Đông Phương Tề cũng về rồi, lý do rất hay, về khuyên huynh trưởng nghĩ biện thoát thoát khỏi bể khổ. “Ồ? Không biết nhị đệ muốn khuyên huynh thoát khỏi bể khổ gì?” Đông Phương Ngọc vừa nghe lão Công gia nói thế, cười như không cười nhìn Đông Phương Tề vừa vào sảnh đã xoay chung quanh Đông Phương Manh dụ hắn mở miệng gọi mình một tiếng nhị ca. Trong ấn tượng, nhị đệ rất hiếm khi có bộ dạng như con khỉ thế này.
Lão Công gia nhìn con lớn mắt lóe tinh quang, khóe môi cong lên một nụ cười khó lường, không biết sao có cảm giác con thứ hai hình như sắp xui xẻo rồi… Có lẽ vẻ mặt nghi ngờ của Công gia quá rõ, Đông Phương Ngọc mỉm cười kề tai ông nói một câu: “Cha không cần lo, hài nhi tự biết chừng mực.”
Công gia trầm tư nhìn hắn một lát, không nói gì nữa. Tuy Đông Phương Tề thất bại vô số lần vẫn không chịu thôi, cười với Đông Phương Manh: “Manh Manh, gọi một tiếng nhị ca, một tiếng thôi!” Hôm nay nhất định hắn phải được hưởng đãi ngộ như thế! Yêu cầu bình thường như vậy, đối với huynh đệ bình thường mà nói chỉ cần há miệng là xong. Nhưng đây là Đông Phương Manh, đại khái giống như tạp âm vậy, lúc không muốn nghe sẽ tự động ngăn lại. Đương nhiên không thể nói hắn ác ý hoặc không có tình huynh đệ. Đơn giản là vì nhị ca trong ý thức của hắn, luôn thuộc loại người kỳ cục không thể hiểu được, đối với việc không có cách giải thích, xưa nay hắn mặc kệ!
Yến Hồng cười trộm, nhị bá nhà mình thật sự không nắm chắc bí quyết, chẳng trách lần nào cũng ᴆụng phải vách tường. Có lúc quá nhiệt tình, khụ… thật sự cũng không phải chủ ý tốt… Đông Phương Manh không để ý nhị ca hắn, cúi đầu nghịch cái chân béo của con.
Đông Phương Tề thấy gọi hắn không được, đổi sang kéo ống tay áo: “Bằng không, cho nhị ca ôm một cái?” Vẻ mặt nhất định phải tội nghiệp đáng thương, như vậy mới làm Manh đệ đồng tình được! Đông Phương Manh lạnh nhạt liếc hắn một cái, vẫn cúi đầu nghịch chân.
Cây Đuốc Nhỏ bị nhéo thoải mái, y a học nói với lão phu nhân, thỉnh thoảng quay lại tặng cho lão cha nhà mình một nụ cười không răng. Đừng thấy tuổi nó còn nhỏ chứ biết giữ mặt mũi cho người lớn lắm đó, đấy thôi, lập tức phun bong bóng với nhị bá thân yêu tỏ vẻ hai người chúng ta là một, ai cũng không bỏ sót.
“Được rồi nhị đệ, tiểu đệ không thích thì đệ cũng đừng miễn cưỡng.” Đông Phương Ngọc uy nghiêm đi qua khuyên nhủ, kỳ thật trong bụng nhịn cười thiếu điều muốn nấc. Nhị đệ này từ nhỏ thông minh nội liễm, trước mặt người khác luôn bày ra hình tượng khiêm tốn ôn hòa nhã nhặn, gần như mọi việc đều thuận lợi, bao năm rồi hắn không thấy thằng nhãi này ăn mệt nhỉ? Ha ha!
“Phải rồi, hắn ôm huynh, đương nhiên huynh nói thế được…” Đông Phương Tề không phục lầu bầu.
“Được rồi Tề nhi, đừng lo chọc đệ đệ con nữa, mau chào đại ca con!” Lão phu nhân cũng nhìn không nổi nữa. Thằng bé này hồi đó nhìn trầm ổn, sao bây giờ càng lúc càng không ra dáng! Đông Phương Tề tức tối, hắn chọc đệ đệ hồi nào! Rõ ràng đệ đệ chọc hắn! Hờn dỗi nhìn đệ yêu chỉ lo chọc Cây Đuốc Nhỏ phun bong bóng một cái, Đông Phương Tề quay sang tặng cho đại ca nhà mình một cái ôm choàng, không có đệ đệ ôm, tốt xấu gì cũng có đại ca giải khát. Vừa vặn ca ca này cũng không gặp nhiều năm rồi, cũng nhớ lắm lắm. “Đại ca, hoan nghênh về nhà.”
Đông Phương Ngọc mỉm cười vỗ vai Đông Phương Tề: “Nhóc con khá lắm, sắp cao bằng ca ca rồi. Mấy năm nay, chuyện trong nhà vất vả đệ rồi.”
“Đại ca nói gì vậy, đệ cũng là con, cũng làm ca ca mà, đây không phải là trách nhiệm của đệ sao? Đại ca, lần này huynh về có đi nữa không? Chừng nào huynh tiến cung diện thánh thế?”
Đông Phương Tề vỗ иgự¢, sực nhớ chuyện chính, vội vàng hỏi. “Không đi nữa, bây giờ biên cảnh yên ổn, hoàng thượng đã hạ chỉ, sau này nhậm chức ở kinh thành. Sau này đệ và tiểu đệ cũng để đại ca tận trách nhiệm làm con, làm huynh trưởng thôi!” Đương nhiên Đông Phương Ngọc biết ý tưởng trong lòng nhị đệ, lại không chịu thuận theo dẫn dắt của hắn. Đông Phương Tề còn đợi huynh trưởng nói ngày tiến cung, thành thử cũng không tiếp lời, chỉ lom lom nhìn Đông Phương Ngọc. Đông Phương Ngọc thấy thế cười thầm, ngoài mặt rất nghiêm túc: “Hai ngày sau vào kinh. Sao, không phải thị độc thái tử bị ghét bỏ mới cấp tốc về nhà chứ? Nghe nói từ đầu năm tới giờ đệ về nhà không ít chuyến à…” Thật ra đại ca như hắn cũng thật hâm mộ, bỏ qua đệ đệ nhỏ nhất cưới vợ sinh con, chắc là sẽ không bỏ lỡ nhị đệ rồi. Đại ca này, sao cứ chuyển đề tài hoài…
Đông Phương Tề bụng thì phát cuồng, lại ngại hỏi thẳng chuyện thập lục công chúa, miệng há rồi ngậm nửa ngày, cuối cùng rặn ra một câu: “Đại ca, nếu hoàng thượng muốn huynh cưới công chúa thì huynh làm sao?”
“Cái gì mà làm sao? Cưới thôi! Thánh mệnh không thể trái.” Đông Phương Ngọc nói dứt khoát lạ thường.
Đông Phương Tề nhăn mặt, nhỏ giọng: “Nếu công chúa kia tính nết rất xấu, không phải kiểu huynh thích thì sao?”
Đông Phương Ngọc nghe xong bật cười: “Hình như nhị đệ rất lo chuyện này nhỉ? Đại ca còn chưa gặp hoàng thượng, lại nói cho dù hoàng thượng muốn ta cưới công chúa thật thì hiện tại nghe nói mấy vị công chúa đến tuổi gả cưới đều dịu dàng hiền thục, sao đệ biết đại ca không thích?”
“Không có không có, đệ sợ hoàng thượng se duyên lầm lẫn thôi, để huynh cưới thê tử huynh không thích về…” Đông Phương Tề trề môi, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ rầu rĩ nhìn đại ca hắn một cái rồi vò đầu bứt tóc tìm chỗ ngồi xuống, ngơ ngác nhìn một phía không biết đang nghĩ cái gì.
Lão Công gia liếc con trai cả, thấy con mỉm cười lắc đầu với mình, biết nó có chủ trương riêng cũng không lo nữa, quay sang vỗ về lão phu nhân đang lấy làm lạ, nói khẽ: “Thuận theo tự nhiên.”
Yến Hồng ngồi bên nghe, ngước mắt liếc đại bá Đông Phương Ngọc, thấy hắn cười nhẹ như không, biết trong đầu hắn có ý khác, mà nhị thúc nhà mình chẳng qua rơi vào trong hố, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường thôi.
Hai ngày này, Đông Phương Tề hễ rảnh ra là ca bên tai Đông Phương Ngọc thập lục công chúa điêu ngoa cỡ nào, tính tình ngang ngược ra sao, khó ở chung thế nào. Người biết chuyện thì biết hắn bôi đen là công chúa điện hạ hoạt bát dễ gần kia, không biết còn tưởng hắn nói kẻ không chuyện ác gì không làm nữa. Đông Phương Ngọc luôn cười, tóm lại một câu: “Chờ gặp người thật là biết.” Làm Đông Phương Tề vò đầu bứt tóc, người trong phủ thấy hắn lo lắng đều không nhịn được buồn cười. Nhị thiếu gia cũng thật là, nói thẳng với thế tử gia ý trung nhân của mình là thập lục công chúa có hơn không! Cứ thích đường cong cứu quốc như thế, thật đúng là ૮ởเ φµầɳ ra rồi lại không nỡ bỏ, vẽ vời thêm chuyện!
Hai ngày sau, hai huynh đệ Đông Phương Ngọc Đông Phương Tề cùng nhau hồi kinh. Cuộc sống trong phủ, ngoài việc chờ tin của hai huynh đệ ra thì dạy Cây Đuốc Nhỏ học bò. Vì chuyện này, toàn phủ từ trên xuống dưới tiến hành một hồi vận động đầu óc, chuẩn bị vài phương án, nhất nhất tiến hành:
Bị động bò: Đầu tiên để Cây Đuốc Nhỏ nằm sấp trên giường, luồn một cái khăn dài dưới bụng nó, Đông Phương Manh túm hai đầu khăn nhẹ nhàng nhấc lên. Yến Hồng và mấy đóa kim hoa chia nhau giúp bảo bảo cử động tay chân, phối hợp tiến lên. Ưu điểm của phương pháp này là bảo bảo có thể học được tư thế bò tiêu chuẩn nhanh chóng, khuyết điểm là tiêu hao “tài nguyên con người” lớn quá.
Dụ dỗ bò: Đầu tiên để Cây Đuốc Nhỏ nằm sấp, đặt một món đồ chơi nó thích ở phía trước chỗ nó có thể chạm tay vào, để chỉ cần nhóc con nhích người một chút là với được, sau đó nói chuyện dụ nó cố gắng tiến lên. Khi nó đến chỗ đồ chơi thì ra sức biểu dương hoặc hôn khích lệ mấy cái, để Cây Đuốc Nhỏ biết ý nghĩa của việc di chuyển tới trước. Từ từ có thể đặt đồ chơi ra xa một chút, lại cổ vũ nó tiếp tục chơi, nếu không bắt được bí quyết, còn có thể dùng tay đẩy chân nó, giúp nó tiến lên. Đương nhiên cách này cũng có khuyết điểm, thường thì nhóc con tóm được đồ chơi rồi là mặc kệ, chỉ lo chơi thôi…
Làm mẫu bò: Có thể tăng cường tính tích cực của nhóc con nhất là mấy người lớn như Yến Hồng đích thân làm mẫu, một khi Cây Đuốc Nhỏ thấy nhiều người bò như vậy cảm thấy rất thú vị tự nhiên cũng học theo. Có điều nhóm giáo đầu Đông Phương Manh mấy người bò quá nhanh, thường làm Cây Đuốc Nhỏ vừa bò đằng sau vừa hét ầm ỹ, cực kỳ bất mãn hành vi ςướק vị trí dẫn đầu của mọi người.
Thử hết một lần tất cả các biện pháp, rốt cuộc Cây Đuốc Nhỏ học được chính xác cách sử dụng tứ chi bò như thế nào. Có điều nhóc con này cũng quá lỳ đi, lần nào cũng khiến mọi người phải dùng hết biện pháp hối lộ, xài hết chiêu trò trên người mới có hứng thú bò vài bước. Học xong rồi, đến lúc kiểm nghiệm thành quả. Hiện trường cuộc thi bò của bảo bảo nào đó. Một tấm thảm lông dày dài trải trên mặt cỏ xanh ngắt, Cây Đuốc Nhỏ bảy tháng tuổi chen giữa đội ngũ “bảo bảo lớn” chênh lệch quá lớn vận sức chờ phát động, ௱ôЛƓ nhỏ vểnh lên, hai cái tay chống trên đất, chân nhỏ dùng sức đá ra sau, chỉ chờ trọng tài hạ lệnh. Đương nhiên nhóm “bảo bảo lớn” do Đông Phương Manh và mấy đóa kim hoa giả trang, trọng tài chính là lão Công gia, trọng tài phó là lão phu nhân, Yến Hồng phụ trách vòng ngoài và hậu cần. Chỉ nghe Công gia ra lệnh một tiếng: “Chuẩn bị, bò!”
Chỉ thấy mấy bảo bảo trưởng thành như được lên dây cót cấp tốc bò tới, mà chính chủ, tuyển thủ Cây Đuốc Nhỏ thì đình công tiêu cực, ngó quanh quất một hồi, chẳng nhưng rụt tay về không nói còn ngồi phịch xuống đất, cười ngu ngơ nhìn mấy vị đang vỗ tay đằng trước. Yến Hồng thấy thế không ổn, vội vàng lấy ra νũ кнí bí mật đã chuẩn bị sẵn, một con thỏ bông trắng cầm ở tay trái, tay phải cầm một con vịt bông vàng, quơ quơ trước mặt Cây Đuốc Nhỏ dụ nó tiến lên: “Cây Đuốc Nhỏ mau đến chỗ mẹ này, nhìn thỏ con vịt con đang chờ con này!” Kết quả nhãi con không động đậy. Hết cách, đành xài “đòn sát thủ”: “Cây Đuốc Nhỏ, mau tới 乃ú sữa này!” Chiêu này quả nhiên hữu hiệu. Cây Đuốc Nhỏ ăn dặm hơn hai tháng, sữa mẹ hiện giờ đối với nó mà nói trở thành tài nguyên hiếm hoi (Ặc, thật ra là lúc trước đói thì cho 乃ú liền còn bây giờ một ngày chỉ 乃ú hai lần, còn lại ăn dặm mà thôi), bây giờ vừa nghe có chuyện tốt, lập tức ễnh ௱ôЛƓ dùng cả tay lẫn chân bò tới.
Yến Hồng kiên quyết chấp hành phương châm bốn chữ “địch tiến ta lùi”, dụ Cây Đuốc Nhỏ tiến thẳng về trước, Cây Đuốc Nhỏ không biết trúng kế, ra sức phấn đấu vì đồ ăn. Bò một đoạn, phát hiện mẹ thân yêu không thấy đâu nữa, phía trước xuất hiện một “vật khổng lồ”, khụ, kỳ thật chỉ dùng vải bố dựng một cái ‘sơn động nhỏ’ mà thôi. Nhóc con dừng lại nhìn sơn động nửa ngày, mới bắt đầu bò tiếp, bò hai bước ngẩng đầu nhìn một cái, tiếp tục bò, thêm hai bước lại nhìn một cái, sau đó lại tiến, đến trước cửa động thì kiểu gì cũng không chịu bò vào trong, còn nhìn quanh quất. Đông Phương Manh tốt bụng dừng lại chờ con, thấy con nhìn bên này vội vàng cho nó một nụ cười cổ vũ. Kết quả Cây Đuốc Nhỏ hiểu sai ý, toét miệng cười giang tay ra đòi hắn bế. Đông Phương Manh rầu rĩ ngó Yến Hồng trốn một bên, không biết nên tiến hành bước tiếp theo ra sao. Yến Hồng chỉ chỉ vào động, ra dấu cho hắn bò vào trong. Đông Phương Manh ngoẹo đầu nhìn mặt Cây Đuốc Nhỏ đã bắt đầu nhíu lại, có dấu hiệu không ôm sẽ xả lũ, vội vàng ngoắc ngoắc tay với con, đợi nó chú ý rồi, không quay đầu lại bò vào trong động.
Cây Đuốc Nhỏ đột nhiên không thấy cha, ngẩn ra tại chỗ, nhanh chóng tìm quanh bốn phía, tìm nửa ngày không thấy đâu, lại bò mấy bước theo hướng Đông Phương Manh ‘dẫn đường’, vẫn không thấy người, cái miệng bắt đầu bĩu ra, nói “tiếng cây đuốc” mà mọi người nghe không hiểu, hình như đang gọi cha. Đông Phương Manh nghe tiếng nó có phần không yên tâm, lại thò đầu ra khỏi sơn động, vừa vặn đối mặt với Cây Đuốc Nhỏ vừa bò tới cửa động, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Hồi lâu, Cây Đuốc Nhỏ chớp mắt ép lệ anh hùng thiếu chút trào ra trở về, hào hứng thét một tiếng, cứ như có thần giúp bò bò mấy bước tới trên đầu gối Đông Phương Manh, ôm cổ hẳn dụi vào lòng hắn, y y a a nỉ non, như đang oán giận: “Sao không thấy cha đâu? Cây Đuốc Nhỏ tìm lâu quá à…”
Đông Phương Manh bất lực nhìn Yến Hồng, tủi thân không thôi: “Cây Đuốc Nhỏ không xuống!” Kết quả Cây Đuốc Nhỏ cọ cọ, vô ý ịn môi lên mặt cha, ấn một nụ hôn ướt mèm, Đông Phương Manh nở ruột nở gan cười tít mắt tuyên bố: “Cây Đuốc Nhỏ mi mi!” Cũng khó trách, tuy Cây Đuốc Nhỏ vô ý nhưng quả thật là lần đầu tiên chủ động mi người khác. Lần này thì xong, hai vị trọng tài đứng cách đó không xa nhìn rõ mồn một, vứt việc sang bên chạy lại muốn cùng hưởng mưa móc.
Cây Đuốc Nhỏ không hiểu ý, thấy mọi người đều vây quanh nó nói chuyện, hưng phấn nhảy nhót trên đầu gối Đông Phương Manh, ê a nói chuyện với mọi người tỏ vẻ hoan nghênh, khiến Yến Hồng trốn bên cạnh trợn trắng mắt vô số lần. Xong rồi, thi đấu chưa xong đã kết thúc.
“Công gia, lão đại lão nhị đi cũng đã bảy tám ngày rồi nhỉ?” Lão phu nhân dỗ cháu cưng xong thỏa mãn quay về viện, nhìn ráng chiều rợp trời, không khỏi nhớ đến hai đứa con lên kinh, cũng không biết chuyện thế nào rồi. Con út nhân duyên viên mãn, giờ bà lo nhất là hôn sự của hai đứa con này. “Nếu có tin tức thì cũng nội trong vài ngày này.”
Vừa nói xong, hạ nhân tới bẩm: “Công gia, thánh chỉ đến!” Hai ông bà nhìn nhau, vội tới tiền sảnh tiếp chỉ!
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thập lục công chúa Trường Nhạc hạ giá(*) thị độc thái tử Quan Ích Lang Đông Phương Tề, Quốc Công phủ lập tức chuẩn bị, chọn ngày lành lên kinh đón dâu!”
(*)Công chúa hoàng thất nếu gả cho người có địa vị thấp hơn thì gọi là hạ giá, về nhà chồng không phải quỳ lạy cha mẹ chồng.