Đảo Tinh Châu cách Ly Kính quốc không xa lắm, xưa nay vốn là tòa đảo hoang không có người ở, bỗng nhiên lại bắt đầu xây dựng rầm rộ, tất nhiên dân chúng xung quanh sẽ bàn ra tán vào. Nghe nói chủ tử trên đảo giàu có đẹp trai vô cùng, vàng bạc gia tài nhiều vô kể, thân phận lại cực kì thần bí, vừa nghĩ liền biết tương lai nhất định sẽ làm việc lớn —rất đáng giá để mọi người thừa dịp hiện tại mau chóng tìm cách gả khuê nữ nhà mình qua, hi vọng sẽ có một ngày được cùng hắn phất lên như diều gặp gió. ( đoạn này cực muốn edit “lên như diều gặp gió” thành “gà chó lên trời” ^_^, nhớ ám vệ quá mà:))))
Nhưng rồi lại nghe có người nói rằng dù chủ tử phía sau màn kia nhìn qua vô cùng sang quý nhưng tính tình lại cực kì hung tàn bạo lệ. Vốn là cũng có phu nhân, nhưng sau lại không chịu nổi ngày ngày bị đánh mắng chửi rủa nên đã ôm theo nhi tử vừa đầy tháng lén lút trốn đi, nhiều năm như vậy vẫn bặt vô âm tín, đoán chừng đã sớm vùi mình dưới biển sâu.
Đoạn Dao vừa rửa chén bát lau bàn vừa nghĩ thầm, từ hải đảo trốn đi, không nhà để về không nơi nương tựa, ôm theo nhi tử vừa đầy tháng, nữ tử Đại Sở — Chẳng lẽ lại là người mà trước kia nhị ca lên núi bắt hồng xà cứu ra khỏi nanh vuốt mãnh hổ sao?
Nói không chừng đúng là như vậy a!!! Càng nghĩ càng thấy hợp lý, Đoạn Dao cảm thấy thật kích động, mới vừa thất thần thì mâm chén bát trong tay đã loảng xoảng loảng xoảng rơi vào thùng, chỉ trong chốc lát đã vỡ nát tanh bành.
” Ôi chao!” Lão bản vội vàng chạy tới xem, giậm chân nói: ” Sao lại hấp ta hấp tấp không cẩn thận gì hết vậy?”
” Xin lỗi xin lỗi.” Đoạn Dao vội vàng nhận lỗi: ” Ta sẽ dọn dẹp ngay, tổn thất bao nhiêu cứ trừ vào tiền công của ta là được.”
” Không cần.” Sau lưng có người nói:” Ta giúp hắn bồi thường.”
Đoạn Dao bất thình lình quay đầu lại.
Sở Uyên cười cười, thả trên bàn một tấm ngân phiếu: ” Đã đủ chưa?”
Đoạn Dao: “…”
” Đủ đủ đủ.” Lão bản mừng rỡ, hắn vốn là người Sở quốc, tất nhiên cũng biết tấm ngân phiếu này xuất từ một ngân hiệu của Nhật Nguyệt sơn trang, cực kì uy tín, mang tới nơi nào cũng có thể đổi được bạc, vì vậy vội vàng nhận lấy.
Ngân hiệu: cửa hàng đổi bạc, giống như ngân hàng hiện tại.
” Lâu như vậy không gặp nhau, vì sao vẫn cứ ngây ngô như thế?” Sở Uyên cười trêu, rút khăn tay ra giúp hắn lau khô hai tay ướt nhẹp.
Đoạn Tiểu Vương gia thật sự rất muốn khóc òa lên, mặc dù….thế nhưng…..tẩu tẩu!
Tư Không Duệ cũng ôm đống bàn giặt y phục nhảy xuống thuyền, theo sau còn có Nam Ma Tà, Tứ Hỉ, và một nữ tử mang lụa mỏng che mặt, chính là Cẩm Nương.
” Được rồi, về chỗ ở trước đi.” Sở Uyên nói: ” Nơi này không thích hợp để nói chuyện.”
Đoạn Dao gật đầu: ” Dạ.”
Nếu đã lấy thân phận là một tiểu nhị không nhà để về thì tất nhiên không thể ở chỗ quá tốt được. Nơi này chính là một tiểu viện đổ nát của ngư dân, bà bà thẩm thẩm ở đây thấy hắn đẹp trai miệng ngọt, cảm thấy có thể dụ dỗ thành nữ tế nhà mình nên mới bằng lòng cho ở miễn phí.
Đoạn Dao pha mấy chén trà ngon bưng ra, sau đó kéo băng ghế nhỏ qua ngồi xuống, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, bắt đầu khai báo mọi chuyện: ” Ca ca vẫn chưa từng trở lại.”
Sở Uyên nói: ” Ta biết.”
Đoạn Dao lại đề nghị: ” Bàn giặt y phục có thể giữ lại sau này dùng.”
Sở Uyên tán thành: ” Được.”
Nam Ma Tà: “….”
Tứ Hỉ: “…”
Tư Không Duệ âm thầm tính toán, có lẽ mình phải ra ngoài mua thêm vài cái nữa, dù sao giá tiền cũng rẻ a.
Huynh đệ tốt, nghĩa khí cực, ngươi phải quỳ, ta liền mua.
Tình thâm ý trọng, hết sức làm người ta động dung.
Lúc này trên hoang đảo Triều Nhai, Đoạn Bạch Nguyệt đang đứng trên đài luyện binh, nhìn đám binh lính phía dưới đang thay đổi trận pháp. Giờ phút này hắn thật sự muốn cảm tạ sư phụ từ tận đáy lòng — tập hợp tâm pháp sở trường của nhiều môn phái lại, sau đó tự sáng tạo một môn võ công, cho dù là người của các môn phái đó, hiểu rõ chiêu thức võ công của chính mình thì cũng không ai có khả năng nhìn ra được. Nội lực tà môn đến cực điểm, động chút tâm tư, thêm chút biến hóa, luyện vào cũng tương đương với việc đang tự phế võ công của mình, tương lai nếu thật sự phải khai chiến, để những người này đi làm tiên phong đội thì cũng giảm bớt phần nào khó khăn.
” Vương giáo đầu.” Lúc giữa trưa, một thủ vệ chạy tới bẩm báo: ” Chủ tử tới.”
” Giờ này ư?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
” Đúng vậy.” Thủ vệ nói: ” Còn dẫn theo vài vị khách nhân.”
Đoạn Bạch Nguyệt theo hắn đi xuống đài luyện binh, tới thẳng bến cảng xem thử rốt cuộc là chuyện gì.
Từ xa đã thấy Sở Hạng đang đi về phía này, bên cạnh còn có thêm một người còng lưng, mang mặt nạ màu đen, chính là Cừu Kích &Không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này, Đoạn Bạch Nguyệt hơi dừng bước một chút.
Sở Hạng cười nói: ” Vương giáo đầu.”
” Còn tưởng là tháng sau chủ tử mới tới lại.” Đoạn Bạch Nguyệt hơi cúi đầu, tránh đi đường nhìn của Cừu Kích.
” Đúng lúc có bằng hữu muốn tới.” Sở Hạng nói: ” Vị này chính là Cừu tiên sinh, cũng là cao thủ thuộc hàng nhất đẳng của vùng võ lâm Trung Nguyên.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Sau này Cừu tiên sinh cũng sẽ ở chỗ này sao?”
” Cũng không phải như vậy.” Sở Hạng nói: “Thực không dám giấu giếm, lần này đến đây là vì có chuyện muốn thương nghị với Vương giáo đầu.”
” Chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Vài ngày nữa Cừu tiên sinh muốn trở về Đại Sở.” Sở Hạng vừa đi vừa nói: ” Không biết Vương giáo đầu có đồng ý đi cùng hắn chuyến này không?”
Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên: ” Vào lúc này ư?”
” Ta biết đất Sở đối với Vương giáo đầu mà nói là một nơi đầy thương tâm.” Sở Hạng nói: ” Nhưng nếu muốn làm chuyện lớn thì phải gạt bỏ những ân oán này đi mới tốt được.”
Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: ” Vì sao phải tới Đại Sở?”
” Vương giáo đầu cũng không phải người ngoài.” Sở Hạng nhìn về phía Cừu Kích: ” Nói về kế hoạch của ngươi một chút xem nào, không cần giấu giếm.”
” Dạ.” Cừu Kích gật đầu, sau đó nói: ” Mấy ngày trước vừa thu được tin tức, nghe nói gần đây Hoàng đế Đại Sở không ở trong cung.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Đi nơi nào?”
” Hình như là Giang Nam, cũng có thể là tây nam, hành tung rất bí ẩn.” Cừu Kích nói: ” Nhưng không tra ra được cũng không sao, bất kể đi nơi nào thì đường trở về vương thành tổng cộng cũng chỉ có mấy cái mà thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày.
Cừu Kích lại nói: ” Lúc trước đã phái sát thủ tới Đại Sở rồi, nhưng cao thủ bên cạnh Sở Uyên nhiều như mây, khó tránh khỏi sẽ trúng phải cạm bẫy. Lần này chính là cơ hội khó có được, cho nên ta muốn tự mình bắc thượng, mai phục tại con đường mà Sở Hoàng nhất định phải đi qua để trở về vương thành. Nghe nói Vương giáo đầu võ công cái thế, cho nên liền muốn tới hỏi một câu, có muốn cùng tại hạ đi chuyến này không?”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Ngươi muốn ám sát Hoàng thượng?”
” Vương giáo đầu cũng là người thông minh, chắc cũng không đến mức tới lúc này rồi mà vẫn không đoán ra được những binh mã và lương thảo này dùng để đối phó với ai đấy chứ?” Sở Hạng dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ dựa vào lượng nhân mã này???”
Sở Hạng cười nhạo: ” Chẳng lẽ Vương giáo đầu cho rằng địa bàn của ta chỉ có tòa đảo hoang này và Tinh Châu thôi sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt chần chờ chốc lát, sau đó nói: ” Ta đi.”
” Tốt lắm, cuộc đời này Bản Vương thích nhất chính là người sảng khoái.” Sở Hạng vỗ vỗ bờ vai của hắn: ” Yên tâm đi, sau khi chuyện lớn thành công, người nào trong Sở quốc từng cô phụ Vương giáo đầu, không cần biết là vương công quý tộc hay là cao thủ giang hồ, muốn Gi*t muốn thiến gì tùy ý ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Được.”
Hai ngày sau, một chiếc thuyền mũi nhọn màu đen rời khỏi hoang đảo. Đoạn Bạch Nguyệt vẫn bị che mắt như trước, nhưng lần này chỉ cần thời gian một ngày một đêm là đã ra khỏi hải vực sương mù dày đặc rồi. Chắc có lẽ lúc trước khi lên đảo thì thuyền lớn phải lòng vòng trên biển kéo dài không ít thời gian để mê hoặc lòng người, cho nên mới mất thời gian tròn mười ngày.
Cừu Kích vẫn ngồi trong buồng nhỏ trên thuyền, hai mắt khép hờ luyện công, trong ngày thường cũng không nói được mấy câu.
Ngày hôm đó, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Tinh Châu ở nơi nào?”
” Bẩm Vương giáo đầu, cách nơi này khoảng ba bốn ngày đi đường.” Thuyền công biết hắn hiện tại là tâm phúc của Sở Hạng nên thái độ rất là cung kính: ” Đi theo hướng đông bắc là tới nơi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, xoay người đi vào buồng nhỏ trên thuyền.
Cừu Kích mở hai mắt.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống đối diện hắn, nói: ” Cừu tiên sinh.”
” Vương giáo đầu tìm ta có chuyện gì?” Cừu Kích hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Những người ám sát Sở Hoàng đến từ nơi nào?”
Cừu Kích nói: ” Là người của chủ tử, gồm có mười tám sát thủ, đều đã được huấn luyện trên đảo rất nhiều năm.”
Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: ” Khi nào thì phái bọn chúng đi Sở quốc?”
Cừu Kích nói: ” Nửa tháng trước.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi tiếp: ” Có quan hệ gì đến võ lâm Trung Nguyên không?”
Cừu Kích lắc đầu: ” Không có, hành động đã thất bại một lần. Không thể tin tưởng vào người ngoài nữa, dùng người của mình tốt hơn.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trừ những điều đó ra còn có kế hoạch ám sát nào nữa không?”
Cừu Kích nhíu mày: ” Dường như Vương giáo đầu hỏi hơi nhiều vấn đề rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Nếu đã đáp ứng cùng nhau hành động, tất nhiên phải hỏi rõ ràng một chút.”
Cừu Kích nhắm mắt lại lần nữa: ” Nếu Vương giáo đầu muốn biết thêm điều gì nữa, sau này tìm cơ hội hỏi chủ tử đi, thứ cho tại hạ không thể nói thêm.”
Vừa dứt lời thì chợt thấy nơi cổ truyền đến một trận lạnh lẽo, vì vậy lập tức mở mắt ra.
Ánh mắt Đoạn Bạch Nguyệt như đao.
Cừu Kích thầm biết có biến nhưng lúc này hai tay đã không thể cử động được nữa. Trong huyết mạch giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn nuốt, chỉ có thể cảm giác được tri giác bị cắn rơi từng chút từng chút một.
Đoạn Bạch Nguyệt vứt cổ trùng trong tay đi, đưa tay bóc mặt nạ của hắn xuống.
Cừu Kích nhìn thẳng hắn, đáy lòng hiện lên một tia hoảng loạn. Đôi mắt giấu sau chiếc mặt nạ màu bạc kia không còn là vẻ hèn nhát trốn tránh như trước nữa. Mà đổi thành sát ý và máu đỏ dữ tợn giống như đã từng gặp qua —cùng đôi mắt ở vách núi năm đó giống nhau như đúc.
” Tây Nam Vương.” Cừu Kích khó nhọc mở miệng.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bị Thiên Nhĩ xâm nhập huyết mạch mà vẫn có thể sống đến bây giờ đã là không tồi, ngươi coi như là cao thủ trúng cổ.”
Cừu Kích có phần khó thở nhưng vẫn cố chống đỡ, hỏi: ” Vì sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bời vì ngươi không biết tự lượng sức mình.”
Cừu Kích ngã ngồi trên sàn thuyền há miệng thở dốc, rất nhanh liền rơi vào một mảnh hắc ám.
Chiếc thuyền đổi cánh buồm, ngày đêm không nghỉ đi thẳng tới Ly Kính quốc.
Tại nơi ở của Đoạn Dao, Sở Uyên đang lật xem đống tấu báo, đây đều là những tin tức mà Đoạn Dao thám thính được trong mấy ngày qua. Đảo Tinh Châu, Phỉ Miễn quốc, Sở Hạng và Lưu Cẩm Đức.
Nam Ma Tà bưng một chén rượu hoa nhỏ, cười ha hả gõ cửa: ” Thiếu gia.”
Sở Uyên cũng không ngẩng đầu lên::” Ta không quay về.”
” Không phải đâu.” Nam Ma Tà ngồi xuống đối diện với hắn, tận tình tận lực khuyên nhủ: ” Sư phụ thề với ngươi luôn, đợi hỗn tiểu tử kia lộ diện một cái, sư phụ liền trói lại đưa tới vương thành cho ngươi, chuyện gì cũng không cho làm nữa, lần này sư phụ tuyệt đối không đứng sai đội, có được hay không?”
Sở Uyên nói: ” Không lấy được Thiên Thần Sa, ta sẽ không đi.”
Nam Ma Tà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xa Đại Sở, hiểu chi lấy tình, động chi lấy lý nói:”Tuy nói là lấy Thiên Thần Sa, nhưng trên thực tế cũng chính là chiến sự giữa Sở quốc và Phỉ Miễn quốc, việc này không phải chuyện đùa. Có câu nói rất hay, một nước không thể một ngày không có vua, trong triều sự vụ phức tạp, vạn dân thương sinh vẫn còn đang chờ trông mong ngóng thiên tử trở về triều. Hiện tại cũng đã biết được tung tích của Thiên Thần Sa, lại xác định được Phỉ Miễn quốc là đồng đảng của nghịch tặc, có thể trở về vương thành quang minh chính đại điều binh khiển tướng, cần gì phải tự mình ngự giá thân chinh, Hoàng thượng nói xem có đúng hay không?”
Đoạn Dao dán người vào cửa nghiêm túc nghe trộm, vô cùng cảm động — lần này sư phụ cư nhiên nói không vấp không sai một chữ, giọng điệu cũng vô cùng âm vang, làm người ta hết sức vui mừng.
Nam Ma Tà cười tươi rói xoay người lại, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
Sở Uyên tựa cằm trên bàn, đang vù vù ngủ say.
Nam Ma Tà: “…”
Tư thế ngủ này, chính là của Dao nhi lúc tám tuổi a.
” Sao rồi?” Thấy hắn ra cửa, Đoạn Dao và Tứ Hỉ đang đứng trong sân đồng loạt đứng dậy hỏi.
Nam Ma Tà mặt mũi tiều tụy, ngoắc gọi tiểu đồ đệ tới: ” Tương lai ngươi cưới tức phụ, nhất định phải tìm một người có thể nghe khuyên nhủ đó.”
Hai mắt Đoạn Dao tràn ngập đồng tình: ” Nha…”
Tứ Hỉ công công vô cùng đau não — sao giờ này mà Đoạn Vương vẫn còn ở Phỉ Miễn quốc chứ? Hoàng thượng cũng không thể chờ được nữa đâu a.
Nửa đêm ánh trăng thanh lãnh, Đoạn Dao an ủi sư phụ xong rồi vặn eo trở về tiểu viện của mình, vừa mở cửa lại nghe phía sau truyền tới tiếng xé gió, vì vậy theo bản năng cúi người tránh thoát, trở tay ném ra một loạt phi tiêu.
Đoạn Bạch Nguyệt cười: ” Sử dụng ám khí ngược lại không tệ.”
” Ca?” Đoạn Dao trừng to mắt: ” Sao ngươi lại tới đây?”
” Tình huống có biến.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cừu Kích đang ở trong tay ta, tạm thời không cần canh chừng Tinh Châu này nữa. Ngươi lập tức mang theo hắn lên đường trở về tây nam, sau khi giao người lại cho sư phụ thì lệnh Đoạn Niệm dẫn toàn bộ sát thủ trong vương phủ bắc thượng, bảo vệ ba con đường trọng yếu liên thông vương thành. Sở Hạng đã phái người tới ám sát Hoàng thượng, tình thế rất nguy cấp, chuyến đi này ngươi phải vất vả rồi.”
Đoạn Dao: ” Khụ.”
Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày: ” Làm sao vậy?”
Đoạn Dao chỉ chỉ phía sau lưng hắn, dè dặt nói: ” Ngươi có thể tự mình nói với Hoàng thượng.”
Đoạn Bạch Nguyệt toàn thân cứng ngắc.
Đoạn Dao rụt cổ, nhẹ nhàng xoay người trở về phòng mình, hơn nữa trong nháy mắt đóng cửa lại thì lập tức ghé vào khe cửa, nhìn lén.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển rì rào.
Sở Uyên: ” Ngươi định nhìn chằm chằm tấm ván cửa kia bao lâu?”
Đoạn Bạch Nguyệt siết chặt nắm đấm, cắn răng vọt lên nóc nhà.
Tư Không Duệ từ bên trên đánh xuống, ngăn lại nửa đường, mạnh mẽ bức hắn quay trở lại.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Dao mở cửa ra một chút, ngoắc gọi Tư Không ca ca tới, đồng thời hào phóng chia cho hắn nửa khe cửa.
Sở Uyên nói: ” Tiếp tục chạy a.”
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn đứng đưa lưng về phía hắn.
” Ngươi cho rằng trước đây ngươi đẹp mắt lắm sao?” Sở Uyên bước một bước tới gần hắn: ” Chỉ cần khuôn mặt này không bị hủy, là có thể khiến cho thiên tử Đại Sở vừa thấy khuynh tâm?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhắm mắt lại.
” Ngươi không muốn thấy ta, ta cũng sẽ không bức ngươi.” Sở Uyên dừng lại, đứng sau lưng hắn: ” Tỉ mỉ ngẫm lại, nhiều năm như vậy vẫn luôn là ngươi bức ta, ta đã bức ngươi lần nào chưa?”
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy trái tim đau nhói.
” Trở về tây nam đi.” Hồi lâu sau, Sở Uyên mới lạnh lùng nói: ” Thiên Thần Sa ta sẽ giúp ngươi lấy về, sau đó chúng ta liền không ai thiếu nợ ai. Nam Hải này tương lai sẽ thế nào, tương lai ta sẽ thế nào, cũng đều không liên quan gì đến ngươi.”
Đôi môi Đoạn Bạch Nguyệt run rẩy, nhưng thủy chung không nói ra được một lời.
Đoạn Dao đứng trong phòng lo lắng tột độ, ca ca trúng tà rồi hay sao, lúc này rồi còn giả vờ làm hồ lô cái gì nữa? Chẳng lẽ không phải là khóc lóc thảm thiết ôm lấy tẩu tẩu, cho dù trên người có độc không thể ôm thì cũng phải khóc thút thít giải thích nguyên do chứ, dù sao trong sách đều viết như vậy.
Tư Không Duệ tiếc hận: ” Đáng tiếc đống bàn giặt y phục đều đang ở trong phòng ta.”
” Không được, phải nghĩ cách!” Đoạn Dao đứng dậy: ” Nhưng ta có chút khẩn trương, ngươi nghĩ đi.”
” Được!!!” Tư Không Duệ ưỡn иgự¢ đứng thẳng.
Đáp ứng sảng khoái như vậy… Đoạn Dao ngược lại sửng sốt: ” Có chưa a??”
” Quản hắn!” Tư Không Duệ đẩy cửa ra, dù sao cũng không thể kém hơn so với tình cảnh hiện tại được, biến ngựa ૮ɦếƭ thành ngựa sống thôi!!!
” Này này này!” Đoạn Dao cả kinh thất sắc, đưa tay muốn kéo hắn lại.
” Hoàng thượng, thực không dám giấu giếm, Đoạn huynh gần đây đầu óc có chút vấn đề a.” Tư Không Duệ vẻ mặt thành khẩn, lời nói ra lại cực kinh người: ” Nổi điên.”
Đoạn Bạch Nguyệt mặt mũi xanh mét, đánh cho hắn một chưởng bay ra.
Tư Không Duệ ôm иgự¢ ho khan, có còn là huynh đệ nữa hay không????
Đoạn Dao nhanh chóng đóng cửa lại, đối với tương lai rất là bi quan — bởi vì bất kể là ca ca ruột thịt, hay là Tư Không ca ca thì nhìn qua đều là đầu óc có vấn đề.
Sở Uyên xoay người rời khỏi tiểu viện, gió trên biển rất lớn, cũng rất lạnh.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng trong viện hồi lâu.
Tư Không Duệ cùng Đoạn Dao ngồi xổm sau cánh cửa, mắt to trừng mắt nhỏ thở dài một hơi.
” Đồ đệ ngốc.” Bình minh ló rạng, Nam Ma Tà đứng sau lưng Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở: ” Hoàng thượng sắp rời bến rồi, ngươi còn không mau tới ngăn lại sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt cất tiếng khàn khàn: ” Lúc trước một lòng chỉ muốn để cho hắn dứt khoát quên ta, hiện tại đã đạt được rồi, vì sao phải ngăn lại?”
” Nếu như đã quên ngươi, mà có thể lần nữa tìm một người khác sống vui vẻ hạnh phúc, nếu vậy quên đi cũng tốt.” Nam Ma Tà nói: ” Nhưng nếu có thể lần nữa tìm một người khác thì vì sao phải năm lần bảy lượt tự mình xuôi nam, thậm chí không tiếc dong thuyền ra biển. Hắn là Hoàng đế, hơn nữa còn là một hoàng đế muốn lưu danh thiên cổ. Nhưng ở trong lòng hắn, ngươi thậm chí còn trọng yếu hơn cả xã tắc giang sơn.”
Đoạn Bạch Nguyệt gắt gao siết chặt tay.
” Rốt cuộc Đoạn huynh đang suy nghĩ cái gì?” Tư Không Duệ quả thực không hiểu nổi: ” Cũng không phải hoa khôi, hủy dung thì đã sao? Ta cũng chưa từng ghét bỏ hắn a.”
Đoạn Dao nói: ” Nhưng trên người ca ca có độc.”
Tư Không Duệ nói: ” Ít nhất cũng có thể đứng xa nhìn.”
Đoạn Dao nói: ” Nhìn như vậy cả đời sao?”
Tư Không Duệ lại nói: “Vui vẻ nhìn người trong lòng cả đời, so với bị người trong lòng chọc giận rồi bỏ chạy, oán cả đời, bên nào tốt hơn?”
Đoạn Dao quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: ” Nhưng sư phụ cũng nói rồi, lần này Hoàng thượng rời đi, chưa biết chừng thật sự có thể quên được ca ca, tìm một người khác sống hạnh phúc.”
Tư Không Duệ hỏi: ” Vậy nếu như không quên được thì sao?”
Đoạn Dao kiên định nói: ” Có thể quên được mà, ca ca cũng nghĩ hoàng thượng có thể quên được.Cho dù hiện tại không thể, chờ tám năm mười năm qua đi, cũng có thể.”
Tư Không Duệ nói: “Hiện giờ đã tách ra ba bốn năm, Hoàng thượng vẫn vì Đoạn huynh mà không tiếc dẫn binh xuôi nam. Tính ra mà nói, ít nhất cũng phải mười năm qua đi mới có thể buông xuống phần nào yêu hận trong lòng, lại qua mười năm nữa, có lẽ cũng thật sự có thể hoàn toàn buông tay, nhưng như vậy đời người cũng đã qua hơn phân nửa. Chấp niệm với một người hơn phân nửa nhân sinh, cho dù đã có thể hoàn toàn buông xuống yêu hận, muốn lần nữa tìm được người Hoàng thượng thật lòng thật dạ thích, trong chốn thâm cung ấy chỉ sợ cũng không dễ dàng gì. Kết quả tốt nhất, đơn giản chính là lúc già đi rồi mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó tuyển tú nữ khắp nơi vào lấp đầy hậu cung, ngày ngày mơ mơ màng màng làm hoàng đế. Nếu Đoạn huynh có thể đợi được đến ngày này, nhất định cũng sẽ vui mừng lắm.”
” Như vậy cũng đã tốt lắm rồi.” Đoạn Dao bĩu môi: ” Nếu như cả đời này cũng không quên được thì mới gọi là bi thảm. Đến lúc đó mặc kệ là yêu hay hận, cùng đều chỉ là vì một người, yêu cũng không nhìn được, hận cũng không đánh được, nghẹn khuất ૮ɦếƭ.”
Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt một mảnh hỗn độn, xoay người lao ra khỏi tiểu viện.
Đoạn Dao cùng Tư Không Duệ vỗ tay nhau một cái.
Nam Ma Tà cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công giúp hắn khoác áo choàng cẩn thận: ” Ngoài này gió lớn, trở về đi.”
Sở Uyên đứng ở đầu thuyền, nhìn bến cảng càng lúc càng xa, đáy mắt càng lúc càng lạnh.
Tứ Hỉ công công thở dài trong lòng.
Sở Uyên khép hờ hai mắt, cuối cùng xoay người trở về khoang thuyền.
Một lát sau, thân thuyền bỗng nhiên lay động một cái, Tứ Hỉ công công đứng bên ngoài kinh hô: ” Tây Nam Vương?”
Sở Uyên không chút do dự, lạnh lùng nói: ” Người đâu! Bắt thích khách.”