Chương 98: Hổng cắn đâuTrương Lạc ngẩn ra, cười nói: “Anh Mộc, không phải em đã nói hôm ấy tối quá nên em không thấy tướng mạo của đối phương rồi sao? Sao đột nhiên anh lại nghĩ là Chiến thiếu tướng đưa sashimi tới? Nếu là Chiến thiếu tướng đưa sashimi tới thật, sao em lại không nhận ra được anh ấy, phải vậy không?”
Mộ Nhất Phàm cũng không nói gì, cứ như vậy mà nhìn chòng chọc ánh mắt lấp lánh kia.
Trương Lạc bị anh nhìn đến mất tự nhiên, vội mượn cớ để rời đi: “Chú Trịnh, bố mẹ còn đang đợi cháu quay trở lại, sau này rảnh lại nói chuyện tiếp.”
Trịnh Quốc Tông gật đầu: “Ừ, đợi chúng ta ổn định rồi, chú sẽ tới gặp bố mẹ cháu.”
Trương Lạc vừa đi, Trịnh Quốc Tông liền quay đầu nói với Mộ Nhất Phàm: “Chắc chắn thằng bé kia biết ai đưa sashimi tới cho cậu.”
Mộ Nhất Phàm nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, đáy mắt đầy ưu tư mà rối bời: “Chắc là Chiến Bắc Thiên đưa tới.”
Càng ngày anh càng không hiểu được nam chính, không hiểu vì sao, nếu đã định sau này Gi*t anh rồi, sao lại đối tốt với anh một cách khó hiểu như vậy.
Trịnh Quốc Tông cười nói: “Tôi đã nói Chiến thiếu tướng đối xử với cậu không tệ mà, thế mà cậu cứ khăng khăng bảo cậu ta coi cậu như kẻ thù, nhưng tới giờ, tôi vẫn chưa thấy cậu ấy đối xử với cậu như vậy, trái lại, còn cho cậu tự do ra vào biệt thự.”
Mộ Nhất Phàm nhìn về phía ông: “Lang băm này, cháu phát hiện ra, chú toàn nói tốt cho Chiến Bắc Thiên thôi ấy, nhưng chú đừng quên nhé, cháu với Gia Minh đều là tang thi, anh ta có thể Gi*t bọn cháu bất cứ lúc nào đấy.”
Trịnh Quốc Tông thu nụ cười trên môi lại: “Đúng, cậu ta có thể Gi*t ૮ɦếƭ tang thi các cậu bất cứ lúc nào, thế nhưng, không phải chuyện này vẫn chưa xảy ra hay sao? Cho nên, tôi không thể vì những chuyện chưa xảy ra mà suy đoán rằng cậu ấy sẽ gây hại cho các cậu, hoặc dùng ánh mắt khác để nhìn cậu ấy, mà bỏ qua nhân phẩm của cậu ấy, phải vậy không?”
Mộ Nhất Phàm giật mình.
Lời Trịnh Quốc Tông nói đã thức tỉnh anh.
Từ trong tiềm thức, anh vẫn luôn cho rằng Chiến Bắc Thiên sẽ giống như trong tiểu thuyết mà ђàภђ ђạ anh tới ૮ɦếƭ, thế nhưng, anh chưa từng nghĩ tới chuyện nam chính sẽ vì anh khác với Mộ Nhất Phàm trước kia mà bỏ qua cho anh.
Thế nhưng, giờ nam chính vẫn chưa tin tưởng nhân phẩm của anh, nếu không lúc ở kho lương, sẽ không hiểu lầm anh như vậy.
Trịnh Quốc Tông thấy Mộ Nhất Phàm không nói gì, cho rằng mình đã nói sai gì đó, vội nói: “Mộc Mộc, cũng không phải tôi không tin cậu, chỉ là trong khoảng thời gian này, tôi thấy thái độ của Chiến thiếu tướng không tệ lắm, ngoại trừ vẻ ngoài vô cùng lạnh lùng ra, thì bên trong nội tâm vẫn rất thiện lương, chí ít đã không để những người sống sót ở đây phải lưu lạc bên ngoài, không phải sao?”
“Cháu biết, cháu có bảo chú không tin đâu.” Mộ Nhất Phàm nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, nhìn bà Dung đang dùng ánh mắt “Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích” mà nhìn Chiến Bắc Thiên, không khỏi thấy khó chịu trong lòng.
Anh vội vã thu hồi đường nhìn, đoạn nói: ‘”Lăng băm này, cháu nhờ chú một việc.”
“Việc gì?”
Mộ Nhất Phàm nhỏ giọng nói bên tai Trịnh Quốc Tông: “Chú đi nói với Chiến Bắc Thiên, hình như cháu bị khó chịu trong người, bảo anh ấy quay về xem xem một chút.”
Trịnh Quốc Tông cười hề hề: “Cuối cùng thằng nhóc nhà cậu cũng chịu để bụng tới Chiến thiếu tướng, được, tôi đi lừa người về cho cậu, không để mẹ con nhà kia bắt cóc Chiến thiếu tướng.”
Mộ Nhất Phàm: “…………”
Anh cảm thấy như lang băm đang hiểu lầm ý anh.
Thôi quên đi.
Dù sao thì có nhảy vào bồn tắm cũng không rửa sạch được, để ông thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế ấy đi.
Trịnh Quốc Tông phất phất tay, ý bảo Mộ Nhất Phàm mau về: “Cậu mau về phòng nằm đi, có thể giả bộ nghiêm trọng bao nhiêu thì giả bộ bấy nhiêu, để Chiến thiếu tướng thương cậu nhiều hơn một chút.”
Mộ Nhất Phàm: “…………..”
Ổng coi nam chính là kẻ ngốc sao?
Tang thi thì có thể bệnh tật cái nỗi gì?
Trịnh Quốc Tông thấy Mộ Nhất Phàm quay về biệt thự, liền chạy tại chỗ mấy vòng, sau đó, giả bộ rất cấp bách mà chạy về phía Chiến Bắc Thiên.
“Chiến.. Chiến thiếu tướng.”
Chiến Bắc Thiên quay đầu, thấy Trịnh Quốc Tông chạy vội tới, chân mày chau lại, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà Dung, Dung Nhan, Dung Tuyết đều nhìn về phía Trịnh Quốc Tông.
Trịnh Quốc Tông thở hổn hển: “Hình…hình như Mộc Mộc khó chịu trong người, cậu mau về nhìn xem thế nào đi.”
Chiến Bắc Thiên biến sắc, vội chạy nhanh về biệt thự.
Trịnh Quốc Tông thấy bộ dạng lo lắng chạy đi của Chiến Bắc Thiên, trong lòng cảm thấy vui thay cho Mộ Nhất Phàm.
Bà Dung thấy Chiến Bắc Thiên chạy đi, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, mọi người chỉ mới chuyện trò với Chiến thiếu tướng được đôi câu mà thôi.
Bà quay đầu nhìn về phía Trịnh Quốc Tông: “Bác sĩ Trịnh, có thể nói cho chúng tôi biết thân thể Mộ tiên sinh gặp chuyện gì không?”
Trịnh Quốc Tông lắc đầu: “Không biết, tôi thấy thân thể Mộc Mộc bất ổn cái liền chạy đi tìm Chiến thiếu tướng luôn.”
Dung Tuyết lấy làm kì quái mà nhìn ông: “Không phải chú là bác sĩ sao? Nếu thân thể anh ta bất ổn, chú nên kiểm tra cho anh ta mới phải, chạy tới tìm Chiến thiếu tướng thì có ích gì?”
Trịnh Quốc Tông ý vị thâm trường mà nói: “Thân thể Mộc Mộc, chỉ Chiến thiếu tướng xem mới tốt lên được.”
Dung Tuyết làm vẻ mặt ghét bỏ: “Cái bệnh quái gì vậy.”
“Dung Tuyết.” Bà Dung đưa mắt ra hiệu cho Dung Tuyết không được nhiều lời, sau đó, hỏi Trịnh Quốc Tông: “Bác sĩ Trịnh, tôi muốn hỏi thăm bác một chuyện.”
Trịnh Quốc Tông cười tít mắt nhìn bà: “Chuyện gì?”
“Chuyện là, hôm qua tôi vừa tới biệt thự của Chiến thiếu tướng tắm cho một đứa bé, tôi thấy gương mặt đứa bé kia có đôi nét giống Chiến thiếu tướng, cho nên, muốn hỏi xem đứa bé kia có phải của thiếu tướng hay không?”
Trịnh Quốc Tông nói: “Nếu đứa bé giống thiếu tướng, thì đương nhiên là của thiếu tướng rồi, không thì, có con cái nhà ai sinh ra lại giống thiếu tướng được.”
Sắc mặt Dung Nhan nhất thời trở nên lúng túng.
Tất cả mọi người đều loan tin rằng cô là bạn gái của Chiến thiếu tướng, mới đầu cô không quá để ý, cũng giải thích qua rằng mình không phải bạn gái anh ta.
Thế nhưng, sau vài lần tiếp xúc với Chiến Bắc Thiên, cô đã bị chàng trai anh tuấn, cao lớn, đầy quyết đoán này thu hút, cũng dần mặc kệ chuyện mọi người loan tin rằng mình là bạn gái của Chiến Bắc Thiên.
Huống hồ, Chiến Bắc Thiên đối xử với cô và mẹ mình tốt như vậy, đúng là đặc biệt hơn những người khác, giọng Chiến Bắc Thiên lúc nói chuyện với cô cũng ôn hòa hơn những người khác nhiều, cho nên, cô dần dần tin lời những cậu lính khác rủ tai nhau, rằng Chiến Bắc Thiên có ý với mình.
Nhưng thật không ngờ, đột nhiên lại có một đứa bé xuất hiện, còn chưa từng trông thấy mẹ đứa bé là ai.
Dung Tuyết thấy sắc mặt Dung Nhan không tốt, liền nở nụ cười hả hê.
Hiếm khi được thấy sắc mặt khó coi của Dung Nhan như vậy, trong lòng cô thoải mái không gì sánh bằng, dù Chiến Bắc Thiên có người con gái khác cũng không sao, nhưng cô không muốn Chiến Bắc Thiên để ý tới Dung Nhan.
Bà Dung lúng túng nói: “Đúng là vậy, phải rồi, chúng tôi còn có việc, không nói nhiều với bác sĩ Trịnh được.”
Bà dẫn theo hai cô con gái vội vàng rời đi.
Trịnh Quốc Tông nhìn bóng lưng mấy người, mỉm cười đầy đắc ý.
——
Chiến Bắc Thiên lòng nóng như lửa đốt mà chạy về biệt thự, thế nhưng vừa mới vào phòng, khóe mắt trông thấy bóng người đột nhiên đánh về phía mình.
Hắn biến sắc, không chút nghĩ ngợi gì mà bắt lấy cánh tay đối phương, sau đó, vật ngã cái người kia qua vai.
“Rầm” một tiếng, đối phương bị hắn vật nặng nề ngã xuống đất.
Hắn đang muốn khóa tứ chi đối phương lại, lại nghe thấy người dưới đất mắng “Đờ” một tiếng: “Dù tôi là tang thi không cảm nhận được đau đớn đi chăng nữa, anh cũng đâu cần phải dùng lực như vậy mà vật tôi ngã xuống đất.”
Chiến Bắc Thiên nhìn người bị hắn vật ngã xuống đất chính là cái người mà Trịnh Quốc Tông báo bị khó chịu trong người – Mộ Nhất Phàm, hắn giật mình, sắc mặt sa sầm xuống: “Cậu từng là quân nhân, hẳn phải biết không nên tùy ý làm mấy động tác như đập vai sau lưng người biết võ thuật, làm như vậy rất dễ bị đối phương tóm được mà đả thương.”
“Quỷ mới biết ý.” Mộ Nhất Phàm vươn tay về phía hắn: “Kéo người ta cái nào.”
Chiến Bắc Thiên nhìn vẻ mặt buồn bực của anh, kéo anh một cái, đoạn hỏi: “Không phải cậu khó chịu trong người sao?”
“Đúng là tôi khó chịu trong người, bởi vì tôi muốn…” Mộ Nhất Phàm nhân lúc Chiến Bắc Thiên không chú ý, lại bổ nhào về phía hắn một lần nữa.
Lần này, bởi Chiến Bắc Thiên biết người bổ nhào về phía mình là Mộ Nhất Phàm, cho nên hắn cũng không phản kháng gì, cứ như vậy mà dễ dàng bị Mộ Nhất Phàm đánh ngã xuống giường.
Mộ Nhất Phàm nhân lúc Chiến Bắc Thiên còn chưa phản ứng, nhanh chóng cúi thấp đầu, há to miệng, hướng về phía Chiến Bắc Thiên mà cắn tới.
Sau đó, đến khi cách cổ hắn chừng 3cm, đột nhiên anh dừng lại, ngậm miệng vào, dụi dụi vào cổ Chiến Bắc Thiên, sầu não hỏi: “Chiến Bắc Thiên này, anh có biết tôi muốn cắn anh lắm lắm không?”
“Tôi biết.” Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói.
Mộ Nhất Phàm càng thêm rầu rĩ: “Nếu đã biết rồi, sao còn không phản kháng? Sao không đẩy tôi ra, lẽ nào không sợ tôi cắn anh thật sao.”
“Bởi tôi muốn nhìn một chút, xem rốt cuộc cậu có cắn tôi hay không, cho nên, sao phải phản kháng nhỉ?”
“Nhưng mà, nhỡ tôi cắn anh thật? Thế làm sao bây giờ? Đến lúc đó anh cũng sẽ biến thành tang thi đấy!”
Chiến Bắc Thiên hỏi ngược lại anh: “Vậy cậu sẽ cắn sao?”
Mộ Nhất Phàm nằm sấp trên người hắn hồi lâu, rầu rĩ nói: “Dù tôi có cắn bất cứ ai, cũng sẽ không cắn anh.”
Đột nhiên Chiến Bắc Thiên trở mình, đè Mộ Nhất Phàm xuống dưới thân.