“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám,…Hít vào thở ra…” Trái phải, xoay cổ tay., lắc ௱ôЛƓ, sáng sớm chúng ta cùng nhau tập thể dục.
“Tiểu…Tiểu thư, người đây là…ừm…” Nha hoàn mới tới tên Tập Nhân hai mắt trợn to ngơ ngác nhìn tiểu thư nhà mình đang không ngừng thực hiện những động tác kỳ lạ, điều này làm cho trái tim không hề ngây thơ của nàng chấn động không nhỏ.
“Không có gì đâu.” Diệu nhân một bên đang gom lá khô trên sân thành một đống ra hiệu cho Tập Nhân đem sọt tre tới, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ như không có gì: “Hôm qua, tiểu thư ngủ không ngon giờ đang thư giãn cốt ấy mà.”
“….” Tập Nhân câm nín đảo tròn mắt.
“Phù, thật thoải mái.” Rốt cuộc Yến Hồng cũng đình chỉ những hành động cùng tư thế kỳ cục, hai tay chống hông vặn vẹo vài cái, tâm tình cực kỳ thoải mái.
“Tiểu thư, hôm nay người muốn xem quyển nào ạ?” Diệu nhân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đem khăn lau mồ hôi cho Yến Hồng, mặc dù trên thực tế vốn chẳng có giọt nào, nhỏ nhẹ hỏi.
“Tam Quốc Chí đi.” Yến Hồng nghiêng đầu trầm ngâm chốc lát nói. Chọn quyển thú vị chút, mắc công lát nửa mới nghe được một chút lại ngủ lúc nào không hay.
Tập Nhân nhìn Yến Hồng đi đến gốc cây bên cạnh nằm xuống một cái xích đu trông giống trường kỷ, Diệu nhân đứng một bên lôi từ trong áo ra một quyển sách, hắn giọng bắt đầu đọc: “Hôm nay, đọc tiếp đoạn Tào Tháo trốn khỏi Hoa Dung…”
Lúc này, Tập Nhân mới triệt để hiểu cái gì gọi là đọc sách, đọc sách ở đây có nghĩa là nha hoàn một bên cầm sách đọc còn tiểu thư nhà nàng thì nằm trên trường kỷ xích đu tránh nắng, hóng gió. Đúng là biết cách hưởng thụ mà.
“Diệu Nhân tỷ, vì sao viện chúng ta gọi là Tam Trùng Uyển vậy?” Tập Nhân nhân lúc Yến Hồng còn đang bị Tào Tháo thôi miên đưa đi gặp Chu Công đánh bạo hỏi thắc mắc từ lâu của mình.
“Đó là lý tưởng sống của tiểu thư chúng ta.” Diệu Nhân liếc cô nàng mới tới một cái, mắt nhỏ, mũi nhỏ, miệng nhỏ,…trông hơi ngô ngố. ‘Ặc, xem chừng phải để ý nàng một chút không khéo lại bị người bên Phi Vân Các ức Hi*p.’
“Hả?...Lý tưởng của tiểu thư là…là làm sâu á?” Tập Nhân vô thức sờ sờ cánh tay, cảm giác như cái thứ lông lá đó bò lên mình, thật kinh tởm.
“Ai bảo ngươi nghĩ đến cái thứ ghê tởm đó chứ hả?” Diệu Nhân bực bội lườm Tập Nhân ngốc một cái sắc lẽm: “Tam Trùng ở đây ý là nói về tập hợp ba kiểu sống ‘sâu lười, sâu ngủ, sâu gạo’, đâu phải thứ sâu ghê tởm như ngươi nghĩ chứ.” Diệu Nhân khinh thường nói.
“À.” Bị dạy dỗ, Tập Nhân bày ra nụ cười thông suốt, nhưng thực tế lại chẳng hiểu mô tê gì cả. Tuy nhiên, khi thấy Diệu Nhân bày ra vẻ mặt ‘Gỗ Mục Có Thể Điêu Khắc Được’ thì nàng đánh bạo quyết định tìm hiểu sâu hơn.
“Diệu Nhân tỷ, hình như tiểu thư không thích ra khỏi cửa nhỉ?” Nàng đã đến đây được 7-8 ngày rồi nhưng chưa hề thấy tiểu thư nhà nàng bước ra khỏi viện lấy nữa bước nha.
“Ờ, tiểu thư chúng ta thích yên tĩnh.” Lời vừa thốt ra nhưng bản thân Diệu Nhân cũng cảm thấy không đáng tin.
“…” Lúc này, Yến Hồng đang đánh cờ với Chu Công trên xích đu lật mình một cái, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Diệu Nhân nhìn thấy vẻ hoài nghi trên mặt Tập Nhân thì không khỏi bi phẫn trong lòng. ‘Tiểu thư a. Tại sao mỗi lần em muốn xây dựng tạo một chút hình tượng cho người, người đều phá vỡ một cách không thương tiếc như vậy chứ? Haiz!’
Yến Hồng ngủ một mạch đến giữa trưa mới tỉnh. Vừa tỉnh đã thấy một màn mấy nha đầu của mình đang tụm đầu lại một chỗ xì xào to nhỏ với nhau. Bản tính bà tám nổi lên, nàng rón rén đi đến hòn non bộ bên cạnh định lén nghe trộm xem bọn họ nói gì. Vừa nghe liền lập tức minh bạch, chuyện tốt của Yến phủ sắp đến rồi.
“Trấn Quốc Công phủ đến đề thân?” Khả Nhân mặt 乃úp bê hỏi.
Trấn Quốc Công phủ? Yến Hồng nhíu nhíu mi, gõ cái đầu còn chưa tỉnh hẳn mấy cái mới nhớ ra đó là thế lực lớn nhất châu Di Lăng bọn họ. Hào môn thế gia tiếng tăm lừng lẫy, nghe đâu chỉ một cái hắt hơi cũng có thể khiến cho cả Di Lăng này rúng động.
“Ồ, Trấn Quốc Công phủ đến sao, đó là đại gia tộc chân chính nha. Đến Tri Phủ nhà chúng ta là nhà giàu số một Di Lăng cũng phải nhường họ 7 phần a. Người ta là khai quốc công thần đó, nói chi đến đại công tử của họ hiện đang trấn thủ ở biên quan trọng yếu nữa, nội trong phủ thôi đã nuôi hơn ba ngàn tinh binh, đủ sức ngão nghễ cả Di Lăng nha!” Y Nhân mặt trái dưa, vóc người cao gầy tỏ vẻ tự hào phát biểu. Ba năm trước đại công tử Đông Phương Ngọc nhà Trấn Quốc Công được phong Trấn Viễn Đại Tướng Quân, mặc quân bào do đích thân hoàng đế ban xuất phát từ Di Lăng đi trấn thủ biên cương. Lúc đó nàng cũng có mặc nha, chen chúc trong đám đông đông nghẹt nhìn thấy tướng quân liền nhất kiến chung tình, nhớ mãi không quên. Khụ, tuy nàng chỉ là một nha hoàn thấp kém nhưng trái tim là của nàng, nàng cũng có quyền tương tư chứ.
“Woa. Y Nhân tỷ biết nhiều thật đó!” Đám nha đầu nhìn Y Nhân với ánh mắt ngưỡng mộ, khiến Y Nhân càng thên tự mãn.
“Đúng rồi, họ muốn cưới vị tiểu thư nào thế?” Tập Nhân hỏi. Cũng không trách nàng được, trong phủ hiện tại có tới ba vị tiểu thư đang chờ gả đi nha.
“không cần biết ai, chắc chắn không phải ta.” Yến Hồng đứng một bên nghe thầm lẩm nhẩm trong đầu.
“Nghe bà mối bảo là muốn cưới con vợ cả nhưng là ai thì không có thấy nhắc tới.” Giai Nhân nói, tay nghịch tóc mái không nghe lời của mình. Nhìn vẻ mặt ngàn năm không đổi của nàng không ai nghĩ nàng là vua nhiều chuyện cả.
“Ai nha, tiểu thư con vợ cả nhà chúng ta đâu chỉ có một vị…” Khả Nhân còn chưa nói hết câu đã bị Y Nhân cắt ngang: “Ngươi nói bậy gì đó? Cái người ở Phi Vân Các kia chỉ là con vợ hai thôi, còn muốn đứng trước tiểu thư chúng ta, nói hay quá.”
“Y Nhân, ngươi be bé cái miệng thôi.” Diệu Nhân vội vàng bịt miệng cô bạn nhắc nhở, cẩn thận quan sát xung quanh thấy không vấn đề mới thở phào buôn ra: “Câu này không thể để người viện khác nghe thấy, bằng không chúng ta bị phạt là chuyện nhỏ, liên lụy tiểu thư mới là tội lớn.”
Y Nhân bĩu môi bất mãn nhưng cũng không nói gì nữa. Tiểu thư rất tốt, đối xử với hạ nhân chưa bao giờ đánh mắng hay chửi bới như như những chủ tử khác, có gì tốt cũng đều sang sẻ với các nàng. Đến đám hạ nhân, bà tử mới tới khi nhắc tới tiểu thư đều một tiếng A Di Đà Phật. tiểu thư quả thật là chủ tử tốt hiếm có. Nhưng nói thế không có nghĩa tiểu thư không biết quản chế người hầu. Ở trong viện muốn tám gì thì tám nhưng nếu có ai dám ra ngoài ăn nói bậy bạ, gây chuyện thị phi để tiểu thư biết được người nhất định dứt khoát không bỏ qua. Tuy hình phạt không phải là đòn roi nhưng là trừ tiền lương rất nặng, việc này còn khiến người ta đau lòng hơn là bị cực hình nữa. Nếu gây ra chuyện nghiêm trọng sẽ không được phục vụ trong Tam Trùng Uyển nữa, chỗ tốt như vậy kiếm đâu ra chứ.
Lại nói, lời nàng nói cũng là thật. Nhớ năm đó, lúc đại phu nhân còn sống cũng rất khoan nhượng nhị phòng rất nhiều. Tiểu thư cũng không thích mấy việc tranh giành gì gì đó, thứ gì tốt đều bị mẹ con nhị phòng kia ςướק hết, cũng may là tiểu thư dù sao cũng là thân phận trưởng nữ nên nhị phòng kia có quá đáng cỡ nào cũng kiên kị đôi ba phần. Năm tiểu thư được 13 tuổi, phu nhân lâm trọng bệnh qua đời, nhị phòng trăm kế nghìn phương tìm mọi cách leo lên ghế chính thất, mà lão gia lại hồ đồ nghe theo để bà ta như ý nguyện.
Lần này thì tốt rồi, vốn con vợ thứ nay đùng một cái thành chính thất, tranh ngầm tranh ngấm, đoạt công khai thì khỏi phải nói rồi. Vậy mà tiểu thư vẫn phớt lờ như cũ, nhị phòng được thế lấn tới, bây giờ tiểu thư bị ức Hi*p đến độ người xuất thân thương nhân như tam phòng cũng không bằng.
Người lành ắt bị bắt nạt, ngựa hiền tất bị cưỡi. Không biết tiểu thư tới bao giờ mới thông hiểu đây. Thật khiến nàng lo lắng mà.
Yến Hồng đứng sau hòn non bộ thấy nha hoàn bất bình thay mình thì nhất thời trầm ngâm.
Mẫu thân nàng vốn xuất thân thư hương thế gia, tính tình lãnh đạm không màng danh lợi, chỉ thích cầm kỳ thi họa, không thích mấy cái người tranh ta đoạt trong nhà, lúc sinh thời không được phụ thân thương yêu. Mà nàng tuy là trưởng nữ nhưng lại thừa kế bản tính làm người ta ghét của mẫu thân, nhất là sau khi phụ thân đưa nhị nương lên chính thất tựa hồ xem nàng như không khí, hoàn toàn không nghe không hỏi đến. Một trai một gái của nhị nương cùng nữ nhi của tam nương hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ tâm trí phụ thân, vì vậy nàng từ một trưởng tử cao cao tại thượng nay trở thành vật trang trí trong phủ. Cũng may, nàng cũng chẳng buồn để tâm đến tình thương của phụ thân kia, huống hồ cái tình cảm mẹ con giả dối của nhị nương lại càng khỏi phải nhắc tới. Mỗi ngày, ngoài việc phải đi nhà trên thỉnh an ra thì nàng chỉ ở trong viện nhỏ của mình tận hưởng cuộc sống tiêu diêu tự tại, an an ổn ổn vui vẻ làm một con sâu gạo đúng nghĩa.
Có lẽ mẫu thân trên trời linh thiên cũng mong cho nàng được sống bình yên, an ổn, cái thứ tranh giành chính thứ gì gì đó thì mặc họ đi, không can hệ đến nàng.
“Công phủ sao lại muốn đến phủ chúng ta cầu thân chứ?” Khả Nhân ăn ngay nói thật tò mò hỏi.
“Nghe đâu là phu nhân Trấn Quốc Công đến Thiên Hoằn tự cầu duyên cho công tử, Hoằng Nhất đại sư đích thân giải quẻ bảo là ‘Đông phong bất tự nhiễu, Xuân miên bất giác hiểu, nguyệt sơ tình phương hảo, yến tử nhân gian nhiễu’. Ngươi nói xem, ở Di Lăng này Yến gia ở phía đông không phải phủ chúng ta sao, mà hai tiểu thư lại đều sinh vào mùa xuân…” (Quẻ bói này mình để nguyên văn nghe cho hay ha. Ý nói đại loại là nửa kia của công tử nhà trấn quốc công cần tìm sống ở phía đông, họ Yến và sinh vào mùa xuân ý ^_^)
Qua phân tích của Y Nhân, Yến Hồng thấy cuộc hôn nhân này nhất định thành. Hoằng Nhất đại sư không phải chỉ mang ý nghĩa về tâm linh, mà nghe đâu đương kim thiên tử cực kỳ xem trọng ông ta, địa vị ngang ngữa quốc sư. Bình thường, ông không dễ gì xem tướng giải săm cho người khác nhưng một khi được đích thân ông chỉ điểm thì chuyện mong cầu gần như đạt thành. Chính vì có ông mà Thiên Hoằng tự nghiễn nhiên có danh hiệu Hộ Quốc Tự, người đến dâng hương cúng bái đứng thứ nhất thứ nhì cả nước.
Làm hòa thượng mà đạt được đến địa vị đó quả không dễ. Yến Hồng vê vê cằm cảm thán.
Xem ra đoạn thời gian này nhị nương bên kia sẽ không có rảnh mà kiếm nàng gây chuyện nữa. Mối hôn sự tuyệt vời như vậy rơi trên đầu con gái bà ta, bà ta không bận tối mày tối mặt chuẩn bị mới là lạ, lấy đâu thời gian đến chỗ mình điều hòa thể xác tinh thần nữa chứ.
Lần trước cố tình gọi bà ta một tiếng nhị nương trước mặt phụ thân, lúc này mới được phụ thân cấm túc như mong muốn, đỡ cho lỗ tai không phải nghe bả lãi nhãi thật yên tĩnh. Dù sao thời hạn cấm túc còn tới một nửa, vậy là nàng không phải mất công đi xem náo nhiệt rồi, hì hì.
Lúc này, trên sảnh đường của Yến phủ.
“Vân nhi, nào để mẫu thân nhìn xem. Ôi, tiểu bảo bối nhà chúng ta trỗ mã hẳn ra, thật đúng là yêu kiều nhã nhặng mà. Ấy thế mà sắp trở thành phu nhân của thế tử rồi đấy, mẫu thân thật không nỡ nha.” Ngoài miệng thì nói không nỡ nhưng trên mặt Yến phu nhân lại cười tươi như hoa.
“Nương, nữ nhi không muốn gả. Nữ nhi muốn cả đời bên cạnh hiếu thuận phụng bồi hai người.” Yến Vân thẹn thùng đỏ mặt, nhào vào lòng Yến phu nhân làm nũng.
“Nói bậy, gái lớn phải gả chồng, nhân duyên tốt như vậy không cho phép từ chối.” Yến lão gia rạng rỡ, khẽ trách.
Lão gia Yến phủ Yến Thận đỗ Tiến Sĩ năm Khánh Nguyên, tuổi trẻ từng nức tiếng một thời nổi danh tài tử tuấn tú ở Di Lăng. Hiện tại tuy đã ngoài tứ tuần song lại có phong phạm văn sĩ thành thục nho nhã, đến nay vẫn không ít nhà muốn gả con mình làm thi*p cho Yến Thận.
Lần này Trấn Quốc Công chủ động đến đề thân, chọn trưởng nữ Yến gia, Yến Thận cùng phu nhân căn bản không thèm nhớ tới Yến Hồng trưởng nữ danh chính ngôn thuận mà trực tiếp xem đấy là cầu hôn con thứ Yến Vân.
“Cha~.” Yến Vân kéo dài ngữ điệu làm nũng khiến Yến lão gia càng thêm cưng chìu có thừa, vuốt nhẹ chòm râu cười lớn.
“Lão gia, người đừng chọc Vân nhi nữa, không thấy con bé xấu hổ rồi sao?” Yến phu nhân khuê danh Phong Nương rất hiểu tâm tính con gái mình, híp mắt mỉm cười lên tiếng giải vây.
Yến Vân len lén nhìn khay sơn son đựng đôi chim xám trên bàn trong lòng không khỏi kinh hỷ. Nhạn xám đấy nhé! Theo phong tục, nạp thái lấy chim nhạn làm tin, mà những nhà tầm thường đều dùng chim nhạn khắc bằng gỗ để thay thế, nhà hiển hách đính thân cũng chỉ dùng nhạn ngọc. Mà Trấn Quốc Công lại dùng nhạn thật cầu hôn, điều này đại biểu không tầm thường chút nào, đây là tỏ rõ thành ý.
Phu nhân thế tử phủ Trấn Quóc Công cơ đấy! Điều này có mơ Yến Vân nàng cũng không ngờ mình lại có ngày được gả vào gia đình danh giá bậc này.