Lời nói vừa rồi của Lâu Thất khiến nhiều người đang lâm vào trạng thái sững sờ cảm thấy thật dễ thương, Hàn tứ tiểu thư nhỏ tuổi nhất đứng lên, chạy đến trước mặt của Lâu Thất, chớp chớp đôi mắt long lanh nói: "Thất công tử, công tử cứ cho tiểu hồ ly ăn đi, chỗ thịt gà của ta cũng mang qua cho nó ăn, có được không?"
Lâu Thất nhìn cô ta, nhếch môi cười: "Hay là cô nương dắt nó qua đó ăn đi."
"Có thể sao?" Hàn tứ tiểu thư vui mừng, ánh mắt ai oán của Hàn nhị tiểu thư liền bắn tỉa qua, Lâu Thất đột nhiên run bắn người.
"U u..." Tử Vân Hồ lập tức chui rúc trong lòng của Trần Thập, rõ ràng là từ chối. Khuôn mặt của Hàn tứ tiểu thư liền xịu xuống. Lâu Thất liếc lấy Tử Vân Hồ, Lâu Thất buông thỏng tay tỏ vẻ xin lỗi.
Hàn gia chủ trách cứ một tiếng: "Còn không mau về chỗ." Phía đối diện, sắc mặt của Hàn phu nhân cũng không được tốt, con của bà mới là đích nữ, ả thứ nữ này dám cả gan chạy ra qua mặt!
Hàn gia chủ nhận được ánh mắt trách móc của nữ nhi thứ hai, ho nhẹ, nói: "Thiếu đông gia, Thất công tử, nhị nữ nhi không có võ công, nhưng thường ngày cũng có học tập vài đoạn múa kiếm, để nó múa một đoạn thưởng thức góp vui có được không?"
Lâu Thất có chút khó hiểu về tâm lý của Hàn gia chủ, vốn dĩ con gái bảo bối của mình phải yêu thương thật nhiều, nhưng bảo con mình hiến văn nghệ cho khách nam, ở thời đại này vốn dĩ là một chuyện cực kì mất mặt, mà ông ta lại chủ động cho Hàn nhị tiểu thư múa kiếm mua vui.
Lâu Thất không biết tại sao lại nghĩ đến Lan Ý con gái thiên kim của thành chủ tiền nhiệm cực khổ luyện múa kiếm ở Cửu Tiêu Điện để thu hút Trầm Sát, kết cục sau cùng là ૮ɦếƭ trong lao ngục.
Liên tưởng đến việc này, có được xem là nhớ đến người nào đó không? Lâu Thất bĩu môi, quyết tâm tha thứ cho mình, dù sao thì Trầm Sát là một người đàn ông ưu tú như thế, lại yêu thích nàng, nàng không thể nào quên được là điều hiển nhiên, chuyện thường tình thôi mà. Nhưng tất cả những thứ này có thể giao phó cho thời gian, nàng không tin bằng ý chí của mình không chiến thắng nổi mối tình kia.
Nếu Hàn gia chủ đã không để ý, thì nàng đương nhiên không cản trở.
Im lặng là vàng của Triệu thiếu đông gia dường như là ngầm đồng ý.
Vì vậy, Hàn nhị tiểu thư bèn thay y phục.
Trong khi chờ đợi Hàn nhị tiểu thư, Hàn gia chủ thoáng chốc mời hai người họ uống rượu, nói không ít lời tốt về Thịnh Dược Hàng, đương nhiên, cũng nói nhiều lời khen có cánh về Lâu Thất.
"Thiếu đông gia, đến thành Lạc Dương lần này là thị sát công việc kinh doanh của Thịnh Dược Hàng sao?" Lâu Thất hỏi.
"Thất công tử có thể gọi ta là Triệu Vân." Dưới cái mặt nạ, âm thanh thuần như rượu lần đầu tiên vang lên, Lâu Thất nghe được giọng nói này liền sững người.
Trên thực tế thì tối nay nàng cứ suy đoán suốt, Triệu thiếu đông gia chính là Vân Phong, bởi vì thân hình của hai người tựa tựa nhau, cho nàng cảm giác rất giống nhau, Vân Phong xuất hiện ở thành Lạc Dương này, xảy ra việc lớn của Thịnh Dược Hàng mà hắn không thèm ngó ngàng tới, còn suốt ngày thần thần bí bí không biết đi đâu, nếu nói hắn còn phải đóng vai diễn khác thì còn chấp nhận được.
Nhưng hiện tại nàng nghe được giọng nói của Triệu Vân, nhưng không giống với Vân Phong. Cũng không biết được do nàng đã đoán sai, hay là Vân Phong biết thay đổi giọng nói.
"Thất công tử đang suy nghĩ gì vậy?" Triệu Vân thấy nàng thất thần, đáy mắt lóe lên ý cười.
"Bổn công tử đang suy nghĩ, không biết Triệu Vân huynh dưới chiếc mặt nạ là một dung nhan khuynh thành, hay là một khuôn mặt thiếu muối." Lâu Thất chớp chớp đôi mắt biểu hiện sự chân thành của mình.
Triệu Vân nhẹ giọng cười.
"Chỉ là một lớp da bọc vẻ ngoài thôi mà."
Hai người họ vừa giao lưu với nhau, ánh mắt của mọi người trong Hàn phủ đều trở nên nóng bỏng, Triệu Vân ghé sát Lâu Thất, nhẹ giọng nói: "Thất công tử cảm thấy bây giờ hai chúng ta có giống hai cục thịt mỡ không?"
Lâu Thất liếc, cười lên: "Chỉ là chưa biết bọn họ muốn ăn như thế nào thôi."
Lúc này, Hàn phu nhân giơ ly rượu lên, cách xa tỏ ý: "Triệu công tử, thi*p kính mời ngài một ly. Thi*p thường xuyên mua thuốc ở Thịnh Dược Hàng, hai năm trước cũng nhờ sự giúp đỡ của Thịnh Dược Hàng tìm được thuốc tốt, nếu không thì mạng sống lúc đó của thi*p đã không còn nữa. Mỗi lần cám tạ Chu đại quản sự, Chu đại quản sự luôn bảo rằng do đúng lúc đó ngài tìm được thuốc ấy, nên cám ơn là ngài mới phải. Thi*p tưởng kiếp này sẽ không còn cơ hội, nhưng không ngờ công tử lại đến thành Lạc Dương, quả thật được toại nguyện. Triệu công tử, thi*p mời ngài một ly."
Hàn phu nhân nói xong, cũng không cho Triệu Vân cơ hội mở miệng, một hơi nốc cạn ly rượu.
Triệu Vân cầm ly rượu lên, không nói gì, chỉ uống ly rượu mời đó.
Mọi người trong Hàn phủ lúc này cũng nhìn ra, ngoại trừ nói chuyện với Thất công tử, thì Triệu công tử sẽ nói nhiều một chút, ngữ điệu dịu dàng, ngoài ra chẳng nói chuyện gì nhiều với những người khác, dường như luôn tỏ bộ dạng xa cách.
Lúc này Hàn phu nhân lại hỏi tiếp: "Có một câu nói thi*p mạo muội được hỏi, chẳng qua muốn biết hai vị công tử, ở nhà đã có hôn phối chưa?"
Lâu Thất và Triệu Vân đồng thời lắc đầu, trả lời: "Không có."
Ánh mắt của người Hàn gia đều sáng trưng.
Ánh mắt của Hàn phu nhân và Hàn gia chủ đương nhiên đều nhìn về phía Triệu Vân, cũng không phải là họ xem thường Lâu Thất, trên thực tế thì họ rất xem trọng, chỉ là thân phận của nàng có chút thần bí, ai biết được nàng đến từ nơi nào, và gia thế rốt cuộc ra sao. Nhưng Triệu Vân thì không giống, Thịnh Dược Hàng, thành Lạc Dương chỉ có một chi nhánh này đã kiếm rất nhiều tiền mỗi tháng, thì đừng nói là những chi nhánh khác có mặt đầy ở Đông Thanh và Bắc Thương!
Vả lại, cũng không đơn thuần là vấn đề tiền bạc, là con người thì ai cũng sẽ sinh bệnh, nếu như họ cần thuốc, đại bộ phận tiệm Thịnh Dược đều sẽ tìm được, đó là một sự dựa dẫm như thế nào? Cho nên suy cho cùng, điều đầu tiên mà Hàn gia chủ tính tới là nắm chặt Triệu Vân trong tay. Nhưng ông ta cũng không nguyện buông bỏ Lâu Thất.
Lúc này, Hàn nhị tiểu thư đã thay xong một bộ y phục khá thoải mái, một chiếc đầm nhẹ nhàng màu đỏ tươi, nửa vai trên là vải lưới trong suốt, làn da bên trong thoắt ẩn thoắt hiện, và khuôn mặt trang điểm của Hàn nhị tiểu thư cũng được thay đổi, trở nên tinh anh một chút, những người khác trông thấy đôi chân cô ta để Tʀầռ tʀʊồռɢ.
Mười ngón chân thoáng chốc lộ ra khi chiếc đầm đung đưa lúc cô ta bước đi.
"Hàn gia thật sự bất chấp tất cả rồi."
Lâu Thất sờ lông của Tử Vân Hồ, đáy mắt lóe qua tia bất minh. Thời đại này trinh tiết của nữ tử tuy không hà khắc như thời cổ đại mà nàng từng biết, nhưng ít ra không lộ cánh tay là điều chắc chắn, một đôi chân ngọc ngà tuyệt đối không cho phép người nam nhân khác ngoài chồng mình thấy, nếu không thì thật đê tiện.
Nhưng mà, Hàn nhị tiểu thư dù sao cũng là tiểu thư nhà khuê các, rốt cuộc muốn làm gì vậy!
Liếc nhìn ánh mắt hài lòng của Hàn gia chủ và Hàn phu nhân, Lâu Thất nhìn Hàn nhị tiểu thư với vẻ tội nghiệp, nhưng phát hiện cô ta đang nhìn mình thắm thiết nồng nàn, trong mắt rõ ràng là tình ý.
Đột nhiên Lâu Thất run bần bật, bất chợt ôm chặt Tử Vân Hồ.
Trước đó Hàn nhị tiểu thư Tiểu Thù trông có vẻ mắc cỡ động lòng người, bài múa kiếm cũng nhu cương vừa vặn, nhưng cương khí không đủ, mềm mại, xem ra tình ý của cô không đặt vào cây kiếm, mà là điệu múa. Mỗi một lần xoay vòng, mỗi một ánh mắt, nhiệt độ càng lúc càng nâng cao.
Triệu Vân đột nhiên cười nhẹ: "Thất công tử, xem ra thần nữ hữu mộng, nhưng không biết Tương Vương hữu tình hay không."
Lâu Thất liếc hắn: "Ta thấy Hàn gia chủ và phu nhân muốn chàng rể của nhị nữ nhi là Triệu công tử ngươi kia mà."
Một điệu múa kiếm kết thúc, ánh mắt của Hàn Tiểu Thù sáng lạn nhìn Lâu Thất, trực tiếp hỏi: "Thất công tử, Tiểu Thù biểu diễn có được không?"
Lâu Thất đâu thể nào nói không tốt được, đương nhiên mau chóng vỗ tay tỏ vẻ rất hay. Sự yêu thích và xem trọng của Hàn nhị tiểu thư đối với nàng ai cũng nhìn rõ.
Trong lòng của Hàn gia chủ và Hàn phu nhân lại bực bội tột cùng, đã nói trước với Tiểu Thù rồi, người mà cô ta nên thu hút, nên gả đáng lẽ là Triệu Vân mới đúng, sao nữ nhi không nghe lời? Thất công tử này, họ có một sự tính toán riêng.
"Thù Nhi lui xuống đi." Giọng nói của Hàn gia chủ có chút trầm lắng.
Hàn nhị tiểu thư cắn chặt răng trở về chỗ ngồi của mình.
Hàn phu nhân chịu không được bèn hỏi: "Không biết phủ của Thất công tử ở đâu?"
Lâu Thất thấy bọn họ cuối cùng nhịn không được dò hỏi thân thế của mình, đôi mắt lóe lên một tia sáng, trên mặt là thần sắc bất lực, "Không giấu phu nhân, tại hạ là cô nhi, từ nhỏ được sư phụ nuôi lớn, sống ở vùng núi sâu xa, vô tình có được vài bó Thiên Cơ Thảo, nên mới định rời núi bán lấy tiền, và lựa chọn nơi phồn hoa mua một căn nhà sinh sống, điều kiện ở vùng núi thật là lạc hậu, tại hạ thật sự không muốn trở về nữa."
Cái, cái gì?
Dường như sét đánh ngang tai, Hàn gia chủ và Hàn phu nhân bị đánh cháy điên người.
Sao nói gia thế ẩn danh mà? Sao nói là thần bí lắm mà?
Cô nhi? Điều kiện vùng núi lạc hậu? Còn ra đây để mua nhà? Vô tình có được Thiên Cơ Thảo?
"Vậy, vậy Thất công tử chắc là võ công phi phàm, sư phụ của công tử nhất định đến từ cao môn đại phái nào đó đúng không?" Hàn gia chủ không cam lòng hỏi tiếp.
Lâu Thất nhún vai nói: "Bản lĩnh của sư phụ ta không thấp, nhưng vì tính cách không tốt, bị trục xuất sư môn, mười mấy năm qua hai sư đồ ta nương tựa lẫn nhau, người của sư môn thì chưa từng gặp qua." Biểu cảm có chút thê lương.
Nụ cười trên mặt của Hàn gia chủ đã không giữ được nữa rồi, nhịn không được bèn hỏi thêm: "Nhưng ngự thú của Thất công tử năng lực cực kì kinh người, bằng cái này thôi, ngay cả hoàng thất cũng phải dùng lễ đối đãi."
Nghe ông ta nói như thế, trong lòng Lâu Thất động đậy, chẳng lẽ đây là mục đích giao hảo của Hàn gia chủ? Để thiết lập mối quan hệ với hoàng thất?
Nàng bèn cười, nhìn Tử Vân Hồ trong lòng, "Gia chủ nói con vật nhỏ bé này sao? Thật là thất lễ quá, nói ra thì đây có thể là vận may của tại hạ, chỗ núi sâu mà chúng tôi sinh sống mọc bốn bó Thiên Cơ Thảo, cái động bên cạnh Thiên Cơ Thảo có một đám tiểu hồ ly cư trú, tại hạ làm hàng xóm với tiểu hồ ly lâu năm lắm rồi, đương nhiên phải quen thuộc chứ. Cũng không biết tại sao nó đi ra khỏi vùng núi và bị người ta bắt..."
Không phải ngự thú! Dám chắc người ta một người một hồ làm hàng xóm với nhau! Nhờ linh tính mạnh mẽ của con Tử Vân Hồ nhận ra nàng mà thôi! Đâu có liên quan gì tới bản lĩnh của nàng ta!
Khóe miệng của Hàn gia chủ giật giật.
"Vậy vận may của Thất công tử đích thật không tệ! Chỉ là Thất công tử đánh bại kẻ hắc y thần bí kia, công phu thật khiến người khác kinh ngạc!"
Lâu Thất lại cười: "Nói ra thì các vị đừng cười, tại hạ may mắn đó thôi, trên người có một loại thuốc mà sư phụ tặng, kẻ đó do quá khinh địch, sau khi trúng thuốc thì cơ thể có chút tê, còn tưởng công phu của tại hạ lợi hại lắm, ha ha ha!"
Nàng vừa nói, vừa tỏ ra bộ dạng đắc ý về sự may mắn và cơ trí, trông có vài phần hiếu thắng.
Trần Thập và Lâu Tín ngồi ở phía sau ăn điên cuồng, ngay cả đầu cũng không dám ngước lên, cô nương của bọn họ biết diễn hài như thế, bọn họ thì không thể đâu, chỉ có thể che đậy, che đậy.
Nhưng ai ngờ bọn họ càng ăn điên cuồng như vậy thì Hàn gia chủ càng nổi lên cơn muốn thám thính thân phận của họ.