Dì Thúy thấy con trai của mình hôm nay lạ lắm, nên sau khi anh đi, dì vội chạy theo con trai.
"Đăng" Bà vừa đi theo anh vừa gọi anh, dì chẳng thể nào theo kịp anh cả.
Anh nghe mẹ gọi, vội dừng bước "Mẹ, có chuyện gì mẹ lại gọi con ạ"
Đến khi anh dừng lại, dì mới kéo anh ngồi xuống một cái ghế đá ở gần đó trong khuôn viên bệnh viện.
"Hôm nay con làm sao vậy?"
Anh trả lời mẹ "Không sao ạ, con thì có làm sao đâu"
Dì Thúy không tin những từ không sao đó của con trai "Mẹ là mẹ con, con có tâm sự gì... Chả lẽ mẹ lại không nhìn ra sao"
Lúc này đây, anh thật sự mệt mỏi. Công việc ђàภђ ђạ thể xác anh, còn tinh thần của anh đang sa sút vì những chuyện của gia đình. Đàn ông, cũng giống như phụ nữ, cũng có những lúc bất lực đến mức không biết mình cần phải làm gì.
Hôm qua, Quỳnh bỏ nhà đi, cô ta đi trong im lặng, chỉ để lại cho anh một mảnh giấy. Trong đó, cô ta nói anh biết rất nhiều chuyện. Cô ta nói An từng cầu xin cô ta cho An ở lại thêm một tháng. Cô ta vì thương đứa nhỏ, còn nhỏ đã rời xa mẹ nên mới đồng ý. Nhưng mà An thật tham lam, hết hạn một tháng lại tìm cách quay lại. Quỳnh thật sự rất muốn hiểu cho An, nhưng An ngày càng quá đáng, hôm qua An còn lên mặt nói mình là mẹ của con trai anh. Quỳnh cũng muốn không quan tâm đến những lời đó lắm nhưng không được, vì cô ta biết trái tim của anh, không còn nằm ở chỗ cô ta nữa.
Cuối cùng, cô ta để lại một câu khiến anh cảm thấy dằn vặt, day dứt vô cùng: Nếu anh thật sự yêu cô ấy, em thật tâm chúc phúc cho anh. Cô ấy xứng đáng với anh hơn, vì có thể làm những điều mà em không thể nào làm được. Chúc anh và gia đình của mình hạnh phúc.
Nghĩ đến, lòng càng thêm rối bời. Anh thừa nhận, anh đã yêu An. Anh yêu người con gái thánh thiện ấy. Anh không tin những gì mà Quỳnh đã nói. Hoặc là, nếu đúng như những gì Quỳnh nói, thì anh tin chắc rằng, cô đã thay đổi. Anh không phải là một kẻ mù, anh có thể nhìn thấy và cảm nhận được An thương con của cô ấy như thế nào. Thương đến mức, trên đời này, không có bất kì loại giấy 乃út nào có thể tả lại được tình yêu của cô dành cho con cả. Chỉ là, với Quỳnh, anh thật sự có lỗi. Là anh phản bội Quỳnh, phản bội lại lời thề của khi xưa. Anh đã trở thành loại người mà anh ghét nhất. Đó là sinh ra một cảm giác bài xích vợ mình khi tìm thấy một người phụ nữ tốt hơn.
Anh cũng thừa nhận, mình đã không còn yêu Quỳnh nữa, nhưng ở đời, con của người ta yêu nhau là một chuyện, lấy nhau về rồi cùng chung sống cả đời với nhau, lại là một chuyện khác. Tình cảm, rồi sẽ phai nhạt theo thời gian, chỉ có trách nhiệm là mãi mãi. Đó là lí do khiến phần lớn các cặp đôi, yêu nhau mặn nồng nhưng đến khi về sống chung một nhà, lại li hôn. Quỳnh đã làm vợ của anh hai năm nay, tuy cô ấy vô sinh, không sinh được cho anh một đứa con nào cả nhưng đã dành cho anh hai năm thanh xuân, tuổi trẻ.
Anh không biết nên làm thế nào nữa. Giữa yêu và dằn vặt như hai sợi dây liên kết có quan hệ mật thiết với nhau, riết chặt trái tim anh khiến nó đau đớn vô cùng. Đau đến tưởng chừng như tim anh đã kiệt quệ, không muốn đập nữa.
Duyên số là do định mệnh sắp đặt, nhưng bi kịch cuộc đời là do con người tạo ra. Nếu ngay từ đầu, anh đừng nghe theo những gì Quỳnh nói, hai người chỉ cần xin một đứa con nuôi, có lẽ mọi chuyện đã không tồi tệ đến mức này.
Anh nhìn mẹ, thở dài "Một số chuyện của gia đình con thôi ạ"
Dì Thúy rất hiểu tính con trai, anh im lặng, anh không nói... Nhưng không có nghĩa là anh không biết buồn, không biết đau.
Dì gợi ý cho con trai của mình "Có một số chuyện, tận mắt con nhìn thấy, tận tai con nghe được, cũng chưa chắc nó là sự thật. Mà con phải dùng trái tim để cảm nhận thì mới biết được đâu là đúng, đâu là sai"
Anh mù mờ, thật sự không hiểu được mẹ đang gợi ý cho mình chuyện gì nữa. Mẹ anh, rất khác những bà mẹ khác. Bà không cằn nhằn, không bao giờ nói hết tâm tư của mình cho người khác biết. Đặc biệt là từ lúc ba anh mất đến nay, anh chưa từng thấy mẹ khóc. Mẹ luôn cười nói vui vẻ với những người mà mẹ cảm nhận được họ là người tốt. Nhưng kì lạ một điều rằng, mẹ anh chưa bao giờ nhìn người sai. An là một ví dụ. Từ một con người xa lạ, nhưng lại được mẹ anh tin tưởng và giao cháu mẹ cho cô chăm sóc.
Dì Thúy nhìn mặt anh, chắc là anh không hiểu chuyện rồi. Dì khẽ cười, rồi nắm lấy bàn tay lo lớn của anh. Bàn tay của con trai, nay đã to hơn tay của dì rất nhiều. Nhưng dù bàn tay anh có lớn hơn tay dì, hay anh đã là cha đi chăng nữa, anh vẫn mãi là đứa con trai bé bỏng của dì
"Đợi mẹ vài ngày, mẹ sẽ giúp con giải quyết những chuyện rối rắm"