Nếu đã không bị mời đi thì tất nhiên là phải lưu lại rồi.
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong cong, vui vẻ đuổi theo.
Bên trong điện Ôn Tuyền rất trống trải, Tứ Hỉ công công đã tới trước giải tán cung nữ nội thị nên lúc hai người tới nơi thì xung quanh chỉ còn tiếng mưa tí tách rơi xuống. Một hồ nước nóng đang bốc lên những làn hơi nước mờ ảo, hầu như còn có thể ngửi thấy mùi thảo dược nhàn nhạt thoảng trong không khí.
Tứ Hỉ công công nhanh nhẹn chuẩn bị hai bộ đồ tắm giống nhau, thấy Sở Uyên không có ý định để mình ở lại hầu hạ thì khom người lui xuống, luôn tiện đóng cửa lại.
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ nhìn hắn.
Sở Uyên đi tới phía sau tấm bình phong thay y phục rồi đi chân trần bước vào hồ nước, sau đó thả lỏng toàn thân dựa vào thành hồ, thoải mái thở ra một hơi.
Qua hồi lâu dường như có người nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
“Ta cùng ngươi, được không?” Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Hắn tự nhận mình không phải là một người kiên nhẫn, cũng cực ít khi lắng nghe ý kiến của người khác, nhưng chỉ có một người thì luôn là ngoại lệ, đừng nói là cưỡng bách, cho dù chỉ là một chút xíu ủy khuất thôi cũng không nỡ.
Sở Uyên vẫn chỉ im lặng, giống như là không nghe, cũng giống như là….cam chịu.
Vì vậy chỉ chốc lát sau mặt nước lại gợn sóng lăn tăn.
Hai người cùng nhau ngâm mình trong hồ nước ấm áp, nhìn xà ngang bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo trên nóc phòng, cũng không ai mở miệng nói thêm câu nào.
Sở Uyên nhắm mắt lại, nhìn qua giống như đang ngủ.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay cẩn thận ôm hắn vào иgự¢ mình.
……………
Tứ Hỉ công công đứng bên ngoài canh cửa, thầm nghĩ từ lúc có Tây Nam Vương, mọi chuyện đều có người làm thay mình, thời gian rãnh rỗi cũng nhiều hơn.
Thật sự là rất tốt rất tốt.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi, có lẽ là vì nước quá ấm áp nên Sở Uyên cũng không nói gì, ngược lại còn chủ động tìm trong иgự¢ hắn một vị trí thoải mái, tiếp tục mơ màng buồn ngủ.
Áo bào màu trắng bị nước thấm ướt dán chặt vào người, dưới cổ áo hơi mở rộng là thân thể tươi trẻ đầy sức sống, không có uy nghiêm thường ngày trên điện Kim Loan, mà là dáng vẻ hoàn toàn không hề phòng bị.
Đoạn Bạch Nguyệt siết chặt vòng tay ôm lấy hắn.
Hơi thở ấm nóng truyền vào bên tai, Sở Uyên hơi nghiêng đầu né tránh, toàn thân như là rùng mình một cái.
“Đừng suy nghĩ gì cả.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hãy ngủ thật ngon.”
Sở Uyên khẽ “Ừ” một tiếng.
Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu vai hắn một lúc, cảm giác được người trong иgự¢ mình đã từ từ thả lỏng mới nói: ” Dẫn ngươi về tẩm cung được không? Ngâm trong nước lâu quá không tốt cho thân thể.”
Sở Uyên trầm mặc không trả lời, không biết là đã ngủ, hay là vì không muốn nói chuyện.
“Tối nay ta ở bên ngươi, ngày mai võ sĩ hai nước thi đấu ta cũng ở bên ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục ghé miệng vào tai hắn, nói: ” Nếu ngươi mệt mỏi, ta liền dẫn ngươi về Tây Nam Phủ ở một thời gian, không muốn trở lại thì sẽ không trở lại. Đám lão thần kia muốn khuyên can thì cứ để cho bọn họ khuyên can, quỳ mấy ngày mấy đêm mới biết thì ra Hoàng thượng đã không còn ở trong cung nữa, ngươi nói xem có thể vì quá nóng giận mà đuôi sam của bọn họ dựng đứng lên hay không?”
“Này!” Sở Uyên dở khóc dở cười, xoay người đánh hắn một chưởng. ” Không được nói Thái phó đại nhân như thế.”
” Ta cũng không phải chỉ nói Đào Nhân Đức.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn. ” Đám thần tử trong triều kia, ta nhìn không vừa mắt phải hơn phân nửa rồi.”
” Thần tử trong triều này nhìn Tây Nam Phủ không vừa mắt cũng đâu có ít.” Sở Uyên cầm lấy y phục đã được chuẩn bị trước, Đoạn Bạch Nguyệt chỉ thấy trong иgự¢ trống rỗng, nhìn lại thì thấy người kia đã đứng trên bờ hồ rồi, trên người khoác áo choàng rộng thùng thình, gò má ửng đỏ, khí sắc tốt hơn trước rất nhiều. ” Đi thôi, trở về.”
Đoạn Bạch Nguyệt bước ra khỏi hồ nước.
Sắc mặt Sở Uyên cứng đờ, sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài.
Tây Nam Vương nghĩ thầm, y phục ướt tự nhiên sẽ dán sát vào người, cũng không phải ta cố ý làm cho nó dán a.
Huống chi phải là người bị nhìn cảm thấy thiệt thòi mới đúng.
Tứ Hỉ công công lại rất bất ngờ, hắn vừa mới phân phó người pha bình trà nóng xong, chuẩn bị tinh thần ngồi trông chừng mấy canh giờ, ai ngờ nhanh như vậy đã đi ra rồi.
Sở Uyên che miệng ho khan.
” Ai nha.. Hoàng thượng!!” Tứ Hỉ công công vội vàng kéo hắn quay lại tẩm điện, Hoàng thượng vừa mới từ trong nước bước ra a, còn chưa lau khô thân thể đã bọc áo choàng chạy đi rồi, như vậy sao mà được chứ!? Vậy mà Tây Nam Vương cũng không quan tâm một chút.
“Đi ra!” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt rất là phối hợp.
Tứ Hỉ công công giúp Sở Uyên lau khô tóc, đổi một bộ y phục thật dày, rồi thêm áo choàng có mũ trùm che kín mít từ đầu đến chân, sau đó mới nói: ” Hoàng thượng, hồi cung nha!”
Sở Uyên chỉ lộ ra hai con mắt, nói: ” Hôm nay trời rất nóng!”
“Trời nóng cũng không được để nhiễm lạnh, ngày mai còn phải gặp Cao Ly Vương nữa.” Tứ Hỉ công công rất kiên trì. ” Chỉ cần đi hai bước mà thôi, hai bước là có thể về tới tẩm cung rồi.”
Sở Uyên không thể làm gì khác hơn là kéo kéo áo choàng trên cổ, nhấc chân bước ra khỏi điện Ôn Tuyền.
Đoạn Bạch Nguyệt đang đứng chờ ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy hắn cũng giật mình kinh hãi, làm như vậy có thể nào lại bị cảm nắng hay không a?
Tứ Hỉ công công vừa đi vừa nháy mắt về phía Tây Nam Vương, thấy không, hầu hạ Hoàng thượng là phải như thế, sau này đừng có để toàn thân ướt đẫm chạy ra ngoài nữa đó nha.
Sau khi ngâm nước nóng xong thì toàn thân cũng thoải mái hơn. Sở Uyên nằm trên giường, lười biếng ngáp một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào bên cạnh hắn.
Sở Uyên nói: ” Đi về.”
” Không về.” Đoạn Bạch Nguyệt thản nhiên đáp. ” Tây Nam Vương dã tâm lang sói, có thể ngủ long sàng thì không có lý do gì phải bỏ qua.”
Sở Uyên nhắm mắt lại, cự tuyệt nói chuyện với hắn.
Sau nửa đêm mưa rơi tầm tã, Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người ngăn trở những tia gió lạnh len lỏi qua song cửa sổ lùa vào, vòng tay ôm trọn người kia vào lòng mình.
Vẫn luôn biết hai người tâm ý tương thông, nhưng cũng bởi vì tâm ý tương thông nên mới có thể hiểu rõ ràng tình cảnh khổ sở của hắn. Mình ở tây nam xa xôi trời cao đất rộng, tất nhiên là tự do không ràng buộc, nhưng hắn lại khác. Hai người vẫn thường đem đám đại thần trong triều kia ra trêu đùa, nhưng nếu có một ngày những người đó biết được quan hệ giữa mình với hắn thì có lẽ thềm đá trước trường điện đều sẽ nhuộm đỏ máu tươi. Nịnh thần hay gian thần gì cũng được, nhưng những người còn lại trong triều bây giờ đều là những hiền thần cam nguyện vì Đại Sở tan xương nát thịt, cho nên để giang sơn xã tắc này có thể bền vững kiên cố thì thiếu một người thôi cũng không thể được. Nếu để cho họ lấy tử gián quân, máu tươi vương đầy Kim điện, đừng nói chỉ là dân chúng quay lưng bàn ra tán vào, ngoại địch cũng sẽ lấy chuyện này làm thời cơ mà hành động, đến lúc đó chỉ sợ lại phải đau đầu.
Cho nên trước giờ hai người vẫn chỉ trốn tránh, nhưng chuyện tình cảm có phải muốn trốn là trốn được đâu.
Như bây giờ rất tốt, nhưng có lẽ suốt đời cũng chỉ có thể như vậy…
Đoạn Bạch Nguyệt cười khổ, đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt của hắn. Sớm biết như vậy thì trước kia đã để tên Sở Lan tai to mặt lớn kia làm hoàng đế rồi, vừa ăn chơi đàn đúm vừa rượu thịt mỹ nhân, đại khái ba ngày là có thể khiến một đám lão già ૮ɦếƭ tiệt kia giận phát bệnh, nghĩ thế thôi đã thấy vui vẻ làm sao!
“Ưm..?” Sở Uyên mơ màng mở mắt ra.
“Không có gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tiếp tục ngủ.”
Sở Uyên nói: ” Giờ nào rồi?”
Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: ” Giờ ngủ.”
Sở Uyên cũng không hỏi nhiều, lần nữa nặng nề chìm vào giấc ngủ, trong mộng thỉnh thoảng sẽ ho khan hai tiếng, càng nhìn càng thấy đau lòng hơn.
Sắc trời dần sáng, Tứ Hỉ công công ở ngoài cửa đi qua đi lại, sắp tới giờ lâm triều rồi, có nên vào gọi hay không đây? Tây Nam Vương vẫn còn đang ở trong đó a.
Sở Uyên đang nằm trên giường lò mò ngồi dậy.
Đoạn Bạch Nguyệt ở sau lưng hắn nói: ” Vì sao vẫn có thể tự mình tỉnh dậy như thế?”
Sở Uyên hỏi: ” Ngươi bảo Tứ Hỉ lui ra ngoài phải không?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hắn căn bản vẫn chưa vào phòng.”
” Hồ nháo!!” Sở Uyên khoác y phục xuống giường. ” Tứ Hỉ!”
Tứ Hỉ như trút được gánh nặng, vội vàng chạy vào hầu hạ hắn rửa mặt thay y phục.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng không dậy luôn mà nằm trên giường nhìn hắn.
“Lâm triều xong trẫm sẽ dẫn văn võ bá quan tới luận võ trường.” Sở Uyên vừa nói vừa để Tứ Hỉ chỉnh lý y phục.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta sẽ dịch dung rồi theo tới đó.” Sau khi vị Diệp Thần y kia thành thân cùng đại thiếu gia Thẩm Thiên Phong của Nhật Nguyệt sơn trang, thì vẫn thường huấn luyện từng nhóm hộ vệ đưa vào cung, cho nên dù có xuất hiện một gương mặt mới cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Sở Uyên gật đầu, cũng không nói gì nữa mà quay lưng đi vào triều. Qua một lúc, Tứ Hỉ công công trở lại tẩm cung, trong tay bưng điểm tâm, nói là Hoàng thượng cố ý phân phó, mời Tây Nam Vương chậm rãi dùng.
Tri kỉ thì thật sự là rất tri kỷ nhưng nhìn mâm thức ăn đầy ụ, Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ sau này có nên tìm cơ hội nói với người kia một chút, rằng sức ăn của mình cũng không đến mức….kinh người như vậy hay không?
Tuy rằng quan hệ giữa Cao Ly và Sở quốc trước giờ rất tốt nhưng chuyện luận võ liên quan đến thể diện quốc gia nên cũng không ai muốn thua. Lúc Sở Uyên tan triều trở lại tẩm cung thì Đoạn Bạch Nguyệt đã dịch dung xong rồi, tuy khuôn mặt hoàn toàn thay đổi nhưng vẫn tương đối đẹp trai.
Sở Uyên nói: ” Như vậy không được.”
“Vì sao không được?” Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc. ” Có thể nhận ra được ư?”
Sở Uyên nói: ” Không thể!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Vậy thì là vì sao?
Sở Uyên liếc mắt nhìn hắn một cái: ” Ngươi định tới đó chọn rể thật sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Sở Uyên bưng chén trà trên bàn lên.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta chỉ là một tên thị vệ mà thôi.” Sao có thể được công chúa chọn được?
Sở Uyên nhíu mày: ” Nhanh lên!!!”
Đoạn Bạch Nguyệt đành phải ngồi lại trước gương, nhìn trái nhìn phải rồi dán vài vết sẹo lên.
Sở Uyên nói: ” Vẫn chưa được!”
Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dán, đem mình hóa trang thành một người mặt sẹo, sẹo đầy mặt, to nhỏ gì cũng có.
Sở Uyên nhìn chằm chằm hắn thật kĩ thật lâu.
” Được rồi chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt mặt mày đau khổ nói: ” Nếu như thế này rồi mà cũng có thể được chọn thì ánh mắt Cao Ly công chúa kia đúng là có vấn đề rồi.”
Sở Uyên miễn cưỡng thông qua, lại nói: ” Hôm nay ngươi chỉ cần đứng, không được phép làm gì hết.”
“Tất nhiên rồi, không lẽ còn muốn ta ca vũ hiến nghệ hay sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nhanh miệng nói.
Sở Uyên bật cười.
” Thân thể hôm nay sao rồi? Đỡ nhiều chưa?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay lên trán hắn nhưng lại bị né tránh.
” Ngươi cách xa ta một chút.” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Vì sao?”
Sở Uyên đáp: ” Vì ngươi xấu xí.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Nhưng đúng thật là vô cùng xấu xí.
Khi Sở Hoàng dẫn theo thị vệ tới luận võ trường thì toàn bộ thần tử ở đó đều giật mình kinh hãi, Cao Ly Vương cũng suýt chút nữa đánh rơi chén rượu trong tay.
Tây Nam Vương rất là khổ não, bởi vì Sở Uyên vẫn còn ngại những vết sẹo này chưa đủ xấu nên ngay trước khi ra cửa không biết móc từ đâu ra một miếng vải đen, che luôn một con mắt của hắn.
Sở Uyên ngược lại rất bình tĩnh.
Đào Nhân Đức âm thầm lắc đầu, Tiểu Vương gia và Thẩm đại thiếu gia cũng thật là!!! Tướng mạo như vậy mà cũng đưa vào cung được, không sợ làm kinh động đến thánh giá hay sao?
Sau khi mọi người ngồi xuống, Cao Ly Công chúa cũng tiến lên hành lễ, tuy không tính là xinh đẹp nhưng dù sao cũng xuất thân cao quý nên vẫn rất có khí độ, dung mạo lại đoan chính, cử chỉ thì hào phóng tự nhiên, cho nên người muốn kết hôn với nàng có lẽ cũng rất nhiều.
“Tới tới tới.” Cao Ly Vương đưa tay kéo muội muội tới bên cạnh mình ngồi.
Kim Xu ngồi xuống, ánh mắt ba không năm lúc sẽ rơi vào người Đoạn Bạch Nguyệt. Sở Uyên ho khan hai tiếng, ngửa đầu uống cạn chén rượu. Thẩm tướng quân rõ ràng vẫn ngồi ngay bàn bên cạnh a, cử chỉ tiêu sái mặt mày đẹp trai, vì sao lại không nhìn hắn?
Đoạn Bạch Nguyệt rất là đau đầu, như thế này mà không bị nhìn thì mới gọi là kì quái chứ đúng không???
“Hoàng thượng, có thể bắt đầu tỉ thí được chưa?” Thẩm Thiên Phàm nhỏ giọng hỏi.
Sở Uyên khẽ gật đầu.
Tất cả mọi người đều ổn định tinh thần chờ xem kịch vui, Cao Ly Vương thi thoảng sẽ hạ giọng chuyện trò với Kim Xu.
Vòng tỉ thí thứ nhất, người của Sở quốc ra sân chính là thứ tử của Lưu Đại Quýnh &Mọi người đều vỗ tay, Cao Ly Vương cũng vỗ tay ủng hộ, chỉ là trong lòng tiếc nuối, tại sao lại thành thân rồi?
Nhưng là Kim Xu cũng không chọn Lưu Uy, dù sao trong lòng đã sẵn có Đoạn Bạch Nguyệt nên giờ nhìn ai cũng thấy kém xa.
Vòng tỉ thí thứ hai, Cao Ly Vương phái ra Tiểu Vương gia Kim Mẫn, Thẩm Thiên Phàm ôm quyền nói: ” Đắc tội rồi.”
Kim Thái vội vàng ghé vào tai muội muội nói: ” Người này không được, nghe nói sắp thành thân rồi, tua kiếm của hắn chính là được người yêu tặng cho.”
Kim Xu: “…”
Võ học tu vi của Nhật Nguyệt sơn trang chính là thiên hạ đệ nhất, tuy Thẩm Thiên Phàm không có thiên phú trời cho như đại ca Thẩm Thiên Phong nhưng cũng là cao thủ hàng đầu, chỉ mới hơn mười chiêu đã chế phục Kim Mẫn.
Sở Uyên mỉm cười, Cao Ly Vương cũng vỗ tay nhưng nụ cười trên mặt đã có chút cứng ngắc.
Vòng thứ ba cũng là Sở quốc thắng. Vòng thứ tư tuy rằng Cao Ly thắng nhưng phàm là người tập võ đều có thể dễ dàng nhìn ra được, là do võ sĩ của Sở quốc âm thầm nhượng bộ để tránh làm khách nhân khó xử.
Cao Ly Vương cũng đúng là có chút bẽ mặt, vì vậy lớn tiếng nói: ” Ta muốn đổi một võ sĩ, không biết Sở Hoàng có đồng ý không?”
” Hả?” Sở Uyên nói: ” Tất nhiên là được rồi, Cao Ly Vương muốn đổi ai?”
Kim Thái ra hiệu cho tên vương tôn công tử trên đài luận võ lui xuống, ghé vào tai người hầu bên cạnh nói nhỏ vài câu, người đó nghe lệnh vội vã rời đi, không bao lâu đã dẫn theo một người trở lại. Những người còn lại nhìn thấy đều kinh ngạc, chỉ thấy người nọ có thân hình vô cùng cao lớn, nam tử bình thường đứng cạnh hắn chỉ miễn cưỡng đến được đầu vai. Tóc cứng như gai tùy ý buộc sau đầu, mặt mày ngược lại rất sạch sẽ, nhưng lại càng làm nổi bật hình xăm trên má, trông cực kì dữ tợn. Mỗi bước đi của hắn đều làm đất rung núi chuyển như muốn dẫm ra từng hố sâu trên mặt đất.
Đại thần Sở quốc hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu đây là tình huống gì.
“Hoàng thượng.” Cao Ly Vương nói: ” Đây là người ta mua được ở một chợ nô lệ ngày trước, võ nghệ cao cường, không biết có thể cùng võ sĩ của Sở quốc đánh một trận hay không?”
Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều tỏ ra nghi ngại. Cuộc tỉ thí này chỉ là trợ hứng nên người mà song phương phái ra cũng đều có địa vị cả. Hiện giờ Cao Ly Vương lại mang tới một tên nô lệ, nếu Sở quốc lại phái vương tôn công tử, tướng quân, hay đại thần ra tỉ thí thì cho dù đánh thắng cũng chỉ tổn hại nhân cách của mình, mà nếu thua thì lại càng khó coi hơn nữa.
“Chậc chậc.” Lưu Đại Quýnh thấp giọng nói: ” Cao Ly Vương này cũng thật không phúc hậu, chỉ sợ lần này Hoàng thượng sẽ không ban thưởng gì nữa.”
” Đã lúc nào rồi còn nói chuyện ban thưởng?.” Đào nhân Đức dùng khuỷu tay đẩy đẩy hắn: ” Mau giúp ta nghĩ biện pháp xử lý tình huống này đi.”
” Ta thì có thể nghĩ biện pháp gì chứ? Những chuyện như vậy Lưu thừa tướng mới am hiểu nhất.” Lưu Đại Quýnh nói.
Hai người cùng nhìn về phía Lưu Nhất Thủy ở bàn bên cạnh, chỉ thấy hắn đang nhàn nhã uống trà.
……….
“Ngươi xem, người Lưu gia các ngươi đó.” Đào Nhân Đức nói: ” Ngày thường thì cứng rắn cố chấp, thời khắc mấu chốt đều hóa thành bùn cả rồi.”
“Nếu ngươi có bản lĩnh thì đứng ra nói đi a.” Lưu Đại Quýnh nói: ” Ngươi nhìn Hoàng thượng của ta đi, mặt cũng tái rồi kìa.”
Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai Sở Uyên thấp giọng nói: ” Để ta đi.”
Sở Uyên nhíu mày.
“Không sao đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói tiếp. ” Ngươi tin ta.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
Nhìn thấy Đoạn Bạch Nguyệt lên võ đài, người Sở quốc đều thở ra một hơi, là người của Nhật Nguyệt sơn trang nên có lẽ võ công cũng không kém. Huống gì hai người đều có dung mạo dữ tợn, cho nên rất cân xứng.
Sở Uyên âm thầm nắm chặt bàn tay.
Tên nô lệ kia hét lớn một tiếng, hai chân đạp “Bịch”, “Bịch”, bụi bay đầy trời, ngay cả mặt đất cũng bị dẫm lún sâu nửa thước.
Lưu Đại Quýnh kinh ngạc nhảy dựng.
Trong tay Đoạn Bạch Nguyệt không có νũ кнí gì, chỉ đứng yên lạnh lùng nhìn hắn.
Tên nô lệ đó lại tung người nhảy lên cao rồi như ngọn núi Thái Sơn bổ nhào vào về phía Đoạn Bạch Nguyệt.
Thẩm Thiên Phàm nhìn thấy vậy, chân mày nhíu lại đầy lo lắng. Hắn vốn nghĩ tên kia chỉ có sức lực kinh người mà thôi, nhưng hiện tại xem ra cũng đã từng học võ công, hơn nữa lại có thần lực trời cho nên cho dù thị vệ này tới từ Nhật Nguyệt sơn trang cũng không nhất định có thể đánh thắng.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc mình tránh thoát, tung một cước đá đối phương giật lùi vài bước. Nơi này nhiều người nhãn tạp nên hắn cũng không dùng võ công của Tây Nam Phủ, để tránh bị người nhìn ra manh mối.
Tên nô lệ kia bị chọc tức nên ra tay càng hung ác lỗ mãn hơn. Đoạn Bạch Nguyệt vốn định tốc chiến tốc thắng, rồi lại nghĩ nếu làm như vậy thì quá không chừa mặt mũi cho Cao Ly quốc &Trong lòng Thẩm Thiên Phàm càng thêm nghi hoặc, các chiêu thức võ công của tên thị vệ này tuyệt đối không phải học từ Nhật Nguyệt sơn trang, Hoàng thượng tìm người này ở đâu ra vậy?
“Đa tạ.” Đoạn Bạch Nguyệt buông tay đứng dậy.
Cao Ly Vương xấu hổ cười cười, vỗ tay vài cái: ” Võ sĩ Đại Sở quả nhiên rất lợi hại.”
Sở Uyên thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy vẫn cứ luôn hối hận, vì sao lúc ra cửa lại che mất một con mắt của hắn.
Quần thần cũng nhanh chóng khôi phục vui vẻ, chưa kịp ăn xong điểm tâm thì Cao Ly Vương lại nói: ” Không biết Sở Hoàng có thể ban tặng thị vệ kia cho Cao Ly hay không?”
Sở Uyên nói: ” Không thể!”
………
Cao Ly Vương không thể làm gì khác hơn là phải cười gượng ngồi xuống, trước đây cho dù đòi ban thưởng bị cự tuyệt cũng đều sẽ quanh co vòng vèo một chút, tìm một chỗ ít người mới nói, đây là lần đầu tiên bị từ chối thẳng thừng như vậy.
Sau trận đó, võ sĩ còn lại của hai bên đều biết phải chọn như thế nào, bầu không khí cũng tương đối hòa hợp. Chỉ là sau hơn mười lượt đấu nữa mà Kim Xu vẫn không chọn được người nào, chỉ có hứng thú với một mình Đoạn Bạch Nguyệt &Nàng học võ công từ nhỏ nên đã sớm nhìn ra Đoạn Bạch Nguyệt vẫn luôn âm thầm nhượng bộ, nếu đánh thật thì tên nô lệ kia không tiếp nổi hắn mười chiêu. Tuy Sở quốc có không ít người nhưng công phu xuất thần nhập hóa cũng không nhiều lắm, một người là Thẩm Thiên Phàm, người còn lại chính là thị vệ mặt đầy sẹo kia.
Muốn hỏi xin Sở Hoàng người này thêm lần nữa là không thể được, nhưng đúng là chưa từng nghĩ tới, Sở Hoàng cư nhiên keo kiệt đến mức ngay cả một thị vệ cũng không chịu cho.
“Chú ý một chút.” Kim Thái nhỏ giọng nhắc nhở muội muội: ” Nơi này là Đại Sở, đừng quá tùy hứng.”
Kim Xu cắn môi dưới, tràn đầy không cam lòng.
Chờ lúc trở lại tẩm cung thì đã tới đêm khuya, Đoạn Bạch Nguyệt gỡ mặt nạ ra, Sở Uyên kề sát vào nhìn một chút, phát hiện trên mặt hắn không hề bị ảnh hưởng gì. Vì vậy nói: ” Da mặt dày.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Sao hôm nay khẩu vị tốt vậy?” Tại buổi tiệc tối diễn ra ở đại điện, thấy hắn ăn từ món thứ nhất đến món cuối cùng, thậm chí còn ăn thêm một chén canh cá.
” Có người để ý ngươi, tất nhiên tâm tình trẫm sẽ tốt.” Sở Uyên nói: ” Ngày mai liền viết cái sớ, đem ngươi cùng vàng bạc châu báu và lá trà ban thưởng cho Kim Thái.”
” Cao Ly chật chội như vậy, chắc chắn Kim Thái nuôi ta không nổi đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: “Sở quốc rộng lớn nhiều tài nguyên như thế, có thể thử một chút xem.”
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công ở ngoài cửa bẩm báo: ” Cao Ly Vương lại tới, nói là có chuyện quan trọng muốn cầu kiến.”
” Đã nửa đêm rồi, có thể có chuyện quan trọng gì chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt cau mày.
” Có lẽ lại tới đòi ngươi a.” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
” Đi xem thế nào.” Sở Uyên xoay người ra ngoài.
Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt rất là buồn khổ, vì sao đã dịch dung thành như vậy rồi vẫn có thể bị nhớ thương chứ?
“Hoàng thượng.” Kim Thái đang ở trong thiên điện uống trà.
” Cao Ly Vương! Đêm khuya thế này vẫn tới đây, không biết là vì chuyện quan trọng gì?” Sở Uyên hỏi.
Kim Thái thở dài thật sâu, sau đó quả nhiên nói: ” Mặc dù ban ngày đã nói qua một lần rồi, nhưng thật sự không còn cách nào khác, kính xin Sở Hoàng ban thị vệ hôm nay cho Cao Ly a.”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng sau bình phong xoa xoa cái trán.
” Vì sao Cao Ly Vương lại coi trọng hắn như vậy?” Sở Uyên bất động thanh sắc hỏi.
” Cũng không phải ta coi trọng, mà là muội muội ta thôi.” Kim Thái nói.
Sở Uyên: “…”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
” Sở Hoàng đừng hiểu lầm, cũng không phải A Xu muốn gả.” Thấy sắc mặt Sở Uyên cứng ngắc, Kim Thái nhanh chóng nói: ” Chỉ là thấy thị vệ kia võ công bất phàm nên muốn mang về làm sư phụ.”
Sở Uyên lắc đầu: ” Chuyện này không được!”
“Vì sao?” Kim Thái thấy rất là sứt đầu mẻ trán, một bên là muội muội ầm ĩ đòi người, một bên lại là Sở Hoàng sống ૮ɦếƭ không chịu thả.
Sở Uyên nói: ” Người này là do Nhật Nguyệt sơn trang đưa tới, vài năm nữa sẽ phải quay về Nhật Nguyệt sơn trang.”
” Thì ra là người Thẩm gia a!” Kim Thái nói.
Sở Uyên gật đầu: ” Nếu Cao Ly Vương thật sự muốn thì chỉ có thể tới Giang Nam hỏi Thẩm lão trang chủ xem hắn có nguyện ý thả người hay không.” Chí ít che mắt người này cái đã rồi tính tiếp.
” Thời gian có hạn, sợ là không thể tới Giang Nam được.” Cao Ly Vương lắc đầu liên tục.
Đoạn Bạch Nguyệt thầm nghĩ, không tới được là đúng rồi, nếu không lôi ra nói làm chi?
Sở Uyên tiếc nuối nói: ” Vậy thì thật sự hết cách rồi.”
Cao Ly Vương sầu mi khổ kiểm nửa ngày trời, sau đó linh quang chợt lóe, nói: ” Vừa rồi Sở Hoàng nói là vài năm nữa hắn sẽ trở về Nhật Nguyệt sơn trang phải không?”
Sở Uyên: “…”
“Vậy thì tốt quá.” Kim Thái vỗ đùi. ” Hiện giờ đem người ban cho Cao Ly trước, đợi một hai năm nữa ta sẽ tự mình đưa hắn về lại cho Sở Hoàng, như vậy có được không?”
Sở Uyên tiếp tục nói: “Không được!”
Kim Thái: “…”
Vì sao?
Sở Uyên hỏi: ” Hắn đi rồi, ai sẽ bảo vệ trẫm?”
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên, nhưng lời này nghe thật thích.
Kim Thái nghẹn lời.
” Nếu công chúa muốn võ sĩ, Sở quốc có rất nhiều.” Sở Uyên nói. ” Nhưng chỉ có một người này, trẫm sẽ không để hắn xuất cung.”
Đoạn Bạch nguyệt sờ sờ cằm.
Không xuất cung thì không xuất cung, hay là đêm nay tiếp tục ở lại?