“Tiểu thư người bị làm sao vậy?” Tập Nhân vươn cổ nhìn Yến Hồng đang ngồi trước cửa sổ một cách quái dị, chỉ thấy tiểu thư nhà mình chống hai tay lên má, một chốc cười ngây ngô, một hồi lại thở dài, một lát lại lắc đầu như trống bỏi, lát sau lại điên cuồng véo má như người ta nhào bột mì.
“Không biết, tối qua dẫn cô gia từ nhà tắm ra liền biến thành như thế.” Khả Nhân và Tập Nhân đơn thuần như nhau, chẳng có liên tưởng nào khác.
“Không lẽ trúng tà?” Tập Nhân nói xong ngược lại tự hù mình trước, hoảng hốt muốn xông tới chỗ Yến Hồng, tốt xấu gì cũng phải lay tiểu thư tỉnh táo trước rồi nói tiếp.
“Ta nói hai người các ngươi đúng là đầu óc ngớ ngẩn không mở mang được, bộ dạng tiểu thư có chỗ nào giống trúng tà hả? Đó rõ ràng là…” Y Nhân trợn trắng mắt, lắc đầu với hai ả ngốc nghếch này, người xưa nói chớ có sai, gỗ mục thì không thể điêu khắc được mà! Nhìn vẻ mặt không hiểu của hai người, nàng cố tình gợi lên sự tò mò của các nàng.
“Là sao? Y Nhân tốt bụng, Y Nhân xinh đẹp nhất đời, tỷ nói cho bọn muội biết đi mà…” Khả Nhân so ra khá lanh lợi, níu tay áo Y Nhân làm nũng, gương mặt tròn như quả táo hồn nhiên năn nỉ ỉ ôi. Xưa nay Y Nhân ăn mềm không ăn cứng, nào chịu nổi màn công kích ngọt như đường phèn này, đang định giải thích cho hai người, Giai Nhân ngồi bên cạnh bình tĩnh nheo mắt quan sát Yến Hồng nửa ngày thong thả nói trước một bước: “Rõ ràng tiểu thư đang tư xuân!”
“Tư xuân?!” Diệu Nhân đang thêu hài mới cho Yến Hồng nghe xong cùng với ba bông hoa còn lại cơ hồ ré lên, trên mặt viết bốn chữ “không thể tin được”. Sao có thể?! Phương diện tình cảm nam nữ này tính tiểu thư nhà mình lạnh nhạt bao nhiêu các nàng rõ ràng hơn ai hết. Không nói chuyện tùy tiện gả tới đây, từ khi tiểu thư hiểu chuyện chưa từng thấy nàng để tâm tới bất cứ nam tử nào, huống chi từ sau khi gả vào Công phủ, nam tử nàng tiếp xúc có thể đếm trên đầu ngón tay, càng đừng nói hiện giờ nàng là người đã có chồng! Bốn đóa kim hoa dễ dàng quăng phu quân chính quy của tiểu thư nhà mình ra sau đầu như thế, căn bản không hề liệt Đông Phương Manh vào phạm vi đối tượng có thể tư xuân. Có điều cũng không thể trách các nàng không coi trọng hắn như thế được, khoan nói tình hình bản thân Đông Phương Manh, chỉ riêng cái cách tiểu thư đối đãi với cô gia thôi, hoàn toàn là đem cô gia thành đối tượng che chở của mình, có bà mẹ nào tư xuân con mình không chứ?! Vì vậy đối tượng Đông Phương Manh hoàn toàn bị loại bỏ đầu tiên không chút thương tiếc.
“Không lẽ là… nhị công tử?!” Diệu Nhân linh cơ vừa động, nghĩ ngay đến đối tượng có khả năng nhất, hào hứng y như trẻ con, té xuống đất cũng không phát hiện.
“Đúng đó!” Khả Nhân vỗ tay đánh bốp. “Nhị công tử phong độ ngời ngời, ngọc thụ lâm phong, thông minh tuyệt đỉnh, khí chất bất phàm (tỉnh lược bớt hơn trăm từ hoa mỹ đằng sau)… bình thường tiểu thư cũng thân với ngài ấy…” Tập Nhân ra sức gật đầu, gà con mổ thóc cũng không mạnh bằng nàng. Chậc, lại một người hâm mộ nhị công tử.
“Nhị công tử? Không lý nào, mấy ngày trước nhị công tử rời nhà, tiểu thư còn vui vẻ không biết trời trăng gì, ta chẳng nhìn ra tiểu thư có ý nghĩ nào đặc biệt với ngài ấy hết. Nên nói là, vui sướng khi người gặp họa thì có…” Giai Nhân hết sức uy quyền bác bỏ suy đoán của Khả Nhân. Mọi người nhớ lại lúc Yến Hồng cùng mọi người tiễn nhị công tử lên đường, nghe nói thái tử điện hạ tặng cho hắn vài mỹ nhân thì cười không thấy tổ quốc đâu, tức thời giảm hẳn niềm tin vào Đông Phương Tề.
“Không phải nhị công tử, vậy… hay là thế tử gia?” Y Nhân nói xong biết ngay mình nói cũng như không, tiểu thư còn chưa gặp thế tử gia bao giờ, tư xuân cái con khỉ!
“Trời ạ… không phải Công gia đấy chứ?!” Tập Nhân nói xong liền bị nhóm kim hoa nhất trí lườm cho trắng mắt, ôm đầu xịu mặt chạy trốn như chuột, kêu to: “Muội sai rồi, muội sai rồi…” Chỉ có Giai Nhân bình tĩnh nhìn dáng vẻ cười ngu ngơ của Yến Hồng, đáy mắt xẹt qua một tia sáng tỏ. Yến Hồng căn bản không biết hành vi quái dị của mình đã làm đám nha đầu đoán mò nát óc. Giờ phút này nàng đang bị suy nghĩ háo sắc quá mức ngày hôm qua của mình quấy nhiễu phiền ૮ɦếƭ đi được, tiếng ồn ào huyên náo của nhóm nha đầu cũng bị nàng bỏ ngoài tai. Nàng cảm thấy có lẽ mình bị bệnh rồi, đổi cách nói chính xác hơn, nhất định là bị ma sắc ám người rồi! Táng tận thiên lương tới nỗi muốn ra tay với Đông Phương Manh! Có mịn màng, dễ thương nữa thì đã làm sao, người ta là quần thể yếu ớt mà… oái, không sống nổi nữa. Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, lòng Yến Hồng không ngừng dậy lên từng đợt quái dị, dường như chua chua ngọt ngọt, lại hơi đắng đắng.
Dáng vẻ Đông Phương Manh sau khi ngủ khác với hành vi yên tĩnh thường ngày của hắn một trời một vực. Hắn ngủ rất tùy thích, thế ngủ hình chữ đại, thế ngủ hình con tôm, thế ngủ hình con lăn, thế ngủ quả thông… mà nàng thì hoàn toàn ngược lại, bình thường hoạt bát nhanh nhẹn sau khi ngủ thì hoàn toàn thu liễm lại, không rục rịch, hết sức quy củ, hơn nữa ngủ không dễ tỉnh, là cái loại hễ đã nằm xuống giường là tới sáng mới mở mắt ra. Vì thế, thường xuyên gặp cảnh sáng sớm tỉnh lại mới phát hiện mình bị Đông Phương Manh ép dính mặt vô tường, hoặc là bị hai tay hai chân hắn ôm cứng trong lòng không thể cục cựa.
Bình thường Yến Hồng không có tâm sự gì, buổi tối kê đầu lên gối là ngủ được ngay. Nhưng tối qua lại trằn trọc cả đêm không sao bình tĩnh ngủ được. Đông Phương Manh ôm một cánh tay nàng ngủ ngon lành, hai mắt nhắm lại, lông mi dài yên lặng giữ nguyên độ cong làm say lòng người, môi hơi hơi mím lại, nhìn có vẻ hơi bướng bỉnh. Gương mặt ngủ say thuần khiết không bị vấy bởi bất cứ tâm sự gì, dường như thế gian không có ưu sầu, cũng không mừng vui lại khiến nàng nhìn cơ hồ mê muội. Cũng vì gương mặt này, gương mặt đẹp đẽ hơn không biết bao nhiêu người, gương mặt đại đa số thời gian không có biểu tình gì, không quá cao hứng cũng không quá u buồn, gương mặt không biết sửa soạn cũng không biết che giấu, vì sao… lại đột nhiên mạnh mẽ muốn chiếm đóng tim nàng?
Hắn và nam tử trên thế giới này không giống nhau. Hắn giống như một bức tranh đầy màu sắc cực kỳ đẹp đẽ, ẩn giấu rất nhiều ý nghĩa thần bí, thu hút trí tò mò của nàng bất giác trong vô thức dốc thúc nàng đi khai quật. Hắn giống như một vùng đất đầy tuyết không nhìn thấy dấu chân người, không có màu sắc phong phú, lại đủ thẳng thắn, đủ thản nhiên, đơn giản, bình yên. Càng gần gũi hắn, càng muốn thâm nhập vào thế giới của hắn, muốn xem thử thế giới của hắn có những gì. Liệu có vui mừng, buồn bã không, hay là cô đơn tịch mịch, có yên tĩnh mà người đời cầu còn không được hay không.
Ngày mới đến Công phủ, nàng có bao giờ nghĩ tới điều này? Chẳng qua là muốn diễn tròn vai trò của mình, ăn ngon mặc đẹp sống cuộc sống an vui mà thôi. Vẻn vẹn vài tháng, vẻn vẹn một buổi tắm rửa. Nàng thay đổi. Trong lòng chợt dậy lên cảm giác chua chát. Lòng nàng, nhìn có vẻ như rất rộng mở nhưng chỉ có nàng biết nó đề phòng sâu bao nhiêu, đề phòng Yến phủ, Công phủ, đề phòng… cái thời đại này. Duy chỉ có hắn nàng không đề phòng. Hắn vô hại, lại mang theo độc dược ăn mòn lòng người. Hình như nàng bị đầu độc rồi. Chậm rãi cúi đầu, nghi ngờ muốn làm rõ xem rốt cuộc gương mặt đó có sức hấp dẫn ra sao, khiến mực giếng sâu thẳm như nàng đây cũng có thể dậy sóng. Hơi thở nhè nhẹ của hắn lướt qua mặt nàng, dường như nàng cảm nhận được mùi vị ấm áp, mềm mại. Cái gì đó đâm nàng tê tê, lúc này mới giật mình phát hiện, bản thân lại mơ mơ màng màng ấn môi mình lên môi hắn. Trời ạ… thừa dịp người ta không biết, loại chuyện này cũng làm luôn, ૮ɦếƭ mất. Nàng hoảng hồn hoảng vía bắn ra, một tay che mặt, khẽ hét lên trong im lặng. Áy náy nhiều hơn, nhìn hắn vẫn ngủ say sưa không biết gì cả bỗng dưng lại oán giận. Dựa vào đâu chỉ có một mình nàng ngồi đây sầu não chứ? Rõ ràng là hắn quyến rũ mà! Tức tối chọt mặt hắn làm lông mi hắn khẽ rung, nàng có phần khẩn trương, sợ chọc hắn tỉnh lại. Tuy biết cho dù hắn tỉnh lại cũng sẽ không phát hiện tâm sự của nàng, nàng vẫn kháng cự theo bản năng, không muốn lòng mình bị bất cứ ai nhìn thấu.
Tâm lý Yến Hồng rất rõ ràng, hắn bất đồng là bởi vì hắn không rành thế sự. Yến Hồng từng sống ở cái thời đại thông tin phát triển kia, biết triệu chứng của hắn là bệnh tự kỷ, chỉ là tình hình không quá nghiêm trọng lắm. Nàng rất phản cảm cách gọi “chứng tự bế”, cho dù cách gọi này được mọi người biết đến nhiều hơn. Cô độc chưa chắc là tự phong bế chính mình, chỉ là thế giới của họ càng thêm nhỏ bé, không phải người trần tục có thể tưởng tượng. Có lẽ khoảng trời trong lòng hắn mới là thế giới gấm hoa chân chính, độc nhất vô nhị. Chỉ là, dần dần hắn cũng đang biến đổi. Hắn từ từ hiểu rõ chuyện đời, cũng chậm rãi bằng lòng chấp nhận người ngoài thân cận. Theo tình huống phát triển như bây giờ, sẽ có một ngày, hắn học được phép tắc thông dụng của thế giới này, đến chừng đó, hắn còn giữ được phần mộc mạc hồn nhiên như bây giờ? Nếu ngày đó nàng đã hãm sâu vào rồi, nàng phải tự xử thế nào đây? Ngừng tại đây, để hắn giữ nguyên trạng thái thế này là được rồi? Nàng làm không được, nàng không thể vì bản thân còn chưa xác định lòng mình, vì ý nghĩ ích kỷ mà bất chấp mong đợi của cả nhà. Huống chi, chắc gì hắn đã muốn thay đổi như người bình thường. Giãy dụa, rối rắm không hợp với nàng, nàng lại nghĩ đến to cả đầu. Hình như nàng đang rơi vào một cái ngõ cụt, ngẩng đầu nhìn bầu trời bốn phía, sau lưng chỉ có một đường lui, nàng tự nhận mình không cách nào tiến bước, đành thối lui vậy. Có điều thối lui rồi chưa chắc còn sở hữu bầu trời bát ngát trước đây. Cứ giãy dụa, rối rắm như thế đến khi trời sáng. Hắn thức, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, mơ màng nhìn đôi mắt giăng đầy tia máu của nàng, ngây ra hồi lâu, cuối cùng hình như cũng nhận ra nàng, đôi môi dễ thương mím lại, tay phải thành thục sờ loạn trên mặt nàng, diễn tả câu hỏi trên môi. Nàng lại thần xui quỷ khiến muốn hôn hắn một cái nhưng bị ánh mắt trong veo của hắn đánh cho hiện nguyên hình, xấu hổ tới mức muốn tìm cái hố nào đó chôn mình ba ngày ba đêm. Không mặt mũi đối diện với em bé lớn ngây thơ, nàng hoảng loạn gạt tay hắn ra, hớt hơ hớt hải xuống giường, tay chân vụng về thu dọn một hồi, chột dạ không dám nhìn hắn thêm nữa, bỏ mặc hắn đi thỉnh an cha mẹ chồng một mình.
Đến bà bà cũng nhìn ra nàng không ổn, cứ cho là nàng chăm sóc Đông Phương Manh mà nghỉ ngơi không đủ, đau lòng bảo nàng bớt làm lụng vất vả, chú ý sức khỏe nhiều hơn. Ánh mắt thương yêu đó khiến nàng run bắn, không có biện pháp, nàng quá chột dạ, thật sự không có mặt mũi thừa nhận, sự thật là mình quá háo sắc… Tình, là chuyện phức tạp nhất thế gian. Bất kể là ai, đều lạc đường trong đó, hoặc là kinh hoàng lo sợ, hoặc là trằn trọc bất an, hoặc là cầu được ước thấy, hoặc là muốn tìm cũng tìm không ra. Đợi đến khi đi xa ngàn dặm, bỗng dưng quay đầu mới phát hiện chuyện phức tạp nhất, thường là đạo lý đơn giản nhất, chỉ có bốn chữ “tùy tâm mà làm”. Chỉ là hiện tại Yến Hồng vẫn chưa nghĩ thông.