“Cái gì? Manh nhi đẩy con xuống? Không thể nào!” Lão phu nhân lập tức lắc đầu phủ định. “Trước giờ Manh nhi chưa hề làm ai bị thương.”
Yến Hồng nghe xong nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn Mộc Vũ Phi, trong lòng đã lôi hắn ra quất roi một trăm lượt. Dám oan khuất tiểu ngốc ngây thơ như bé thỏ trắng nhà nàng?! Đáng uống thêm mấy ngụm nước ao nữa! Đông Phương Manh căn bản không biết Mộc Vũ Phi đang nói hắn, chỉ ngơ ngác nhìn mặt Mộc Vũ Phi, không nháy mắt, cực kỳ chăm chú. Mộc Vũ Phi vội vàng xua tay biện bạch: “Là tam biểu ca đẩy, có điều huynh ấy không cố ý, coi như là… coi như con tự chuốc lấy.” Hắn nói câu này xong, mặt càng đỏ hơn, gục đầu xuống có vẻ xấu hổ: “Con thấy vịt con của tam biểu ca cũng lớn thế rồi, luôn muốn giúp tam biểu ca huấn luyện, dạy chúng bơi. Cho nên mới dẫn tam biểu ca ra bờ ao thả vịt. Ai dè tam biểu ca thấy con thả vịt con xuống nước, tưởng con muốn ném chúng, nên mới… mới hơi mất bình tĩnh. Con… con nghe người ta nói vịt hoang sinh ra là biết bơi rồi, vịt con thả trong nước sẽ không gặp nguy hiểm, thật đó, con cam đoan. Nhưng biểu ca lại không biết, con giải thích sao huynh ấy cũng không nghe, còn… còn đẩy con xuống nước.” Kỳ thật hắn không có nói là Đông Phương Manh định nhảy xuống nước cứu vịt con, kết quả bị hắn cản lại, cho nên Đông Phương Manh mới sốt ruột đẩy hắn một cái, lại thêm con gà mẹ hợm hĩnh kia còn bay tới mổ cho hắn mấy cái vào ௱ôЛƓ, hắn đứng không vững mới té xuống ao… Mẹ ơi, hắn biết chắc con gà kia còn ghi thù hắn quăng nó ra ngoài cửa sổ, nhỏ nhen muốn ૮ɦếƭ!
Lão phu nhân nghe xong im lặng, hồi lâu không biết nên nói gì mới được. Con mình không hiểu thế sự, thế mà lại ᴆụng phải thế tử không bớt việc này, bà vô thức quay đầu nhìn Yến Hồng, lại phát hiện trong mắt nàng thoáng qua tia lửa. “Tướng công đẩy thế tử xuống nước, Yến Hồng thay tướng công xin lỗi thế tử.” Yến Hồng càng tức giận lại càng không lộ ra ngoài mặt, chỉ là giọng nói cứng nhắc ai cũng nghe ra được.
“Tẩu tử, tẩu đừng giận, đệ… sau này đệ sẽ không ᴆụng vào vịt con của biểu ca nữa.” Mộc Vũ Phi thấy Yến Hồng lạnh lùng như thế, trong lòng càng thêm hối hận, giọng nói mang theo chút van vỉ.
Không biết sao Đông Phương Manh nghe đến vịt con lại lọt vào tai, nét mặt bắt đầu đau khổ, ôm đầu rên nhỏ: “Tiểu Cường… rớt xuống nước… cứu…”
Mộc Vũ Phi hoảng hồn, vội vàng nói: “Không sao không sao, vịt con đều biết bơi hết, lúc đệ rớt xuống nước chúng còn bơi rất vui vẻ!”
Yến Hồng thừa lúc lão phu nhân không chú ý, hung tợn trừng Mộc Vũ Phi một cái, vội vã ôm đầu Đông Phương Manh, không ngừng dỗ: “Đừng sợ đừng sợ, vịt con không sao, đang ăn sâu trong vườn kìa. Đừng sợ nha…” An ủi dỗ dành nửa ngày, cuối cùng Đông Phương Manh cũng nghe vào, túm tay Yến Hồng muốn đi thăm vịt con.
Mộc Vũ Phi hoàn toàn là loại vừa thành vết thương đã quên đau, bĩu môi oán giận: “Mới tới thăm người ta đã đi rồi, ta là bệnh nhân đấy…”
Yến Hồng thật sự hết nhịn nổi, quay đầu quẳng lại một câu: “Đáng đời ngươi!” Làm lão phu nhân ngây ra, Mộc Vũ Phi đực mặt nửa ngày, ngơ ngáo nhìn hai người đi xa rồi mới tủi thân nói với lão phu nhân: “Dì xem kìa, tẩu tử đối với con thế đấy…” Chọc cho lão phu nhân cười vui vẻ.
Qua hai ngày, Mộc Vũ Phi không phát sốt, toàn trang từ trên xuống dưới mới yên tâm, lo sắp xếp làm sinh nhật cho Đông Phương Manh. Mộc Vũ Phi vừa được đại phu tuyên bố không có gì đáng ngại liền nhảy ngay xuống giường chui loạn khắp nơi, nhảy nhót vui vẻ khiến Yến Hồng nhìn mà phát bực. Thì đó, thằng nhãi này không biết có uống lộn thuốc gì không, khỏe mạnh rồi thì cứ như ruồi nhặng đuổi không đi, cả ngày xoay quanh hai vợ chồng nàng. Đông Phương Manh còn đỡ, dù sao hắn thích thì còn để ý một chút, không thích lên trực tiếp phớt lờ, ngược lại Yến Hồng nhịn thằng nhóc hư đốn vừa trẻ con vừa ngang ngạnh còn làm bộ chín chắn này thật vất vả, mấy lần suýt nữa bùng nổ. Nếu không phải vài ngày nữa thằng nhãi này sẽ bị Đông Phương Tề túm đi, nàng đã đập cho nó u đầu.
“Tẩu tử, tẩu tử, tẩu may cái này giùm đệ một chút được không?” Mộc Vũ Phi giơ tay áo vọt vào lương đình y chang con khỉ. Yến Hồng đang ngồi trong đó một mình suy nghĩ xem nên chuẩn bị quà gì cho Đông Phương Manh, còn chính chủ thì đang ngồi trên hòn núi giả dưới đình, chăm chú xếp đám vịt con đi vào trong động giả sơn từng con một. Lúc Mộc Vũ Phi nhào tới, kinh động một hàng vịt con, không hẹn mà cùng chui hết vào động, Đông Phương Manh lại chui vào túm từng con ra, ђàภђ ђạ hết sức hào hứng. Yến Hồng bực mình trợn trắng mắt nhìn con khỉ không mời mà tới trước mặt. Hiện giờ nàng lười bày ra vẻ mặt dễ chịu với hắn rồi, tên này đơn giản là đồ mặt dày. Lúc trước nói hắn một câu là hắn tức nhảy dựng như tôm 乃úng, bây giờ lại từ tức giận thành mặt dày, dầu muối không lọt.
“Tẩu tử, đây là quần áo đệ thích nhất, giúp đi mà.” Mộc Vũ Phi xuất chiêu thường hay dùng để dỗ mẹ già nhà hắn, làm nũng. Đáng tiếc Yến Hồng không phải phụ nữ trung niên, không ăn chiêu này của hắn.
Ngoắc tay gọi nha đầu Tập Nhân: “Tập Nhân, may “tay áo đứt” dùm thế tử một chút.” Nàng cố tình nhấn mạnh mấy chữ trong đó, hại Tập Nhân nhìn Mộc Vũ Phi quái dị, xong rồi còn buông một câu “Tiểu thế tử, ngài muốn cắt bào đoạn nghĩa với ai thế?” (Nguyên gốc là từ “đoạn tụ”, ai hay đọc ngôn tình thì chắc có nghe tới từ này rồi ha ^_^.)
Mộc Vũ Phi muốn hộc máu, hắn nghĩ cả buổi sáng mới ra chiêu này để lại gần Yến Hồng, còn cố ý rạch cái áo mình thích nhất nữa, ai muốn tiểu nha đầu lường gạt này tới giúp chứ! Giơ tay xua con ruồi Tập Nhân qua một bên, hắn xụ mắt sán tới trước mặt Yến Hồng: “Tẩu tử, tẩu may giùm đệ chút đi mà. Đệ chỉ tin tẩu thôi, lỡ tiểu nha đầu kia may như chó cắn, đệ còn mặt mũi nào gặp ai chứ!” Tập Nhân nghe xong, mặt phồng lên như cái bánh bao, hai con mắt trừng trừng hận không thể đập cho Mộc Vũ Phi mấy cái. Mộc Vũ Phi vờ như không thấy, tiếp tục mặt dày.
“Cái này ta sợ không giúp ngươi được. Khả năng thêu thùa của ta kém Tập Nhân đâu chỉ một chút, không tin ngươi có thể thử xem.” Yến Hồng nghĩ thầm, ta đã cảnh cáo ngươi rồi, nếu còn không biết thức thời thì đừng trách bà cô ta ra tay ác độc.
Ấy thế nhưng tên này còn không tin thật, giở ống tay áo lên chồm tới, cười vì đạt được ý độ: “Đệ tin năng lực của tẩu!”
Yến Hồng cười âm u, nói với Tập Nhân: “Chuẩn bị kim chỉ!” Một ly trà trôi qua, Mộc Vũ Phi nhìn ống tay áo may y chang con rết nhe nanh múa vuốt, khóc không ra nước mắt. Hắn vô cùng vô cùng hoài nghi Yến Hồng cố ý! Không sai, quả thực Yến Hồng cố tình làm thế. Tuy rằng nàng thêu thùa thật không ra sao nhưng chuyện khâu khâu vá vá này không làm khó được nàng. Hừ, muốn nàng khâu lại áo, cũng phải xem đối tượng là ai! Vừa lúc Đông Phương Manh chọc vịt con mệt rồi, ôm lão đại Tiểu Cường yêu dấu đi vào đình, liếc thấy Mộc Vũ Phi giơ ống tay áo lên, đi tới chọt ngón tay vào khe hở Yến Hồng cố ý may sai, kết quả khỏi nói cũng biết…
“Á, hở to hơn rồi, dừng tay lại đi tam biểu ca!” Mộc Vũ Phi hấp tấp muốn cứu nhưng đã muộn, lỗ hổng đã lớn hơn rồi. Yến Hồng và Tập Nhân đều lén lút cười, vui sướng trên nỗi đau của hắn. Mộc Vũ Phi vừa la hét vừa nhìn trộm Yến Hồng, thấy nàng cười vui vẻ, chỉ cảm giác trong lòng ngọt ngào, nghĩ bụng tốn thêm vài bộ đồ cũng đáng. (Ặc, bó chân =_=)
“Tẩu tử, tẩu chuẩn bị quà gì cho biểu ca thế?” Sau khi ầm ĩ một trận, Mộc Vũ Phi lại như con khỉ chạy lại hỏi Yến Hồng.
“Thiên cơ bất khả lộ.” Yến Hồng liếc xéo, làm bộ thần bí nói.
“Keo kiệt!” Mộc Vũ Phi tức tối hừ hừ, mấy phút sau lại không cam tâm sán lại tiếp tục: “Tẩu nói cho đệ biết đi, cùng lắm đệ không nói cho biểu ca biết.”
Yến Hồng buồn cười: “Chẳng lẽ trước đó ngươi còn tính mách lẻo?”
“Mách gì…” Mộc Vũ Phi không hiểu lắm cách nói mới mẻ này, Yến Hồng trề môi: “Mật báo ấy.” “Tẩu xem đệ là loại người gì? Đệ không có thế.” Đụng đến vấn đề nhân cách, Mộc Vũ Phi không hàm hồ chút nào, nhảy dựng lên la hét. Kết quả thiếu chút đạp vào vịt Tiểu Tam đang lắc lư, lại nhảy lò cò một chân sang bên cạnh, nhất thời tránh hơi gấp, đứng không vững, người đổ nhào sang một bên. Yến Hồng lại vừa khéo ngồi ngay bên này, không tránh kịp, trơ mắt nhìn tên kia nhào lên người nàng, đầu hắn đập vào mắt nàng, đau tới mức nước mắt nàng trào ra, mắt nổ đom đóm.
“Ui da.” Thằng ranh này còn kêu đau trước, gục trên người nàng nửa ngày không chịu đứng dậy. Tập Nhân sốt ruột ra sức kéo hắn cơ hồ muốn tuột quần áo hắn ra cũng không thấy hắn dậy. Đông Phương Manh ngây ra, nửa ngày mới bạnh mặt, túm lấy Mộc Vũ Phi dùng sức đẩy sang một bên, sau đó tự mình tặng một cái ôm khăng khít, ôm Yến Hồng đang nước mắt ròng ròng vào trong cánh tay mình. Tất cả mọi người đều ngớ ra. Trừ Đông Phương Manh và Yến Hồng nước mắt mờ mịt.
“Đau…” Đông Phương Manh vụng về lau nước mắt trên má Yến Hồng, thổi phù phù lên con mắt bị đau của nàng, miệng chu ra khiến người ta yêu cực kỳ. Yến Hồng cảm thấy cơn đau tan biến ngay tức khắc, nhớ ra mấy ngày trước hắn ᴆụng phải góc bàng, nàng cũng thổi thổi vết thương của hắn như thế, không ngờ hắn lại học nhanh vậy. Yến Hồng đang hưởng thụ tướng công nhà mình ngọt ngào thương yêu, tên đầu sỏ kia lại cứ không chịu yên thân: “Tẩu tử, xin lỗi, đệ không cố ý đâu, đầu đệ cũng đau quá nè…” Vừa xoa đầu vừa lâng lâng trong dạ, người nàng mềm ghê, thơm ghê…
Yến Hồng còn chưa kịp dạy dỗ thằng nhãi này thì Đông Phương Manh ngoẹo đầu, chỉ Mộc Vũ Phi nói: “Tiểu Phi, xấu.” Ngẫm nghĩ, lại thêm một chữ: “Đánh.” Nói xong quay đầu nhìn Yến Hồng, ý là hỏi nàng, nói đúng không. Yến Hồng hiểu ý, cười nói: “Đúng, Tiểu Phi là người xấu, đánh Tiểu Phi.” Nói rồi lượm lá cây trên bàn ném vào người Mộc Vũ Phi, làm bộ đánh người. Đông Phương Manh thấy thế, môi mím cong cong, vui vẻ nhìn Mộc thế tử ngơ ngáo bên cạnh.
“Không công bằng, đệ cũng đau mà, không ai xoa giúp đệ…” Mộc Vũ Phi xoa đầu không ngớt lầu bầu. Chớp mắt, lại gục đầu chạy tới bên cạnh Yến Hồng: “Tẩu tử, tẩu ᴆụng đệ đau như vậy, tẩu chịu trách nhiệm xoa cho đệ.”
Yến Hồng tức điên, thằng khốn này có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không, không biết nam nữ hữu biệt à, không biết lễ giáo phong kiến nuốt chửng người ta hay sao… Ban nãy hắn té nhào lên người nàng, hại nàng trở tay không kịp thì thôi, bây giờ còn được một tấc lấn một thước, thật đúng là thiếu ăn đòn! Tức quá hóa cười, nàng đứng dậy kéo Đông Phương Manh đi ra ngoài: “Đi thôi Manh Manh, xuống bếp làm đồ ăn ngon.” Lười để ý đồ rỗi hơi này, đi thẳng một mạch.
Mộc Vũ Phi ngây ra một chút, sắc mặt đổi rồi lại đổi, cuối cùng kêu lên “Chờ đệ với.” Lại đuổi theo, Tập Nhân nhìn mà mắt trợn ngược, cảm thấy không biết da mặt tiểu thế tử này làm từ cái gì mà dày đến thế.