công tử, thuộc tính của thần binh này ngươi có từng nghe qua chưa?"
Lâu Thất ngước mắt nhướn mày, tạm thời thu tay về, nhẹ nhàng nói, "Nguyện nghe lời giảng dạy." Thuộc tính của thần binh, nàng quả thực chưa nghe bao giờ. Đám bạn say mê về νũ кнí lạnh có thể biết đến, thế nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng có thời gian nghe họ nói quá nhiều thứ về chuyện này, ở hiện đại, thứ mà nàng dùng nhiều nhất chính là dao găm bên người, và cả súng lục. Nếu như nói đến, nàng còn là một tay súng thần đó, bách phát bách trúng không phải chém gió đâu, thế nhưng hiện giờ lại không có cơ hội sờ tới súng nữa rồi.
Tiêu Hỏa nói, "Sở dĩ thần binh được gọi là thần binh, không chỉ vì nó có uy lực siêu cường, mà còn bởi một điều khác, nó đã được rèn đúc ra linh hồn của chính mình. Linh hồn của thần binh chính là thuộc tính của nó. Thất công tử đã nghe qua về Phá Sát trong tay Phá Vực Đế Quân chưa?"
"Ừm." Không chỉ nghe qua, nàng còn vẫn luôn dùng để Gi*t cá thái rau đó được không hả? Hiện giờ vẫn còn mang theo bên người nè. Thế nhưng nàng lại không tiện nói chuyện đó ra.
"Phá Sát vốn là một thần binh khiến người khác có cảm giác ớn lạnh, vốn người trong thiên hạ đều cho rằng nó khi nó ở trong tay Phá Vực Đế Quân lạnh lùng vô tình thì cũng sẽ thêm phần lạnh lẽo hơn, thế nhưng lại không nghĩ rằng, sau khi Phá Sát bị hắn dùng lại xuất hiện dấu hiệu nội liễm mà phản lại. Phá Sát hiện giờ chắc hẳn là có như thế nào thì cũng chẳng thể vừa xem đã thấy đặc biệt vô cùng được."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc