Mèo và Chuột
Sau khi đưa Đặng Lâm Nguyệt về ký túc xá, Phương Mộc đột nhiên muốn đi dạo 1 mình.
Cậu đi đến sân vận động, đi hết vòng này đến vòng khác trên vạch đường đua. Trong 1 khoảng thời gian dài, thật không ngờ đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng. Cho đến khi luồng không khí lạnh khiến cậu rùng mình, Phương Mộc mới hồi phục lại ý thức.
Hôm nay, mình đã hôn 1 người con gái?!
Cả quá trình hôn nhau đều rất mơ hồ, nụ hôn đầu tiên không hề khiến người ta khắc cốt ghi tâm giống như trong tưởng tượng. Phương Mộc giãy giụa ra khỏi vòng xoáy ký ức, khi nhìn Đặng Lâm Nguyệt e ngại dựa vào lòng mình, phản ứng đầu tiên là: trời ơi, tôi đã làm gì vậy? Vừa rồi, khi còn ở dưới ký túc xá nữ sinh, trong ánh mắt Đặng Lâm Nguyệt rõ ràng lộ ra sự lưu luyến, nhưng Phương Mộc lại không dám đến bên cô thêm 1 phút giây nào nữa.
Sao mình lại như thế?
Bởi vì cô đơn? Hay vì cái gì khác?
Mình trở nên yếu mềm như vậy từ bao giờ?
Khi Phương Mộc trở về ký túc xá, đã gần đến giờ tắt đèn, Đỗ Ninh đang chơi CS, vội vàng quay đầu lại hỏi:” Về rồi à?”
Phương Mộc sợ cậu bạn hỏi kỹ, sau khi “ừ” 1 tiếng, bèn cầm chậu rửa mặt đi vào nhà vệ sinh.
Đèn nhà vệ sinh lại hỏng rồi, trong bóng tối, Phương Mộc dìm mặt vào trong chậu rửa mặt đầy nước lạnh. Mặc dù lạnh khiến toàn thân run rẩy nhưng lại cảm thấy tỉnh táo, sảng khoái lạ thường.
Đột nhiên, có thứ gì lông mềm mại nhảy qua mu bàn chân, Phương Mộc giật nảy mình, bị sặc nước. Cậu ngẩng mặt lên khỏi chậu, lau nước trên mặt, gắng nhìn, là 1 con mèo nhỏ đốm vàng đen đang đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn cậu.
Phương Mộc nhận ra đó là “Tom” của Mạnh Phàm Triết, Phương Mộc vừa bực vừa buồn cười cầm vốc nước làm ra bộ tạt vào nó, ai ngờ, nó không hề sợ mà nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Phương Mộc.
Phương Mộc nghiêng nghiêng tay để lại trong lòng bàn tay 1 ít nước, hất về phía nó, “Tom” nhanh chóng chui ra ngoài, số nước đó vẩy vào chân 1 người vừa mới bước về phòng vệ sinh.
“Ấy ૮ɦếƭ, xin lỗi!” Phương Mộc vội vàng xin lỗi, ngẩng lên nhìn, thì ra là Mạnh Phàm Triết. “Là cậu à? Sorry!”
Mạnh Phàm Triết cười tỏ ra không để ý.
Tom chạy ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng chạy không xa, ngồi xuống nhìn chúng tôi, Mạnh Phàm Triết nhìn Tom, trong mắt tràn đầy sự yêu thương, “Nó thật đáng yêu, đúng không?” Mạnh Phàm Triết lẩm bẩm như trong cõi mộng.
“Đúng vậy”, Phương Mộc đột nhiên hào hứng nói, ”Jerry”.
Mạnh Phàm Triết quay đầu nhìn Phương Mộc, “Jerry?”
Cậu ta cười, cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì, “Jerry... Jerry”. Không hề chào tạm biệt, Mạnh Phàm Triết quay đầu bước đi, Tom thấy vậy cũng dựng đứng đuôi bước theo chủ nhân. Phương Mộc chán nản, giơ tay lấy cục xà phòng thơm, nghĩ 1 lát lại nhìn hướng về Mạnh Phàm Triết đã biến mất.
Vừa rồi trong ánh mắt Mạnh Phàm Triết nhìn Tom, ngoài sự yêu thương còn sự tiếc nuối.
Trở về phòng, Đỗ Ninh vẫn đang chiến đấu không biết mệt mỏi.
“Này, thế nào?” Cậu ta hỏi nhưng không buồn quay đầu lại.
“Cái gì thế nào?”
“Buổi hẹn hò lãng mạn của cậu chứ còn cái gì?”
“Còn có thể thế nào được chứ, ăn cơm thôi.” Phương Mộc đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, cậu nhanh chóng cởi đồ, chui vào trong chăn, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Không biết bao lâu, cuối cùng Đỗ Ninh cũng tắt máy vi tính, trèo lên giường, chỉ mấy phút sau đã nghe thấy hơi thở đều đều của cậu ta.
Còn Phương Mộc thì mãi không ngủ được, cậu nhắm chặt mắt, cố gắng xua tan 3 chữ đó khỏi trí não mình.
Lưu Kiện Quân, đây là cái tên khiến Phương Mộc không dám nghĩ tới.
***
6h30’ sáng, Phương Mộc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, trong lúc ngái ngủ mở ra xem là 1 tin nhắn: ”Chúng mình cùng ăn sáng nhé?”
Số điện thoại rất lạ, Phương Mộc nghĩ 1 lát, mở ra xem danh mục các cuộc gọi đến, là số máy của Đặng Lâm Nguyệt.
Bỗng chốc không còn cảm giác buồn ngủ nữa, Phương Mộc nằm trên giường trở đi trở lại, suy nghĩ hồi lâu, quyết định không đi.
30 phút sau, Đỗ Ninh thức giấc, Phương Mộc vẫn giả vờ như vừa mới ngủ dậy, cùng cậu bạn đi đánh răng rửa mặt, cùng xuống dưới tầng đi đến nhà ăn. Khi vừa mới bước ra khỏi cổng chính khu ký túc xá đã nhìn thấy Đặng Lâm Nguyệt đứng ở đó. Mặt đỏ lựng lên vì lạnh, hai tay đút túi áo, giậm chân liên tục. Nhìn thấy Phương Mộc, Đặng Lâm Nguyệt không hề trách móc, cười nói: “Cuối cùng anh cũng ra rồi.”
Đỗ Ninh vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Phương Mộc. Hiểu ý nói ngay:” Mình đi trước đây.”
Nhìn thấy Đỗ Ninh đi xa, Đặng Lâm Nguyệt khẽ nói: ”Sao muộn thế, anh không nhận được tin nhắn của em à?”
“Ồ... không nghe thấy!”
“Anh ngủ muộn quá phải không?” Đặng Lâm Nguyệt thoáng đỏ mặt, “Hay anh không hề ngủ? Hi hi!”
Phương Mộc né tránh cái nhìn của cô: ”Thôi đi ăn sáng đi!”
Phương Mộc ngồi ăn sáng cùng Đặng Lâm Nguyệt trong 1 góc nhà ăn giống như tên trộm. Cậu làm như vậy không hề thừa, rất nhiều người quen biết họ đều đang ném những ánh mắt kỳ thị tới. Đặc biệt là mấy thành viên trong đội bóng rổ, không chỉ nghển cổ nhìn về phía này, mà còn xúm lại thì thầm to nhỏ.
Phương Mộc giống như ngồi trên bàn chông. Ngược lại, Đặng Lâm Nguyệt rất phóng khoáng, khi gặp những ánh mắt đầy ẩn ý, còn nhìn lại cho đến khi đối phương chuyển tầm nhìn.
Bữa ăn sáng dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Phương Mộc chào qua loa với Đặng Lâm Nguyệt, bèn bước ra khỏi nhà ăn. Còn chưa kịp đi ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng Đặng Lâm Nguyệt gọi cậu phía sau.
Cô bước nhanh đến, sắc mặt hơi ửng hồng do bước quá vội, ánh mắt rất nghiêm khắc.
“Phương Mộc, có phải anh cảm thấy ở bên em là 1 việc rất đáng xấu hổ?”
Ngữ khí còn hung hăng hơn cả ánh mắt.
“... Không phải!”
“Vậy tại sao anh lại có thái độ này đối với em?”
“... Anh...”
“Anh cảm thấy có lỗi với Kiện Quân có phải không?” Ngữ khí của Đặng Lâm Nguyệt có vẻ dịu đi phần nào, “Em đã nói với anh rồi, em và Lưu Kiện Quân chưa từng bắt đầu bao giờ, không thể vì anh ấy đã từng theo đuổi em, bây giờ đang bị thương, là em không được yêu người em yêu?” Phương Mộc không nói câu nào, Đặng Lâm Nguyệt đợi 1 lát, thấy Phương Mộc vẫn không mở miệng, thở dài khẽ nói:”Nếu anh không thích em, anh hãy nói thẳng cho em biết!” Cô dừng lại, nói tiếp: ”Nếu như anh cảm thấy đã hôn em thì phải có trách nhiệm với em, xin anh chớ có suy nghĩ như vậy, chúng ta là những người đã trưởng thành, đừng làm những việc buồn cười.”
Cô nhìn đồng hồ,” Anh có tiết học à?”
“Ừ.”
“Hãy mau đi đi, anh sắp muộn rồi đấy.”
Phương Mộc do dự 1 lát, cảm thấy cứ thế này mà quay người bước đi, dường như hơi tàn nhẫn, bèn nói: ”Em đừng suy nghĩ lung tung, lát nữa anh sẽ liên lạc với em.”
Nghe thấy câu nói này, mặt Đặng Lâm Nguyệt khá lên rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
“Buổi tối, chúng ta có thể gặp nhau được không?” Cô khẽ hỏi.
“Nếu không có việc gì, chắc là có thể được.”
“Được!” Đặng Lâm Nguyệt cười, ”Anh mau đi đi, chú ý an toàn!”
Phương Mộc thở dốc chạy lên tầng 2, nhìn thấy Trâu Đoàn Kết đang đứng ở hành lang gọi điện thoại, thấy Phương Mộc đi đến hỏi luôn: ”Cậu có nhìn thấy Mạnh Phàm Triết không?”
“Không thấy, sao thế?”
“Cậu chàng này đã nghỉ mấy tiết liền, toàn vào lúc thầy điểm danh, đã bị tóm n lần rồi.” Trâu Đoàn Kết liếc mắt vào trong phòng học,”Ông già đã nói, nếu Mạnh Phàm Triết còn không lên lớp, lúc bảo vệ luận văn sẽ không cho cậu ấy qua.”
“Gọi điện thoại cho Mạnh Phàm Triết chưa?”
“Gọi rồi, nhưng không nghe máy.” Trâu Đoàn Kết đung đưa chiếc điện thoại trong tay, nói vẻ bất lực. Phương Mộc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ học, cậu không kịp nói thêm với Trâu Đoàn Kết, quay người chạy nhanh về phía phòng học, vừa chạy vừa nghĩ, chẳng phải Mạnh Phàm Triết đã không sợ điểm danh rồi sao, sao vẫn không đi học?
Buổi tối, trong phòng tự học. Phương Mộc lơ đễnh lật giở 1 cuốn sách trước mặt, Đặng Lâm Nguyệt ngồi yên lặng bên cạnh, cô đang dịch 1 bài viết tiếng Anh, tốc độ rất nhanh. Thỉnh thoảng ấn nút vào chiếc kim từ điển trước mặt khẽ đọc 1 câu.
“Thực sự học không vào.” Phương Mộc ngẩng đầu, mắt nhìn quanh phòng học 1 lượt, đột nhiên như nhớ đến điều gì đó, nhìn ra cửa phòng học, không có ai.
Hừ, anh chàng này coi như biết giữ chữ tín.
Buổi chiều Thái Vĩ đến tìm Phương Mộc, trước tiên là cười hi hi trêu đùa Phương Mộc, nào là số đào hoa, nào là anh hùng cứu mỹ nhân. Phương Mộc biết anh ta muốn ám chỉ việc của Đặng Lâm Nguyệt, nghĩ thầm hành tung của cậu và Đặng lâm Nguyệt quả thật không thể thoát khỏi đôi mắt của anh chàng này, không chừng, bữa cơm tối qua, Thái Vĩ đi theo ngay ở đằng sau.
Thái Vĩ trêu trọc đã rồi, bèn nghiêm túc nói, Phương Mộc và Đặng Lâm Nguyệt ở cùng nhau, 2 người đều có thể sẽ là mục tiêu của hung thủ, cho nên phải bảo vệ họ từng giờ từng phút. Phương Mộc cuống lên, nói nếu Thái Vĩ làm như vậy thật, đừng trách cậu trở mặt. Thái Vĩ ra sức thuyết phục, Phương Mộc vẫn không đồng ý, cũng đành phải bỏ cuộc. Nhưng anh vẫn kiên trì dưới tiêu đề “Không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Phương Mộc và Đặng Lăm Nguyệt”, tăng cường bảo vệ. Phương Mộc chú ý đến khi anh tìm cụm từ “cuộc sông bình thường”, trong ánh mắt tràn ngập sự chế giễu, bất giác lại vừa bực bội lại vừa buồn cười.
Phương Mộc đứng dậy, Đặng Lâm Nguyệt nhìn ngẩng đầu lên nhìn cậu bằng ánh mắt dò hỏi, Phương Mộc đung đưa bao thuốc đang cầm trên tay, Đặng Lâm Nguyệt bất lực gật đầu, trong ánh mắt mang theo cái nhìn chê trách.
Đứng ở hành lang, Phương Mộc châm 1 điếu thuốc, nhìn sang 2 bên, có 1 người ở cuối hành lang chỗ bậc thềm cầu thang vừa mới lộ ra 1 ít đầu, giờ đã không nhìn thấy nữa. Mặc dù chỉ thoáng lướt nhìn, Phương Mộc nhận ra ngay đó là 1 cảnh sát cấp dưới của Thái Vĩ.
Hừ, anh chàng này vẫn cho người theo dõi mình. Phương Mộc bất lực lắc đầu, dựa người vào tường lặng lẽ hút thuốc. Hút được phân nửa cậu nhìn thấy ở chiếu nghỉ bậc cầu thang tối thui, ở đó không hề có tiếng động, nhưng có thể khẳng định người cảnh sát vẫn ở đó. Phương Mộc nghĩ 1 lát đột nhiên thấy hứng thú, cậu nhìn đồng hồ 7h26’, tiết học thứ 10 chuẩn bị tan rồi.
Cách đó không xa có 1 lớp học đèn sáng trưng , có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng người đang giảng bài.
Cậu đã quyết định xong, quay người tiến vào phòng tự học, bước nhanh đến bên cạnh Đặng Lâm Nguyệt khẽ nói “thu dọn đồ!”
Đặng Lâm Nguyệt nhìn cậu đầy băn khoăn. Khóe mép Phương Mộc lộ ra 1 nụ cười thần bí, ”Có cảnh sát đang theo dõi chúng ta, hãy đùa với họ 1 chút.”
Đặng Lâm Nguyệt bỗng chốc hưng phấn hẳn lên, cô vội vàng thu dọn cặp sách, mặc áo khoác, vừa căng thẳng vừa mong ngóng hỏi Phương Mộc: ”Chúng ta phải làm thế nào?”
Phương Mộc ra hiệu cho cô cứ ngồi xuống ghế, chỉnh di động sang chế độ rung. Mấy phút sau tiếng chuông tan học đột ngột vang lên. Phương Mộc tự đếm nhẩm trong lòng, sau 10 giây bèn kéo Đặng Lâm Nguyệt, “Đi thôi!”
Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng tự học, trong khoảng khắc bước ra khỏi cửa, Phương Mộc liếc mắt nhìn về phía 1 đầu của hành lang, người cảnh sát đó quả nhiên đang đứng ở đó.
Cậu kéo Đặng Lâm Nguyệt đi về phía phòng học vừa mới tan, đây là 1 phòng học có thể chứa gần 100 người, từng đoàn sinh viên đang chen chúc bước ra ngoài như ong vỗ tổ, trong hành lang bỗng chốc chật kín sinh viên.
Phương Mộc và Đặng Lâm Nguyệt trà trộn vào đoàn người, khi đi qua cửa phòng liền chui ngay vào phòng học, Phương Mộc vừa kéo tay Đặng Lâm Nguyệt đi về hàng ghế phía sau, lấy di động bấm số máy của Đặng Lâm Nguyệt. Họ ngồi xuống hàng ghế cuối cùng của phòng học, mở cửa sau phòng học, thận trọng thò đầu ra xem, người cảnh sát đó quả thực đang bị mắc kẹt giữa đám sinh viên vừa tan học, nghển cổ tìm kiếm khắp nơi. Đặng Lâm Nguyệt kéo tay Phương Mộc, giơ chiếc điện thoại đang rung lên khẽ hỏi: ”Làm thế nào?”
“Nghe đi, sau đó cứ giữ nguyên trạng thái đang gọi.” Nói xong, Phương Mộc nhìn hướng đi của cảnh sát, đó là hướng tiến về phía cửa sau của tòa giảng đường.
Cậu quay đầu nói với Đặng Lâm Nguyệt: ”Đi thôi, 2 người mục tiêu quá lớn, tách ra đi, em đi hướng này”, cậu chỉ vào hướng đi ngược lại của người cảnh sát đó, ”Em xuống tầng 1 trước, nghe theo lệnh của anh.”
“Được”. Đặng Lâm Nguyệt kích động đến nỗi toàn thân run rẩy, cầm chắc điện thoại quay người bước đi.
Phương Mộc bước vội theo hướng của người cảnh sát. Người cảnh sát luôn tìm kiếm ở phía trước, cũng không ngờ đối tượng ở ngay phía sau. Phương Mộc thận trọng núp sau lưng các sinh viên, luôn giữ khoảng cách 5 m với anh ta.
Anh cảnh sát vừa đi vừa rút điện thoại ra, Phương Mộc lên đến gần, dỏng tai lên lắng nghe.
“... Không thấy đâu nữa... Anh ở tầng mấy... tầng 6? Tôi đi ra cửa sau, anh canh ở cửa trước nhé, nhanh lên!”
Quả đúng như vậy. Phương Mộc cười, bước chậm lại, đưa di động lên sát bên tai.
“Em đi đến đâu rồi?”
“Tầng 1, còn anh?” Đặng Lâm Nguyệt thở dốc, nhưng nghe có vẻ vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
“Em mau ra cửa chính, cố gắng ra khỏi tòa giảng đường trước khi cảnh sát đến.”
“Được, thế sau đó thì sao?”
Phương Mộc trầm ngâm 1 lát, “Tập hợp ở khu tầng hầm giữ máy nhé.”
Phương Mộc đi theo người cảnh sát đó xuống dưới tầng 1, sinh viên ra vào cửa sau rất thưa thớt. Người cảnh sát đó chạy đến cửa nhìn xung quanh, rồi lại trở lại tòa lầu, đến thẳng phòng bảo vệ dò hỏi gì đó với nhân viên trực ban, nhân viên trực ban liên tục lắc đầu. Người cảnh sát lại chạy ra cửa đứng nguyên ở vị trí cũ, nhìn chằm chằm vào từng người đi qua mình.
Phương Mộc trốn ở 1 góc, nghĩ 1 lát, nhấc máy điện thoại lên nói nhỏ: ”Anh tạm tắt máy, lát nữa gọi lại cho em.”
“Vâng, anh phải cẩn thận đấy. Hihi.”
Phương Mộc tắt máy, rồi gọi điện thoại đến số tổng đài trường đại học J, sau khi gọi được số điện thoại của phòng thường trực ở cổng sau tòa giảng, lại ấn số máy đó.
“Alo, có phải phòng thường trực đó không? Tôi là người của tổ chuyên án, ở cửa sau có 1 người cảnh sát, đúng rồi, hãy gọi anh ta đến nghe điện thoại.” Phương Mộc nhìn thấy nhân viên phòng trực ban vội vàng chạy ra khỏi phòng thường trực, vẫy vẫy tay nói với người cảnh sát.
“Đồng chí, điện thoại của anh!” người cảnh sát đó rất ngạc nhiên, nhưng vẫn bước nhanh vào phòng bảo vệ.
Phương Mộc cười thầm, gác máy, bước đến, cúi người khom lưng khi đi qua phía dưới cửa sổ phòng thường trực, bước ra ngoài tòa giảng đường.
***
Khu tầng ngầm nằm ở phía đông bắc trường đại học J. Khi trường đại học mở rộng xây dựng, đội thi công vô tình phát hiện ra tòa kiến trúc dưới tầng ngầm này, sau đó tìm chuyên gia đến khảo sát hiện trường, giám định rằng đây là nhà ngục ngầm trong thời kỳ Quốc dân đảng. Nhà ngục gồm 2 tầng, toàn bộ được tạo bằng xi măng, tầng trên có 8 phòng giam, 1 nửa tầng lộ trên mặt đất, tầng dưới là 2 bể xi măng, chuyên gia nói đó là thủy lao. Do đây là di tích lịch sử, cho nên trường đại học J không xâm phạm đến nó, sau khi bàn bạc với thành phố giữ nguyên dạng, hiện giờ ở tầng hầm cất giữ những bàn ghế cũ. Khoảng thời gian trước, bên cảnh sát còn định lắp đặt thiết bị theo dõi ở phòng giam số 6, nhưng sau đó để giảm bớt nhân lực, đã khóa chặt khu tầng hầm.
Phương Mộc thở dốc, chạy vội đến gần khu vực tầng ngầm, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Đặng Lâm Nguyệt đâu cả, cậu lo lắng, vội vàng gọi điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, Đặng Lâm Nguyệt cũng thở dồn dập, có thể nghe thấy tiếng gió vù vù trông điện thoại.
“Anh cũng thoát thân được rồi à?”
“Đúng vậy, em đang ở đâu?”
“Sắp đến khu tầng ngầm đây, anh đã đến rồi à?”
“Ừ, sao lâu thế mà em vẫn chưa đến?”
“Ha... Ha, em cứ luôn cảm thấy có người theo sau mình, em bèn đi đến siêu thị, rồi đi đến nhà ăn, còn đi vòng 2 lượt quanh khu ký túc xá, để theo dõi ngược mà, ồ, em nhìn thấy anh rồi, em gác máy nhé.”
Phương Mộc cảm thấy hơi buồn cười, lại còn theo dõi ngược nữa cơ đấy, cậu cất điện thoại, Đặng Lâm Nguyệt đang nhún nhảy chạy đến phía cậu, mấy giây sau đã nhảy đến trước mặt Phương Mộc, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt lấp lánh trong màn đêm. “Kích thích quá, giống như trong phim hành động vậy.”
Nhìn thấy bộ dạng vô cùng hưng phấn của cô, Phương Mộc lúc này vẫn còn cảm thấy hơi sợ, anh nhìn bốn phía xung quanh, không còn 1 ai, ở cách đó không xa, tòa kiến trúc cũ kỹ đứng lặng im giống như thể con quái vật toàn thân co lại ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra vồ mồi.
1 cơn gió lạnh thổi tới, Phương Mộc bất giác rùng mình.
“Đi thôi, nơi này vắng vẻ quá.”
“Sao cơ? Anh sợ à?” Đặng Lâm Nguyệt tinh nghịch chớp chớp mắt.
“Em không sợ sao?”
“Không sợ, có anh ngay bên cạnh em mà.” Giọng nói của Đặng Lâm Nguyệt cương quyết và nồng nhiệt.
Phương Mộc không nói gì, sau khi cạn niềm hưng phấn về sự việc mạo hiểm, giờ đây không biết nên đối diện với người con gái này như thế nào?