Chương 41: Cần bồi bổ nhiều cho “thai phụ”Gian phòng họ ở cũng không lớn lắm, chừng 15m2, bày trí cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường rộng 1m5 và một chiếc bàn làm việc, cùng với một chiếc tủ quần áo có gắn một tấm gương dài, nội thất trong nhà vô cùng cũ kỹ, phải đến ba, bốn mươi năm lịch sử.
“Nhà của chúng tôi chỉ còn phòng này thôi, nếu hai cậu không chê thì ở lại đây đi.” Người đàn ông có vẻ mặt hiền lành ngượng ngùng gãi đầu.
Chiến Bắc Thiên lấy 1500 tệ ra đưa cho người đàn ông kia: “Chú à, bọn cháu phải ở lại đây khoảng năm đến bảy ngày nữa, làm phiền chú mấy ngày này chuẩn bị cơm nước giúp bọn cháu, phải rồi, bọn cháu vẫn còn chưa ăn cơm chiều, liệu chú có thể giúp bọn cháu làm cơm không ạ?”
Trần Đống vội vàng khoát tay: “Không dùng nhiều như vậy đâu, cậu đưa 500 là đủ rồi.”
Chiến Bắc Thiên liền dúi tiền vào tay ông: “Bạn cháu ăn nhiều, phiền chú lát nữa nấu nhiều một chút.”
Trần Đống do dự một chút, cười nói: “Được rồi, vậy tôi đi nấu cơm cho hai cậu, phải rồi, nhà vệ sinh ở ngay bên tay trái cầu thang, các cậu có thể vào đấy tắm.”
“Vâng.”
Sau khi Trần Đống rời đi, Chiến Bắc Thiên đi tắm trước, lúc trở về, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần jean bó sát, vóc người cao to rắn chắc như người mẫu nam, khiến Mộ Nhất Phàm vừa nhìn thấy đã lại đố kỵ.
Chiến Bắc Thiên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, nghi hoặc xoay người lại: “Sao vậy?”
Mộ Nhất Phàm không đáp lại lời hắn, đứng đậy chạy tới chiếc gương dài, kéo áo lên soi soi.
Anh nhìn cái bụng nhô ra của mình, bất mãn cau có mặt mày: “Bao giờ vóc người tôi mới có thể khôi phục lại như cũ?”
Chiến Bắc Thiên: “…………”
Đột nhiên Mộ Nhất Phàm hít sâu một hơi, hóp cái bụng vào, nhất thời cái bụng hóp lại nửa tấc.
Thế nhưng, cái bụng vẫn còn nhô ra rất rõ ràng, cứ như cái bụng mỡ của mấy ông chú trung niên vậy.
Chiến Bắc Thiên thấy bụng anh hóp lại nửa tấc, ánh mắt đanh lại, quát to: “Cậu làm cái gì vậy?!”
Mộ Nhất Phàm bị hắn quát sợ hết hồn, vội thả bụng ra như cũ: “Tôi.. tôi hóp bụng thôi mà.”
“Cậu…” Chiến Bắc Thiên nhìn vẻ mặt vô tội của anh, hít sâu một hơi, dịu giọng lại nói: “Sau này không được như vậy nữa.”
Mộ Nhất Phàm ngớ ra: “Vì sao?”
Chiến Bắc Thiên không trả lời anh, lạnh lùng nói: “Mau đi tắm đi.”
Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt nam chính không tốt, không dám động tới hắn nữa, cầm áo ngủ chạy ra ngoài.
Chiến Bắc Thiên mặc áo vào, rời phòng đi xuống tầng một, tìm thấy Trần Đống trong phòng bếp, sau đó lại lấy 500 tệ ra dúi vào tay Trần Đống: “Chú à, bạn cháu có bệnh trong người, cần bồi bổ thân thể nhiều hơn một chút.”
Trần Đống nhớ tới gương mặt bị băng kín mít của Mộ Nhất Phàm, cười nói: “Không thành vấn đề, nhất định mỗi ngày đều hầm một con gà cho bạn cậu ăn.”
Nghe được lời đảm bảo của ông, Chiến Bắc Thiên cũng không lập tức rời đi, nhìn Trần Đống tựa hồ như còn điều gì muốn nói.
“Còn có việc gì?” Trần Đống hỏi.
Chiến Bắc Thiên chần chừ trong chốc lát mới nói: “Chú à, mấy hôm này chú cứ làm mấy món cho phụ nữ có thai ăn là được rồi.”
Trần Đống: “…………”