Đề thi đẫm máu - Chương 33

Tác giả: Lôi Mễ

Đường bơi số 6

Thật không ngờ Đỗ Ninh đang ở trong phòng ký túc xá. Khi Phương Mộc bước vào, cậu đang ngồi trên ghế gọi điện thoại, chân vẫn đi đôi giày Nike mới tinh đó, trên bàn có nửa chai bia.

“Ơ! Sao cậu lại ở trong phòng?” Phương Mộc nhìn phía sau cửa, “Trần Giao đâu?”

Đỗ Ninh xua xua tay về phía Phương Mộc, chú ý lắng nghe phía đầu dây bên kia. Mấy giây sau, cậu bèn đập “bụp” chiếc điện thoại lên trên bàn, cầm lấy chai bia uống ừng ực.

“Cậu sao vậy?”

Đỗ Ninh đặt chai bia xuống, vừa nấc vừa nói: “Không…không sao!”

Phương Mộc thấy đôi mắt cậu ta đỏ hoe, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Tớ cũng không biết có chuyện gì,” Đỗ Ninh dường như bị nín nhịn rất lâu, lắc lắc đầu than phiền, “Khi vừa đến KTV, có người gọi điện cho tớ, tớ nghe máy, nhưng đối phương lại không nói gì, khi vừa mới tắt lại gọi điện đến, nhưng vẫn không nói gì, tớ đang buồn bực, Trần Giao đã nghi ngờ, cứ bắt tớ nói cho rõ.”

“Khà…khà, cũng chả trách, muộn như thế mà vẫn còn gọi điện cho cậu, hơn nữa lại là đêm Noel, nếu tớ là Trần Giao, cũng phải hỏi cho rõ. Hơn nữa, thường ngày cậu cũng không được thật thà cho lắm”.

“Tớ xin thề, tớ chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Trần Giao”.

“Khà khà, được, tớ tin cậu. Thế sau thì sao?”

“Sau đó, cô ấy giận, quay người bước đi, tớ đuổi theo muốn giữ cô ấy lại, mẹ nó chứ, vung tay tát ngay một cái”. Đỗ Ninh sờ vào má, dường như vẫn còn đau, ”Sau đó, tớ cũng bực quá, một mình bắt taxi quay về”.

Phương Mộc nhìn đồng hồ, gần 4 giờ sáng, “Cô ấy đâu, đã quay về ký túc xá chưa?”

“Không biết, điện thoại trong phòng cô ấy không ai nghe, tớ gọi điện cho cô ấy mấy lần, lần nào cũng thế, điện thoại vừa mới kết nối được, cô ấy tắt máy ngay”.

“Khà khà, có lẽ vẫn đang giận cậu, ngày mai, ồ, hôm nay cố mà nịnh nọt cô ấy đi”.

Đỗ Ninh không tiếp lời, nhìn chằm chằm vào di động của mình, “Cô ta tính tình tệ quá, đều là do được chiều quen rồi”. Hất mạnh chân, một chiếc giày bay lên góc phòng.

“Xì, đừng có mà trút giận lên món quà”. Phương Mộc đi dép lê, nhặt chiếc giày ở góc phòng về, đang định ném xuống cạnh chân Đỗ Ninh, liền ngẩn người nhìn nó.

Đây là giày NIKE AIR PIPPEN, hai bên thân giày là hai chữ cái tiếng Anh “AIR”, người thiết kế đã vô cùng khéo léo lợi dụng sự cách điệu giữa hai chữ cái A và R. Phía ngoài thân giày, chữ cái R ở vị trí đế giày, trong thân giày, chữ cái R sau khi hơi cách điệu, được thêu ở vị trí mũi giày, trông rất vừa mắt.

Tức là, chữ cái “R” sau khi cách điệu, trông sẽ rất giống chữ “A”. Vậy thì, ký hiệu bên phải tối hôm đó, liệu có phải “R” không?

qR ? Là có ý nghĩa gì đây?

Đỗ Ninh thấy Phương Mộc ngẩn người nhìn chằm chằm vào giày của cậu, liền hỏi: ”Sao vậy?” Phương Mộc định thần lại, “Ồ, không có gì.”

Đỗ Ninh cũng không có tâm trạng mà truy hỏi, dựa nghiêng người trên ghế. Một lúc lâu sau, đột nhiên cậu mở miệng nói: “Phương Mộc!” Giọng nói hơi run rẩy.

“Ừ?”

“Giao Giao…chắc không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

“Chắc không đâu”. Phương Mộc ngừng một lát, “Đêm nay ở đâu cũng rất đông người, chắc không có chuyện gì đâu”.

Đỗ Ninh đứng dậy, buồn bực, đi khắp phòng mấy vòng, rồi lại cầm điện thoại trên tay, ấn một số điện thoại.

“Này, em chạy đi đâu đấy…ồ, Đặng Lâm Nguyệt à? Giao Giao đã về chưa…? Ồ… anh biết rồi…cậu ấy về rồi…có muốn nói chuyện với cậu ấy không…ồ, được rồi, chào em!”

Đỗ Ninh ngồi phịch người xuống ghế, không quay đầu lại, nói: “Đặng Lâm Nguyệt hỏi cậu đã về chưa?”

“Trần Giao thì sao?”

Đỗ Ninh không trả lời.

“Hay là chúng mình thử đi tìm xem sao?” Phương Mộc giơ tay để lấy quần dài.

“Không tìm!” Đỗ Ninh đột nhiên bùng phát, “Không chiều cái thói xấu của cô ấy!” Cậu đứng bật dậy, bước nhanh đến cạnh cửa, ấn mạnh công tắc đèn, “Đi ngủ!”

6h30” sáng, Phương Mộc bị tiếng chuông báo thức của di động làm tỉnh giấc, cậu mơ mơ màng màng bò dậy tìm di động lại nhìn thấy Đỗ Ninh vẫn còn ngồi trên ghế, tay nắm chặt di động.

“Cậu suốt đêm không ngủ à?”

Đỗ Ninh râu ria lởm chởm, trông tiều tụy rất nhiều, cậu nheo mắt gật đầu với Phương Mộc.

Phương Mộc chú ý thấy, một tay của cậu ôm lấy bụng, “Sao vậy?”.

Dạ dày hơi đau, chắc hôm qua uống nhiều bia quá!”.

Phương Mộc khoác áo xuống giường, “Đi thôi, chúng ta đến nhà ăn, ăn chút cháo. Sau đó, mình giúp cậu đi tìm Trần Giao.”

Có lẽ đêm qua mọi người đều chơi khá muộn, nhà ăn không đông người lắm. Phương Mộc bảo Đỗ Ninh tìm chỗ ngồi, còn mình đến quầy mua đồ ăn sáng.

Bên cạnh có hai cô nữ sinh, vừa chọn trứng vừa thì thầm kể lại khung cảnh vũ hội tối qua.

Khi Phương Mộc bê khay đồ ăn đi qua hai cô nữ sinh đó, vô tình nghe thấy một cô nói: “…Thật kỳ lạ trời lạnh như thế này, trong bể bơi sao lại còn bơm nước nhỉ…”

Phương Mộc đột ngột bước chậm lại, cậu vừa đi về phía Đỗ Ninh vừa nhìn về phía hai cô gái đó. Đột nhiên, cậu đặt khay đồ ăn xuống chiếc bàn bên cạnh mình, nhấc chân lao nhanh ra khỏi nhà ăn.

R là mang ý nghĩa river.

Chữ bên trái không phải là “q” mà là chữ “G!” Giọt nước chảy xuống theo hướng vẽ, cho nên nhìn rất giống chữ “q” ở bên trong có một gạch ngang.

GR! Green river! Sát thủ sông Green!

Khi lao ra khỏi cánh cổng lớn của nhà ăn, đã đâm vào một cậu nam sinh ngã xuống đất, thế nhưng Phương Mộc đành mặc kệ.
Chạy! Chạy! Chạy!

Đừng có ૮ɦếƭ! Đừng có ૮ɦếƭ! Cầu xin bạn…

Xuyên qua bãi cỏ đã khô vàng, vòng qua sân tennis, nhìn thấy bể bơi rồi, nước trong bể bơi màu xám dập dềnh.
Dù bạn là ai, đừng có ૮ɦếƭ!

Phương Mộc chạy thật nhanh men theo bức tường, có những dây lưới thép, những cành cây tùng bên tường chạm vào mặt, kỳ lạ thay, cậu không hề cảm thấy đau. Khi đến chỗ ra vào, nhìn thấy dây xích sắt khóa cổng đã nằm cuộn tròn dưới đất như một con rắn.

Phương Mộc mở cửa lao vào.

Phía trước là một bể bơi rộng, đã bơm đầy nước. Phương Mộc men theo mép bể, căng thẳng tìm kiếm dưới nước, mới đi được mấy bước, cậu đã nhìn thấy có thứ gì đó đang lay động ở dưới khu vực nước sâu.

Dưới đáy bể có người!

Phương Mộc không kịp nghĩ gì, vội vàng chạy lùi lại mấy bước rồi lao người xuống hồ nước. Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay lập tức kéo xuống tận gót chân. Trong khoảnh khắc, Phương Mộc gần như nghẹt thở.

Cậu cảm thấy đã giẫm chân đến đáy bể, nhún mạnh, nổi lên trên mặt nước, sau đó nhìn đúng hướng, hít thở thật sâu, lặn xuống dưới.

Mặc dù nước bể bơi rất bẩn, nhưng Phương Mộc vẫn nhìn thấy: Một cô gái mặc chiếc áo len màu vàng, mặc váy zuýp da ngắn, đôi bốt cao màu đen, đang ở dưới đáy bể, hai tay hơi giơ lên, đầu cúi xuống, tóc nhuộm vàng tung bay dưới nước.
Phương Mộc bơi đến, túm chặt lấy quần áo của cô, gắng gượng, bơi lên trên, nhưng không hề nhúc nhích, cậu nhìn xuống dưới chân cô, một sợi dây thừng to đã buộc chặt cổ chân cô lại với chiếc nút thoát nước. Cậu đã hiểu vì sao trông cô gái lại giống như đang đứng dưới đáy bể. Phương Mộc nổi lên mặt nước, điên loạn tìm kiếm trong túi áo, tìm thấy chiếc dao găm, mở ra, ấn chặt trong miệng, lại lặn sâu xuống nước.

Cậu nín thở lặn xuống dưới chân cô gái, ra sức cắt đứt sợi dây thừng, đôi chân cô gái rời khỏi đáy bể, cậu nắm chặt lấy áo cô, cố gắng bơi lên trên mặt nước.

Phương Mộc dồn hết sức lực cuối cùng, kéo cô gái ra rìa bể bơi, đôi mắt cô gái nhắm nghiền như không hề nhúc nhích. Phương Mộc không kịp nghỉ lấy sức, vội vàng tát nhẹ vào hai má cô gái, đầu cô bị đánh lung lay mạnh.

Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, tôi cầu xin bạn!

Cậu kéo hẳn phần thân cô gái ngồi dậy, ra sức lắc, có một chút nước trào ra từ miệng cô gái, Phương Mộc thấy vậy, vội vàng cõng cô gái trên lưng, chạy đi chạy lại men theo mép bể bơi. Một số sinh viên đi qua nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng bên bể bơi liền chạy vào xem, ai nấy đều ngẩn người tròn mắt kinh ngạc nhìn cái người cõng trên lưng một xác ૮ɦếƭ, hành động như một người điên.

Nước trên đầu Phương Mộc gần như đã đóng băng, ống quần và tay áo cũng bị đông lại cứng ngắc. Toàn thân cậu run rẩy, bước từng bước gượng gạo, cõng người con gái đó chạy đi chạy lại. Những người xem xung quanh càng lúc càng nhiều, có người gọi điện báo cảnh sát, có người thì thầm bàn tán, có người phát ra tiếng khóc nho nhỏ, có người phát ra tiếng kêu thất thanh.

Phương Mộc không hề cảm nhận được tất cả điều này, đầu óc trống rỗng, chỉ chạy qua chạy lại một cách máy móc, trong miệng lẩm bẩm mãi:

Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, cầu xin bạn…

Cuối cùng, cậu cũng cạn sạch sức lực, chân mềm nhũn, ngã vật xuống đất, tay chân cô gái cũng giang ra nằm ngay bên cạnh cậu.

Phương Mộc vừa mới thở dốc mấy cái, lại lao đến, lấy hai tay úp lên nhau, đặt lên Ⱡồ₦g иgự¢ cô gái, ra sức ấn xuống, sau khi ấn được mấy cái, bịt mũi cô gái, ghé sát miệng vào miệng cô gái để hà hơi. Sau mấy lần làm như vậy, cô gái vẫn mềm nhũn, không có chút phản ứng nào. Phương Mộc cắn chặt răng, làm lại những động tác đó, cảm thấy có một thứ chất lỏng nóng hổi từ trên mặt chảy vào miệng.

Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, tôi cầu xin bạn!

Một đôi tay giữ chặt vai Phương Mộc, đó là Đỗ Ninh.

“Thôi đi, Phương Mộc, đừng như vậy nữa, cô ấy ૮ɦếƭ rồi!”

Phương Mộc hất mạnh tay cậu bạn ra, lại ghé sát môi cô gái. Đỗ Ninh ra sức lật người cậu bạn ra phía sau, đôi tay Phương Mộc không cam tâm lại giơ lên trước, nắm chặt đầu cô gái, hai người cùng ngã xuống đất. Trong tay Phương Mộc túm lấy một bộ tóc giả màu vàng.

Xác nạn nhân nữ nằm trên đất, lộ ra mái tóc ngắn màu đen, Đỗ Ninh ngồi dưới đất, ngẩn người tròn mắt nhìn vào xác ૮ɦếƭ, mấy giây sau kêu lên thất thanh: “Giao Giao!”.

Con tim Phương Mộc như chìm hẳn xuống, cậu bò mấy bước đến cạnh xác ૮ɦếƭ, nhìn chăm chú vào mặt cô. Đúng vậy, mặc dù khuôn mặt đã bị hóa trang rất đậm, nhưng Phương Mộc vẫn có thể nhận ra cô gái đó là Trần Giao.

Bỗng chốc Phương Mộc không còn nghe thấy gì nữa.

Cậu nhìn thấy Đỗ Ninh lao về phía Trần Giao, ra sức lắc toàn thân cô, thét gọi thật to.

Cậu nhìn thấy đám người xung quanh đang thì thầm.

Cậu nhìn thấy chiếc đèn của xe cảnh sát đang nhấp nháy ở bên ngoài bể bơi.

Cậu nhìn thấy những người cảnh sát đang vội vã chạy vào, lớn tiếng hò hét đám người vây quanh.

Nhưng cậu không nghe thấy gì cả, tất cả mọi sự vật xung quanh dường như đều biến thành một mớ hỗn độn.

Có một thứ có mùi tanh đang cuồn cuộn trong Ⱡồ₦g иgự¢, Ⱡồ₦g иgự¢ cảm thấy ngột ngạt như sắp bị nổ tung.

“A…a!”

Một tiếng gầm nhói tai phát ra từ Ⱡồ₦g иgự¢ của Phương Mộc.

“Tại sao! Tại sao! Mày muốn Gi*t tao, cứ đến thẳng đây mà Gi*t tao! Tại sao lại Gi*t nhiều người đến như vậy? Đến đây nào, Gi*t tao đây này! Gi*t tao đi! Gi*t tao đi!”

Từng khuôn mặt quay tròn lướt nhanh trước mặt Phương Mộc, khuôn mặt cậu rúm ró, mắt như muốn nứt toác, trong tai lùng bùng những âm thanh hỗn tạp khó có thể phân biệt. Đỗ Ninh ngẩn người nhìn Phương Mộc, tiếp đó, lồm cồm bò dậy túm lấy cổ áo Phương Mộc, lớn tiếng chất vấn gì đó. Ánh mắt Phương Mộc rời khỏi khuôn mặt hoảng loạn của cậu bạn, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng kinh hãi của Đặng Lâm Nguyệt đứng trong đám đông đang chằm chằm nhìn mình.

Hai người cảnh sát kéo Đỗ Ninh ra khỏi Phương Mộc, một cánh tay ôm lấy vai Phương Mộc đẩy cậu đi lên phía trước. Những người vây quanh tự động dạt sang hai bên nhường đường. Đón nhận những ánh mắt hoảng sợ, nghi ngờ, Phương Mộc không thể hiện chút cảm xúc gì, bước chân gượng gạo bị người đó đẩy ra khỏi bể bơi. Sau khi cố gắng phân biệt rất lâu, cậu mới nhận ra người đó là Thái Vĩ.

“Hãy đi về trước đi.” Thái Vĩ ôm chặt vai Phương Mộc, giọng nói trầm, ôn hòa hiếm có.

Khi trở về phòng ký túc xá, toàn thân Phương Mộc ướt như chuột lột và run rẩy bị Thái Vĩ ấn ngồi xuống giường. Thái Vĩ lấy chăn quấn chặt cậu lại, sau đó ném cho cậu một chiếc khăn, Phương Mộc không giơ tay ra đón, để cho chiếc khăn rơi xuống đất. Thái Vĩ cố nén tiếng thở dài, mở tủ quần áo của Phương Mộc, “Quần áo của cậu để ở đâu?” Thái Vĩ còn chưa dứt lời đã thấy Phương Mộc hất mạnh chân ra, toàn thân run lẩy bẩy, lại định chạy ra ngoài, Thái Vĩ vội ngăn cậu lại.
“Cậu định đi đâu?”

“Tôi phải quay lại… quay lại…” Phương Mộc vừa gạt cánh tay Thái Vĩ, vừa lẩm bẩm.

“Quay lại để làm gì?”

“Để xem hiện trường.” Phương Mộc đột nhiên bùng phát, “Tên khốn kiếp! Tên khốn kiếp! Tôi phải bắt được hắn!”

Đôi mắt cậu đỏ hoe, khoang mắt ướt nhèm, đôi môi tím tái đang run lập cập.

Thái Vĩ nắm chặt đôi tay cậu, “Những việc này, để chúng tôi làm.”

Phương Mộc cố gắng giãy giụa, đẩy mạnh Thái Vĩ ra, kéo cửa, lại gặp ngay Đỗ Ninh. Đỗ Ninh không nói gì, chỉ đẩy mạnh vào иgự¢ Phương Mộc.

Phương Mộc không kịp đề phòng, bị đẩy ngã ngửa người ra giữa phòng, còn chưa kịp để cậu ngồi dậy, Đỗ Ninh đã lao đến túm chặt cổ áo Phương Mộc.

“Phương Mộc, rốt cuộc mày là kẻ nào?” Bình thường Đỗ Ninh vẫn luôn cười đùa tếu táo, lúc này đây trông giống như một con sư tử muốn ăn thịt người, khuôn mặt đầy những vệt nước mắt đang co giật.

“Cậu nói gì cơ?”

“Tao hỏi mày là ai?” Đỗ Ninh ra sức lắc mạnh cổ Phương Mộc, “Vừa rồi mày nói, người đó muốn Gi*t mày, ý mày là gì? Lần trước khi bạn học của mày đến, anh ta nói trước đây phòng ký túc xá của mày ૮ɦếƭ rất nhiều người. Rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc mày là ai? Nói mau!”.

Tay Đỗ Ninh càng lúc càng xiết chặt, Phương Mộc cảm thấy khó thở, sắc mặt đã bị dồn nén chuyển sang màu gan lợn. Thái Vĩ thấy vậy, vội vàng kéo Đỗ Ninh ra khỏi Phương Mộc, Đỗ Ninh ra sức giãy giụa, nghiến răng, nghiến lợi hét lên: “Nói mau, rốt cuộc mày là ai?”

Phương Mộc mềm nhũn người ngồi dưới đất, ho sặc sụa như muốn nứt toác Ⱡồ₦g иgự¢, ho mãi, cuối cùng biến thành nôn khan, một giọt nước dãi rơi từ mép kéo dài đến trước иgự¢.

Thái Vĩ gắng sức giữ chặt Đỗ Ninh đang không ngừng giãy giụa hét lớn: “Có gì từ từ nói…không được động tay động chân…nếu không tôi không khách sáo đâu…”

“Được” Đỗ Ninh giơ hai tay lên, “Được, tôi không động tay động chân để cậu ta nói”.

Phương Mộc từ từ ngồi dậy, lau khóe miệng, thở dốc mấy cái rồi nói: “Đúng, hung thủ đúng là nhằm vào tớ…hắn đang thử thách tớ…tớ xin lỗi…”

Đỗ Ninh mím chặt môi nhìn Phương Mộc, “Nói vậy, những người đã bị Gi*t ૮ɦếƭ, bao gồm cả Đặng Lâm Nguyệt, Lưu Kiện Quân, Mạnh Phàm Triết…còn cả…”, cậu nấc nghẹn, “Còn cả Giao Giao, đều là bởi vì mày”.

Phương Mộc không nói gì, ngẩng đầu nhìn Đỗ Ninh, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, gật gật đầu.

Đỗ Ninh giơ một tay lên chỉ vào Phương Mộc, đôi môi run rẩy, “Vậy có nghĩa là, mày đã sớm biết hắn sẽ Gi*t người đúng không, hơn nữa còn có khả năng Gi*t ૮ɦếƭ những người bên cạnh mày?”

Nước mắt Phương Mộc trào ra, “Tớ xin lỗi…”

“Vậy tại sao mày không nói ra sớm?” Đỗ Ninh đột nhiên bùng phát, “Tại sao không sớm nhắc nhở tất cả mọi người? Tại sao lại hại ૮ɦếƭ bao nhiêu người như vậy?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc