Đề thi đẫm máu - Chương 39

Tác giả: Lôi Mễ

Đại hiệp sông Hô Lan

“Cậu nói gì cơ?” Thái Vĩ chợt bậy dậy khỏi giường Phương Mộc. “Cái người ở thư viện? Chính là cái người đeo kính?”
Phương Mộc gật đầu.

“Thì ra Lão Triệu bị hạ cấp vì chuyện này, chẳng trách ông ta cứ vừa nghe nhắc đến việc khắc họa tâm lý tội phạm là đã nổi nóng bừng bừng”. Thái Vĩ nhíu mày, “Trông có vẻ rất nho nhã, thật đúng là không thể nhìn người mà bắt hình dong”.
“Tôi cũng không dám chắc chắn hung thủ là thầy ấy. Chỉ có điều, chúng ta đã từng phân tích, hung thủ rất tinh thông việc khắc họa tâm lý. Giờ đây xem ra, trong trường học ngoài tôi và thầy Kiều, chỉ còn thầy ấy thôi”.

“Vậy chúng ta phải làm thế nào? Hiện nay, hình như không có chứng cứ chứng minh anh ta là hung thủ.”

Phương Mộc nghĩ rồi nói, “Chúng ta đã từng gặp hung thủ, anh còn đuổi theo hắn ta một đoạn. Liệu có thể khớp với Tôn Phổ không?”

Thái Vĩ trầm tư suy nghĩ một lúc, lắc đầu. “Tối đó ánh sáng quá yếu, không thể nào xác định được họ có phải là một người hay không.”

Phương Mộc hơi ủ dột, không lên tiếng. Thái Vĩ thấy vậy, vội chuyển đề tài: “Bài khóa đó, cậu đã nghiên cứu đến đâu rồi?”

Sắc mặt Phương Mộc càng nặng nề hơn, lắc lắc đầu.

“Cậu nói xem, việc thầy Kiều bị mất tích liệu có liên quan đến bài khóa đó không? Tôi nghĩ thế này, tờ giấy đó được xé từ sách giáo khoa, hơn nữa thân phận thầy Kiều vừa vặn là giáo viên, đây có phải ngụ ý nạn nhân thứ 7 là giáo viên không?”

“Chắc không phải” Phương Mộc nghĩ một lát, “Khi bài văn đó xuất hiện, thầy Kiều vẫn chưa mất tích, tôi nghĩ, đối với hung thủ, cuộc thăm viếng của thầy Kiều là một điều bất ngờ. Nạn nhân thứ 7 có lẽ là người khác.”

“Vậy chúng ta không làm được gì à?” Thái Vĩ có vẻ hơi nôn nóng.

“Cũng không hẳn. Thái Vĩ, những việc theo dõi anh đều rất có nghề, anh hãy điều tra Tôn Phổ trước. Giả thiết hung thủ thực sự là Tôn Phổ, vậy thì nếu thầy Kiều còn sống…”, Phương Mộc ngừng lại một lát, cất cao giọng, cố gắng tỏ ra không bị hết hơi, “Tôn Phổ chắc là giấu thầy ở một nơi nào đó. Theo dõi hành tung của Tôn Phổ, có lẽ sẽ biết được tung tích của thầy Kiều.”

“Ừ, giờ tôi sẽ đi chuẩn bị luôn.” Thái Vĩ đứng dậy, đột nhiên đấm thình một phát xuống bàn, “Bất luận là thầy Kiều hay là ai, lần này không thể để hắn thành công.”

Nói xong, anh bước nhanh về phía cái cửa, khi kéo cửa, anh quay người lại, “Cậu nhóc, cậu cũng phải cẩn thận một chút.”

Phương Mộc liếc mắt nhìn cặp sách đang đựng con dao găm trên giường, gật gật đầu.

Cơn ác mộng lại đến như đã hẹn.

Những thân thể tàn khuyết đó lặng lẽ vây quanh giường Phương Mộc, họ im lặng nhìn Phương Mộc đang cố gắng giãy giụa nhưng không thể nào nhúc nhích được. Mặc dù mắt không mở ra được, nhưng Phương Mộc lại cảm nhận được, trong số những người đã khuất đó, có thêm vài khuôn mặt cậu quen biết.

Khúc Vĩ Cường, Vương Thanh, Đường Ngọc Nga, Kim Xảo, Tân Đình Đình, Thomes Jill, Mạnh Phàm Triết, Đổng Quế Chi, Trần Giao…

Một bàn tay đặt lên vai cậu. “Thực ra, cậu cũng giống tôi thôi.”

Bất chợt, Phương Mộc cảm thấy cổ mình có thể động đậy được. Cậu quay phắt lại.

Đó là khuôn mặt đang mỉm cười của Tôn Phổ.

Khuôn mặt này, mấy hôm nay là hình ảnh xuất hiện nhiều nhất trong trí não Phương Mộc. Cậu quen thuộc nó, còn quen thuộc hơn cả khuôn mặt chính mình.

Khi giảng đến đoạn hấp dẫn, con ngươi mắt chuyển động, khi mỉm cười, khóe miệng vểnh lên, khi suy tư, lông mày nhíu lại, còn nữa, khi ánh mắt lướt qua Phương Mộc, thấp thoáng thấy ý cười.

Lúc này đây, chủ nhân của gương mặt đó đang đứng trên bục giảng, tận hưởng những ánh mắt ngưỡng mộ của các sinh viên.
“Được rồi, nội dung bài giảng ngày hôm nay chỉ có vậy thôi”. Thầy Tôn thả phấn vào hộp phấn, phủi phủi bụi phấn trên tay, “Còn mười mấy phút nữa mới hết giờ, chúng ta hãy làm một trắc nghiệm nho nhỏ nhé”.

Các sinh viên đang chuẩn bị thu dọn cặp sách bỗng ngừng động tác, lại tập trung sự chú ý vào thầy Tôn.

“Ở đây tôi có mấy câu hỏi trắc nghiệm về IQ. Nghe nói đây là câu hỏi trắc nghiệm tâm lý mà Cục điều tra liên bang Mỹ đã tiến hành đối với mấy chục phạm nhân có tâm lý dị thường, đáp án kết quả của cuộc trắc nghiệm trùng khớp một cách đáng kinh ngạc, cũng chứng minh tâm lý của những người này quả thực khác với những người bình thường. Các em xem có thể trả lời đúng mấy câu, không chừng, trong số các em, có người có thiên phú về tội phạm đấy.” Tôn Phổ mỉm cười, nheo nheo mắt.

Các sinh viên hào hứng hẳn lên, dường như mỗi người đều cảm thấy có tâm lý dị thường là một điều rất “ngầu”.
“Câu hỏi thứ nhất: Vào một hôm, có một vị công trình sư đã từng đến Nam Cực công tác, đang ngồi ăn thịt trong nhà, cảm giác mùi vị rất lạ bèn hỏi vợ đây là thịt gì? Vợ nói là thịt chim cánh cụt. Người kỹ sư trầm mặc một lúc, lấy dĩa cắm vào cổ họng mình. (Các sinh viên phát ra tiếng kêu kinh hãi). Câu hỏi của tôi là: Tại sao?”

Thì ra là cái này, Phương Mộc nhủ thầm.

Một năm trước, Phương Mộc đã từng làm mấy câu hỏi này, vì hiếu kỳ, cậu cũng thử tìm kiếm đáp án. Có tất cả 7 câu hỏi, Phương Mộc trả lời được 5 câu. Kết quả trắc nghiệm là, Phương Mộc có xu hướng cao độ về tâm lý dị thường.

Phần lớn sinh viên đều chưa từng nghe thấy những câu hỏi này, thi nhau bàn luận, cả lớp học ồn ào như cái chợ, nhưng lại chẳng có ai trả lời đúng cả. Sau đó Tôn Phổ nói ra đáp án: “Người kỹ sư đó đã từng gặp nguy hiểm ở Nam Cực, có một người đồng sự đã ૮ɦếƭ, sau đó ông và những người khác dựa vào ăn một thứ gọi là thịt chim cánh cụt mới duy trì, gắng gượng đến lúc nhân viên cứu hộ đến. Ông ta sau khi được nếm mùi vị thực sự của chim cánh cụt, mới biết lúc đó thứ thịt mà ông ăn là thịt của người đồng sự đã ૮ɦếƭ.

Các sinh viên lúc này mới chợt hiểu, một số người tỏ vẻ như buồn nôn, nhưng phần lớn sinh viên đều rất hào hứng với những câu hỏi tiếp theo.

Câu hỏi thứ hai: Một người nam giới bị mắc bệnh kinh niên, đi khắp nơi để chữa bệnh, cuối cùng đã được một bệnh viện chữa khỏi hoàn toàn. Nhưng ngồi trên tàu hỏa trở về quê, đột nhiên anh ta kêu khóc thảm thiết, sau khi điên cuồng làm bị thương mấy hành khách, liền đâm vỡ cửa sổ, nhảy ra ngoài. Kết quả bị cuốn vào bánh xe tàu, nát bét. Tại sao?
Các bạn sinh viên sôi nổi bàn luận. Thầy Tôn để tay sau lưng, đi lại thảnh thơi trong lớp học, liên tục phủ nhận đáp án của sinh viên. Cuối cùng, một cậu nam sinh trả lời đúng đáp án: Bệnh kinh niên của người đàn ông đó là bệnh mù. Sau khi khỏi bệnh, cứ tưởng mình sẽ được sáng mắt lại, nhìn thấy mọi thứ, kết quả là khi đoàn tàu đi qua đường ngầm, trong đêm tối, người đàn ông đó cứ ngỡ bệnh cũ của mình tái phát lại, quá tuyệt vọng nên đã nhảy xuống tàu tự sát.
“Rất tốt, cộng thêm 10 điểm vào điểm hàng ngày.” Thầy Tôn dẫn đầu vỗ tay. Lần này, đã khơi dậy tính tích cực của tất cả sinh viên. Cậu sinh viên được phần thưởng đỏ mặt ngồi xuống, những người khác vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, căng mắt chờ đến câu hỏi thứ 3.

Câu hỏi thứ ba: Một đôi nam nữ đang đi dạo bên hồ, cô bạn gái trượt chân ngã xuống sông, sau khi giãy giụa một lát, liền chìm nghỉm. Người con trai hoảng loạn lao xuống sông, nhưng không cứu được cô bạn gái. Mấy năm sau, người con trai quay lại chốn đau thương, nhìn thấy một ông già đang câu cá. Cậu phát hiện ra những con cá bị ông già câu lên đều rất sạch sẽ, bèn hỏi ông già, sao trên người những con cá không có rong rêu. Ông già trả lời: Con sông này chưa bao giờ có rong rêu. Cậu con trai nghe xong, không nói câu nào, bèn lao mình xuống sông tự vẫn. Tại sao?

Đáp án là: Khi cậu con trai nhảy xuống sông cứu bạn gái, đã từng nắm vào một thứ giống như rong rêu, cậu đã thả tay ra. Sau đó, khi nghe xong câu trả lời của ông già, cậu mới biết, lúc đó, thứ cậu nắm được không phải là rong rêu mà là tóc của cô bạn gái. Không có ai trả lời đúng.

Câu hỏi thứ tư: Một người đàn ông đâm đầu xuống cát ở sa mạc, ૮ɦếƭ, bên cạnh là mấy chiếc va li hành lý. Trong tay nạn nhân cầm một nửa que diêm. Người này vì sao mà ૮ɦếƭ?

Đáp án là: Chiếc máy bay người này ngồi xảy ra sự cố, tất cả mọi người cần phải nhảy dù để sống sót, nhưng lại phát hiện thiếu mất một cái dù. Thế là mọi người bốc thăm để quyết định sinh tử, người bốc vào nửa que diêm không có dù, chỉ có thể tự nhảy xuống. Kết quả nạn nhân bốc vào nửa que diêm. Không có ai trả lời đúng.

Câu hỏi thứ năm: Hai chị em gái tham gia đám tang của mẹ. Trong đám tang, cô em gái nhìn thấy một anh chàng rất đẹp trai, nên đã say mê. Đáng tiếc thay, sau khi đám tang kết thúc, anh chàng này cũng biến mất. Mấy hôm sau, cô em gái lấy dao đâm ૮ɦếƭ chị gái mình trong bếp. Tại sao?

Đáp án là: Cô em gái đã phải lòng người con trái đó, khao khát được gặp lại anh ta. Nhưng cô biết, chỉ có thể gặp lại anh ta trong tang lễ, thế nên cô đã tự tạo ra một đám tang. Một bạn nữ trả lời đúng câu này.

Câu hỏi thứ sáu: Trong đoàn xiếc có hai người lùn, một người bị mù. Một hôm, ông chủ đoàn xiếc nói với họ, đoàn xiếc chỉ cần một người lùn. Hai người lùn này đều vô cùng mong muốn giữ được công việc này để sinh sống. Kết quả, sáng sớm ngày hôm sau, người lùn mù đã tự sát trong phòng mình. Trong phòng có các đồ dùng bằng gỗ và đầy những mẩu gỗ thừa nằm dưới đất. Tại sao người lùn mù lại tự sát ?

Đáp án là: Người lùn kia nhân lúc người lùn mù ngủ, đã lẻn vào phòng anh ta, cưa tất cả chân những đồ gỗ cho thấp xuống. Người lùn mù sau khi tỉnh dậy, phát hiện ra những thứ anh ta sờ thấy đều thấp xuống, cứ tưởng rằng sau một đêm mình đã cao lên, tuyệt vọng quá, đã tự sát. Không ai trả lời đúng.

Thời gian cứ thế trôi đi, sắc trời bên ngoài đã sẫm lại.

“Câu hỏi cuối cùng,” Tôn Phổ giơ ngón tay trỏ đặt lên môi, cả phòng học bỗng yên lặng, “Có thể là câu hỏi khó nhất, cho nên mọi người đều phải nghe thật nghiêm túc, suy nghĩ thật nghiêm túc, đừng dễ dàng đưa ra kết luận”.

Ai nấy đều chăm chú gần như nín thở.

“Có một người sống ở một căn nhà nhỏ trên đỉnh núi”. Giọng thầy Tôn trầm xuống, “Vào một đêm khuya, trời mưa như trút nước. Khi người đó đang ở trong căn phòng nhỏ, đột nhiên…”, thầy bỗng ✓út cao giọng, mấy nữ sinh khe khẽ kêu thét lên, “Anh ta nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh ta đẩy cửa ra nhìn…”, thầy Tôn dừng lại, lướt quanh căn phòng im phăng phắc, “Lại không thấy một người nào cả. (Có tiếng cười khe khẽ) Anh ta bèn đóng cửa lại, lên giường đi ngủ. Ai ngờ, mấy chục phút sau, tiếng gõ cửa thần bí lại một lần nữa vang lên. Người đó run rẩy mở cửa, nhưng vẫn không thấy ai, suốt cả một đêm, tiếng gõ cửa lặp đi lặp lại mấy lần liền, nhưng mỗi lần mở cửa đều không có một ai. Sáng sớm hôm sau, có người phát hiện ra ở chân núi có một thi thể mình đầy thương tích”.

Thầy Tôn dừng lại mấy giây, “Câu hỏi của tôi là, người này làm sao mà ૮ɦếƭ ?”

Biểu hiện của các sinh viên đã nghiêm túc hơn khi nãy nhiều, khe khẽ bàn luận tất cả các khả năng có thể xảy ra, có lúc còn có người đỏ mặt tía tai tranh luận. Thầy Tôn có vẻ rất hài lòng trước thái độ hăng say của sinh viên, thầy chậm rãi đi qua từng dãy bàn, lớn tiếng nói: “Nhất định phải thận trọng, đáp án có thể vượt qua sức tưởng tượng của các bạn”.

Phương Mộc đã biết đáp án này từ lâu, không tránh khỏi có cảm giác tỉnh bơ đối với kiểu cố tình làm ra vẻ huyền bí của thầy Tôn. Đột nhiên Phương Mộc cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai cậu, cậu ngẩng đầu nhìn, vừa vặn gặp phải ánh mắt của thầy Tôn.

Ánh mắt đó vẫn như đang cười, chỉ có điều trong đôi mắt ẩn giấu đằng sau cặp kính chợt phát ra một luồng ánh nhìn âm u lạnh lẽo, ngay cả nụ cười cũng khiến ta không lạnh mà run.

Bàn tay đặt lên vai đột nhiên ấn mạnh, Tôn Phổ hơi cúi người xuống, nói khẽ giống như thì thầm, “Câu hỏi thứ bảy, câu hỏi cuối cùng, không biết cậu có đoán được hay không?”

Dường như là tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người xung quanh đều biến mất, cả thế giới chỉ còn lại Phương Mộc và cái người trước mắt này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc