Đẻ Thuê Cho Anh - Chương 10

Tác giả: Âm Bắc Nguyệt

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao.
Mãn Mãn bị những tia nắng dọi thẳng vào mặt, đôi mắt cô nheo lại vì bị chiếu vào, lấy tay che chắn rồi từ từ mở mắt để thích nghi.
Mãn Mãn lồm cồm ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh có chút ngạc nhiên.
" Rõ ràng hôm qua mình còn trong nhà tắm, sao bây giờ lại ở trên giường..." Còn chưa kịp nghĩ xong thì một giọng nói vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ ấy.
" Tỉnh rồi thì mau thay đồ, đi với tôi đến một nơi."
Cố Minh Thiên không biết đã đứng trước cửa từ khi nào, trên người khắc trên người bộ vest đen, dáng người cao ráo, khuôn mặt sắc xảo, khắp cơ thể toát ra một khí chất như một quý ông thực thụ, một tổng tài đầy kiêu ngạo.
Mãn Mãn giật mình đưa mắt qua nhìn, suy nghĩ trong đầu " Anh ta ở đó từ khi nào?"
"Đi đâu chứ?" Giọng nói khàn khàn như bị hụt hơi.
Mãn Mãn hôn mê cơ thể còn rất yếu, sau khi bị Cố Minh Thiên ђàภђ ђạ tối qua, cơ thể phát sốt đã ngất đi, có lẽ chính anh đã phát hiện và bế cô ra khỏi đó.
" Đi đâu thì một lát cô sẽ biết, không cần phải hỏi nhiều." Giọng nói tự cao, ánh mắt lạnh lẽo ấy cũng không thay đổi là bao.
Vừa bước xuống giường thì cô khựng lại trong chốc lát, bộ đồ trên người của Mãn Mãn đã được thay bằng bộ đồ ngủ con gấu trúc nhìn rất đáng yêu " Bộ đồ này là sao?
" Còn chuyện gì sao? Tôi không có thời gian kiên nhẫn, để đừng chờ một kẻ thế thân lề mề như cô đâu."
Giọng nói thúc dục, pha chút sự khó chịu. Mãn Mãn cũng không dám nghĩ nhiều đi đến chỗ tủ đồ.
" Đi đâu?"
Nghe anh hỏi, Mãn Mãn cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại " Tôi đi thay đồ."
" Không nhìn thấy bộ đồ tôi để trên bàn sao? Mặc nó vào."
Nhìn theo hành động của Cố Minh Thiên hướng về cái bàn phía trước giường, một chiếc đầm trắng tinh khiết đang được treo trên đó, đường nét vô cùng sắc xảo, nhìn thôi cũng đủ biết giá trị của nó bằng cả mức lương cả năm đi làm của cô, còn không biết có đủ mà mua nổi không nữa.
" Chuẩn bị bộ đầm đẹp như vậy, là để đi tham gia bữa tiệc nào sao?" Vừa đi, Mãn Mãn vừa nghĩ, bước đi có chút nặng nhọc vì vết thương ở dưới chân, cùng với cơ thể còn đang rất mệt vì bị sốt.
Nhìn bộ dạng chậm như rùa của Mãn Mãn, sắc mặt Cố Minh Thiên càng khó coi hơn " Tối qua tôi còn chưa làm gì cô, đừng có giả bộ yếu đuối trước mặt tôi."
Giọng nói bực tức, bước nhanh đến chiếc đầm trắng cầm lấy và đưa thẳng đến trước mặt Mãn Mãn, bất chợt cô lùi lại.
Hành động bất ngờ này của Mãn Mãn như đang muốn chọc tức Cố Minh Thiên, anh gằn giọng " Cô đang làm cái quái gì vậy?"
" Tôi..."
Ánh mắt đáng thương nhìn Cố Minh Thiên, đôi tay rụt lại ngay khi anh cố gắng đưa chiếc đầm lên ngay trước mặt cô, một mùi hương thoảng phất khiến Mãn Mãn sợ hãi, bước lùi thêm về phía sau.
Ánh nhìn sắc lạnh như muốn Gi*t người của Cố Minh Thiên " Tôi bảo cô mặc nó vào."
Mãn Mãn liên tục lắc đầu, sợ hãi lùi lại " Tôi... Tôi... Không thể mặc."
Nghe câu trả lời này, quả bom trong người Cố Minh Thiên như bị Mãn Mãn châm ngòi, muốn nổ tung ra, anh quát lớn hơn " Mặc nó."
Mãn Mãn giật bắn mình, hai hốc mắt đỏ lên, liên tục từ chối mặc chiếc đầm trắng ấy.
" Tôi có thể mặc bộ khác được không?"
" Không thể." Hai chữ được Cố Minh Thiên nhất mạnh, dù Mãn Mãn không muốn thì ngày hôm nay, cô nhất định phải mặc nó.
Không thể chịu được nữa, đôi tay run rẩy của Mãn Mãn từ từ đưa ra để cầm lấy chiếc đầm, nhìn cái dáng vẻ như sợ anh hạ độc ấy, lại khiến sắc mặt anh nổi đoá lên, nghiến rắng lớn giọng.
" Bộ đồ của vợ tôi cho cô mặc, đó là niềm phúc phận của cô, không chỉ như vậy, để giống một thế thân, cô bắt buộc phải học theo mọi thứ từ vợ tôi, cách ăn mặc, mùi nước hoa, mái tóc phải là màu tím, đồ ăn yêu thích cũng phải giống, từ giờ trở đi cô không được sống theo chính bản thân của mình nữa."
Nghe từng câu, từng chữ từ miệng của Cố Minh Thiên, lòng Mãn Mãn như sụp đổ, cô bắt buộc phải bắt chước một kẻ đã ૮ɦếƭ, sống hoàn toàn với một bản thể khác, lúc này những giọt nước mắt đang trực trào đã tuôn rơi, đôi chân run rẩy như không đứng vững.
Giọng Mãn Mãn nghẹn ngào đầy chua xót " Tôi không muốn."
Cố Minh Thiên giường như không quan tâm, anh vẫn giữ quyết định đấy, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn Mãn Mãn " Cô nghĩ bản thân còn có thể tự do như trước sao? Tôi cho cô hai mươi phút để chuẩn bị, nếu không thì đừng trách tôi."
Dứt lời Cố Minh Thiên ném bộ đầm trắng lên giường, rồi bước ra ngoài, còn không quên quay lại nhắc nhở Mãn Mãn " Hậu quả của việc để tôi đợi lâu, chắc cô cũng tự hiểu hình phạt đó là gì?"
Rồi một tiếng "Rầm" Cánh cửa đóng lại, một cô gái khuôn mặt thẫn thờ, đứng sừng sững giữ căn phòng sa hoa.
Sự kìm nén không phát ra tiếng, sau khi Cố Minh Thiên rời đi, tiếng khóc ấy như được giải toả, bật khóc đầy đau lòng nghe mà xót thương.
Cố Minh Thiên bước xuống dưới nhà, sắc mặt đen như nhọ nồi khiến người làm cũng không dám ho he nửa lời, anh nhớ lại cảnh tối qua, sau khi bộc lộ hết cảm xúc, đợi mãi hơn nửa tiếng không thấy Mãn Mãn ra, anh đã vội chạy vào xem tình hình của cô.
Nhìn thấy Mãn Mãn cơ thể ngâm trong bồn nước, đang bất tỉnh, Cố Minh Thiên liền đi đến, cứ nghĩ cô đang giả bộ, thì phát hiện toàn cơ thể cô nóng lên nên đã vội bế cô ra, chính anh cả đêm đó đã thức nguyên đêm để chăm sóc cô, quần áo trên người cô cũng là do anh thay.
Chính bản thân anh cũng không thể hiểu bản thân đang làm gì nữa, tự khuyên nhủ chấn an trong lòng " Tuyệt đối không được nảy sinh tình cảm với cô ta, chuyện tối qua chỉ sợ cô ta ૮ɦếƭ và không thể sinh con mà thôi."
"Quản gia chuẩn bị xe cho tôi."
"Vâng! À mà thiếu gia."
" Còn chuyện gì?"
" Phu nhân nói, hôm nay Tô Nhạc tiểu thư sẽ dọn đến đây ở..."
" Không cần phải bảo cáo với tôi." Cố Minh Thiên nhíu mày, khó chịu cắt ngang lời của quản gia, bởi vì đối với anh người khiến anh bận tâm nhất chính là Trần Mãn Mãn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc